Một tháng đã trôi qua kể từ khi Ngày Lễ Thành Lập kết thúc và Đoàn kịch Semroid rời khỏi thị trấn. Trong thời gian đó, thời tiết nóng nực của những tháng hè đã dịu bớt đi nhiều. Tôi bắt thêm nhiều slime mới trong lúc cố tìm một con khỏe mạnh để tặng cho nhà thờ, và trong quá trình đó, tôi tìm được một con tương thích với ma lực hệ gió và khiến nó tiến hóa.
Chậm mà chắc, ngày nào tôi cũng tự rèn luyện bản thân. Và rồi, đúng một nửa năm sau kể từ ngày tôi chia tay với gia đình nhà công tước, tôi ghé qua Hội Thám Hiểm và được Worgan triệu tập lên phòng.
“Ryoma, dạo gần đây cậu có vẻ bận quá nhỉ,” ông ấy nói. “Tôi cứ lo là cậu sẽ bỏ việc thám hiểm và tập trung vào việc buôn bán cơ.”
“Vâng, thì, cháu cũng đang điều chỉnh lại nhịp độ cuộc sống của mình.”
“Ờ thì, khi cậu có nhiều nhân viên làm việc cho mình, cậu phải có trách nhiệm với bọn họ dù muốn hay không. Tôi hiểu rõ quá mà. Còn về lý do tôi gọi cậu lên đây: cậu có rảnh trong hai tuần bắt đầu từ tuần sau không?”
Tôi đã làm thừa hẳn ra một lượng lớn vải chống nước, nên hiện tôi không có việc bận gì hết. “Cháu có rảnh,” tôi nói.
“Thế hả? Vậy thì có một việc tôi muốn cậu nhận. Đó là thu thập nguyên liệu, nói đúng hơn là rất nhiều nguyên liệu, vậy nên sẽ rất tuyệt nếu có ai đó biết dùng ma pháp hệ không gian đi cùng. Nếu cậu có thể nhận việc vận chuyển hàng hóa thì tốt quá. Với lại khu vực cậu cần tới có một loại quái vật mà cậu chắc chắn muốn chiến đấu lại.”
“Thật ạ?”
“Đúng vậy, cậu sẽ cần phải đánh nhau với ma cây. Nguyên liệu cậu cần thu thập cũng tới từ bọn chúng luôn.”
Ma cây là một loại quái vật dạng cây, có hình dáng không khác với bất cứ loại cây nào khác. Chúng thường ẩn mình trong rừng và chờ đợi thời cơ để tấn công con người cũng như các loại quái vật khác. Rất nhiều trong số chúng sống trong Rừng Đại Ngàn Syrus. Thiên hướng giấu mình cùng dạng tấn công bất ngờ khiến chúng vô cùng nguy hiểm.
“Tôi sẽ giải thích chi tiết hơn khi những thành viên khác trong đội có mặt đầy đủ tại đây, vậy nên nếu cậu muốn biết thêm, hãy quay lại đây vào trưa mai. Nếu tới lúc đó cậu vẫn thấy hứng thú, tôi sẽ đăng kí tên cậu vào công việc lần này.”
“Hiểu rồi ạ, vậy hẹn gặp lại chú vào trưa mai.”
“Tuyệt, chúc cậu một ngày tốt lành.”
Sau khi quyết định việc này, tôi cần báo lại cho nhân viên của mình rằng tôi sẽ vắng mặt một thời gian.
◇◇◇
Tôi tới hội vào đúng giờ hẹn ngày hôm sau. Khi tôi tiến vào căn phòng được chỉ định, Miya đang ngồi đó.
“Meow? Cả cậu sao, Ryoma?”
“Họ muốn ai đó dùng được ma pháp không gian.”
“Đúng thế, bọn họ muốn chúng ta thu thập một đống nguyên liệu. Bọn họ cần chúng làm cái quái gì không biết.”
“Sao tôi biết được.”
Chúng tôi bàn tán về đủ chủ đề khác nhau cho đến khi Welanna, Leipin, và Asagi tới. Cuối cùng, Worgan tiến vào phòng và bắt đầu đi vào chi tiết nhiệm vụ.
“Chà, câu chuyện nói chung là như thế này,” ông ấy bắt đầu.
