Hôm sau.
Hmm...
Khi tỉnh dậy, căn phòng có cảm giác lạ thường. Tôi cũng không chắc lắm.
Thế nhưng có một viên ma thạch phát sáng ở kế bên giường, có vẻ độ sáng của nó bị giảm nên hơi mờ, nhưng khác với nó là trong phòng chẳng còn gì nhiều. Huh? Và rồi tách một cái. Đồ đạc trong nhà đã biến mất.
À, đúng rồi. Tôi đã đóng gói hết đồ đạc của mình hôm qua, đúng không nhỉ? Đợi đã, ôi không... có gì đó vừa tắt.
Tăng độ sáng của viên ma thạch với mana, tôi đảo mắt xung quanh và thấy rằng gần như không có một thứ gì trong phòng. Tôi đã để vài món đồ vào Item Box của mình, nhưng tôi chắc chắn rằng tôi đã không chạm vào bàn, ghế hay là kệ.
Tôi cũng không phá vỡ chúng, vậy chúng ở đâu?
Tôi không thấy chúng ở đâu hết.
Thật ra, giờ đầu tôi đã thông thoáng hơn một chút, thậm chí cả giường của tôi cũng đã biến mất
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng tôi không bị cướp, nhỉ? Ý tôi là nếu có trộm lẻn vào thì tôi chắc chắn sẽ nhận được thông báo, và bọn slime cũng sẽ làm om sòm lên cho xem. Nhà công tước nghỉ lại đây, nhưng không đời nào họ lại trộm đồ của tôi.
Mấy thứ đó sẽ chẳng bán được bao nhiêu, đã được làm ra bằng thổ thuật và mọi thứ khác. Và bên cạnh đó, cái giống trộm nào mà lại đi nghĩ rằng có đồ để trộm ở trong hang?
Chiến lợi phẩm tôi hốt từ đám cướp cũng có thể bán được vài đồng, nhưng tôi đã cất chúng trong Item Box của mình. Chỉ còn bọn slime... Hmm? Bọn Slime? Ôi không!
"Uoo!?"
Thường thì sẽ có ít nhất một con slime dọn dẹp trong phòng, nhưng đó thậm chí còn không phải xung quanh. Khi tôi cố gắng rời khỏi giường, đột nhiên, tôi cảm thấy như mình đang lơ lửng, và rồi trong khoảnh khắc tiếp theo, cơn đau ập đến với tôi.
"Huh?"
Khi tôi thức dậy, căn phòng lại trở nên mờ ảo. Tôi bật đèn lên, và căn phòng đã trở lại bình thường. Ghế, bàn và phần còn lại của đồ đạc trong nhà đã trở lại đúng vị trí. Rõ ràng là tôi đã ngã khỏi giường.
"Mình đang nằm mơ à?"
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhìn lên giường. Lạ chưa kìa, con slime vẫn ở đó, hơi cúi xuống khi nó nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi có thể xác nhận rằng đám những con slime khác cũng ở trong hang.
Lạy hồn, làm ơn đừng doạ tôi như thế, hoặc do tôi muốn nói, nhưng tôi đoán nó không thực sự phù hợp trong tình huống như này.
Tôi ngủ bao lâu rồi?
Nếu tôi nhớ lại một cách chính xác, nó vẫn nên nằm ở trên bàn...
"...À, thấy rồi."
Khi tôi nhìn lên trên bàn, cái công cụ đồng hồ ma pháp mà tôi nhận được hôm qua vẫn ở đó. Mặt chiếc đồng hồ là một chiếc đĩa nhỏ hình tròn, mỏng và được làm bằng vàng với hai cái ghim dài. Chiếc đồng hồ đó đứng trên bệ tròn và được đỡ bằng một cái giá kim loại hình chữ Y.
Tất cả các bộ phận của đồng hồ từ mặt cho đến chân đỡ đều có chất lượng cao, nhưng cơ cấu của nó thường làm cho chiếc đồng hồ không thể bị nhìn thấy, làm cho toàn bộ bề mặt nó trông như một tấm gương. Nhưng điều đó không hẳn là sai từ khi nó được đánh bóng để dùng như một tấm gương thật sự.
Nó có các con số từ 1 đến 12 như ở trên trái đất. Một vòng đầy đủ là 12 giờ, và hai vòng là 24 giờ hoặc 1 ngày. Nói cách khác, đọc nó không khác gì một chiếc đồng hồ trên Trái đất, vì vậy rất dễ để tôi sử dụng.
Để ý kĩ hơn, có một chút khác biệt trong vài giây của thế giới này và Trái đất. Nhưng tôi đã sống trên thế giới này được ba năm và tôi chưa nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào trong độ dài của một ngày, vậy nên có lẽ đó chỉ là đồng hồ cơ thể của tôi bị rối loạn.
Dù sao đi nữa, từ việc nhìn vào chiếc đồng hồ đó, tôi có thể biết rằng hiện tại đã là năm rưỡi. Đồng hồ không chỉ ra sáng hay chiều, nhưng đây rõ ràng là buổi sáng. Nếu đó là buổi chiều sẽ khiến tôi trở thành một người ngủ thật thảm hoạ.
