Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

chương 3 hồi 24: thần của ma thuật và học thuật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tháng đã trôi qua kể từ thời điểm tôi trở về Lenaf. Tôi ngủ dậy, đi ra ngoài, và thấy bầu trời xanh trong lành. Buổi sáng sớm thế này thì vẫn còn thoải mái, cơ mà dạo gần đây, vào tầm giờ chiều trời đã trở nóng hơn nhiều, và khả năng cao ngày hôm nay cũng thế. Ở Hội Thám Hiểm, tôi đã bắt đầu thấy những mạo hiểm giả biết dùng ma pháp hệ băng kiếm được bộn tiền. Mùa hè đã tới rồi.

Trong vài ngày vừa qua, tôi đã dành thời gian để làm thừa ra một lượng vải chống nước để chuẩn bị cho chuyến hành trình trong tương lai, nên không khí bên ngoài cảm giác còn trong lành hơn nhiều. Tôi ghét phải ở ru rú trong hầm mỏ giữa tiết trời đẹp như thế này. Giờ tôi chẳng còn mấy việc để làm, nên tôi muốn dùng ngày hôm nay để nghỉ ngơi.

◇◇◇

Nói vậy chứ tôi chả có kế hoạch gì cho hôm nay cả. Tôi quyết định tốt nhất là ghé thăm tiệm giặt của mình, nhưng khi đến nơi thì thấy cửa đã đóng. Tôi quên bẵng mất hôm nay là một trong những ngày nghỉ trong tháng. Hoàn toàn không có việc gì để làm, tôi đi lang thang quanh thị trấn cho đến khi gặp phải một người.

“Ồ, không phải Ryoma đây sao? Cháu đang làm gì đấy?” một ai đó gọi tôi ở gần đó.

“Chào buổi sáng, cô Pauline. Hôm nay tiệm của cháu đóng cửa, nên cháu chỉ đang đi dạo thôi. Thời tiết hôm nay quá đẹp nên không thể phí thời gian ngồi nhà được ạ.”

Pauline đi về phía tôi và mỉm cười. “Chuẩn đó. Mà thực ra, nhân tiện cháu đang ở ngoài, sao không ghé qua cửa tiệm của chồng cô nhỉ? Ông ấy có đồ ăn của slime cho cháu đấy.”

“Cảm ơn cô.”

Tôi đi theo Pauline đến tiệm của Sieg để nhận máu, thịt, và xương mà họ định vất đi. Trời nóng thế này sẽ khiến thịt ôi thiu nhanh hơn, nên tôi nhận được lượng đồ ăn nhiều hơn bình thường. Hai người họ đã giúp tôi nhiều đến mức tôi tính định tặng cho họ một cái tủ lạnh, nhưng làm vậy chỉ khiến tôi bận bịu hơn thôi. Ngay cả cái tủ lạnh ở tiệm của tôi cũng chỉ là một cái hộp bình thường trong thời điểm tôi rời khỏi thị trấn, nên món quà như vậy cũng không hay lắm.

“Mẹ!” một ai đó hét lên sâu phía trong tiệm.

“Đừng có hét to thế, đã bảo là mẹ nghe thấy mà!” Pauline hét vọng lại. Giọng nói đó đến từ đứa con trai ồn ào của Pauline, Rick.

“Ông anh cũng ở đây hả, Ryoma?”

“Chào buổi sáng, Rick,” tôi nói.

“Con cũng phải nói chào buổi sáng lại chứ, thằng ngốc này!” Pauline mắng Rick. “Vậy có chuyện gì?”

“À phải rồi! Thor cũng đã đến, nên giờ con đi đây!”

“À đã đến lúc rồi hả?”

“Rick, em định đi đâu à?” tôi hỏi.

“Cái gì, ông anh không biết à, Ryoma? Hôm nay là ngày dọn dẹp nhà thờ.”

“Cứ hai tháng một lần, lũ trẻ quanh thị trấn sẽ tới nhà thờ để dọn dẹp, rồi làm việc vặt và những việc khác nữa,” Pauline giải thích.

