Đúng như dự đoán, những con kiến đào hầm nằm sâu trong tổ đều chui ra. Bao gồm cả những con canh gác, có tổng cộng 15 con. Tôi hạ năm con trước, để cho nhóm của Beck xử lý mười con còn lại. Thế là gấp đôi so với những gì tôi nghĩ họ có thể đối phó, nhưng bằng cách nào đó, họ đã hạ được hết chúng. Họ bị cắn hoặc xô ngã một vài lần, nhưng không ai bị thương nặng.
“Có ai cần nước hoặc ma thuật trị thương không?” tôi hỏi.
“Không–– Mà khoan, cho tôi chút nước để rửa vết thương. Bọn tôi có nước uống rồi,” Beck nói. Cậu ta cũng khôn ngoan đấy.
Tôi dùng ma thuật để đổ đầy nước vào một cái bát. “À, và không cần dùng chung nước đâu. Tôi có thể chuẩn bị cho tất cả mọi người.”
“Hả? N-Nhưng tại sao không dùng lại số nước đó trong khi nó vẫn còn sạch? Tại sao phải phí phạm như vậy?” Wist hỏi.
“Mấy cậu không thể rửa tất cả vết thương từ cùng số nước đó được, nó sẽ càng ngày càng bẩn thêm thôi. Ngay cả vết xước nhỏ nhất cũng có thể chứa những vi khuẩn độc hại.”
“Vi khuẩn là cái gì?”
“À, nó là một thứ khiến mấy cậu bị bệnh ấy mà.”
“Wist, cậu ta đang đề nghị đó. Cứ im lặng và nhận lấy số nước đi,” Beck nói.
“Đ-Được rồi,” Wist trả lời.
Beck rửa vết thương của mình và đi thu số xác kiến, sau đó Wist cũng làm tương tự. Sau khi bốn người còn lại lần lượt rửa vết thương của mình, tôi gọi đàn slime và chim limour về rồi cho chúng chui vào Nhà Không Gian. Sau đó chúng tôi thu dọn đồ đạc và lên đường trở về thị trấn.
“Này, Ryoma, làm sao mà cậu mạnh được như vậy?” Ruth bất chợt hỏi tôi trên đường về nhà.
“Sao cậu lại hỏi thế?”
“Ừ thì, tôi nhớ là cậu từng tiêu diệt bọn yêu tinh mà không gặp vấn đề gì, cả bọn kiến đào hầm hôm nay cũng vậy.”
“Bọn chúng còn chẳng động được tới cậu,” Finia đồng tình.
“Tôi nghĩ nếu cậu tự mình tiêu diệt hết bọn chúng còn nhanh hơn bọn tôi làm.”
Tôi nghĩ là do chúng tôi cùng chiến đấu với một loại quái vật, họ có thể cảm nhận được sự chênh lệch về sức mạnh giữa đôi bên. Tôi đã có cả một cuộc đời rèn luyện, nên chuyện đó khá là đương nhiên nếu nhìn từ góc độ của tôi. Nhưng họ có lẽ sẽ cảm thấy khá tuyệt vọng khi so sánh bản thân với một người chỉ ngang tầm tuổi của họ.
“Hừm, tôi đoán có lẽ là do tôi có một người thầy,” tôi nói. Tôi được huấn luyện bởi một người có kĩ năng chiến đấu hẳn hoi. Tôi thậm chí còn sống cùng ông ấy, nên lúc nào cũng phải tập luyện. Đó có lẽ là lý do lớn nhất, nên tôi thấy đây là một câu trả lời an toàn.
“Thầy của cậu có dạy cậu cách dùng hai cây kiếm một lúc như vậy không?”
“Đây không chỉ là kiếm đâu, đây là katana đấy. Và để mà có thể dùng được hai cái cùng lúc, đầu tiên tôi phải học được cách dùng chúng bằng một tay.”
