Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

chương 3 hồi 31: lời đồn từ vùng đồng bằng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi bữa tiệc lên đến mức cao trào, tôi bỗng nghe được một tin khiến tôi không khỏi tò mò.

“Quái vật trên đường di chuyển sao?” tôi hỏi.

“Đúng vậy,” Prenance nói. “Chúng tôi tới đây từ vùng đồng bằng phía nam, nhưng trước khi rời khỏi Keleban, tôi có nghe rằng quái vật dạng kiến được phát hiện ở khu vực đồng bằng. Kết quả là tôi đã căng thẳng hơn bình thường trong suốt quá trình di chuyển, và giờ thì sắp kiệt sức rồi.” Quái vật dạng kiến có rất nhiều loại, nhưng chúng đều có điểm chung là có vỏ ngoài cứng cáp và thường di chuyển theo bầy đàn. Một vài loại khá nguy hiểm.

“Đừng nói chúng là kiến sát thủ nhé,” tôi nói. Kiến sát thủ là loại kiến hung hãn khổng lồ, thuộc loại thú ăn thịt với cặp hàm đặc biệt khỏe. Nếu chúng tấn công theo bầy sẽ vô cùng nguy hiểm. Tùy vào kích cỡ của tổ kiến, Hội Thám Hiểm đã xếp hạng chúng là quái vật hạng C.

“Không, nếu chúng là kiến sát thủ, tôi đã chọn đường khác để đi rồi. Theo như tôi được nghe thì chúng là kiến đào hầm.”

“Xin lỗi, anh có thể miêu tả chúng được không?”

“Xem nào, chúng có vỏ ngoài cứng cáp như bao loại kiến khác, nhưng hàm, móng, cũng như sức mạnh của chúng đều kém hơn những loại khác. Chúng cũng không có độc. Nhìn chung thì khả năng chiến đấu của chúng khá thấp. Nếu nói về quái vật dạng kiến, tôi nghĩ chúng thuộc giống loài hiền hòa hơn, vì thế chúng không chủ động tấn công người hoặc những động vật khác. Nhưng chúng rất thích đào hầm ở những nơi có nền đất yếu, và tổ của chúng thường đặc biệt lớn. Riêng cái tổ đã là một vấn đề rồi. Nếu có cỗ xe ngựa nào vô tình đi qua chúng, nền đất sẽ sụt xuống và khiến họ bị mắc kẹt,” Prenance giải thích. Mặt trong tổ kiến được củng cố bằng một loại dung dịch cơ thể của loài kiến đào hầm, nên chúng sẽ không thể sập dưới sức nặng của một người bình thường, tuy nhiên một cỗ xe ngựa chở đầy hàng hóa là chuyện khác. Kiến đào hầm không nguy hiểm, nhưng đối với bất cứ ai phải di chuyển bằng xe ngựa, chúng thực sự là một nỗi phiền toái.

“Những người làm nghề kinh doanh vận tải chắc hẳn phải đau đầu lắm.”

“Mong là chúng không làm ảnh hưởng đến lễ hội hoặc khiến khách phương xa lảng tránh,” Serge nói sau khi nghe câu chuyện cảu chúng tôi. Ông ấy có vẻ cũng lo lắng về vấn đề này.

“Nếu vậy thì ngày mai cháu sẽ qua đó xem có làm được gì không.”

“Cậu sao, Ryoma?” Prenance ngạc nhiên, vậy nên tôi kể cho anh ta nghe về công việc mạo hiểm giả của mình. Tôi cũng kể luôn cả kế hoạch đến Rừng Đại Ngàn Syrus nữa. “Ra là thế, ở đó còn có cả kiến sát thủ sao?” anh ta hỏi. Ở trong Rừng Đại Ngàn không chỉ có kiến sát thủ, mà còn hàng tá loại quái vật dạng kiến khác, thế nên đàn kiến đào hầm lần này sẽ là một tài liệu tham khảo bổ ích.

“Tôi cũng lo chúng sẽ làm ảnh hưởng tới quá trình vận chuyển hàng hóa nữa, nên dành ra một ngày để đi kiểm tra cũng chẳng mất gì.”

“Tôi sẽ rất cảm kích nếu cậu sẵn lòng làm thế,” Serge bảo tôi.