“Không có cách nào tốt hơn để cảm ơn các vị thần ngoài việc dọn dẹp nhà thờ!”

Tôi đang khá ấn tượng về việc Rick cảm thấy hào hứng với việc dọn dẹp vệ sinh, nhưng Pauline bỗng nở nụ cười gượng gạo. “Đừng để bị lừa, con trai cô không bao giờ có chuyện biết kính trọng vậy đâu. Nó chỉ nhắc lại mấy thứ vớ vẩn mà nó nghe được từ người khác thôi. Tất cả những gì thằng Rick muốn là số bánh kẹo nhận được sau khi dọn dẹp xong.” Rick quay mặt đi chỗ khác như thể cậu nhóc thấy tội lỗi. “Mà dù sao đi nữa, cháu có định đi dọn dẹp không, Ryoma?”

“Cháu còn chưa từng nghe đến vụ ‘ngày dọn dẹp’ này ấy chứ,” tôi nói. Nghe cũng không phải là ý tồi, đặc biệt là khi hiện giờ tôi chả có việc gì khác để làm. “Em không phiền nếu anh đi cũng chứ?”

“Không hề,” Rick nói.

“Thế cháu nghĩ là mình sẽ đi ạ.”

“Tuyệt hảo! Đi theo tôi!” Rick hô lên, sau đó vung tay phải lên và chạy. Tôi chào tạm biệt Pauline và đi theo cậu nhóc. “Ryoma, nhanh lên nào!”

“Đợi anh một chút,” tôi nói. Tiếng giục của Rick khá là khó chịu, nhưng cậu nhóc vẫn đủ tốt để đợi tôi bắt kịp. Có lẽ trong tương lai, cậu nhóc này sẽ trở thành một người anh trai biết chăm sóc em chăng?

Chúng tôi thấy Renny và Thor đang đứng đợi Rick ở ngoài. Khi bốn người chúng tôi tiến vào nhà thờ, một nữ tu sĩ mà tôi nhớ là đã nhìn thấy trước đây bảo chúng tôi đi theo những biển hiệu cho đến khi tới được nhà nguyện. Có những bảng hiệu hình mũi tên để quanh nhà thờ, nên không có chuyện chúng tôi đi lạc được. Trong nhà nguyện có 60 đứa trẻ và một người phụ nữ duy nhất giám sát chúng. Nếu tính đến việc ai cũng có thể tới tham dự, tôi cũng không rõ số người thế này là nhiều hay ít. Dù sao đi nữa, chúng tôi đều ngồi xuống và đợi tới thời điểm đi dọn dẹp. Nhưng ngay khi tôi ngồi vào một chiếc ghế, ánh sáng bỗng hiện lên quanh người tôi.

◇◇◇

Thật kì lạ, tôi được đưa đi bằng ánh sáng trắng như mọi khi trước cả khi tôi kịp cầu nguyện. Tôi nhìn quanh và thấy mình không đang ở trong không gian trống rỗng thường thấy. Tôi hiện đang trong một thư viện, bao quanh bởi hàng tá những tủ sách khổng lồ. Chúng chứa đầy sách và nhìn rất nặng nề, không những thế, có một vài tủ sách còn lơ lửng giữa không trung. Đây chắc chắn không phải là một thư viện bình thường.

“Tò mò đúng không? Vậy ra ta cũng có thể triệu hồi cậu.” một giọng nói lạ hoăc vang lên. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông gầy còm đang lơ lửng bên trên. Ông ta dần hạ xuống sàn nhà.

“Rất vui được gặp ngài, tôi là–– ”

“Ta biết cậu là ai. Cậu là kẻ di cư mới nhất tới từ Trái Đất đúng không? Ta có nghe cậu là một trường hợp thú vị. Ta là Fernobelia, thần của ma thuật và học thuật. Đây là lãnh địa của ta. Cậu có thể thấy ngạc nhiên khi nhìn nó khác so với những gì cậu đã từng thấy, nhưng đây vẫn là cõi thần thánh thôi. Cậu sẽ được trờ về thế giới mình sau một thời gian, nên cứ tự nhiên như ở nhà đi.”“Cảm ơn ngài,” tôi nói. Theo như Tekun, vị thần này hiếm khi được nhìn thấy. Ông ta có vẻ là một người cáu kỉnh. Ít nhất là hơn Tekun.

