Sau khi tôi khử mùi toàn bộ con đường cũng như các hàng quán quanh đó, những nạn nhân đều tới cảm ơn và tặng tôi đủ thứ quà. Tôi nhận lấy tấm lòng của họ, quảng cáo tiệm giặt của mình, sau đó rời khỏi thị trấn.
“Cậu có thể chờ một lát được không?!” một ai đó hét về phía tôi ngay khi tôi bước chân qua cánh cổng. Đó là người chủ sở hữu số đồ ăn hôi hám mà bị đổ lỗi ban nãy. Ông ta lái một chiếc xe chở hàng và đang trải qua đợt kiểm tra an ninh tại cổng. “Thật may quá, tôi vẫn tới kịp,” ông ta nói.
“Chú cần gì sao?” tôi hỏi.
“Tôi muốn cảm ơn cậu vì chuyện ban nãy, nhưng lúc tôi quay trở lại, người ta bảo là cậu đã đi rồi,” ông ta giải thích. Người đàn ông này, cùng với những nạn nhân khác, đã bị tạm giữ tại đồn lính canh. Đương nhiên không phải là vì họ bị bắt, mà là để họ có thể báo cáo và nhận tiền bồi thường. Tôi đã dọn sạch đường phố trong lúc họ vắng mặt và lần lượt khử mùi từng cửa hàng của những người quay trở về, nhưng có vẻ ông ấy là người cuối cùng rời khỏi đồn. Kết quả là chúng tôi không gặp mặt được nhau. “Ồ, nếu cậu cũng đi qua cổng này, hay là đi cùng với tôi luôn? Có vẻ như cậu đi bộ à? Cậu có thể đi xe cùng tôi nếu muốn.”
Nếu tôi tự di chuyển sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng đây có vẻ là một cơ hội tốt. Nếu đây là cách mà ông ấy muốn cảm ơn tôi, tôi sẵn lòng nhận nó.
◇◇◇
“Chú đã bán hàng rong được mười hai năm rồi sao, Mondo? Thế thì chú là dân nhà nghề rồi còn gì nữa.”
“Tôi không nghĩ mình ở tầm cỡ đó đâu. Đầy người cũng làm nghề này tận 30, 40 năm rồi. Thật ra phải tới gần đây tôi mới chính thức bắt đầu tự mở hàng kinh doanh của riêng mình. Và nó nằm ở Reetil, nếu cậu biết nơi đó. Nó là một ngôi làng nằm gần Hồ Latoin.”
“Cháu chưa từng nghe về ngôi làng nào có tên Reetil, nhưng không phải Hồ Latoin là cái hồ lớn nhất vương quốc này sao?” Nó cũng là nơi có loại quái vật mà tôi muốn luyện đánh, nên nó đã được ghi lại trong tập tài liệu mà tôi nhận được từ hội. Có rất nhiều ngôi làng đánh cá quanh Hồ Latoin, một trong số đó là quê hương của đội mạo hiểm giả mà tôi từng gặp trước đây. “Cháu có biết một ngôi làng tên là Skium ở gần đó.”
“Skium nằm ở bờ đối diện với Reetil. Tôi thường đi vòng quanh hồ để bán đồ dùng hàng ngày cho những ngôi làng nhỏ như vậy.”
“Cháu tưởng chú bán đồ ăn?”
“Shappaya ấy hả? Thứ đó được làm tại Reetil. Cha tôi là một ngư dân tại đó, và ông ấy bảo tôi rằng nếu tôi muốn rời khỏi nhà hơn là nối nghiệp gia đình, ít nhất tôi cũng phải tìm được cách bán thứ đó đi và hỗ trợ cho ngôi làng. Ông ấy cứ nhét thứ đó cho tôi mỗi lần tôi về thăm nhà. Cơ mà cái đó không thể bán được. Sau khi rửa sạch và nấu nó lên, nó sẽ không có mùi tệ đến mức đó. Nhưng mùi của nó vẫn tệ thôi. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi không một ai muốn mua nó, nhưng vẫn thật đáng thất vọng.”
“Cháu đã thấy chuyện xảy ra ở Công ty Saionji.”
“Thế hả? Để yên mà họ mua nó nhỉ, cơ mà cái mùi hôi đó chỉ khiến mọi người quay đầu đi chỗ khác thôi. Ôi chà, tôi cứ phải cố bán tiếp là được. Vậy cậu đi hướng nào, Ryoma?” Mondo hỏi. Chúng tôi đã đến ngã ba đường. Gimul nằm ở bên trái. “Tôi sẽ rẽ phải.”
