Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

chương 3 hồi 23: trong thị trấn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi tôi đến cửa tiệm vào sáng hôm sau, Carme báo rằng có một vị khách đang chờ tôi. Đó là Miya, cô ấy đến để nói về thí nghiệm của tôi. Tôi đi ra phòng khách để bàn chuyện với cô ấy.

“Ryoma! Cậu đây rồi!” Miya reo lên khi thấy tôi.

“Chào buổi sáng, chị Miya. Xin lỗi đã để chị đợi lâu.”

“Xin lỗi, tôi tới đây mà chả hẹn trước gì cả. Cơ mà tôi rất muốn có thêm cái dung dịch khử mùi đó.”

“Cái túi tôi đưa chị hôm trước đã hết tác dụng rồi sao?”

Miya kể thêm cho tôi về chuyện đó, có vẻ như nó vẫn hoạt động tốt kể từ khi tôi đưa cho cô ấy vào buổi chiều hai hôm trước, cho đến tận tối qua, tức là xấp xỉ một ngày.

“Nhưng sáng hôm qua nó vẫn còn hoạt động chứ?” tôi hỏi.

“Chắc chắn là vậy rồi, thứ này quá hoàn hảo luôn, meow. Nó loại bỏ hoàn toàn mùi hôi ở đống rác. Không khí ở đấy trong lành tới mức tôi còn đứng đó hít một hơi dài nữa cơ. Mấy người hàng xóm qua chỗ tôi đổ rác cứ đứng đó nhìn tôi như một con ngốc vậy.”

“Ờ hớ.” Tôi có thể tưởng tượng được cảnh đó.

“Nhưng khi họ đến gần và phát hiện ra chả có mùi gì cả, họ mới hiểu tại sao tôi lại như thế. Và vì vào lúc đó họ không ngửi thấy mùi rác, dung dịch chắc hẳn vẫn còn có tác dụng.”

“Tôi hiểu rồi. Cơ mà thế nghĩa là nó chỉ có tác dụng trong một ngày thôi nhỉ? Tôi biết là nó không tồn tại được lâu mà.”

“Meow? Cậu biết á?”

“Ở một mức độ nào đó, vâng, đúng vậy.”

Trong lần thí nghiệm ngay sau khi tôi có được con slime khử mùi, tôi đã biết được rằng tác dụng của dung dịch đó có giới hạn. Một ví dụ dễ thấy nhất là khi tôi thẩm định cái túi chứa dung dịch hấp thụ mùi.

Túi Dung Dịch Hấp Thụ Mùi

Một túi chứa đầy dung dịch hấp thụ mùi của một con slime khử mùi. Dung dịch này đã hấp thụ lượng mùi tối đa có thể, hiện đã không còn có tác dụng.

Lượng mùi mà loại dung dịch này có thể hấp thụ khá là hạn chế. Mặc dù nó tồn tại lâu hơn so với dung dịch khử mùi của slime cọ rửa, tôi đã suy luận rằng nó sẽ có tác dụng trong một tuần là căng nhất.

“Cơ mà lần đó là tôi thử nghiệm với loại mùi cực nặng của slime ăn chất thải, nên là tôi không rõ trong trường hợp bình thường thì sẽ ra sao. Đó là lý do tại sao tôi muốn nhờ chị thu nhập dữ liệu hộ,” tôi nói.

“Ra là vậy. Tức là cậu không có loại nào tồn tại lâu hơn ấy hả?”

“Chị có muốn dùng thử loại dung dịch thay thế mùi này không?”

Trong thí nghiệm mà tôi dùng mùi hôi của slime ăn chất thải để thử nghiệm hai loại dung dịch, loại thay thế mùi tồn tại được trong gần một tiếng đồng hồ, trong khi dung dịch hấp thụ mùi chỉ chịu được có vài phút. Nhưng đồng thời với chuyện đó, khi tính đến chuyện hấp thụ mùi trong không khí, dung dịch thay thế mùi không hiệu quả bằng loại còn lại. Nó tồn tại lâu hơn, nhưng phạm vi hoạt động lại thấp hơn. Đó là sự khác biệt của loại dung dịch này.

“Chắc chắn rồi,” Miya nói. “Vậy tôi cứ đặt nó vào cùng vị trí với cái lần trước nhé?”

“Xin hãy làm thế.”

“Cứ tin tôi. Cá nhân tôi thực sự mong cậu sẽ chế thành công sản phẩm này, nên tôi sẽ giúp bất cứ khi nào có thể!”

