Trong lúc Ryoma đang có một chuyến đi thư giãn trên xe ngựa, các lớp học đã bắt đầu tại học viện ở vương đô.
“Lớp học sẽ bắt đầu từ bây giờ,” giáo viên nói, rồi bắt đầu đọc quyển sách giáo khoa với giọng đều đều. Đó là một lớp học buồn tẻ và lặp đi lặp lại. Tất cả các học sinh đều im lặng nghe giảng. Một trong số đó là Eliaria. Cô ấy ngồi thẳng người, nhìn thẳng về hướng bục giảng nơi giáo viên đang đứng và chăm chú lắng nghe. Nhưng trong thâm tâm, cô không thể chịu được độ tẻ nhạt của nó.
◇◇◇
Khi lớp học kết thúc vào buổi sáng hôm đó, Eliaria rời khỏi bàn của mình và nhanh chóng đi tới sân thực hành ma thuật ở một góc trường. Các học sinh có thể tập luyện ở đó một mình, nhưng hiếm có ai dùng đến nơi này ngoài giờ học. Hay nói cách khác, nơi này rất vắng vẻ. Eliaria ngồi xuống một cái ghế ở bên lề sân huấn luyện, ăn bữa trưa mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước, rồi giết thời gian bằng cách luyện ma thuật cho đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc. Sau khi lớp học buổi chiều kết thúc, cô ấy sẽ trở về phòng trong kí túc xá. Hiện cô ấy đã vào học viện được một tháng, và đây đã trở thành thói quen hàng ngày của cô.
Elia dừng việc dùng ma thuật lại và thở dài. “Mình mới vào đây được có một tháng, nhưng mình không nghĩ có thể chịu đựng được bao lâu nữa,” cô thầm nghĩ. “Mình chưa bao giờ nghĩ lớp học có thể chán đến vậy.”
Học viện sẽ dạy về văn hóa và các nguyên tắc cơ bản khác nhau từ năm đầu tiên đến năm thứ ba, sau đó dạy các kiến thức và kỹ năng cụ thể hơn từ năm thứ tư đến năm thứ sáu. Sau khi tốt nghiệp, các học viên có thể trở thành đệ tử hoặc tham gia một khóa huấn luyện cho bất cứ lĩnh vực nào mà họ muốn theo đuổi.
Elia chỉ vừa mới nhập học, vậy nên lớp của cô đang dạy những điều cơ bản nhất. Chúng bao gồm những lý thuyết đơn giản về lịch sử quốc gia, địa lý, toán học, ma thuật, và đấu kiếm, với mục đích rèn luyện thể chất. Nếu toàn bộ học sinh đều là giới quý tộc, vậy thì năm đầu tiên chả dạy học sinh thứ gì ngoài những điều họ đã biết trước khi nhập học cả.
Và vì thế, Elia thấy những môn học cô tham gia quá cơ bản. Điểm của cô thì vẫn cao, nhưng cô không cảm thấy vui sướng gì vì đã đạt được điều đó. Không những thế, không một ai trong số 40 học sinh trong lớp chịu nói chuyện với cô. Đương nhiên, đó không phải là vì bọn họ đang phớt lờ hoặc bắt nạt cô ấy, mà là vì họ cảm thấy bị đe dọa. Cô ấy đến từ gia đình nhà Công tước, và sở hữu lượng ma lực khổng lồ, vậy nên họ sợ không dám tiếp xúc với cô nhiều hơn cần thiết.
Elia cũng biết các bạn cùng lớp tránh mặt mình, vì vậy cô không cố bắt chuyện với họ. Đằng nào thì cũng sẽ có những người có tính cách trái ngược với cô thôi, nhưng cũng vì cô ấy không muốn ép người khác nói chuyện với mình. Ngay cả khi bọn họ sợ cô, không ai dám từ chối nếu cô ấy bắt chuyện trước, và Elia không muốn có một tình bạn kiểu như vậy. Kết quả là, dù đã vào học viện được một tháng, cô ấy vẫn không có bạn. Thời gian ở trường của cô ấy đặc biệt buồn chán và đơn độc.
“Mình biết chuyện sẽ như thế này từ trước khi vào học rồi, nhưng mà…”
“Sao thế?” ai đó đột nhiên lên tiếng.