“Vậy cháu sẽ xuống ở đây.”
“Cậu rẽ trái hả? Được rồi,” ông ấy nói, và dừng xe ngựa lại. Ông ấy lục trong đống hành lý cả mình và lấy ra một cái thùng nhỏ đã được đóng kín. “Hãy nhận lấy một cái hộp này, nếu cậu muốn. Đây là thứ duy nhất tôi có thể tặng để cảm ơn cậu. Miễn là cậu mang thứ này theo người, hầu hết động vật hoang dã cũng như quái vật sẽ tránh xa. Đặc biệt là mấy loại có khứu giác tốt ấy.”
Tôi thấy đi nhờ xe ngựa của ông ấy đã là đủ để trả ơn rồi, nhưng có vẻ ông ấy chỉ có ý tốt khi tặng tôi thứ này, nên tôi đón nhận lòng tốt của ông ấy. Cũng chẳng hại gì khi quái vật không tới gần mình. Đây có lẽ là cách dùng hiệu quả hơn cho loại đồ ăn này, thay vì dùng nó để ăn. Có lẽ cha của Mondo đã ép ông ấy mang thứ này theo người vì lý do này chăng?
“Cảm ơn chú,” tôi nói.
“Không có gì. Đi đường vui vẻ nhé.”
Tôi chia tay với Mondo, và khi ông ấy rời khỏi tầm mắt, tôi tăng tốc hướng về Gimul.
◇◇◇
Tôi nhặt thêm thảo dược trên đường quay về, nên phải tới tận trưa hôm sau tôi mới về tới Gimul. Tôi đi thẳng đến cửa tiệm của mình để trao đổi thông tin, và như thường lệ, khách hàng vẫn tới tấp nập. Nhưng tôi nhận được hai thông báo bất thường. Một trong số đó là Serge muốn gặp mặt trực tiếp với tôi.
“Đương nhiển là được rồi, tôi cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng mà tại sao?” tôi hỏi.
“Ông ấy chỉ nói đó là về tạo tác ma thuật,” Carme nói, và tôi nghĩ ngay đến chiếc hộp nhạc. Có lẽ đã có vấn đề gì đó, nhưng chuyện đó có thể tính đến sau.
“Vậy tôi sẽ gặp ông ấy theo như lịch hẹn. Thế còn chuyện kia thì sao?”
“Chúng tôi nhận được một lá thư cảm ơn cùng quà từ ngôi làng của Fina, Jane, và Maria,” Carme trả lời. Theo như tôi nhớ thì từ xưa đến giờ mình chưa từng được nhận một lá thư cảm ơn bao giờ. “Ba người họ có vẻ vẫn giữ liên lạc với người thân ở quê. Lá thư đề cập đến việc cậu đã đối xử tốt với những cô gái đó. Số quà hiện đang nằm trên tầng hai.”
Chúng tôi có một phòng chuyên dùng để chứa đồ cần giặt trên tầng hai. Nhưng nếu so với hồi mở cửa, hiệu quả làm việc của chúng tôi đã tăng lên rất nhiều, và khách hàng thường nhận đồ giặt của mình ngay lập tức, thế nên căn phòng hiện được bỏ trống, và nó cũng tương đối lớn nữa. Nếu họ phải để món quà ở trong đó, tức là nó cũng lớn không kém. Carme nói rằng anh ấy sẽ đưa một người tới để giải thích, nên tôi quyết định lên tầng hai trước.
Tầng hai chứa đầy những bao tải bí ẩn, ở đây phải có tới hơn hai mươi bao như vậy. Tôi chạm vào một trong số chúng và thấy ở trong chứa đầy những thứ giống như hạt lúa, nhưng nếu dựa vào mùi, tôi nghĩ chúng là hạt vừng. Tôi dùng phép Thẩm Định lên bao tải đó.
Hạt Vừng[note43099]
Chứa nhiều dầu và chất dinh dưỡng. Loại hạt này tương đối đơn giản để gieo trồng, nhưng chúng có mùi thơm đặc trưng. Mùi hương này càng được khuếch đại nếu được đun nóng.
Hóa ra nó là hạt vừng thật. Hạt vừng trên Trái Đất thường chỉ có hương thơm sau khi được đun lên, nhưng loại hạt ở đây đã có mùi sẵn rồi.
“Sếp, tôi đã gọi Jane lên đây,” Carme nói ngay sau khi tới nơi.
“Cảm ơn anh. Jane, chị có thể giải thích tại sao chúng ta lại được nhận thứ này không?”