Để tóm tắt lại lời giải thích của ông ấy, công việc lần này xoay quanh việc thu thập gỗ. Chúng tôi chỉ cần tiêu diệt ma cây và mang về số gỗ rơi ra từ bọn chúng. Lượng gỗ cần từ ít nhất 300 con ma cây, nhưng nếu chúng tôi mang thêm về thì sẽ nhận được phần thưởng lớn hơn.
Tôi không rõ một con ma cây to chừng nào, và cũng không rõ lượng gỗ tới từ 300 con ma cây là bao nhiêu. Nhưng chắc chắn là rất nhiều. Tôi có thể hiểu tại sao họ muốn dùng tới ma pháp không gian của cả tôi và Leipin.
Kế hoạch là khởi hành từ thị trấn trong hai ngày tới. Tôi không thấy có vấn đề gì hết và đồng ý nhận việc. Những người khác trong phòng cũng có vẻ không phản đối gì hết. Nhưng sau khi mọi người chính thức đồng ý tham gia, bỗng nhiên Welanna hỏi.
“Vậy toàn bộ số gỗ từ ma cây này là để làm gì?” cô ấy hỏi Worgan.
“Ồ, cô cũng biết là dân số của thị trấn này đang giảm đi chứ?”
“Đương nhiên là tôi biết rồi. Một trong những lý do chính là việc khu mỏ bị bỏ hoang. Khi có ít việc làm hơn, một số người cứ thế tự động rời khỏi đây thôi.”
“Đúng vậy, và có vẻ như người nắm quyền điều hành thị trấn nhiệm kì trước không thực sự quan tâm tới điều đó. Ông ta không đả động gì tới vấn đề này, nhưng người đứng đầu mới rất quan tâm đến chuyện đó. Anh ta muốn tăng số lượng dân số, tăng nguồn thu nhập cho thị trấn, và cải thiện môi trường sống của người dân. Anh ta có rất nhiều ý tưởng. Công việc lần này là do một trong số những nhân viên của anh ta đề xuất, về việc xây dựng một cơ sở vật chất lớn để thú hút công chúng. Nhưng tất cả những gì đặc biệt về thị trấn này hiện tại chỉ là khu mỏ và quặng sắt.”
“Không phải khu vực mà chim limour tới tụ tập sẽ là một địa điểm thu hút du khách tốt hay sao ạ?” tôi hỏi.
“Ý tưởng đó cũng đã được đề ra, nhưng nó trùng với thời điểm săn ếch grell, nên họ nghĩ điều đó sẽ không thu hút du khách cho lắm. Chúng ta có thể chấm dứt việc săn ếch grell, nhưng như thế sẽ mất đi nguồn thu thập từ chính lũ ếch, nên chẳng có lý gì mà làm thế cả. Với lại, chim limour cũng chỉ tới đây tạm thời thôi. Văn phòng chính quyền muốn một thứ gì đó diễn ra cả năm hơn.”
Tôi thấy ý tưởng tạo ra thứ gì đó khiến thị trấn này sôi động hơn có vẻ không hề dễ dàng chút nào. Với lại, Gimul hiện tại đã có sẵn một thứ để thu hút du khách rồi. Thay vì quan tâm đến thứ này thứ khác, họ có thể tận dụng lợi thế sẵn có của thị trấn. Họ cũng có thể tạo thêm nhiều sự kiện mới như ngày hội lần trước chẳng hạn.
“Cũng có gì sai với việc nó chỉ là một sự kiện tạm thời đâu ạ? Cứ coi như nó là một thứ gì đó diễn ra hàng năm đi.”
“Chẳng có gì sai với một sự kiện thường niên hết, nhưng nên nhớ rằng, đây là một thị trấn mỏ. Một khi toàn bộ khu mỏ trong thị trấn cạn kiệt, sự kiện đó sẽ là thời điểm duy nhất thị trấn này kiếm được tiền. Chúng tôi muốn chuẩn bị trước cho thời điểm đó bằng cách tạo ra một thứ kiếm được lợi nhuận trong cả năm,” Worgan giải thích. Khi ông ấy đề cập tới chuyện đó, mọi việc có lý hơn nhiều.
