Kamitachi ni Hirowareta Otoko (Kaiteiban)

chương 07: khác biệt trong lẽ thường (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi người trò chuyện bên tách trà sau bữa tối.

"Ryouma-kun, cậu đã lên kế hoạch làm gì từ giờ chưa?"

"...Thành thật thì, tôi không chắc, nhưng tôi, nghĩ sẽ chuyển đi..."

Nghiên cứu của tôi đã đạt được đến điểm nơi tôi có thể nghỉ ngơi và bọn slime đã trở nên quá nhiều để ngôi nhà có thể xử lý. Hơn nữa, tôi cũng bắt đầu cần bạn bè và tôi cũng cần thêm gia vị và thực phẩm.

Bởi vậy tôi bắt đầu cân nhắc về việc đi vòng quanh thế giới, nhưng tôi không chắc phải nói gì. Sau cùng thì, một đứa trẻ đã tự cô lập mình không thể đột nhiên đi và nói 'Tôi muốn nhìn thế giới!',phải không? Điều đó quá bất thường.

Cuối cùng, tôi quyết định mượn sự giúp đỡ của ông bà toàn năng của mình.

"...Ông bà tôi... đã bảo tôi sống hạnh phúc... trên thị trấn. Lối sống... hiện tại của tôi không tốt lắm. Tôi không nghĩ... ông bà của tôi sẽ vui khi biết... tôi sống ở đây."

"Ryouma-kun..."

Khi bầu không khí trong phòng trở nên trang nghiêm, Reinbach-sama nhắm mắt lại và suy nghĩ một lúc, rồi ông nói?

"Vậy đi với chúng tôi sau đó thì sao?"

"Huh?"

Huh? Ông ta nói gì thế? Đây không phải lần đầu chúng ta gặp mặt ư?

"Chúng tôi là một gia đình công tước đấy, cậu biết chứ? Ta ít nhất có thể cung cấp nhu cầu thiết yếu của một người mà không gặp vấn đề gì. Và bên cạnh đó, tôi nghĩ thật lãng phí khi để một người thuần hoá nhiều kinh nghiệm như cậu sống ẩn dật sâu trong rừng. Tôi biết cậu không thích lên thị trấn, nhưng... Thử một lần xem sao? Sao cậu không thử ra ngoài một chút chứ?"

...Tôi không bao giờ nghĩ rằng ông ấy sẽ đề xuất một thứ như thế. Những người khác dường như cũng đồng ý với đôi mắt như muốn nói 'ổn thôi'... Mọi người ở đây thật tốt. Nó đủ để khiến tôi đau tim.

"Ngày mai chúng tôi sẽ khởi hành đến Gimuru. Một khi làm xong việc vặt, bọn ta sẽ quay về. Và bọn ta sẽ đi qua đây một lần nữa... có được không? Cậu có muốn đi cùng bọn ta không?"

"Đi..."

Tôi không biết gì về thế giới này cả. Các vị thần đã chỉ tôi một số kiến thức cơ bản, nhưng tôi chưa bao giờ thấy gì ở con người. Thực tế, tôi thậm chí còn chẳng biết nghiên những cứu về slime của mình lớn lao đến mức nào cho đến khi họ nói với tôi. Chắc hẳn phải có nhiều điều nữa mà tôi không biết.

"Đ-Đúng rồi... Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ... cản trở mà thôi... nhưng nếu nó không quá rắc rối, tôi có thể... đi cùng mọi người chứ?"

"Ồ! Vậy là cậu sẽ đến!"

"À thì... tôi cũng đã bắt đầu nghĩ đến... việc rời khỏi khu rừng, nên..."

"Hiểu rồi, hiểu rồi... sau đó cậu sẽ phải chuẩn bị đồ đạc. Bọn ta có thể kéo dài thời gian khởi hành đến chiều mai. Chừng đó có đủ cho cậu chuẩn bị không?"

"Sáng mai là được rồi. Tôi có thể mang theo mọi thứ với Item Box."

"Ôi chao, cậu có thể sử dụng Item Box ở độ tuổi của mình ư? Thật đáng kinh ngạc!"

Thật à? Tôi tưởng rất nhiều người có thể sử dụng Item Box?