“Tôi xin lỗi, sếp. Chúng tôi chỉ gửi thư về cho gia đình và kể rằng nơi này tuyệt như thế nào, và họ đã tự quyết định làm chuyện này. Những bao tải này chứa đầy lúa mì và hạt vừng, chúng đều là những hạt giống khỏe mạnh. Họ muốn gửi lời cảm ơn đến cậu cùng toàn bộ nhân viên ở đây vì tất cả mọi thứ, và mong cậu sẽ tiếp tục giữ chúng tôi làm việc tại đây,” Jane giải thích. Cô ấy chọn lựa từ ngữ cẩn thận, tôi nghĩ là để tôn trọng cha mẹ mình. “Nó giống như quà hối lộ ấy,” cô ấy nói ngay sau đó, chả chọn lựa từ ngữ gì nữa. Ít ra cô ấy cũng thành thật.
“Những loại quà kiểu này có phổ biến không?”
“Thỉnh thoảng người ta sẽ làm thế,” Carme giải thích. “Cha mẹ gửi chúng đi và mong rằng con cái mình sẽ được làm việc trong một môi trường lành mạnh. Không phải ông chủ nào cũng là người tốt, và trong trường hợp người con là con gái, cha mẹ sẽ không tránh khỏi việc lo lắng. Nếu trong trường hợp đứa con đã ở trong một môi trường tốt sẵn rồi, bậc cha mẹ sẽ mong rằng mọi việc cứ tiếp tục như vậy, và nếu không được, họ sẽ gửi quà để lấy lòng người chủ. Tôi nghĩ số quà này là về chuyện đó.”
“Ra là vậy. Tôi chưa lên chức cha bao giờ, nên cũng chưa hiểu được tình cảm cha mẹ dành cho con mình lớn tới mức nào. Nhưng nếu họ phải gửi đi toàn bộ số quà này, tôi nghĩ họ sẽ bị thất thu mất.”
Jane cùng những cô gái khác từ dưới quê lên đây làm việc chính là vị họ cần tiền gửi cho gia đình. Tôi không rõ ngôi làng hay cha mẹ của họ có bao nhiêu hạt giống để cho đi thế này. Nhưng khi tôi hỏi Jane, cô ấy bảo chuyện này chẳng phải là gánh nặng gì hết. Theo như cô ấy, ngôi làng của họ nằm ở phía đông bắc của Gimul, gần biên giới, và đã từng là một thị trấn nông nghiệp giàu có cho đến khoảng một thập kỉ trước. Cây trồng chủ yếu của họ là lúa mì và khoai tây, nhưng họ cùng trồng cả cây vừng và rau củ các loại nữa. Hầu hết vụ mùa thu hoạch được sẽ được đem bán cho vương quốc láng giềng, nhưng khi vương quốc đó ban hành kế hoạch phát triển đất nông nghiệp vào khoảng mười năm trước, việc kinh doanh của họ dần dần mất đi ưu thế.
Người đàn ông phụ trách cho kế hoạch này là con trai của một trong những đứa con thứ của chúa tể vùng đất đó, hay nói cách khác, anh ta sẽ không thể nối nghiệp ông mình. Với sự trợ giúp của vị chúa tể, anh ta đã nhận được nguồn tài trợ dồi dào và thuê được nhiều chuyên gia, những người đã biến dự án này thành một thành công vang dội. Vùng đất đó đã trở nên nổi tiếng trong việc sản xuất ngũ cốc, nhưng thế cũng đồng nghĩa với việc làng của Jane mất đi khách hàng, cùng hầu hết nguồn thu nhập của họ. Những ngôi làng khác trong khu vực vẫn tiếp tục mua lương thực từ những nguồn trước đây của mình, và họ cũng không có đủ tiền để mua từ một nguồn mới, thế nên ngôi làng không thể tìm thêm được khách hàng nào. Họ không còn cách nào khác ngoài việc gửi thế hệ trẻ khỏe mạnh đi những nơi khác để kiếm việc làm. Nhưng đó là vì họ không thể bán được số hoa màu của mình, vậy nên lương thực là thứ duy nhất họ không phải lo lắng.
“Chúng tôi vẫn có đủ hoa màu để nộp thuế cũng như tiêu thụ, và vẫn còn thừa rất nhiều do không bán được. A, nhưng mà chúng đều là hàng chất lượng cao, tôi đảm bảo đấy!” Jane khẳng định.
“Liệu có cách nào để làng của chị giảm bớt lượng cây trồng cần thu hoạch nhằm tránh việc bị dư thừa không? Tôi thấy nếu gửi người trong làng đi kiếm việc trên thành phố, các cánh đồng sẽ không có đủ nông dân để chăm sóc được hết.”