“Cơ mà tôi cũng không phản đối ý kiến của cậu,” Worgan tiếp tục. “Gimul hiện chưa nguy kịch tới mức đó, nên cá nhân tôi thấy chúng ta không thực sự cần thiết phải khẩn trương thực hiện dự án khổng lồ này. Nhưng hiện tại mọi thứ đang tiến triển theo hướng đó. Họ quyết định rằng sẽ xây dựng một quận dành riêng cho du khách chỉ cách cổng phía nam một chút, và điểm thu hút chính ở đó sẽ là một đấu trường. Sẽ có những nhà trọ được xây dựng cho người thách đấu cũng như khán giả tới xem, và bán vé vào xem cũng như tiền cược cho mỗi trận đấu. Có vẻ như đó là cách bọn họ dự định kiếm tiền. Sẽ tốn một khoản tiền khổng lồ để biến dự án này thành hiện thực, nhưng lợi nhuận dự kiến kiếm được sẽ bù lại số tiền đó nhanh chóng.”
“Một đấu trường và đánh cược sao?” Asagi bình luận. “Tôi chắc chắn nó sẽ kiếm được khối tiền, nhưng tôi sợ rằng nó sẽ ảnh hưởng xấu đến an toàn công cộng.” Đúng là điều này có thể sẽ khiến tội phạm cũng như lũ du côn dễ dàng lộng hành hơn.
“Đó là lý do tại sao tất cả những cơ sở trên sẽ được xây dựng tại quận mới. Nhà trọ cho du khách cũng như những tuyển thủ tham gia sẽ nằm hoàn toàn tách biệt với thị trấn cũ. Thị trấn này sẽ giữ nguyên là một thị trấn mỏ như bao đời nay. Nó sẽ được cai quản bởi cùng một người đứng đầu, nhưng mọi người có thể coi nó như một thành phố hoàn toàn khác nằm ở phía nam. Để đảm bảo an ninh trật tự, họ dự tính sẽ tăng ngân sách cho lính gác cũng như thuê thêm nhân lực mới. Toàn bộ hoạt động cá cược sẽ được thị trấn quản lý chặt chẽ cũng như rà soát nghiêm ngặt. Giờ thì phần còn lại của câu trả lời sẽ liên quan đến câu hỏi của Welanna, đó là kế hoạch xây dựng đấu trường lần này sẽ được trực tiếp quản lý bởi Perdor Beckentein.”
Tất cả mọi người trừ tôi đều ngạc nhiên. Tôi chỉ có thể đoán được rằng người đó rất nổi tiếng. “Là ai ạ?” tôi hỏi.
“Cậu không biết sao, Ryoma?” Leipin hỏi. “Anh ta là người con trai thứ của Tử tước Beckentein. Đáng ra anh ta phải hỗ trợ người anh trai cả trong việc quản lý lãnh thổ của gia đình họ, nhưng anh ta đã trốn khỏi nhà và dồn toàn bộ tâm huyết vào ngành kiến trúc.”
“Anh ta được coi là kiến trúc sư xuất sắc nhất thời đại này, nhưng anh ta cũng nổi tiếng không kém trong khoản lập dị,” Welanna nói. Có vẻ như có rất nhiều chuyện nổi bật xoay quanh anh ta, nhưng nó không liên quan gì đến tôi nên tôi cũng chả quan tâm.
“Có vẻ như ngay khi chủ đề này được đề cập, anh ta nói rằng có một ý tưởng rất hay và đã nhận việc này ngay lập tức,” Worgan nói. “Nhưng anh ta quả quyết rằng phần quan trọng nhất của đấu trường phải được làm từ gỗ của ma cây. Đó là lý do tại sao chúng ta có nhiệm vụ lần này.”
Có vẻ như đây đúng là một ý tưởng điên rồ của giới nghệ sĩ. Tôi hỏi thêm xem bình thường người ta có hay dùng gỗ của ma cây trong xây dựng hay không, và được bảo rằng chuyện đó là có thể, nhưng người ta thường hay dùng nó để làm trượng cho pháp sư hơn. Có vẻ như Perdor Beckentein tài năng tới mức có thể đưa ra một yêu cầu vô lý đến vậy mà vẫn được chấp thuận. Họ gọi anh ta là một thiên tài không ai có thể so sánh được. Tôi tiếp tục suy nghĩ về chuyện đó cho đến khi buổi họp kết thúc và ai về nhà người đó.
◇◇◇
Một vài ngày sau, đã tới thời điểm chúng tôi khởi hành. Tôi dùng hai ngày trước đó để chuẩn bị một số thứ. Hầu hết thời gian là để chuyển tất cả mọi thứ tôi cất trong Nhà Không Gian ra một nhà kho được dựng lên trong hầm mỏ, sau đó niêm phong nó lại bằng ma pháp hệ đất để tránh bị mất trộm.