“Huh?!” Elia giật nảy mình. Cô ấy còn không biết cô gái này tiến vào sân tập từ bao giờ, nhưng cô ấy đã đứng sau lưng Elia rồi. Elia quay người lại, và cô nhận ra người đó là ai. “Oh, cậu đến từ gia đình nhà Bá tước Wildan.” Elia cúi đầu.
“Xin thứ lỗi. Mình là Michelle, con gái cả của Bá tước Wildan. Mình không nhận ra cậu là con gái của Công tước Jamil từ phía sau. Xin lỗi vì đã tỏ ra thô lỗ.”
Michelle Wildan là con gái của một bá tước, nhưng chẳng có điểm gì của cô ấy toát lên vẻ nữ tính cả. Mái tóc của cô ấy cắt ngắn ngang vai, và cô đang mặc một chiếc quần của nam đi kèm với áo phông của nữ. Cô ấy mang theo mình một cái túi lớn màu đen, đơn giản chỉ vì nó tiện lợi. Nhìn mặt cô ấy thôi cũng rất khó để phân biệt đó là nam hay nữ, và cũng không lạ gì khi cho rằng cô ấy đang đóng giả nam giới.[note46839]
“Cậu chưa làm gì thô lỗ cả,” Elia nói. “Địa vị của chúng ta không quan trọng ở trong đây. Và mình cũng cố không thu hút sự chú ý, nên cậu không biết cũng là chuyện bình thường.”
Ý định của học viện này là không chú trọng đến địa vị xã hội của các học sinh, vậy nên quý tộc hay thường dân cũng đều phải mặc chung một bộ đồng phục. Tuy nhiên, không có giới hạn nào trong việc đeo đồ trang sức. Vì vậy rất nhiều học sinh đến từ những gia đình quý tộc sẽ đeo những chiếc kẹp tóc bằng vàng, vòng đeo tay khảm đầy ngọc, hoặc những phụ kiện khác tương tự như vậy.
Nhưng Elia không mang trên mình bất cứ thứ gì hào nhoáng như thế. Có nghĩa là trang phục cô ấy mặc phản ánh đúng tinh thần của học viện, nhưng cũng đồng nghĩa với việc Michelle tưởng nhầm cô ấy là một thường dân.
“Cảm ơn cậu,” Michelle nói.
“Mình có thể gọi cậu bằng Michelle được không?” Elia mỉm cười. Cô ấy không cảm nhận được độ xa lánh từ cô gái này như các học sinh khác, nhưng cô ấy cũng muốn thử xem Michelle thoải mái đến đâu.
“Đương nhiên rồi, thưa tiểu thư.”
“Làm ơn hãy gọi mình là Elia. Mình bảo rồi, địa vị của chúng ta không quan trọng ở trong này.”
Michelle bật cười khúc khích. “Thế thì Elia vậy. Mong là cậu sẽ bỏ qua nếu mình vô tình nói điều gì đó xúc phạm nhé. Mình cũng thấy mệt mỏi khi lúc nào cũng phải để ý câu chữ rồi.”
“Đương nhiên là được rồi. Mình sẽ rất vui nếu cậu có thể nói chuyện tự nhiên.”
“Uh-huh. Vậy như mình hỏi ban nãy, có chuyện gì thế?”
“Không, cũng không có gì quan trọng. Chỉ là, cậu biết lớp học ở trong này thế nào rồi đấy.”
“Oh, mình hiểu ý cậu. Đến tầm này mình chỉ giả bộ học thôi. Và nếu như cậu không tham gia vào mấy nhóm bạn bè ngớ ngẩn ấy thì giờ ra chơi cậu sẽ chẳng có ai để nói chuyện cùng.”
“Ồ, thật vậy sao? Mình cứ tưởng cậu nổi tiếng lắm chứ, Michelle?”
“Haha, may ra chỉ có hồi mình mới nhập học thôi. Một vài đứa con gái hiểu nhầm về trang phục của mình, nhưng mình mặc vậy đơn giản là vì nó dễ mặc nhất. Khi bọn họ biết rằng mình không đang giả bộ làm con trai, hầu hết đều trở nên mất hứng thú và ngừng nói chuyện với mình. Nhưng cũng chả sao, mình bình thường cũng không giỏi nói chuyện lắm. Mình tránh mặt người khác vì đôi lúc họ rất phiền phức, kết quả là mình chả có ai để nói chuyện cùng nữa.”
“Mình hiểu rồi. Vậy đó là lý do cậu tới đây à?”