“Chúng tôi cũng vậy,” Prenance đồng tình. “Chúng tôi không muốn trình diễn trước toàn thể đám đông mà không qua tập duyệt trước, vì chúng tôi dự định sẽ luyện tập ở một vùng đồng bằng cách Gimul không xa.”

Những người hát rong như họ thường phải di chuyển liên tục giữa các thị trấn, nên họ thường không có sân tập riêng. Để đảm bảo màn trình diễn của họ luôn hoàn hảo nhất có thể, họ sẽ luyện tập ở những nơi vắng vẻ không có người quan sát. Nhưng vùng đồng bằng họ dự tính đến tập hiện đầy dẫy kiến đào hầm. Nếu tính tới những thảm họa tiềm ẩn mà chúng có thể gây ra, tốt nhất là họ nên tránh xa chỗ đó. Tôi đoán đó là lý do họ muốn chúng bị tiêu diệt càng sớm càng tốt.

“Mọi người có thể dùng chỗ của tôi nếu muốn,” tôi đề nghị. Nếu họ chỉ muốn tránh ánh mắt dòm ngó của người khác, chẳng có ai tới khu mỏ của tôi cả. Gia đình nhà công tước đã nói rõ tôi có thể dùng nơi đó như thế nào cũng được, có nghĩa là họ có thể đến và tập duyệt nếu muốn. Và tôi đảm bảo rằng nơi đó không có loại quái vật nguy hiểm nào sinh sống. Ngay cả trong trường hợp hiếm hoi mà có thứ gì ẩn náu ở đấy thật, tôi nghĩ Sordio có thể dễ dàng xử lý chúng. Ông ấy nhìn đủ mạnh.

“Cậu chắc chứ? Có người đồn rằng những người hát rong thường là một lũ ăn trộm hoặc dân bắt cóc. Đương nhiên là không có chuyện chúng tôi sẽ làm những việc như vậy.”

“À tôi không lo đâu. Nhà tôi chả có thứ gì quý giá hết,” tôi nói. Những đồ giá trị tôi đều cất ở trong Hòm Đồ, với lại nếu họ chỉ muốn mượn chỗ nào trống trải để luyện tập, sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Mà thực ra nếu họ vào nhà còn nguy hiểm hơn. Tôi có những thứ có thể gây thương tích nghiêm trọng nếu động vào không đúng cách. Ví dụ nếu tôi để mấy loại xà phòng chưa được xử lý xong hoặc xút ăn da ở ngoài, mọi chuyện có thể sẽ chuyển biến xấu đi nhanh chóng. “Nếu mọi người thực sự chỉ muốn tìm một nơi để luyện tập, tôi không nghĩ là có vấn đề gì đâu.”

“Vậy chúng tôi sẵn sàng đón nhận tấm lòng của cậu.”

“Thế mọi người muốn tới khi nào?”

“Sáng ngày mai, nếu cậu không phiền,” anh ta đề nghị. Nghĩa là không còn nhiều thời gian, nhưng nếu anh ấy thấy ổn thì tôi cũng ổn thôi.

“Hiểu rồi, vậy tôi sẽ đợi anh vào sáng mai. Từ Gimul, cứ đi thẳng về hướng Bắc là anh sẽ tìm thấy nhà tôi.”

Và trong lúc chúng tôi lên kế hoạch, bữa tiệc đã tới hồi kết thúc.

◇◇◇

Đoàn kịch Semroid đến nhà tôi vào sáng hôm sau, và tôi chỉ cho họ chỗ để luyện tập. Tôi nói cho họ những nơi nào nguy hiểm không nên vào, rồi để lại đồ uống, sau đó để mọi thứ cho Prenance và vào thị trấn. Tôi tới Hội Thám Hiểm trước giữa trưa và thấy nơi này vắng vẻ hơn thường lệ. Ít ra thì tôi sẽ không phải đợi lâu.

“Ồ, không phải Ryoma đó sao?” Maylene nói.

“Xin chào, cô Maylene. Cháu nghe nói có đàn kiến đào hầm xuất hiện ở vùng đồng bằng phía nam.”