Tôi cũng cố gắng mở rộng Nhà Không Gian của mình theo cách Sebas đã chỉ dạy. Mỗi khi tôi thử mở rộng thêm chiều không gian ra bao nhiêu, tôi lại càng thấy thể chất cũng như tinh thần của mình kiệt quệ đi bấy nhiêu. Nhưng nhờ lượng ma lực khổng lồ cũng như toàn bộ quá trinh tự rèn luyện, tôi đã thành công trong việc mở rộng Nhà Không Gian ra ngang với kích cỡ tầng một của khu nhà trọ dành cho nhân viên ở Gimul. Tôi vẫn không rõ một con ma cây to đến chừng nào, nhưng tôi nghĩ tầm này có thể chứa kha khá lượng gỗ rồi.
Tôi nghĩ thêm về chuyện đó trong lúc đợi ở cổng phía Nam. Đây là nơi hẹn gặp của cả nhóm, nhưng có vẻ chưa ai tới nơi. Tuy nhiên, tôi sớm thấy hình bóng của Leipin và Asagi đi bộ về hướng tôi cách đó không xa.
“Chú Leipin, anh Asagi, chào buổi sáng!” tôi chào họ.
“Chào buổi sáng.” Leipin nói.
“Chào buổi sáng, Ryoma. Cậu vẫn ổn chứ?” Asagi hỏi.
“Tôi vẫn ổn.”
Sau đó không lâu, Miya cũng tới nơi hẹn. Hội trưởng đã cung cấp cho chúng tôi một cỗ xe cùng hai con ngựa ở cổng, cùng với lương thực để ăn trên đường đi. Một khi tất cả đã tụ họp đông đủ, chuyến hành trình của chúng tôi bắt đầu. Nhân tiện, Mizelia là người lái xe.
Chả có gì ngoài hàng cây thưa thớt ở khu đồng bằng phía nam của Gimul, nên chúng tôi được ngắm cảnh thiên nhiên tươi tốt trôi qua trong yên bình. Asagi là đội trưởng lần này, nên trong khoảng thời gian di chuyển, anh ấy đã giải thích lại kế hoạch một lần nữa.
“Miya, Welanna, và tôi sẽ là người đảm nhiệm vai trò tiêu diệt ma cây,” anh ấy nói. “Leipin và Ryoma sẽ là người nhận nhiệm vụ vận chuyển gỗ. Leipin cũng sẽ tìm kiếm ma cây và cảnh báo chúng ta nếu có bất cứ quái vật nào khác lại gần, và Ryoma sẽ hỗ trợ anh ấy. Mọi người đều đồng tình với chuyện này chứ?”
Tôi gật đầu xác nhận. Đó là kế hoạch cơ bản, nhưng tôi vẫn dự tính sẽ tham gia chiến đấu một chút. Mọi người ở đây đều biết tôi nhận nhiệm vụ lần này vì muốn có thêm kinh nghiệm chiến đấu với ma cây, nên họ dự tính sẽ cho tôi trải nghiệm chuyện đó.
Leipin là chuyên gia về quái vật, nên tôi hỏi ý kiến của ông ấy về điểm yếu của ma cây, cũng như phải đề phòng những gì khi đối mặt với chúng. Theo như ông ấy, ma cây tấn công bằng cách vung tán cây của chúng, nên luôn phải cẩn trọng trong những đòn tấn công từ trên cao. Điểm yếu của chúng là khuôn mặt nhô ra trên thân cây. Có thể trực tiếp gây tổn hại nặng nề lên nó hoặc những khu vực xung quanh; hoặc theo một cách khác, chặt đứt thân phía dưới khuôn mặt để tiêu diệt con ma cây. Nhưng mục tiêu lần này của chúng tôi là biến lũ ma cây thành gỗ, nên tốt nhất là phải tiêu diệt chúng trong khi gây ít tổn hại nhất có thể. Chuyện gỗ bị hư hỏng là không thể tránh khỏi, nhưng chúng tôi luôn phải giữ mục tiêu đó trong đầu.