“Không có gì. Các vị thần khác mà cậu biết đã nói rằng họ có thể triệu hồi linh hồn và ý thức của cậu đến cõi này, nên ta đã tiện cơ hội này để thử. Nhưng ta đã làm thế mà không hỏi trước, nên ít ra ta cũng muốn thể hiện lòng hiếu khách của mình,” Fernobelia nói. Ông ta tiếp tục giải thích rằng mình đang điều tra xem tại sao tôi có thể tới được cõi thần linh, và vì hiện tôi đang ở trong nhà thờ, ông ta đã triệu hồi tôi để hỏi xem liệu tôi có thể cho ông ấy bất cứ manh mối nào không. Nói chung đây là một thử nghiệm. “Ta muốn hỏi cậu một số câu hỏi, nếu cậu không phiền.”

Tôi không có lý do gì cụ thể để từ chối cả. Nói đúng hơn, tôi không thể từ chối kể cả khi muốn thế, vậy nên tôi nói mình rất sẵn lòng. Ông ta bắt đầu bằng những câu hỏi về Trái Đất và cuộc sống mà tôi có ở đó, rồi về những vấn đề vặt vãnh như đồ ăn ưa thích của tôi, về những gì đã diễn ra trong đầu tôi khi tôi bị triệu hồi tới đây, rồi lại đến những chủ để nghiêm túc như suy nghĩ của tôi về chiến tranh và nô lê. Tôi trả lời tất cả những câu hỏi đó, nhưng không thể lý giải được tại sao ông ấy lại hỏi những câu này.

“Cảm ơn vì sự hợp tác của cậu. Ta còn một câu hỏi cuối cùng. Cậu nghĩ gì về thế giới này?”

Câu hỏi này quá rộng để tôi có thể đưa ra một đáp án chính xác, nhưng tôi nghĩ đây là một thế giới tốt đẹp. Đương nhiên, tôi chưa được thấy toàn bộ thế giới, và những thông tin tôi biết về nó vẫn còn nhiều hạn chế. Nhưng hầu hết những người tôi gặp đều là những người tốt hoặc đều trở thành bạn bè tôi. Ma thuật, slime, và những khía cạnh độc đáo khác của thế giới này cũng rất thú vị và giúp tôi có được một cuộc sống trọn vẹn, nên tôi chả có gì để phàn nàn cả. Tôi thực lòng rất hạnh phúc vì đã được tới thế giới này.

“Hm, ta hiểu rồi,” Fernobelia nói.

“Khoan đã, tôi vừa nói ra mồm à?”

“Không, ta đọc suy nghĩ của cậu,” ông ta thừa nhận. Có vẻ như khi tôi bị đọc suy nghĩ, sẽ không có cách nào mà tôi biết được cả. “Xin lỗi, ta có hơi đề phòng cậu, nên ta muốn biết xem cậu thực sự đang nghĩ gì.”

“Đề phòng tôi? Tại sao lại thế?”

“Thật không may, không phải ai tới từ Trái Đất cũng giống cậu.”

Fernobelia giải thích rằng một vài người tới từ Trái Đất quá ám ảnh bới sức mạnh mà họ nhận được và dùng nó để thực hiện tội ác. Một vài người còn không có ý đồ xấu, nhưng họ dùng sức mạnh của mình sai mục đích và vô tình mang tới tai họa cho cả thế giới, nên Fernobelia muốn dùng buổi gặp mặt đầu tiên này để đánh giá con người tôi. Tôi cũng có thể hiểu được tại sao. Nếu tôi là một vị thần và có một người dùng sức mạnh mà tôi ban cho để đi quậy phá, tôi cũng sẽ tức giận nữa.

