Gần tới giờ đóng cửa, Serge bỗng ghé thăm tiệm của tôi.
“Cháu nghe nói là chú muốn bàn về chuyện chiếc hộp nhạc,” tôi nói.
“Phải. Hãy để tôi bắt đầu với báo cáo về tình hình tiện tại trước. Thông qua quan hệ đối tác của chúng ta với Xưởng Tạo tác Ma thuật Dinome, chúng ta sẽ sớm bán được số hộp nhạc ra thị trường. Hiện chúng tôi đang sản xuất thêm để đảm bảo luôn có sẵn hàng trong kho.”
Mới chỉ có vài tháng trôi qua mà họ đã gần hoàn thiện công đoạn chuẩn bị để bán thứ đó rồi. Ông ấy cho tôi xem một vài mẫu sản phẩm trong lúc chúng tôi bàn luận.
“Vậy đối tượng mua hàng của chúng ta là cả quý tộc cũng như thường dân sao?” tôi hỏi.
“Đúng vậy. Hộp nhạc cho giới quý tộc, như cậu thấy ở đây, là những chiếc hộp được trang trí tỉ mỉ, còn tạo tác ma thuật được đặt bên trong. Những chiếc hộp này được đặt làm từ một nghệ nhân chuyên làm hộp, và chúng được làm theo đơn đặt hàng dựa trên các họa tiết và chất liệu mà khách hàng yêu cầu.”
Nghĩa là những chiếc hộp này đều là hàng có một không hai. Chúng đến từ một nguồn khác, thế nên lượng công việc của Dinome cũng được giảm bớt. Mặt khác, hộp nhạc dành cho thường dân dùng những chiếc hộp gỗ có thương hiệu được khắc ở trên, nhưng ngoài cái đó ra thì chúng không được trang trí gì hết. Nhìn chúng có vẻ có giá phải chăng.
“Nếu mặt hàng dành cho giới quý tộc được đặt làm theo yêu cầu, vậy tức là hàng dành cho thường dân sẽ được bán ra trước ạ?”
“Đúng thế. Công ty của tôi đã sẵn sàng để bán mặt hàng cho giới quý tộc rồi, nhưng tôi dự tính sẽ cho ra mắt số hộp nhạc cơ bản này tại Ngày Hội Thành Lập trước.”
“Chúng sẽ được bán tại quầy hàng sao?”
“Chính xác. Bài hát mà chúng ta dùng cho những chiếc hộp nhạc này đến từ một nghệ sĩ khá nổi tiếng dạo gần đây, với điều kiện là tên của anh ta và tên bài hát được in trên mặt hộp. Anh ta đã lập ra một ban nhạc bao gồm những nghệ sĩ hát rong có tên là Đoàn kịch Semroid, và họ sẽ biểu diễn tại Gimul năm nay. Chúng tôi dự tính sẽ bán những chiếc hộp nhạc này ở nơi họ biểu diễn.”
“Cháu cũng muốn nghe buổi diễn của họ. Nhưng họ định diễn ở đâu vậy ạ?”
“Thực ra tôi đang muốn bàn về chuyện đó.”
Serge hỏi xem liệu có thể dùng cửa tiệm của tôi để làm phòng nghỉ cho đoàn biểu diễn trong ngày diễn ra lễ hội, và khu vực trống phía sau cửa tiệm mà chúng tôi hay dùng để huấn luyện an ninh để làm nơi biểu diễn hay không. Tôi nghĩ tốt nhất cần phải hỏi ý kiến của nhân viên mình trước, nên tôi muốn gọi Carme và Fay tới để cùng bàn luận. Sau khi được Serge chấp thuận, chúng tôi cùng giải thích lại tình huống cho họ, và sau một hồi bàn luận kĩ càng, chúng tôi đi tới kết luận là họ có thể dùng khu vực trống để biểu diễn. Tuy nhiên, thay vì dùng cả cửa tiệm làm nơi nghỉ ngơi, chúng tôi quyết định sẽ dùng một căn phòng trống trong khu vực nghỉ của nhân viên. Đương nhiên là với điều kiện họ không được tự tiện vào những phòng khác.