“Không, mình tới đây là để làm thí nghiệm,” Michelle nói và lấy một tờ giấy ra khỏi túi. Trên đó có vẽ một ma pháp trận bằng bút chì.
“Ma pháp trận? Cậu là một nhà giả kim à?”
Michelle trợn tròn mắt khi khi nghe thấy câu hỏi đó, nhưng rồi bỗng mỉm cười thật tươi. “Thật không may là không. Mình đang học một môn gọi là khoa học nghiên cứu ma pháp trận.”
“Khoa học nghiên cứu ma pháp trận?”
Khoa học nghiên cứu ma pháp trận là một lĩnh vực nghiên cứu cực kỳ nhỏ bắt nguồn từ ma pháp trận của thuật giả kim, thứ mà sẽ phát sáng khi có ma lực truyền vào. Nó liên quan đến việc nghiên cứu tại sao ma pháp trận lại phản ứng như vậy, và liệu rằng hiện tượng đó có thể dùng được cho việc gì không.
Sau khi nghe Michelle giải thích, Elia tò mò nhìn về phía ma pháp trận trên tờ giấy. “Mình chưa từng nghe về lĩnh vực đó bao giờ.”
“Nó là một nhánh được tách ra từ giả kim thuật, và vì chưa có ai tìm hiểu được gì có ích, lĩnh vực nghiên cứu đó đang dần bị suy tàn. Mình đăng kí vào học viện vì nghe nói có một giáo viên ở đây dạy về môn này, nhưng hóa ra vị giáo viên đó đã nghỉ hưu từ năm ngoái rồi, vậy nên mình bắt buộc phải tự học. Đằng nào mình cũng có nhiều thời gian rảnh.”
“Thật thế sao?”
“Thế đó. Mình có thể hỏi cậu một chuyện không, Elia?”
“Chuyện gì?”
“Cậu biết là ma pháp trận thường được dùng trong giả kim thuật, phải không? Có rất nhiều thông tin sai lệch về nó ở ngoài kia, ví dụ như là nó không cần dùng đến ma pháp trận mà cần đến những loại thuốc không rõ nguồn gốc hoặc vật tế sống. Nhưng có vẻ như cậu không hề tỏ ra khó chịu khi nói đến thuật giả kim,” Michelle nói. Elia nghĩ rằng cô ấy đang ám chỉ điều gì đó về giả kim thuật. Lo rằng Elia có thể hiểu nhầm, Michelle nói thêm. “Mình không hề có ý xấu gì khi nói tới giả kim thuật. Thực tế, mình còn thấy hứng thú với nó nữa.”
“Có thật vậy không?”
“Khoa học nghiên cứu ma pháp trận bắt nguồn từ giả kim thuật, vậy nên đương nhiên mình cũng có đôi chút hứng thú với nó. Cũng chả có gì lạ, phải không? Mình ghét những kẻ đã dùng đến thuật giả kim để đi lừa người khác, nhưng mình không nghĩ tất cả các nhà già kim đều là kẻ lừa đảo. Cũng như lĩnh vực nghiên cứu của mình, có những nhà giả kim thực thụ đã nghiên cứu về chủ đề này trong nhiều năm trời, chỉ có điều là họ chưa đạt được kết quả gì thôi. Đó là những gì mình nghĩ.”
Biết được điều đó khiến Elia nhẹ nhõm đi phần nào. “Vậy sao?” cô ấy nói.
“Mà thực ra, nếu cậu dạy được cho mình bất cứ thứ gì về giả kim thuật thì tốt quá.”
Nhưng Elia không phải là một nhà giả kim. Cô ấy biết một chút về nó chủ yếu là nhờ Ryoma, nhưng không đủ để đi dạy người khác. Và mặc dù Elia không hề ghét Michelle, cô ấy vẫn do dự không muốn giới thiệu Ryoma cho ai đó mình vừa mới quen.
“Xin lỗi, nhưng mình chỉ may mắn gặp được một nhà giả kim trước đây thôi. Mình không biết gì về giả kim thuật hết,” Elia nói, từ chối lời thỉnh cầu của cô ấy.
Michelle cũng hiểu rõ mình không nên nài nỉ thêm về chuyện này. Cô ấy không hỏi gì nữa và bắt đầu chuẩn bị cho thí nghiệm của mình. Cô đặt mảnh giấy xuống nền đất, lấy một loại bột hồng từ trong túi ra, đổ thêm mực vào, và bắt đầu khuấy đều.