Miya lấy một cái túi đựng dung dịch thay thế mùi rồi quay về nhà. Thực ra tôi cũng đã tưởng tượng ra thành phẩm cuối cùng của loại sản phẩm này sẽ như thế nào rồi. Câu trả lời nằm ngay trước mắt tôi. Tôi nhìn vào câu trả lời – hay chính là con slime khử mùi, và nó đột nhiên run lên. Tôi không cần phải giải thích mọi thứ về con slime khử mùi một lần nữa, nhưng nó có khả năng trộn các loại dung dịch khác nhau trong cơ thể, và thành phẩm cuối cùng sẽ có cùng tác dụng với loại dung dịch ban đầu mà nó tự nhả ra. Loại dung dịch mà nó nhả ra cũng khác so với slime cọ rửa ở chỗ nó có thể trộn và pha loãng mà không bị mất đi tác dụng. Trong trường hợp đó, tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi trộn hai loại với nhau. Dung dịch hấp thụ mùi đặc biệt hiệu quả khi muốn hấp thụ mùi hương trong không khí. Dung dịch thay thế mùi có khả năng tích lũy một lượng lớn mùi, cũng như loại bỏ mùi từ một vật thể khác. Nếu tôi trộn được hai loại này, các khuyết điểm của chúng sẽ tự triệt tiêu lẫn nhau. Có lẽ tôi cũng sẽ dùng được loại đó cho những vật liệu khác nữa. Cơ mà nếu tính đến thời điểm hiện tại, với chỉ một con slime khử mùi sẽ không thể nào biến ý tưởng đó thành sản phẩm hoàn chỉnh được, nên chuyện đó sẽ phải tạm gác lại đã.

Con slime khử mùi bắt đầu ăn cái túi dung dịch hấp thụ mùi đặt trên bàn. Có vẻ như nó muốn ăn lượng mùi hôi đã bị hấp thụ trước đó. Chắc hẳn loại dung dịch này hoạt động giống với một cái bẫy để ‘bắt’ được thức ăn cho con slime khử mùi. Tôi lơ đễnh để thời gian trôi qua trong lúc tiếp tục suy nghĩ về con slime khử mùi.

◇◇◇

Sau khi hoàn thành việc cần làm và ăn xong bữa trưa, tôi đi một vòng quanh thị trấn để thăm những người đã giúp đỡ tôi làm thử nghiệm xem tình hình thế nào rồi. Loại dung dịch đó vẫn hoạt động tốt đối với tất cả mọi người, trừ Miya. Nhà của cô ấy nằm tại vị trí khá tồi tệ, nên có lẽ đó mới là lý do. Đến cả túi dung dịch ở lò mổ vẫn còn hoạt động như bình thường, vậy có thể tưởng tượng được nhà Miya kinh khủng đến mức nào. Dù sao đi nữa, trong lúc còn đang mãi suy nghĩ, tôi đã đến được nơi cần đến.

Ngay khi tôi bước vào tiệm, một ai đó từ bên phải chào tôi. Tôi quay ra và thấy một thanh niên trẻ đang đứng ở quầy tính tiền, tay chống cằm. Nhìn anh ta có vẻ không nhiệt huyết cho lắm.

“Khoan đã, cậu có phải đứa nhóc ở Rừng Tre không?”

“Vâng, tên tôi là Ryoma Takebayashi. Anh biết về tiệm của tôi sao?”

“Rất vui được gặp cậu, Ryoma. Tôi là Dancebell, và như cậu thấy đấy, tôi làm việc tại hiệu sách này. Cơ mà đấy là do ông già bắt tôi làm. Mà thật ra bọn tôi dạo này cũng hay ghé thăm tiệm của cậu lắm. Nếu cậu muốn tìm bất cứ loại sách nào cụ thể, tôi có thể kiếm giùm cậu luôn.”

Chàng trai nói nhiều một cách đáng ngạc nhiên này nhìn về phía tủ sách nhỏ phía sâu trong tiệm. Trên đó chật ních toàn là sách. Để tìm được bất cứ cuốn sách nào trên đó quả thực không dễ dàng chút nào.

“Nếu anh không phiền thì xin hãy làm thế,” tôi nói. “Hiện tôi không tìm chính xác loại nào, nhưng tôi đang tìm sách liên quan đến dược liệu.”