“Và làm thế sẽ khiến cậu mạnh hơn?” Beck hỏi, thực lòng tò mò.
Chỉ vung vẩy thanh katana bằng một tay thôi là không đủ. Khóa đào tạo này một phần là để cải thiện sức mạnh cầm nắm và sức mạnh tổng thể của cơ bắp, nhưng hơn thế, nó được dùng để chuẩn bị cho những tình huống khi mà bạn chỉ có thể chiến đấu bằng một tay. Trong chiến đấu không thể tránh khỏi cảnh bị thương, và sẽ luôn có khả năng bạn phải chiến đấu trong tình trạng không hoàn hảo. Nếu tay của bạn bị thương giữa trận chiến và không thể vung vũ khí được nữa, bạn sẽ chết chắc. Ngay cả khi bạn vẫn cố dùng được vũ khí, nó sẽ chẳng có mấy tác dụng đối với một đối thủ không hề hấn gì. Bạn sẽ bị đặt vào một tình thế vô cùng bất lợi. Đó là lý do tại sao tôi được huấn luyện dùng vũ khí bằng một tay. Và cũng nhờ khóa đào tạo đó, tôi có thể dễ dàng dùng hai thanh kiếm katana bằng cả hai tay. Chứ thực ra tôi không được huấn luyện tập trung vào việc dùng song kiếm.
Đương nhiên, tôi phải học qua những kĩ năng cơ bản trước khi bắt đầu khóa huấn luyện này. Nếu tôi không thể dùng một thanh katana bằng cả hai tay, thử dùng bằng một tay thôi sẽ là một thảm họa. Tôi nghĩ tốt nhất là họ nên huấn luyện ở hội hay bất cứ nơi nào có thể dạy dỗ tử tế trước. Nhưng tôi không rõ liệu Beck và bạn của cậu có giáo viên dạy cho hay không. Tìm học ở hội là một lựa chọn, nhưng họ bảo rằng nếu làm thế, thu nhập của họ sẽ không được ổn định trong suốt quãng thời gian ấy.
“Bọn tôi phải tiết kiệm tiền trước đã,” Beck nói.
“T-Tôi có thể hỏi một chuyện được không?” Wist bỗng hỏi tôi.
“Chắc chắn rồi, có chuyện gì vậy?” tôi nói.
“C-Cậu nghĩ về điều gì trong lúc chiến đấu? Ưm, tôi đang tự hỏi không biết cậu có thấy sợ không,” cậu nhóc hỏi. Tôi thấy trong lúc chiến đấu, Wist khá rụt rè, như thể cậu ấy không thể chủ động trong những đòn tấn công của mình vậy.
Từ những gì tôi thấy được về phong cách chiến đấu của họ, Beck sử dụng sự nhanh nhẹn của mình để kiểm soát kẻ thù bằng con dao găm cũng như những đòn võ của cậu. Martha hỗ trợ cả đội bằng ma pháp hệ mộc, trong khi Ruth và Rumille đàn áp đối thủ bằng kiếm và giáo. Finia và Wist có sức mạnh thể chất tốt nhất trong cả bọn, nên họ thường là người ra đòn kết thúc bằng búa. Đây có lẽ là kế sách bọn họ tự nghĩ ra để đối phó với lũ kiếm đào hầm, và tôi thấy cách đó rất ổn, chỉ có điều Wist không chủ động tấn công kẻ thù. Tôi không nghĩ đó chỉ là do cậu nhóc sợ, mà cậu ấy có vẻ quá hiền lành. Cậu ấy không thể sử dụng được hết sức mạnh của mình, nên thường cậu phải đánh hai đến ba lần mới kết liễu được một con kiến. Nếu dùng hết sức, có lẽ cậu ấy chỉ cần một đòn là xong. Nhưng nếu cậu ấy hỏi tôi điều này, có nghĩa là cậu nhóc cũng tự nhận thấy điều đó.