“Quả đúng là như thế. Nếu có người có suy nghĩ nguy hiểm ngay từ đầu, sẽ không có chuyện chúng ta mang họ tới thế giới này, nhưng luôn có khả năng sức mạnh mới mà họ nhận được sẽ thay đổi họ theo thời gian. Và sau khi chúng ta mang họ tới đây, sẽ chẳng có gì mà chúng ta có thể làm được ngoài việc cố gắng khuyên can bọn họ. Chúng ta có thể trực tiếp can thiệp trong trường hợp họ định làm gì đó mà có thể phá hủy cả thế giới, nhưng chuyện đó hiếm khi xảy ra. Mà đến lúc có một chuyện như vậy xảy ra thật, những tổn hại mà họ gây ra trong toàn bộ quá trình trước đó đằng nào cũng diễn ra rồi. Ta mừng vì cậu đã hiểu,” Fernobelia nói, có vẻ như lại vừa đọc suy nghĩ của tôi. Ban nãy tôi vẫn còn lơ đễnh suy nghĩ linh tinh, nhưng lời phàn nàn của ông ấy đã đưa tôi về với thực tại.

“Vẫn còn rất nhiều việc mà tôi muốn làm, nhưng tôi sẽ cẩn thận không để bị ám ảnh bới sức mạnh của bản thân. Thật không may, tôi không thể đảm bảo chắc chắn rằng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”

“Nếu cậu nói rằng chắc chắn chuyện đó sẽ không xảy ra, ta sẽ không tin cậu. Ta sẽ coi những lời chân thành vừa rồi như một bằng chứng rằng cậu đã nghiêm túc xem xét chuyện này.”

“Cảm ơn ngài, tôi sẽ cố gắng hết mức có thể,” tôi nói đúng lúc ánh sáng trắng bắt đầu xuất hiện lần nữa.

“Có vẻ đã đến lúc rồi. Ta sẽ nói một điều cuối cùng. Sự bất thường về cậu thực ra cũng không đặc biệt lắm đâu. Chuyện này chỉ áp dụng đối với những người tới từ Trái Đất, nhưng cũng có kha khá người có những đặc điểm giống cậu,” Fernobelia nói. Tôi chỉ có thể nghĩ được từ ‘bất thường’ là để ám chỉ khả năng đến được cõi này và lấy tạo vật thần thánh ra khỏi đây. “Nguyên nhân vẫn chưa rõ ràng, nhưng trong quá khứ đã có những người làm được việc mà con người bình thường không thể làm được. Vì lý do nào đó, trường hợp của cậu lại nổi bật hơn cả, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Những vị thần khác cũng biết về các trường hợp xuất hiện trước đây, đó là lý do tại sao họ biết không có vấn đề gì xảy ra với cơ thể hay tâm trí của cậu. Không có con người nào khác với những đặc điểm như vậy đột nhiên lăn ra chết hay trở nên điên rồ hết.”

Chuyện này khiến tôi nhớ đến hồi Kufo kể cho tôi nghe về một vị thánh mà trước khi chết đã loại bỏ toàn bộ bệnh tật khỏi thế giới này. Đó là một chuyện chắc chắn không có người thường nào có thể làm được. Tôi không nghĩ mình thấy lo về việc mình có điểm khác thường, nhưng có lẽ tôi đã lo thật. Nghe những lời này từ Fernobelia khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn ngài vì đã nói cho tôi biết,” tôi nói ngay thời điểm ánh sáng bao trùm toàn bộ cơ thể và đưa tôi trở về nhà nguyện. Tôi khá lo không biết ông ấy có nghe được không. Cảm xúc của tôi chắc hẳn đã hiện rõ lên mặt, vậy nên ba đứa trẻ còn lại cùng

hỏi tôi xem có vấn đề gì không. Sau cuộc gặp mặt bất ngờ với vị thần, tôi đã quên béng mất sự tồn tại của bọn nhóc.

Truyện Chữ Hay