Tôi có thể ngủ lại, nhưng tôi không thực sự cảm thấy thích vậy.
Khi tôi đang nghĩ vậy, tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.
"Sebasu...san?"
"Chào buổi sáng, Ryouma-sama."
Khi tôi quay sang hướng âm thanh phát ra, tôi thấy người quản gia của gia đình công tước đang đi.
"Có vấn đề gì à?"
"Lúc nãy tôi nghĩ tôi đã nghe thấy một âm thanh lạ, và rồi tôi thấy hành lang được thắp sáng, nên..."
"Oh, vậy tôi... có khiến ông thức giấc không?"
"Không đâu. Người hầu chúng tôi thường thức dậy trong khung giờ này. Arone và Lilian cũng đã dậy, nhưng những người khác vẫn còn đang ngủ."
"Hiểu rồi..."
À, trong mọi trường hợp, mặt trời đã mọc, vậy nên tôi cũng có thể đi lấy chút nước. Sẽ thật lãng phí nếu tôi chỉ lảng vảng quanh đây, và tôi chắc chắn mình sẽ chỉ cản trở mọi người.
Khi tôi nói với Sabasu kế hoạch của mình, ông ta tỏ vẻ thắc mắc. "Sao chúng ta không lấy nước bằng ma thuật?" Ông ta hỏi.
Tôi đi bộ một chút và tập luyện sơ sơ trước khi đi, sau đó tôi nói với Sebasu và những người khác dùng các phương tiện như họ cần và rời đi.
"Fuu."
Khi tôi rời khỏi nhà, bầu không khí yên bình buổi sáng trong khu rừng mơn trớn làn da tôi. Đắm mình trong bầu không khí ấy, tôi hít một hơi thật sâu. Mặt trời đã dần lên cao, nên con đường đã đủ sáng để có thể đi lại dễ dàng.
Khi tôi dẫm trên thảm cỏ còn vấn vương làn sương sớm, tôi thong thả bước đi trên con đường quen thuộc. Tôi đã đến dòng sông bằng con đường này rất nhiều lần rồi.
Khi cảm xúc của tôi dần trở nên rõ ràng, tôi chợt nhận ra giấc mơ hồi sáng của tôi là về ngôi nhà cái lúc tôi đến thế giới này lần đầu.
Cũng được một thời gian rồi, vì vậy nó không được hình dung lại một cách hoàn hảo, nhưng trong quá khứ, nó không những chỉ thiếu đồ đạc, tôi cũng không có tấm bản đồ trên tường hay là con đường dẫn vào sâu hơn.
Khi tôi mới bắt đầu, tất cả những gì tôi làm là đào rồi kiếm thức ăn và nước uống.
Giấc mơ lúc sáng là khoảng thời gian không lâu sau khi tôi đã đào đủ không gian để sống chút chút.
Ồ, nó đây rồi
Trước mặt tôi là dòng sông tôi thường hay múc nước. Chỗ sâu nhất chỉ vừa đến đầu gối của tôi, nên nó cũng không sâu lắm, nhưng nó khá rộng, nên rất thuận tiện để lấy nước.
'' 'Rock'."
Tôi tạo ra một bình nước bằng thổ thuật.
Sau khi quen dần với ma thuật, tôi dần trở nên dựa dẫm vào nó nhiều hơn, nhưng trong quá khứ, tôi chắc chắn đã lấy nước ở đây mỗi sáng.
Tôi cũng tắm rửa, giặt giũ, và luyện tập ở dòng sông này hồi đó. Hầu hết thời gian của tôi đã dành ở đây.
Một ngày nọ, khi ngôi nhà của tôi cuối cùng lớn hơn một chút, tôi đến đây để lấy nước, nhưng lúc đó tôi đã bắt gặp một con slime đang trôi sông.
Đó không phải lần đầu tôi thấy một con slime được trôi theo dòng nước, nhưng lần đó nó dài đến một cánh tay, vậy nên bất chợt, tôi nhặt nó lên và mang về nhà. Đó là khi tôi mới học cách thuần hóa quái vật.
Điều cơ bản của việc thuần hóa quái vật, còn được gọi là khế ước, yêu cầu người dùng phải kết mana thành một sợi và dùng nó để liên kết bản thân với một con quái. Một khi khế ước đã được thực hiện, người mới học có thể ra lệnh cho quái vật hoặc hiểu ý định của nó ở một mức độ nào đó. Nó cũng có thể cho họ biết vị trí của nó.
Khi tôi hoàn tất khế ước đầu tiên, cảm xúc mơ hồ mà tôi cảm nhận được từ con slime là nỗi sợ. Khi thấy nó rung rung, tôi quyết định gọi nó là 'Tabuchi-kun' vì nó nhắc tôi về cuộc gặp đầu tiên với một cấp dưới cũ.
Lúc đầu, Tabuchi-kun khá là yếu do bị cuốn trôi, nên nó di chuyển khá chậm. Ngay cả khi tôi cố nói chuyện với nó, tất cả những gì nó làm chỉ là hơi rung nhẹ, nhưng nó lại không cố chạy trốn.