“Michelle, đó là cái gì vậy?”
“Mực thì chỉ là mực thông thường thôi. Còn loại bột này là hỗn hợp của tinh thể ma thuật hệ lửa và hệ không tính chất đã được nghiền nát. Không như ma pháp trận được dùng trong giả kim thuật, loại mà được dùng trong môn khoa học của mình không thể trực tiếp nhận ma lực. Cậu cần phải dùng loại mực đã được trộn lẫn với bột của tinh thể để vẽ ma pháp trận.”
“Điểm gì khiến chúng khác biệt như vậy?”
“Theo như mình biết thì hiệu ứng được tạo ra sẽ phụ thuộc vào loại nguyên tố của tinh thể ma thuật, và tỷ lệ của các tinh thể ma thuật đó so với nhau sẽ thay đổi độ mạnh của hiệu ứng. Ví dụ, truyền ma lực qua một ma pháp trận được vẽ bởi loại mực chứa tinh thể hệ lửa sẽ tạo ra lửa. Độ mạnh yếu của ngọn lửa đó sẽ phụ thuộc vào hỗn hợp của mực, vậy nên chúng ta có thể điều khiển ngọn lửa thông qua ma pháp trận. Mình cũng biết thiết kế của các ma pháp trận không chỉ là tùy ý, cậu phải vẽ các biểu tượng cụ thể bên trong chúng, nhưng mình không biết nhiều về cách hoạt động của nó.”
“Ý cậu là sao?”
“Mỗi biểu tượng sẽ thay đổi cách phản ứng và hiệu quả của ma pháp trận đó theo một cách riêng, nhưng mình không biết biểu tượng nào là hiệu quả nhất. Thế nên mình mới phải thử hàng loạt ma pháp trận khác nhau để tìm xem loại nào là phù hợp. Vì thế mình cần đến rất nhiều tinh thể ma thuật, và cũng có nghĩa là mình cần một nguồn tài trợ cho dự án nghiên cứu này. Đó là lý do tại sao mình chưa nghiên cứu được mấy.”
“Ra là vậy. Tại sao cậu lại muốn làm nghiên cứu này?”
“Vì nó có vẻ thú vị. Không có nhiều người nghiên cứu về nó, suy ra có rất nhiều điều có thể được khám phá. Vì vậy mình muốn là người phát hiện ra chúng trước, và làm gì đó có ích trong thời gian rảnh. Và mặc dù mình là con gái của một bá tước, nhà Wildan đã làm nghiên cứu qua hàng thế hệ rồi, thế nên gia đình mình vẫn ủng hộ. Họ bảo mình cứ nghiên cứu bất cứ thứ gì mình thích, và tài trợ không ít cho nghiên cứu của mình,” Michelle nói. Cô ấy khiến Elia nhớ về Ryoma. Sau đó Michelle dùng mực để vẽ một vòng tròn rồi nói, “mình không biết rõ cái này sẽ làm gì đâu, vậy nên tốt nhất cậu nên đứng tránh xa ra một chút.”
Elia nhanh chóng lùi ra xa khỏi ma pháp trận. Khi cô ấy đã đủ xa, Michelle truyền ma lực vào vòng tròn, khiến nó phát sáng đỏ. Michelle nhanh chóng tránh xa khỏi tờ giấy, và khoảng năm giây sau, một vài quả cầu lửa bay ra từ đó. Nó phát nổ như bánh pháo.
“Thật thú vị––Hm?” Michelle nói, nghe thấy tiếng của hai người kêu lên. Một là Elia, nhưng người còn lại là một cô gái thuộc tộc cáo vừa bước vào sân huấn luyện. “Có vẻ như mình đã khiến cậu giật mình. Rất xin lỗi.”
“Đây là sân huấn luyện mà, tiếng ồn là chuyện bình thường,” cô gái tộc cáo nói. “Có vẻ như mình đã vô tình làm gián đoạn chuyện gì đó ở đây. Xin lỗi nhé.”
“Oh, cũng chả sao. Cậu là Miyabi, phải không?”
“Cậu học cùng lớp với mình đúng không?” Elia hỏi.
“Mình rất hân hạnh khi được cả con gái của Bá tước Wildan và Công tước Jamil biết mặt,” Miyabi nói. Cô ấy cố tỏ ra lịch sự hơn nhiều so với khi nói chuyện với các quý tộc khác.