Dù tôi muốn làm thuốc hay thuốc độc thì đều cần phải có kiến thức và kĩ năng trước. Tôi đã có sẵn kiến thức về mảng thuốc thang rồi, nhưng đó là kiến thức tôi được ban cho. Nhân cơ hội này, bắt đầu học từ những thứ căn bản nhất không phải là ý tồi chút nào, nhưng tôi không có nhiều thời gian để học từ giáo viên. Nếu không được ai chỉ dạy, ít nhất tôi cũng muốn có một nguồn sách để tự học.

“Vậy hãy đi theo tôi,” thanh niên đó nói và dẫn tôi về phía chiếc kệ ở trong góc đối diện với quầy tính tiền. “Tủ sách này có chứa sách nói về mảng y khoa, nhưng tôi không chắc cậu sẽ đọc được chúng đâu. Chúng khá là khó hiểu đấy.”

“Bà tôi đã dạy cho tôi những thứ cần phải biết rồi, nên chắc tôi sẽ ổn thôi. Nhưng tôi muốn nắm lại phần căn bản trước.”

“Chà, nếu thế thì đây sẽ là những lựa chọn an toàn,” anh ta nói và lấy ra ba cuốn sách. Hai trong số đó là bách khoa toàn thư dày đặc về dược liệu và độc dược. Cuốn thứ ba là những bài học căn bản về cách tự pha chế thuốc. Trên bìa cả ba cuốn đều ghi là đã được Hội Dược Liệu công nhận, nên chúng có vẻ đáng tin.

“Ba cuốn này giá bao nhiêu?”

“Sao cơ, cậu định mua cả ba cuốn á?”

“Còn phụ thuộc vào giá của chúng nữa, nhưng mà vâng, ý tưởng là thế. Có vấn đề gì sao?”

Chàng thanh niên lắc đầu. “Giờ tôi mới nhớ, tiệm giặt của cậu có vẻ ăn nên làm ra. Nếu cậu muốn mua, chúng tôi sẽ bán. Sách không rẻ đâu, nên hiếm có người nào mua chúng mà không nghĩ ngợi gì như cậu.”

“Chúng đắt đến vậy sao?”

“Xem nào, nếu cậu muốn mua loại sách có chất lượng giấy tốt và để được lâu, nó sẽ tốn rẻ nhất là khoảng 10 sute một tờ. Và sách có đến hàng trăm tờ. Thế đã khiến một cuốn sách có giá khoảng vài ngàn sute rồi, đấy là còn chưa tính đến tiền mực và tiền công cho tác giả đâu nhé.” Tổng ba cuốn sách tôi định mua có giá 15,000 sute. Thế này chưa là gì so với tôi, nhưng đây chắc chắn là một cái giá cao. Với hầu hết những người khác, bỏ ra số tiền lớn thế này không đơn giản chút nào. “Cậu muốn những cuốn này nữa không?” người bán hỏi tôi, cho rằng tôi vẫn còn tiền. Những cuốn này không có dấu xác nhận của Hội, nên hẳn chúng là sách viết tay của ai đó.

“Tôi sẽ chỉ mua ba cuốn này thôi.”

“Vậy sao? Thế thôi vậy,” anh ta nói, không gặng bán gì thêm. Anh ta nhanh chóng nhận tiền và giao cho tôi số sách. “Quay lại đây nếu cậu muốn mua thêm sách. Nếu cậu tìm mua một cuốn mà không được bán tại đây, chúng tôi có thể cho cậu một ưu đãi đặc biệt. Cứ đến bất cứ lúc nào cậu rảnh.” Người thanh niên lười nhác quay trở về quầy tính tiền sau khi tiễn tôi ra khỏi cửa. Anh ta có vẻ là một người tốt. Nếu tôi thấy ba cuốn sách này hay, có lẽ tôi sẽ quay lại đây thêm một lần nữa.

Đột nhiên, tôi chợt ngửi thấy một mùi hôi thoang thoảng quanh đây. Tôi quay về hướng có mùi thì thấy một vài đứa trẻ đang kéo theo một chiếc xe đẩy chứa đầy rác. Không những thế, trong số chúng còn có một vài khuôn mặt quen thuộc.

“Xin chào, không phải cậu là Wist sao?” tôi hỏi.

“Ồ, cậu là Ryoma đúng không?” cậu bé đô con đang đi đầu trong đám trẻ hỏi. Có vẻ cậu ta vẫn còn nhớ tôi.