“Cậu lúc nào cũng nhát như cáy. Cứ làm như tôi bảo, đập hết sức mình là được,” Beck nói.
“Ừ, nhưng mà khi kẻ địch ở ngay trước mặt, mình lại thấy không thể làm vậy được,” Wist đáp lại. Có vẻ như đây không phải lần đầu tiên họ nói về chuyện này.
“Tôi không thực sự nghĩ về cái gì hết,” tôi trả lời.
“Là sao?”
“Khi tôi chiến đấu, tôi chiến đấu. Tôi chỉ tập trung vào hành động của mình và hành động của đối thủ mà thôi,” tôi nói. Bằng cách liên tục rèn luyện và cải thiện, bạn sẽ dần lấy được sự tự tin của mình. Có lẽ nếu tôi bảo cậu nhóc điều này, cậu ấy sẽ lại càng đổ lỗi cho bản thân, nhưng tôi chẳng sợ gì lũ kiến đào hầm cả. “Nếu cậu muốn đạt được điều đó, cậu chỉ cần rèn luyện nhiều hơn và có thêm kinh nghiệm chiến đấu thôi.”
Đó chỉ là một ý kiến vô hại. Có lẽ sẽ có một ai đó có thể truyền đạt điều này rõ hơn tôi, nhưng tôi không có kĩ năng giao tiếp kiểu đó. Cậu ấy chắc hẳn phải nỗ lực lắm mới dám lên tiếng hỏi tôi, thế mà tôi lại chẳng thể cho cậu ấy một câu trả lời hay hơn.
“Đừng đổ lỗi cho bản thân, Ryoma! Người lớn cũng nói như vậy.”
“Hm? Họ nói gì?”
“À, không–– ”
“Họ bảo rằng Wist không hợp làm một mạo hiểm giả,” Beck ngắt lời, khiến Wist im lặng luôn. Có vẻ cậu ta đã nói trúng tim đen.
“Ai nói vậy?” tôi hỏi.
“Những đứa trẻ khác. Bọn tôi không phải những đứa trẻ duy nhất từ khu ổ chuột nhận làm công việc của mạo hiểm giả.”
“Ai cũng có thể trở thành mạo hiểm giả, với lại sau này kiếm việc làm sẽ dễ hơn nếu cậu từng có kinh nghiệm làm mạo hiểm giả trong quá khứ.”
“Cậu luôn phải cẩn thận khi xuất thân từ khu ổ chuột. Sẽ an toàn hơn khi cậu có thể tự gọi mình là một cựu mạo hiểm giả.”
“Vì đó sẽ là một bằng chứng cho thấy cậu đã từng nghiêm túc làm việc trước đây.”
Sau Beck, các cô bé trong nhóm đều tham gia bình luận. Cạnh họ, Wist sụt vai thất vọng. Nhưng có vẻ như Ruth đang an ủi cậu nhóc.
“Các cậu không thân thiện với những đứa trẻ khác à?” tôi hỏi Beck.
“Nói vậy cũng không đúng lắm, nhưng những đứa trẻ khác đều giỏi đánh nhau. Dạo gần đây bọn chúng kiếm được nhiều tiền hơn và bắt đầu chế nhạo những người chỉ nhận việc hái thảo mộc. Điều này đặc biệt tệ cho Wist vì cậu ấy to lớn hơn những đứa trẻ khác, nhưng tính cách của cậu ấy khiến mọi chuyện trở nên phức tạp. Tôi luôn bảo Wist là cậu ấy không cần phải do dự như vậy. Cậu ấy không như bọn chúng, và không cần thiết phải giống với bọn chúng! Với lại, bọn chúng cũng có mạnh lắm đâu. Ít ra là không mạnh được như cậu,” Beck nói. Tôi quên mất rằng bọn trẻ hay có những mối quan hệ phức tạp kiểu thế này.
“Nhưng nếu mình làm mạo hiểm giả đủ lâu, sẽ có ngày mình phải giết ai đó mất,” Wist la lên.