“Không cần phải làm thế; chúng ta đều bình đẳng ở trong này. Cậu định huấn luyện gì à Miyabi?”
“Thực ra mình có chuyện cần nói với cậu.”
“Mình á?”
“Đúng vậy, mình có tin nhắn từ một người quen. Đó là lý do mình tới đây hôm nay.”
Miyabi không muốn để bất cứ ai biết rằng tin nhắn này tới từ một người đàn ông và vô tình tạo nên những tin đồn vô căn cứ, vậy nên suốt một tháng qua cô ấy đã tìm cách để nói chuyện với Elia một mình. Và dù Elia luôn đến sân huấn luyện này một mình trong cả tháng vừa rồi, nhưng đúng hôm nay lại có cả Michelle ở đây nữa. Điều này khiến Miyabi phát hoảng đôi chút, nhưng cô ấy vẫn giữ đủ bình tĩnh để trả lời.
“Một lời nhắn cho mình sao?’
“Đúng thế. Cậu có quen ai đó tên là Ryoma không?”
“Là từ Ryoma ấy hả?!”
Ryoma muốn tạo cơ hội để Elia và Miyabi trở thành bạn, nhưng nghĩ rằng liệu họ có thân được với nhau hay không thì nên để họ tự quyết định. Đó là lý do cậu ấy không kể cho Elia về Miyabi. Ryoma nghĩ rằng vì cả hai đều quen cậu ấy, họ sẽ có ít nhất một chủ để chung để nói chuyện. Nhưng đồng thời, cậu ấy cũng muốn trêu Elia một chút bằng cách khiến cô ấy bị bất ngờ.
“Có vẻ như cậu có quen cậu ta thật,” Miyabi nói.
“Đúng là vậy, nhưng sao cậu lại biết về cậu ấy?”
“Mình quen cậu ấy thông qua cha mình, và khi mình nói rằng sẽ đến Học viện vào năm nay, cậu ấy đã nhờ mình chuyển một lời nhắn đến cậu.”
“Mình hiểu rồi.”
“Cái người tên Ryoma này là người quen của cậu sao, Elia?” Michelle hỏi.
“Ừm. Cậu ấy có hơi kì lạ một chút, nhưng cậu ấy là bạn mình.”
“Cậu ta chắc chắn là kì lạ rồi, không phản đối gì luôn,” Miyabi lẩm bẩm.
“Huh,” Michelle nói, có vẻ tò mò về con người này.
“Vậy Ryoma muốn nhắn gì cho mình?” Elia hỏi.
“Rằng cậu ta chúc cậu may mắn. Và mỗi thế thôi. Có vẻ như cậu ấy lo lắng cho cậu đấy.”
Chỉ từ mỗi lời đó thôi, Elia đã có thể hiểu Ryoma nghĩ gì. Cậu ấy không cần phải nhờ đến Miyabi để chuyển lời, vì cậu có thể trực tiếp viết thư cho cô. Có nghĩa là cậu ấy nhớ về việc Elia đã từng kể trong lần gặp mặt cuối cùng ở Gimul, rằng cô ấy thiếu bạn bè; và cậu đã cố tình sắp đặt một tình huống để cô ấy có thể gặp gỡ Miyabi. Elia đã hiểu được hết ý định của cậu.
“Cảm ơn cậu vì lời nhắn. Miyabi, mình nghĩ duyên số đã khiến chúng ta gặp được nhau. Cậu có muốn làm bạn của mình không?”
“Cậu chắc không đó? Để một người như mình làm bạn ấy?”
“Địa vị chẳng có ý nghĩa gì ở trong này. Với lại, mình ghét phải dành toàn bộ thời gian trong học viện một mình.”
“Chà, nếu thế thì mình rất vui được làm bạn với cậu.”
“Mình có thể tham gia được không?” Michelle hỏi. “Mình cũng không có nhiều bạn ở trong này.”
Miyabi mỉm cười và chào đón cả Michelle nữa. Họ nhanh chóng bắt tay nhau, và giờ nghỉ trưa kết thúc. Cả ba quay trở về lớp để tiếp tục chịu đựng giờ học chán nản buổi chiều. Nhưng có lẽ họ sẽ tận hưởng ngày hôm nay nhiều hơn bình thường một chút.