“Cảm ơn mọi người vì đã hợp tác,” Serge nói. “Giờ tôi đã có thể báo lại tin tốt cho họ rồi. Đoàn nhạc kịch sẽ tới Gimul trong khoảng hai tuần tới. Khi họ tới nơi, tôi sẽ quay lại đây để giới thiệu họ với mọi người.”
Tôi tiễn Serge ra khỏi cửa khi ông ấy quay về, rồi quay vào trong tiệm giặt.
“Khoan đã, có ai nghe thấy tiếng gì kì lạ không?” tôi hỏi.
“Tôi nghĩ nó phát ra từ trong bếp,” Fay nói. “Để tôi đi kiểm tra.” Sau đó ông ấy nhanh chóng chạy đi. Những người khác hỏi tôi rằng có thực sự có tiếng gì không. Tiếng đó khá bé, nên tôi cũng không trách được nếu họ không nghe thấy gì. Khi Fay quay trở lại, ông ấy bảo, “Sếp, có một cái thùng gì đó có mùi lạ lắm ở trong bếp. Có vẻ như Chelma vô tình mở nó ra mà không biết bên trong có gì.”
“Một cái thùng có mùi lạ? Uh oh,” tôi chợt nhớ ra. Đó là thùng shappaya. Tôi để nó trong bếp vì đấy là thức ăn. “Tôi xin lỗi. Tôi là người đã đặt nó trong đấy. Đó là một loại thức ăn bảo quản mà tôi được tặng gần đây.”
“Thật sao? Thế cậu nên nhanh chóng vào đó đi nếu cậu vẫn muốn giữ nó,” Fay nói. “Cô ấy sắp đổ đi rồi đấy.” Tôi không muốn chuyện đó xảy ra, không cần biết thứ đó có mùi tệ đến mức nào. Đó là một món quà từ Mondo.
“Chờ một lát!” tôi thét lên và phi vào bếp. Chiếc thùng shappaya đang nằm trên tay của nữ đầu bếp với bộ mặt nhăn nhó. Cô ấy đang chuẩn bị ném nó vào đống rác. “Dừng lại!”
“Eek! Sếp, có chuyện gì vậy?” Chelma hỏi tôi.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi được tặng số đồ ăn đó. Tôi biết nó có mùi hôi, nhưng đấy không phải là rác đâu.”
“Ôi trời, thế sao? tôi xin lỗi nhé.”
“Không, tôi mới là người cần xin lỗi. Tôi quên mất không nói trước cho chị. Tôi sẽ khử mùi chúng ngay.”
Tôi đậy nắp cái thùng lại và cho con slime khử mùi xử lý toàn bộ mùi hôi trong bếp. Tôi đã quen với chuyện này nên nó không mất thời gian chút nào.
“Xong,” tôi nói.
“Cảm ơn cậu. Nhưng thứ đó thực sự ăn được sao?” Chelma hỏi tôi, vẫn không tin chút nào. Thứ này thực sự rất nặng mùi. Tôi có thể chịu được mùi hôi khá tốt, và ngay cả hồi còn ở trên Trái Đất, tôi có thể ăn được đồ ăn như thế này mà không gặp vấn đề gì. Nhưng đối với những người không quen, họ sẽ không nuốt nối thứ này.
“Theo như tôi được bảo thì chị cần phải rửa nó đi trước khi ăn. Việc đó sẽ loại bỏ được chút mùi. Chị muốn thử không?”
“Với tư cách là một đầu bếp, tôi cũng tò mò, nhưng nói thật là tôi có hơi lưỡng lự,” cô ấy thừa nhận. Cơn sốc từ lúc mở nắp hộp hẳn vẫn ảnh hưởng tới cô ấy. Cô ấy nhăn mày khi nhớ lại lúc trực tiếp hít phải mùi đó.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi đã có đủ bằng chứng cho thấy slime khử mùi có thể loại bỏ hoàn toàn mùi hôi từ nước dùng của shappaya. Trong trường hợp đó, có lẽ tôi có thể thử nhúng số shappaya này vào dung dịch khử mùi của slime.