“Còn lâu mới đến lúc bọn mình phải làm những việc như thế!” Beck phản đối.
“Nhưng cậu còn nhớ những gì đã bảo mình không, Beck?”
“Cái gì?!”
“Mình cần phải học cách tấn công tốt hơn.”
“Đồ ngốc! Ý tôi không phải là như thế!” Beck hét lên. Cậu ta bắt đầu thực sự bực mình.
“Chờ một lát đã,” tôi nói, ngắt lời hai người họ trước khi mọi chuyện tệ hơn. “Giờ cãi nhau cũng chả có ích gì.”Tôi muốn bọn họ bình tĩnh lại đôi chút, thế nên chúng tôi tiếp tục tản bộ trong lúc họ giải thích rõ ràng vấn đề của họ cho tôi. Đây là những gì tôi hiểu được. Những đứa trẻ khác đã nói với Wist những lời như ban nãy.
Như Beck vừa nói, những đứa trẻ đó có lẽ cũng chả có tí kinh nghiệm nào trong việc làm hại đến người khác, nhưng chúng vẫn thường hay nói về chủ đề này.
Ngay cả thế, nếu bọn nhóc làm mạo hiểm giả đủ lâu, vẫn có khả năng một ngày nào đó chúng sẽ phải đụng độ với con người.
Wist có một mong muốn chân thành là cải thiện bản thân càng sớm càng tốt để có thể có ích hơn cho đồng đội của cậu.
Beck thì nghĩ rằng bọn họ có thể lên kế hoạch lâu dài cho chuyện này, và dự tính sẽ đồng hành cùng Wist cho tới khi cậu ta làm được.
Wist nhận rõ vấn đề của bản thân, nhưng trái ngược với tính rụt rè của cậu, cậu nhóc thực sự muốn cải thiện. Nhưng cậu chàng quẫn trí đến độ chẳng thể làm gì hơn để thực hiện điều đó. Beck rõ ràng là nhận ra điều này, nhưng lại nghĩ rằng chuyện đó không quan trọng và không nghĩ gì thêm nữa, thế nên cậu ấy không thể hiểu được tại sao Wist lại lo lắng đến vậy. Nói chung mọi việc khá phức tạp.
“Sau khi nghe ý kiến của cả hai người, tôi thấy Wist có vẻ đã làm quá mọi thứ lên một chút rồi,” tôi nói.
“Phải không?” Beck đồng tình.
“Haizz,” Wist thở dài.
“Từ từ đã, tôi chưa nói xong. Đúng vậy, cậu không cần quá lo lắng vào thời điểm hiện tại. Nhưng suy nghĩ về tương lai cũng là một việc rất quan trọng, và có một việc khác cũng không kém phần quan trọng, đó là cậu phải dần quen với việc làm hại đến những sinh vật sống đi.”
“Thế cuối cùng ý của cậu là gì?” Beck hỏi.
“Ý tôi là, hai ý tưởng đó cũng đâu hẳn là triệt tiêu lẫn nhau, đúng không? Lấy ví dụ thế này đi, giả sử cậu đang ở trong thị trấn, và cậu thấy đói. Cậu sẽ làm gì?”
“Tìm thứ gì đó để ăn, rõ ràng là thế rồi,” Beck trả lời mà không nghĩ ngợi gì thêm.
“Và nếu như cậu không có đồ ăn trong người?”
“Ra một tiệm nào đó mua.”
“C-Cậu có thể đến nhà hàng.”
“Thế thì đắt quá. Rời khỏi thị trấn và hái thứ gì đó ăn sẽ rẻ hơn nhiều.”
“Cậu có thể trao đổi với hàng xóm để kiếm gì đó ăn.”
Giờ thì tất cả mọi người đều đưa ra ý kiến của mình.