“Này, sao tự nhiên cậu lại dừng lại thế?! Ơ, Ryoma?” một cậu bé khác hỏi từ phía sau chiếc xe. Cậu ta khá nhỏ con so với tuổi của mình.

“Xin lỗi!” Wist hối hận.

“Xin lỗi vì tôi cản đường mấy cậu,” tôi nói. Wist là một vượn thú nhân, trong khi cậu nhóc nhỏ hơn là Beck, một hầu thú nhân. Tôi gặp họ hồi tham gia nhiệm vụ diệt quái ở hầm mỏ. “Đáng ra tôi không nên gọi mấy cậu dừng lại.”

“Tôi cũng không giận gì đâu, thật đấy,” Beck nói. “Không giận cả cậu lẫn Wist. Cơ mà cậu ta cũng hay vấp ngã lắm.”

“Ra vậy. Vẫn như mọi khi nhỉ?”

“Vậy cậu có chuyện gì? Tôi sẽ lắng nghe miễn là cậu không phiền đi bộ cùng bọn tôi.”

“Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua và muốn chào hỏi thôi. Mấy cậu đang làm việc à?”

“Bọn tôi đang giám sát chúng,” cậu ta nói. Đúng là những đứa trẻ còn lại ngoại trừ Wist đều còn khá nhỏ.

“Đây là rác thải của thị trấn sao?”

“Đúng vậy. Rác quanh thị trấn sẽ được thu thập lại và đưa về nhà máy xử lý trong khu ổ chuột. Những đứa trẻ trong khu ổ chuột hầu hết đều phải làm những việc kiểu này.”

“Huh, vậy rác thải được xử lý như thế nào?”

“Hoặc là người lớn sẽ đốt chúng trong khu xử lý, hoặc là chúng sẽ được đưa ra ngoài thành để chôn. Bọn tôi cũng phải làm những việc này trước khi trở thành mạo hiểm giả, nhưng đốt rác và đem rác đi chôn là việc của người lớn, nên tôi cũng không rõ lắm.” Có lẽ trẻ con không được phép ra ngoài thành vì sợ có quái vật. “Ngay cả trong thị trấn, cậu cũng phải để mắt tới những chiếc xe thồ như thế này. Người lớn thường làm những chuyện như vậy vào sáng sớm hoặc đêm muộn. Vận chuyển những thứ này vào ban ngày thì đơn giản hơn nhiều, cơ mà lũ nhóc này chưa đủ lớn để tự làm được, thế nên bọn tôi đi theo để trông nom chúng khi có thời gian. Ruth và những người còn lại sẽ phụ trách đưa chúng tới những nơi cần đến.”

“Vậy tức là việc cậu đang làm là hoàn toàn tự nguyện ấy hả?”

“Hồi bọn tôi còn nhỏ và phải làm những việc thế này, những đứa trẻ lớn tuổi hơn mà cũng trở thành mạo hiểm giả đều chăm sóc cho bọn tôi. Tôi thấy việc này cũng bình thường mà.”

“Tôi không rõ chuyện này có được coi là bình thường hay không, cơ mà thật tuyệt khi các cậu trông nom lẫn nhau như vậy.”

Bọn họ chắc hẳn chả nhận được gì từ những việc thế này, cơ mà họ vẫn muốn đền đáp lại lòng tốt nhận được trước đây bằng cách làm những việc tương tự cho thế hệ tiếp theo. Họ sống như một tập thể thống nhất, luôn hỗ trợ lẫn nhau. Có thể họ nghèo về mặt vật chất thật đấy, nhưng tình cảm dành cho nhau thì không thiếu gì.

“Chuyện đó thì có gì tuyệt cơ chứ? Mà sao mặt cậu tự nhiên nhìn phúc hậu thế?”

“Chả có gì, tôi thấy chuyện đó thật tuyệt thôi.”

“Cậu bắt đầu làm tôi thấy sởn da gà rồi đấy.”

“Xin lỗi, mà thôi tôi phải đi luôn đây.”

Rất nhiều chuyện đã xảy ra hồi chúng tôi mới gặp nhau. Vào thời điểm đó tôi đã dám chắc những đứa trẻ này rồi sẽ ổn thôi. Chúng nhìn mạnh khỏe hơn so với trước đây, và cũng bớt căng thẳng hơn nữa. Tôi cầu mong chúng sẽ tiếp tục trưởng thành theo hướng tích cực như vậy, rồi quyết định trở về nhà.

Truyện Chữ Hay