“Chị không phiền nếu tôi thử chứ?” tôi hỏi. “Tôi sẽ tạo một kết giới và làm thử trong này.” Tôi có thể là sếp ở đây, nhưng Chelma mới là người phụ trách căn bếp này. Cô ấy cũng đang nấu dở bữa tối nữa, nên tôi muốn cô ấy chấp thuận trước khi thử làm một thí nghiệm ẩm thực nho nhỏ. Khi cô ấy đồng ý, tôi lấy số shappaya ra khỏi thùng và đặt nó vào trong một cái tô lớn. Tôi nghĩ số cá sẽ bị vỡ ngay sau khi bỏ ra, nhưng nó hầu như vẫn giữ nguyên được hình dáng. Khi tôi xếp chúng thành một hàng, chúng trông giống bất cứ số cá khô nào được bán ngoài chợ. Rồi tôi ra lệnh cho con slime khử mùi đổ dung dịch thay thế mùi vào tô cho đến khi số cá ở trong ngập hết. Tôi quyết định đợi xem nó sẽ có mùi thế nào sau mười phút.
◇◇◇
Mười phút sau, tôi lấy số shappaya ra khỏi dung dịch và vặn nhỏ nước để rửa nhằm tránh khiến chúng bị vỡ ra. Dung dịch khử mùi của con slime không có độc, nhưng tôi vẫn cẩn thận dùng ma pháp hệ nước để đảm bảo không còn chất bẩn nào khác đọng lại. Thật đáng kinh ngạc, gần như toàn bộ mùi hôi đã biến mất.
Tiếp đó, tôi nướng số shappaya và nếm thử. Vị mặn của cá lên men tràn ngập trong miệng tôi. Hương vị của nó có lẽ đã giảm bớt đi đôi chút sau khi rửa, nhưng nó vẫn rất ổn. Tuy nhiên, có vẻ như mùi hôi của nước dùng đã thấm vào thịt cá một chút. Có lẽ nó sẽ ngon hơn nếu tôi ngâm nó trong dung dịch một lúc nữa. Do khả năng chịu mùi hôi của tôi khá cao, tôi cũng không chắc chắn lắm về ý kiến của mình.
“Chelma, số cá này có mùi dễ chịu hơn rồi đấy. Chị thấy thế nào?” tôi hỏi.
“Ồ, đúng thật. Để tôi nếm thử,” cô ấy nói và ném một miếng vào miệng. “Mà khỏi, nó vẫn có mùi hôi. Cơ mà nếu so với ban nãy thì tốt hơn nhiều. Ban đầu mùi của chúng thật kinh khủng, tuy nhiên bây giờ nó chỉ hơi khó chịu một chút thôi, và vị của nó cũng ngon nữa. Tôi nghĩ nếu cậu nướng nó với vài loại thảo mộc hay cái gì đó, món này sẽ hấp dẫn hơn đấy.”
Nếu chỉ cần làm thế là đủ để loại bỏ mùi hôi, dùng gừng có lẽ là một ý hay. Tuy nhiên, hiện tôi không còn gừng hay thảo mộc nào trong người. Cơ mà chúng tôi vừa nhận được một lượng lớn vừng, vậy nên tôi chạy lên tầng hai và mang một bao xuống, rồi dùng giả kim thuật để tách số dầu ra khỏi chúng. Loại dầu này có một mùi hương đặc biệt, và tôi biết rằng mùi của chúng sẽ mạnh hơn nếu được đun lên. Tôi đổ chúng lên chảo và bắt đầu đun nóng, rồi đặt số shappaya lên trên. Sau khi mặt dưới chín vàng, tôi lật mặt còn lại và làm tương tự. Tôi tiếp tục nướng chúng cho đến khi cả hai mặt đều nóng giòn.
“Đã xong chưa?” Chelma hỏi.
“Được rồi đó. Chị thấy thế nào?”
Chela nếm thử. “Chà, mùi hương của nó không còn khó chịu nữa. Tôi nghĩ món này có thể ăn không hoặc ăn kèm với đồ uống đều được.”