“Các cậu cũng có thể đi thu hoạch nếu sở hữu một nông trại, hoặc nếu các cậu sẵn sàng bỏ qua thói quen đạo đức, các cậu cũng có thể ăn trộm.”
“Ăn trộm là sai!” cả sáu đứa trẻ đồng thanh.
“Cơ mà mấy cậu từng định lấy số quái người khác tiêu diệt rồi mà?”
“Ặc.”
“Đ-Đúng là vậy, nhưng…”
Khi tôi chỉ ra điều đó, bọn nhóc đột ngột thấy xấu hổ. Có lẽ tôi đùa hơi quá rồi.
“Tôi không có chỉ trích mấy cậu đâu. Có vẻ như các cậu đều thấy tệ về điều đó, và tôi cũng không nghĩ gì nhiều đến chuyện đó nữa. Hãy quay lại với chuyện vừa nãy nào. Đúng, ăn cắp là sai, nhưng đó vẫn là một lựa chọn. Cái tôi muốn nói là: bất cứ mục tiêu nào cũng luôn có nhiều cách tiếp cận khác nhau. Điều đó cũng áp dụng với cả câu hỏi mà tôi hỏi cả Beck lẫn Wist ban này nữa. Cả hai người đều có cách nhìn rất hạn hẹp.”
“V-Vậy cậu thường làm gì trong lúc đánh nhau với quái vật hả Ryoma?” Wist hỏi.
“Tôi lấy mạng chúng chỉ khi nào cần thiết.”
Nếu đó là vì cơm ăn áo mặc, hay vì công việc, tôi buộc phải giết chúng. Nếu tôi bị tấn công, dù là bởi quái vật hay con người, thì có khả năng tôi sẽ bị ép phải hạ sát trong trường hợp tự vệ. Chẳng có lý do gì khác cho việc sát hại cả.
“Nói thế này có hơi khó nghe, cơ mà nếu cậu có bất cứ mối bận tâm nào khiến cậu không thể dùng được kĩ năng của mình, mấy thứ đó sẽ chỉ làm vướng chân cậu trong lúc chiến đấu mà thôi,” tôi tiếp tục.
Dù là một con bọ hay con người, một mạng sống vẫn là một mạng sống. Coi một con bọ như một con người trong thời điểm hòa bình, và sát hại con người như tàn sát loài bọ trong thời kì chiến tranh. Khi mà chỉ một khoảnh khắc lưỡng lự cũng khiến bạn mất mạng, loại bỏ những mối bận tâm đó đi sẽ khiến khả năng sống sót của bạn cao hơn. Đây là phương châm của gia đình tôi qua nhiều thế hệ, và tôi không nghĩ điều đó là sai. Không phải là tôi con người chỉ như loài bọ, nhưng trong chiến đấu, tôi sẽ tấn công với cùng một mức độ giận dữ. Tôi nghĩ mình hầu như đã bỏ qua mức e ngại của bản thân khi nói đến việc làm hại người khác.
“Nhưng việc không muốn làm hại đến sinh vật sống khác là chuyện hoàn toàn bình thường, và tôi nghĩ đó là một cảm xúc đáng giá nên có,” tôi nói. “Tôi cho rằng thái độ của Wist là một điều đúng đắn với tư cách là một con người. Cậu ấy không cần thiết phải loại bỏ ngay nỗi e ngại đó đi, nhưng tôi mong là cậu ấy bằng cách nào đó sẽ thỏa hiệp được với chúng, giúp cậu ấy chấp nhận được những gì mình sẽ phải làm trong tương lai.”
Wist gật đầu khó xử. Có lẽ lý lẽ của tôi hơi cực đoan so với bình thường. Phản ứng của lũ trẻ cũng có phần chậm chạp. Nhưng tôi cũng không có đáp án nào chính xác cho chúng. Điều quan trọng là chúng cần biết cách tự nhượng bộ với bản thân trong vấn đề sử dụng bạo lực.
“Vì vậy, để đạt được mục tiêu đó… Beck!”