Khi tôi cho nó ăn sâu bướm xanh, nó đã bỏ chạy hai trên năm lần tôi cố cho nó ăn. Nó không quen với chúng. Nó cố uống nước từ dòng sông, nhưng dòng chảy lại cuốn Tabuchi-kun đi. Tôi tự hỏi sao bọn slime lại bị cuốn trôi. Rõ ràng, đó là lý do tại sao.
Tôi tiếp tục cho chúng ăn rồi huấn luyện, và sau khi có được một con tiến hóa, tôi đã bắt đầu nghiên cứu của mình... Và đó là cách mà tôi đi đến được như ngày hôm nay.
Thật hoài niệm... Đáng buồn là Tabuchi-kun không còn ở bên chúng tôi nữa, nhưng... tôi vẫn có hạt nhân của cậu ta.
...Tôi tự hỏi cấp dưới của tôi, Tabuchi-kun, đang làm, như nào.
Cậu ấy là một otaku mũm mĩm, gia nhập công ty tôi ngay sau khi tốt nghiệp. Tôi đã có rất nhiều năm kinh nghiệm, vậy nên tôi đã được giao nhiệm vụ dẫn dắt cậu ấy. Cậu ta run lẩy bẩy khi thấy bo đỳ của tôi ở kiếp trước. Tôi biết tôi không nên nói điều này, nhưng cậu ấy cũng khá tệ với những người khác nữa.
Mặc dù cậu ấy chưa từng đi trễ, và luôn giải thích cách làm gì đó khi được yêu cầu. Cậu ấy cũng luôn cảm thấy hối lỗi khi làm sai gì đó bất kể người hỏi có biết hay không. Cả hai chúng tôi đều có chung sở thích otaku, mặc dù hướng đi và thế hệ của chúng tôi khác nhau, chúng tôi vẫn hay trò chuyện. Cậu ấy cũng gặp vài khó khăn khi giao tiếp, nhưng cũng đã khá hơn một chút trước khi tôi chết.
Tôi đã thấy cậu ấy làm việc trước khi chết. Từ quan điểm kỹ năng thì không có vấn đề gì, nhưng thực sự tốt hơn hết là cậu ta nên từ chức và tìm một công ty mới tốt hơn.
Nghĩ lại, tôi đã sẽ chia một cách công bằng những khó khăn với cậu ấy, nhưng cậu ấy chắc chắn là một cấp dưới tốt hơn hết mà tôi từng có. Nếu không vì điều đó, tôi đã không đặt tên slime theo tên cậu ta.
À mà, tôi đang làm gì vậy? Không có gì vui vẻ để nhớ lại một ông chủ không tốt và một cấp dưới không tốt.
Bọn slime giờ cũng quá nhiều, nên tôi không đặt tên cho chúng nữa, nhưng tôi vẫn có thể phân biệt và gọi riêng chúng nhờ khế ước. Nó thực sự tiện lợi.
"Oops, mấy giờ rồi?"
Lạc mình trong nỗi nhớ ấy. Nhìn thấy mặt trời phản chiếu trên mặt nước và khu vực xung quanh sáng đến mức nào, tôi không nghĩ mình còn thời gian để tập luyện. Tôi nên quay lại hoặc tôi sẽ lỡ lịch trình của mình.
Tôi đổ đầy nước vào bình và bỏ nó lên vai mang về nhà. Khi tôi trở lại, Jill-san và Zeff-san đang đứng trước nhà. Họ đã bị sốc khi thấy tôi mang một cái bình to hơn người mình, nhưng chúng tôi chào qua lại một cái, và rồi đi vào nhà.
Kim đồng hồ đã chỉ đến 7 khi tôi trở lại.
Thời gian trôi nhanh thật.
Úi.
“Ryouma-kun, mừng cậu trở lại. Buổi sáng tốt lành."
Tôi thấy Reinhart đang đến gần.
"Buổi sáng tốt lành."
"Cậu đã sẵn sàng để khởi hành chưa?"
"Không, vấn đề."
"Thật tốt khi nghe vậy."
Sau đó tôi được mời ăn sáng, và sau đó tôi dành chỗ thời gian còn lại để cho slime ăn.
Thời gian dần trôi đi, tôi đã ăn với gia đình công tước, và sau đó tôi mang theo mấy con slime và rời khỏi nhà.
Tôi nên chặn lối vào bằng thổ thuật chỗ đó.
Được rồi, giờ là lúc để bắt đầu hành trình của chúng ta!!
Để lại tất cả những ký ức suốt ba năm qua, tôi quay người lại.
Ở đó, 11 người tôi sẽ đi cùng đang ở đó.
"Cậu đã sẵn sàng chưa?"
"Rồi, đi thôi."
"Đi nào."
"Được rồi, đi thôi! Ojousama, Ryouma, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, chắc chắn phải nói nhé!"
Hyuzu là người đi bộ phía trước, và sau đó chúng tôi đi theo từ phía sau.
Và như vậy tôi đã đặt bước chân đầu tiên vào một khởi đầu mới.