Đúng lúc đó, tôi cảm giác như có ai đó đang quan sát chúng tôi ngoài cửa. “Mùi hương này hoài niệm thật đó!” họ nói. Tôi quay ra và thấy ba cô gái dưới quê đang đứng ngay cửa.
“Xin lỗi, mùi vừng khiến chúng tôi nhớ về quê nhà,” Jane nói.
“Tôi thấy đói rồi đó!” Fina tiếp lời.
“Sếp, đó có phải là bữa tối không?!” Maria hỏi.
Ban đầu tôi chỉ định thử nghiệm, nhưng chả có lý do gì mà không thêm món này vào thực đơn cả. Kết quả là chúng tôi có thêm một món ăn kèm cho bữa tối hôm đó.◇◇◇
Đồ ăn mà Chelma nấu lúc nào cũng đơn giản nhưng vẫn rất ngon. Tất cả nhân viên đều thích món shappaya nướng cùng dầu vừng. Loại bỏ mùi hôi bằng dung dịch thay thế mùi có vẻ đặc biệt hiệu quả. Giờ khi tôi đã phát hiện ra công dụng mới của dung dịch thay thế mùi, tôi lại thấy tiếc vì đã không mua thêm shappaya. Có thêm đồ ăn cũng chả hại gì, đặc biệt là đồ ăn ngon mà không dễ bị hỏng.
Sau bữa tối, Jane làm cho tôi cà phê bồ công anh. Tất cả mọi người đều có đồ uống ưa thích của riêng mình. Hôm nay Jane có vẻ năng động hơn bình thường, nhưng có vẻ như hai cô nàng còn lại cũng vậy. Tôi không rõ có phải là do tôi dùng nguyên liệu từ quê hương họ hay không. Khi tôi hỏi, họ bảo rằng đó chỉ là một phần, nhưng chủ yếu là do những gì tôi nói chiều nay.
“Chúng tôi chỉ đang nghĩ về chuyện cậu có thể thuê những người khác từ làng của chúng tôi!” Maria nói.
“A, đương nhiên là chúng tôi không có vấn đề gì hết nếu bọn họ bị phân sang chi nhánh khác. Ý tôi là, nơi này là một nơi làm việc ăn toàn và tuyệt vời. Nếu chúng tôi có thể thoải mái làm việc ở đây, những người khác trong làng có lẽ sẽ hứng thú lên đây làm việc,” Jane giải thích.
“Và trong tương lai có thể sẽ có nhiều dân làng lên thành phố kiếm việc nữa. Nếu bọn họ có một nơi làm việc an toàn để kiếm tiền, chúng tôi sẽ thấy an tâm hơn,” Fina nói.
“Ra là vậy,” tôi trả lời.
“Nhưng đương nhiên là nếu số hoa màu của chúng tôi bán được thì sẽ tốt hơn!”
“Đúng vậy, nếu điều đó thành công thì mọi người sẽ không phải sống xa quê nữa,” Maria nói.
“Nếu phải vất đi số nguyên liệu thơm ngon đó thì thật lãng phí,” Fay bảo.
“Chúng tôi còn chẳng bao giờ nghĩ tới phương án đó hồi còn sống ở quê hương,” Lilyn nói.
“Mọi người thường hay ăn gì ở Gilmar?” tôi hỏi.
“Loại lương thực chính ở đất nước của chúng tôi được gọi là miang. Nó được làm bằng cách trộn bột mì với nước, tương tự như bánh mì vậy. Nhưng thay vì nướng chúng lên, chúng tôi bỏ chúng vào trong súp. Cậu có thể làm nó dài và mỏng hơn để tạo ra lee miang, hay nặn chúng thành những miếng dày và dẹt, gọi là pa miang,” Fay giải thích. Nghe như ông ấy đang miêu tả mì sợi vậy. Cơ mà nếu chúng được bỏ vào súp, có lẽ chúng giống với bánh bao hơn.
“Nghe hay đó,” Maria nói.
“Tôi tự hỏi không biết đồ ăn nước ngoài có vị thế nào,” Chelma suy nghẫm.