“Tôi á?!”
“Xem nào, cái này cũng áp dụng cho tất cả các cậu nữa, cơ mà tôi thấy các cậu cứ thoải mái về chuyện đó đi, và đôi lúc chia sẻ vấn đề của mình cho những người khác nghe. Đừng đổ lỗi cho bản thân. Không quan trọng những mạo hiểm giả khác nói gì, mấy cậu cứ làm những gì mình có thể thôi. Wist, cậu vẫn sẽ làm một mạo hiểm giả trong thời điểm hiện tại dù thế nào đi chăng nữa, đúng không?”
“Đ-Đúng vậy! Đánh nhau khiến tôi thấy sợ, nhưng tôi làm việc này còn chưa được một năm, với lại tôi muốn tiếp tục làm việc cùng bạn bè mình.”
“Vậy thì cứ thong thả thôi, dành thời gian nghĩ về chuyện đó. Từ những gì tôi quan sát được hôm nay, tôi không nghĩ cậu sẽ có khả năng bị thương nặng hay gì đâu, miễn là cậu đừng làm mấy trò liều lĩnh là được.”
Không quan trọng cậu ấy sẽ rút ra được điều gì từ những thứ chúng tôi bàn hôm nay, tôi không có ý định phản đối. Nếu cậu ấy không muốn làm mạo hiểm giả nữa, có khi tôi sẽ mời cậu ấy tới làm việc ở cửa hiệu của mình. Cơ mà tôi chưa muốn nói ra điều đó.
Đúng lúc đó, chúng tôi đã đi tới cổng. Tôi trình thẻ hội ra để có thể đi qua.
“Mấy cậu đang trên đường tới Hội Thám Hiểm à?” tôi hỏi Beck.
“Đúng thế, bọn tôi phải đi báo cáo kết quả.”
“Còn tôi thì phải báo cáo với Hội Thuần Thú, nên hôm nay tạm biệt tại đây thôi.”
“Được rồi. Cảm ơn vì mọi thứ hôm nay nhé.”
“C-Cảm ơn cậu đã giúp,” Wist rụt rè nói.
“Cậu thực sự đã cứu giúp bọn tôi đấy,” Finia nói.
Sau khi từng đứa trẻ cảm ơn và chúng tôi chia tay, tôi đi thẳng đến Hội Thuần Thú.
Tôi cảm thấy như mình vừa làm gì đó rất khác so với con người hàng ngày của mình. Nhìn lại những điều tôi đã nói, tôi không rõ tại sao mình lại nói như thế. Tôi muốn hỗ trợ bọn nhóc, nhưng tôi không cần thiết phải đưa ra lời khuyên như vậy. Việc này cũng mới mẻ đối với tôi nữa, nên tôi thấy mình hơi kiêu ngạo. Cứ như là tôi đã dạy dỗ bọn họ vậy.
“Sếp!”
“Ồ, Fina và Lilyn đấy à? Hai người làm gì ở đây vậy?”
“Bọn tôi đang đi mua sắm,” Lilyn nói.
“Nguyên việc nấu thử các món ăn mấy ngày qua đã khiến chúng ta hết sạch gia vị rồi. Chúng ta cũng cần thêm giấy và đồ dùng hàng ngày nữa. Cậu đang làm gì ở đây vậy, Sếp?” Fina hỏi tôi.
“À, thực ra tôi vừa trở về từ công việc của mình.”
“Có chuyện gì vừa xảy ra à? Có vẻ như cậu đang suy nghĩ rất kĩ về chuyện gì đó,” Lilyn nói.
“Thế á?”
“Đúng vậy đó,” Fina đồng tình. “Có điều gì khiến cậu bận tâm à?”
“Cũng không hẳn. Tôi chỉ cảm thấy mình đã già đi rồi thôi.”
“Uhm… hả?” họ đồng thanh. Có vẻ như cả hai đều vô cùng bối rối.