Và trong trường hợp chúng tôi phải đối mặt với một con ma cây cấp cao, có thêm nhiều biện pháp phòng ngừa hơn là việc tối quan trọng. Chúng chậm hơn so với ma cây thông thường, nhưng nhánh cây của chúng dày hơn và lực đánh cũng mạnh hơn. Chúng cũng có thể dùng ma pháp hệ mộc để kéo dài nhánh cây hoặc dây leo để cản trở chiến thuật, vậy nên đối phó trực diện với chúng trong chiến đấu thực sự rất đau đầu.
Nhân tiện, cách để phân biệt giữa một con ma cây và một cái cây thông thường là cảm nhận ma lực mà nó phát ra. Chúng nhìn giống hệt một cái cây thông thường ngoại trừ phần khuôn mặt, nên nếu vì một lý do nào đó mà bộ mặt của chúng bị che khuất, sẽ rất khó có thể nhận ra sự hiện diện của chúng. Nhưng nếu bạn có khả năng cảm nhận được lượng ma lực dư thừa từ lũ ma cây, không khó để xác định được ra vị trí chính xác của chúng.
Và một chú ý cuối cùng: không như cây, ma cây có thể di chuyển từ nơi này đến nơi khác. Chúng còn chậm hơn cả slime, nhưng chúng có thể lôi rễ của mình lên khỏi mặt đất và dùng nó để bò. Cơ mà thật khó để tưởng tượng cảnh một cái cây tự di chuyển. Nghe thật vô lý.
“Vậy thế nào là định nghĩa của một con quái vật?” tôi hỏi, sau khi Leipin đã tóm tắt toàn bộ những chi tiết cần thiết.
“Ý cậu là sao?” Leipin trả lời.
Leipin bảo với tôi rằng quái vật là những sinh vật bắt nguồn từ cây cối hoặc động vật, nhưng đã trải qua đột biến sau khi chịu ảnh hưởng từ ma lực. Lấy ma cây làm ví dụ, chúng chỉ là những cái cây thông thường, nhưng sau khi nhận được ma lực đã biến thành ma cây. Nếu ma lực là nguyên nhân chính để tạo ra đột biến, chả có lý do gì mà nó không biến được một cái cây thành quái vật cả.
Nhắc mới nhớ, Pauline cũng từng bảo tôi về hiện tượng biến dạng do ma thuật. Cây cối bị biến đổi do nhận phải lượng ma lực dư thừa[note46558].
“Nhưng nó không ảnh hưởng tới con người ạ?”
“Nếu tiếp xúc phải một lượng ma lực khổng lồ có thể gây ra bệnh say ma lực, nhưng cơ thể con người sẽ không thể nào chứa đủ ma lực để có thể gây ra hiện tượng đột biến được.”
Theo Leipin, cơ thể con người có một cơ chế tự vệ đặc biệt, trong đó nó sẽ tự động giải phóng ma lực để tránh bị đột biến. Tôi hỏi thêm về bệnh lý say ma lực, và ông ấy trả lời rằng những người thừa hưởng lượng ma lực khổng lồ hiếm khi nào bị ảnh hưởng bởi nó.
Ngay cả đối với người thông thường, bệnh này chỉ xảy ra khi người đó dùng quá nhiều ma dược hồi phục, hoặc ăn quá nhiều thịt của quái vật. Nhưng ma lực hầu hết nằm trong máu, nên nếu chỉ ăn thịt không thôi cũng chẳng bị làm sao. Cùng lắm thì người đó sẽ chỉ cảm thấy nôn nao mà thôi. Những trường hợp bị say ma lực do ăn thịt quái vật vô cùng hiếm và được coi là đen đủi. Người ta thưởng hay đùa cợt về chuyện đó và không để tâm mấy khi nó xảy ra.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện trong lúc để mắt đến môi trường xung quanh. Leipin bảo với tôi rằng quái vật thường sẽ tránh tấn công những thứ mà chúng coi là một mối đe dọa, vậy nên sẽ chẳng có thứ gì ở Gimul tấn công một cỗ xe ngựa chở đầy mạo hiểm giả cả. Và đúng như lời ông ấy, chúng tôi chẳng bị tấn công tới một lần trong cả ngày hôm đó.
Trên đường tới đích đến, tôi có một cuộc bàn luận chuyên sâu cùng Leipin về quái vật và slime, được nghe Mizelia kể về những nơi cô ấy đã đặt chân đến, và cùng trò chuyện với Asagi về tương miso và xì dầu.