“Cậu nghe tin mới ở đâu nhanh thế? Nếu cậu muốn nhận việc thì chúng tôi có một vài ở ngay đây,” cô ấy nói và chỉ về phía một tập giấy ở trên quầy.

“Có một yêu cầu tiêu diệt kiến đào hầm, một cái tìm tổ kiến, và một cái về… đào bới? Cháu hiểu hai cái đầu, nhưng đào bới là đào cái gì cơ?”

“Là đào cả tổ kiến lên. Nếu có trứng ở trong thì chỉ tiêu diệt kiến thôi là không đủ, chúng sẽ tiếp tục sinh sôi thêm. Để nguyên tổ kiến ở đó có thể dẫn đến những hậu quả khôn lường.”

“Ra là vậy. Đó có phải là lý do hôm nay không có nhiều người ở hội không ạ?”

“Đúng thế, hiện đã có một vài tổ kiến được tìm thấy, và có rất nhiều người đang xử lý chúng rồi.”

“Đàn kiến đào hầm đã phá hoại đến mức nào rồi ạ?”

“Cũng chưa có gì đáng chú ý. Nhưng có một chuyện,” Maylane nói, mặt tối sầm. “Tôi nói là có một vài tổ kiến đã được tìm thấy rồi, đúng không? Tôi không rõ chúng tới đây để sinh sản hay làm gì, nhưng khả năng cao những con kiến đào hầm mới nở sẽ muốn tìm một nơi mới để sinh sống. Tôi nghĩ sẽ có nhiều tổ kiến mới được tìm thấy hơn, và chúng sẽ gây thêm nhiều thiệt hại. Đó là lý do tại sao Hội Thám Hiểm muốn tập trung vào việc tìm tổ kiến. Hội Thuần Thú cũng giúp đỡ trong việc tiêu diệt kiến và đào tổ nữa.”

“Hội Thuần Thú? Cô có thể nói rõ hơn được không?”

“Cũng chẳng có gì đáng nói. Các hội đôi lúc sẽ làm việc cùng nhau để xử lý một số vấn đề nhất định, ví dụ như chuyện lần này vì chúng cần được xử lý càng sớm càng tốt. Cậu cũng biết thị trấn này nằm gần khu mỏ đúng không? Rất nhiều thuần thú sư ở đây có những con ma thú mạnh chính vì việc đó.”

“Cháu không rõ mình có nên hỏi chuyện này hay không, nhưng cháu có thể nhận những việc tương tự ở Hội Thuần Thú không?”

“Có thể, nếu cậu thích thế,” cô ấy lạnh lùng nhìn tôi.

“Cháu thực ra cũng là thành viên của Hội Thuần Thú nữa, và cháu nợ hội trưởng ở bên họ, nhưng họ chẳng có việc gì phù hợp với thú nuôi của cháu cả. Từ hồi vào hội đến giờ, cháu chưa nhận bất cứ việc nào hết.”

“Tức là cậu muốn trả ơn họ ấy hả? Thế cũng được thôi, đừng áy náy quá. Cậu muốn nhận việc ở đâu cũng được,” cô ấy mỉm cười. Có vẻ như tôi chưa làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.

“Cảm ơn cô, vậy hẹn gặp lại cô sau.”

“Hẹn gặp lại! Cứ tới đây nhận việc bất cứ khi nào muốn nhé.”

Tôi cảm ơn cô Maylene vì đã hiểu cho, sau đó rời khỏi Hội Thám Hiểm.

◇◇◇

“Cẩn thận ngoài đó đấy!” người lính gác cổng bảo tôi khi tôi đặt chân đến vùng đồng bằng phía nam. Tôi không thường tới thăm Hội Thuần Thú, nên ban đầu họ nhầm tôi với thành viên mới, nhưng tôi không gặp vấn đề nào khác khi nhận việc.

“Được rồi, hãy làm chuyện này thôi!” tôi hô lên và thả đàn chim limour của mình bay lên trời theo đội hình chữ V để chúng có thể tìm kiến đào hầm hoặc tổ từ trên cao. Theo như thông tin từ Hội Thuần Thú, kiến đào hầm thường có khuynh hướng mang số đất chúng đào tổ lên và ném ra khắp môi trường xung quanh. Chúng không tạo tổ kiến thành hình nón hay gì khác, nhưng nếu có thể tìm được số đất đào bới, có khả năng cao một tổ kiến sẽ nằm ở gần đó.