“Nếu mọi người thích thì lần sau tôi có thể làm thử cho,” Lilyn đề nghị.
“Chị làm được sao, Lilyn?”
“Tôi cũng muốn ăn mà. Tất cả những gì tôi cần là bột mì, nước, và một loại súp nào đó. Tất cả người dân ở đất nước tôi đều nghèo đói, nên chúng tôi không cần dùng đến một loại nguyên liệu đặc biệt nào cả.”
“Hay là chúng ta cùng làm món tương tự để bán ở lễ hội đi?” Carme gợi ý. “Cho đoàn kịch mượn chỗ biểu diễn là một chuyện, nhưng trong lúc họ làm thế, tôi nghĩ chúng ta có thể làm gì khác để kiếm thêm tiền. Chúng ta có thể phục vụ đồ ăn ngoại quốc trong lúc khán giả đến xem kịch. Nếu chúng ta dựng lên thứ gì đó hay ho để thu hút sự chú ý, tôi nghĩ mọi người sẽ có hứng tới mua hàng ngay thôi. Khách hàng luôn sẵn lòng bỏ tiền ra trong dịp lễ hội hơn ngày thường, và kể cả khi họ không làm thế, chúng ta vẫn có cơ hội để gắn bó với người dân địa phương thông qua dịp này.”
“Tôi có thể giúp. Đằng nào tôi cũng chả có gì hay ho để làm,” Dolce đề nghị trước sự ngạc nhiên của tôi. Tôi cứ nghĩ anh ấy đang ngồi viết nhật kí, nhưng có vẻ như anh ấy vẫn lắng nghe.“Tôi không có kinh nghiệm phục vụ ở quầy hàng trong dịp lễ hội, cơ mà nấu ăn cho nhiều người có vẻ khá vui đó. Đặc biệt là nếu khách hàng khen đồ ăn của mình ngon,” Chelma tham gia vào.
“Nếu chúng ta thay nhau làm theo từng ca như mọi ngày, tất cả mọi người đều sẽ có cơ hội để tận hưởng lễ hội,” tôi nói.
“Tôi sẽ tiêu hết sạch tiền nếu cả ngày chỉ đi chơi mất, nên tôi nghĩ có thêm việc cũng chả mất gì!” Maria nói.
“Tính cả tôi nữa,” Lilyn nói.
“Tôi sẽ tham gia cùng con gái mình,” Fay tiếp lời.
“Tôi cũng vậy,” Jane nói. “À! Carme, chúng tôi có thể dùng số lúa mì từ làng làm nguyên liệu được không?”
“Chúng ta sẽ cần chuẩn bị một nơi để cất giữ số nguyên liệu đó cẩn thận, nhưng miễn là nó đủ chất lượng, tôi chả thấy có lý do gì mà không dùng cả. Sao cô lại hỏi thế?”
“Để mà nếu như có khách hàng nào muốn biết số lúa mì đến từ đâu, chúng tôi có thể nói cho họ biết.”
“Mình không nghĩ sẽ có người hỏi đâu,” Fina bảo.
“Ừ, có lẽ là không thật. Cơ mà mình vẫn sẽ tham gia!”
Và thế là mọi người đều đồng ý làm cùng nhau. Cơ mà tôi vẫn không thực sự hứng thú với ý tưởng này lắm. Tôi nghĩ làm thì cũng được thôi, nhưng cảm giác như đây chỉ là một ý tưởng bất chợt thôi vậy. Nhưng do cuộc trò chuyện của chúng tôi đã đi theo hướng đó rồi, tôi chẳng thể phàn nàn được nữa.
“Vậy chúng ta sẽ cần nếm thử các loại món ăn khác nhau, nghiên cứu giá của từng loại nguyên liệu, thỏa thuận với Công ty Morgan, những việc kiểu thế. Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu tính đến chuyện đó vào ngày mai,” tôi nói. Tôi vẫn chưa biết mình có thực sự muốn làm chuyện này hay không, nhưng nếu muốn, mở thêm một quầy hàng trong dịp lễ cũng chả mất gì.