“Súp miso sao? Hoài niệm thật đấy,” Asagi nói. “Tôi ngạc nhiên khi biết cậu có thể mua tương miso và xì dầu từ Lenaf đó. Cảm ơn vì đã báo cho tôi.”
“Tôi có nên làm món súp miso tối nay không? Chúng ta có đủ nguyên liệu ở đây mà.”
“Thật sao?! Xin hãy làm thế!”
Và thế là tôi được giao nhiệm vụ nấu ăn tối nay. Ở trong Nhà Không Gian của Leipin, tôi làm món súp miso, nikujaga[note46559], và cơm. Tất cả mọi người đều thích chúng, nhưng Asagi còn bật khóc do cuối cùng cũng được nếm hương vị quê nhà từ món súp miso.
“Asagi, lâu lắm rồi anh không về quê à?” Welanna hỏi.
“Không, hòn đảo mà tôi sinh ra và lớn lên nằm rất xa nơi đây. Trở về nhà không dễ chút nào. Nhưng quan trọng hơn, võ đường mà tôi được học kiếm pháp có dạy rằng: bất cứ ai đủ tài năng để sử dụng kiếm thuần thục đều sẽ trở thành mạo hiểm giả, nên có thể nói rằng tôi bị ép phải thực hiện chuyến hành trình này. Tôi sẽ không thể quay trở lại cho đến khi hoàn thành đủ nhiệm vụ trong Hội Thám Hiểm để trở thành mạo hiểm giả hạng S, hoặc đã rời khỏi đảo trong ít nhất 50 năm.”
“50 năm? Sao lại lâu thế?”
“Đó là quãng thời gian mà người sáng lập võ đường đã đi chu du thiên hạ, tôi tin là thế. Đây là một cơ hội để một người có thể cải thiện kĩ năng kiếm pháp, cũng như mở rộng tầm nhìn của mình. Sống sót ở thế giới bên ngoài và lành lặn quay trở về vừa là một cơ hội học hỏi, vừa là một thử thách. Cậu thấy đấy, có những con quái vật hùng mạnh không tồn tại trên đảo của tôi, cũng như đủ thể loại người ngoài xã hội.”
“Vậy ai sẽ bảo vệ làng của anh? Nếu tất cả những người mạnh đều rời khỏi đó trong vòng 50 năm, không phải thế sẽ gây vấn đề sao?”
“Cái đó cậu không phải lo. Chỉ những ai muốn làm chủ kĩ năng dùng kiếm mới rời khỏi làng. Có những người học kiếm pháp để tự vệ, một vài thì học để bảo vệ xóm làng, vẫn có những thực tập sinh đang huấn luyện trong võ đường, và còn cả những võ sư đứng đầu võ đường nữa. Ngay cả đối với những người quyết định ở lại làng, không thiếu người tài giỏi đâu.”
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, rồi kết thúc và chuẩn bị đi ngủ. Mỗi người đều có túi ngủ riêng và đều nằm ở trong Nhà Không Gian của Leipin. Nơi này khá rộng rãi.
“Có thời điểm tôi phải rời khỏi căn cứ của mình để lên đường đi nghiên cứu dài ngày,” Leipin nói. “Tôi cần một nơi để có thể bỏ đồ dùng gia đình, vật liệu nghiên cứu, và mẫu vật từ quái vật, nên tôi đã dành ra nhiều năm để mở rộng Nhà Không Gian của mình. Cơ mà giờ tôi không mấy khi đi công tác xa khỏi Gimul nữa, nên hầu hết vật dụng cá nhân tôi đều để ở nhà. Công việc lần này tôi còn mang ít đồ hơn bình thường.”
Có vẻ như ông ấy thấy việc mở rộng không gian còn dễ dàng hơn là tự đi dọn dẹp. Tôi thấy ý tưởng đó thật ngu ngốc, nhưng kết quả mà nó tạo ra thì rất đáng kinh ngạc. Ngôi Nhà Không Gian khi không có mấy đồ đạc ở trong rất rộng rãi và thoáng mát, dễ dàng to gấp đôi cái của tôi. Tôi mong là mình có thể làm nó lớn đến vậy trong tương lai.
Khi tôi chuẩn bị xong túi ngủ, chẳng còn mấy việc tôi phải làm trong ngày hôm đó, nên tôi quyết định đi ngủ luôn. Chúng tôi đều đi ngủ từ sớm, dự định sẽ khởi hành vào sáng sớm ngày mai.