“Nếu chúng tôi bị mất mùa một năm mà không có lương thực dự trữ thì có thể sẽ gặp rắc rối mất. Cũng có nhiều người muốn bảo vệ cánh đồng mà tổ tiên của họ đã truyền lại qua nhiều thế hệ. Chúng tôi cùng chung tiền để mua gia súc cũng như tạo tác ma thuật để bù lại cho lượng nhân công bị thiếu. Cách tiện lợi nhất để tránh việc phung phí số lương thực còn thừa là dùng chúng làm thức ăn cho đàn gia súc. Nhưng thật không may, mọi người trong làng lúc nào cũng nghiêm túc với việc đồng áng quá, và kết quả là năm nào cũng bị thừa.”
Cứ như cô ấy đang ngồi than vãn với tôi vậy. Cơ mà nếu chuyện đó là thật, tôi cũng không thể gửi trả số quà này được.
“Đã hiểu,” tôi nói. “Nhưng lần sau chị viết thư về cho nhà, bảo với họ rằng chúng tôi không cần quà như thế này. Cá nhân tôi thấy, nếu họ có ai có khả năng làm việc, thà cứ gửi nhân viên mới cho tôi còn hay hơn.”
“Thật sao?!”
Tôi không thực sự có vấn đề gì với việc thuê người qua mối quan hệ thân quen, vả lại, nếu tôi định mở thêm chi nhánh trong tương lai, đằng nào tôi cũng cần thêm nhân viên. Tôi sẽ cần bàn thêm với Carme về chuyện này, nhưng nếu chỉ dựa vào quyết định của bản thân, tôi sẽ nhận bất cứ ai có thể làm việc được. Tôi đã tận dụng tối đa mối quan hệ của mình với nhà công tước, Công ty Thương mại Morgan, và các hội trưởng, nên tôi có thể cảm thông nếu có ai khác cũng muốn làm như vậy.
“Chỉ cần nhớ là người đó phải làm được việc và không gây rối,” tôi nhấn mạnh. “Đừng để cử ai đòi hỏi được đối xử đặc biệt. Và tôi cũng không muốn các chị đối xử đặc biệt với người đó chỉ vì họ là người cùng quê. Cơ mà nếu họ có nhu cầu đặc biệt nào khác, chúng ta có thể đề cập đến chỗ ở.”
“Đương nhiên rồi! Thế là quá đủ!”
“Tốt. Anh nghĩ sao, Carme?”
“Miễn là họ đã trải qua phỏng vấn thử việc và được giám sát chặt chẽ, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi,” Carme nói. “Đúng như cậu nghĩ, chúng ta sẽ cần thêm nhân viên mới trong tương lai, và phương án đơn giản nhất là thuê người mà những nhân viên đang làm việc tại đây tin tưởng.”
“Thật may quá. À, còn về số quà này, anh có thể phân loại chúng ra được không?”
“Nếu cậu muốn biết chúng đáng giá bao nhiêu, tôi đã viết số liệu ra đây rồi. Tuy nhiên nếu cậu muốn biết chính xác giá của từng loại, tôi nghĩ cậu nên hỏi người nào đó phụ trách vấn đề về lương thực ở Thương Hội.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu anh đã tính được giá của chúng, anh có thể gửi số tiền đó về cho ngôi làng được không? Tôi không thấy ổn lắm khi nhận hết số lúa mì này mà không phải trả gì hết.”
“Rõ, tôi sẽ xử lý chuyện này.”
“Khoan đã!” Jane thét lên. “Cậu định mua tất cả chúng sao? Cậu không cần phải làm thế! Chính họ mới là người quyết định gửi cho cậu mà.”
“Nhưng nếu tôi gửi chúng lại thì sẽ thật lãng phí, đúng không? Chúng ta có thể dùng chúng làm đồ ăn tại tiệm; đừng lo về chuyện đó,” tôi trấn an cô ấy.
“Vậy thì hãy mua chúng với giá thấp nhất có thể đi.”
“Thế tôi sẽ gửi cho họ hóa đơn đi kèm với phí vận chuyển,” Carme nói. “Hai người không thấy vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì hết,” tôi nói.
“Thế tôi cũng không phản đối,” Jane đồng tình.
Chúng tôi đồng ý với đề xuất của Carme. Jane có vẻ vẫn chưa thực sự chấp thuận ý tưởng này, nhưng cô ấy tự lầm bẩm với bản thân để quên chuyện đó đi. Chà, chuyện quan trọng nhất ở đây là làng của cô ấy đã tìm được một nơi mới để bán số hoa màu của mình.