Bằng cách chia sẻ nhận thức của mình với Eins và nhìn qua đôi mắt của nó, tôi tìm thấy một vài nơi có bề mặt không bằng phẳng ở khu vực đồng bằng tươi tốt. Nếu nhìn bằng mắt thường thì chả có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn từ trên trời thì có thể thấy rằng có thứ gì đó khác biệt. Nhưng nếu họ đã đào cái tổ này lên rồi thì tôi chả còn việc gì ở đây nữa. Những tổ kiến đã bị tiêu diệt cũng vậy.

Tôi dùng ma pháp không gian để rời xa thị trấn, tới một nơi không có người nào dòm ngó. Rồi mở Nhà Không Gian và để cho đàn slime kim loại và slime sắt ra ngoài, sau đó xếp chúng thành hàng. Có tổng cộng 400 con. Ban đầu tôi cố tình tăng số lượng của chúng lên để có thể tạo ra hai con slime lớn mỗi loại, nhưng cuối cùng tôi cho chúng ăn quá nhiều và kết quả thành ra thế này. Cơ mà có một lợi thế khi có nhiều slime như vậy.

Tôi yêu cầu con slime có kĩ năng chuyển cấp hóa cao nhất biến thành một cây kiếm katana, sau đó ra lệnh cho số còn lại chầm chậm lăn qua cả khu đồng bằng. Những khối cầu kim loại đẩy số cỏ dính đầy đất sang một bên, cho tới một vài phút sau, chúng tìm thấy thứ gì đó. Slime rất yếu, nhưng khả năng cảm nhận nguy hiểm của chúng thì vô cũng sắc bén. Khả năng này không còn mạnh sau khi chúng tiến hóa, nhưng một vài con slime sắt đang phản ứng với thứ gì đó. Có vẻ như chúng cảm nhận thấy gì đó hơi xa về phía trước. Chúng thận trọng theo cách riêng của mình, mặc dù tất cả những gì chúng làm là dừng lăn.

Tôi bước ra phía trước đàn slime và cẩn thận tiến lên. Sau ba bước, ngay khi tôi đứng ở chỗ con slime sắt cảm nhận được, một cặp râu nhô lên khỏi mặt đất, theo sau là một vài cặp mắt. Nó khiến tôi nhớ đến con bọ ngựa hang. Trước khi nó có thể nhô cả người lên mặt đất, tôi cắt đứt đầu nó bằng thanh katana. Hai con nữa chui ra và tôi hạ chúng theo cùng cách đó. Sau đó thì không còn con nào nữa.

Theo như thông tin từ Hội Thuần Thú, kiến đào hầm là loại quái vật sống về đêm, lúc có ít mối nguy ở ngoài hơn. Chúng thường ngủ trong tổ vào ban ngày, trừ những con lính canh ở gần cửa vào hầm. Nếu những con lính canh không quay trở lại tổ, sẽ không còn con kiến nào chui ra nữa. Ba còn kiến vừa rồi có lẽ là những con canh gác tổ kiến này.

Dù sao đi nữa, tôi cũng đã tìm ra một tổ kiến. Tôi ghi lại vị trí của chúng và dùng phép Địa Chông để đánh dấu. Công việc của tôi là tìm tổ kiến chứ không phải phá hủy chúng. Sau đó, tôi tìm thêm những lối vào khác ở xung quanh, tránh đánh động đến cả tổ kiến, trước khi rời khỏi khu vực đó. Rồi tôi tiếp tục đi tới một địa điểm khác có khả năng có tổ.

Thường tôi chỉ cho những con slime của mình chạy đua quanh khu mỏ, nhưng tôi quyết định để chúng làm chuyện tương tự vì đằng nào cũng ở đây rồi. Cả số slime sắt và slime kim loại đều có vẻ hài lòng. Khi tôi ra hiệu, chúng ngay lập tức lăn đi mất, và lăn rất nhanh là đằng khác. Tôi cảm thấy đàn slime của mình dạo này đã biến thành những con quỷ tốc độ mất rồi.

Truyện Chữ Hay