"Bà tôi nói nó, rất tiện lợi, nên tôi đã học, nó. Mặc dù, tôi nghe rằng... rất nhiều người có thể, sử dụng nó..."

"Cũng đúng, nó chắc chắn là một ma pháp sơ cấp mà rất nhiều người có thể sử dụng, nhưng thực tế là cậu có thể dùng nó khi vẫn còn rất trẻ thực sự là một kỳ tích."

"Tớ nghĩ sẽ rất thú vị khi được học cùng Ryouma-san."

"Cảm ơn."

Sau khi cảm ơn nhà Jamil, cô bé, hai người hầu gái, và mấy anh vệ sĩ đề nghị giúp tôi đóng gói hành lý, vì vậy tôi quyết định bắt đầu với căn phòng rắc rối nhất.

"Whoa, căn phòng này bị gì thế?"

"Toàn là giáp và vũ khí."

"Chọn ra những thứ cần để mang đi từ cái đống này không dễ đâu."

"Cuối phòng là một cái thảm đấy à?"

"Có gì với mấy cái túi ở trong góc trông như rác thế?"

Nơi tôi đưa họ đến không phải chỗ nào khác mà chính là nhà kho. Toàn bộ đồ đạc tôi loot được từ lũ cướp trong ba năm qua đều được tập hợp ở đây. Thỉnh thoảng tôi qua đây để bảo trì vũ khí, ngoài ra, gần như mọi thứ khác đều đã được cất đi.

"Tôi sẽ, để mọi thứ vào, Item Box. Cái túi đằng đó, chưa đồ của bọn cướp."

"Đặc biệt?"

"Không biết..."

"Không biết? Cậu không kiểm tra qua luôn? Nếu cậu không kiểm tra chiến lợi phẩm của mình đúng cách sau một trận chiến, như thế thì khác gì mạo hiểm mạng sống của mình không vì thứ gì cả?"

"Tôi không hứng thú, nên..."

Tôi trả lời câu hỏi của Hyuzu-san một cách cộc lốc, nhưng thực sự là có vài lý do. Một, hầu hết đồ của bọn cướp hôi như chưa từng được hôi, và hai, hiếm khi có gì đáng chú ý. Trong vài trường hợp đặc biệt tệ, tôi còn lấy ra được cả thịt thối rữa; rác rưởi thật sự.

Tiền cũng chẳng liên quan đến tôi. Rốt cuộc thì tôi cũng chưa từng lên thị trấn. Thế thì cần chúng đề làm gì?

Cuối cùng thì việc mò mẫm trong mấy cái túi chỉ tổ phiền phức, vậy nên tôi đã dừng trò đó lại và ném chúng vào một góc sau khi có đám slime dọn dẹp chúng.

"Vậy chúng ta sẽ kiểm tra bên trong trước."

"Tốt, làm như vậy đi. Nếu là rác, vứt. Chúng ta hãy chia công việc ra, sắp xếp và xác định những thứ bên trong, để có thể xong nhanh hơn. Cậu nghĩ sao?"

Tôi gật đầu.

Khi đó, chúng tôi để lại việc xác định nội dung bên trong cho cô bé và hai người hầu gái, trong khi chúng tôi đảm nhận vai trò sắp xếp đồ đạc.

Trong một lúc, chúng tôi tiếp tục với nhóm của mình chỉ cần ném đồ vào trong hố đen, nhưng trong khi đó, họ thấy vài trang bị và da có thể được bán với giá tốt.

Nhưng điều bất ngờ nhất là trong số đồ đạc của bọn cướp mà tôi đã bỏ qua cho đến bây giờ là một túi tiền với số tiền lớn. Chính xác là 40 đồng vàng cỡ trung.

Ngay cả tôi cũng biết giá trị của 40 đồng vàng này, vì vậy đó thực sự là một phát hiện tình cờ cho một người cuối cùng cũng quyết định lên thị trấn như tôi.

Nhưng... Sau vấn đề với đám slime, tôi lo ngại về độ chính xác của kiến thức của mình về thế giới này. Để an toàn thì tôi nên hỏi giá hàng hóa.

Tôi nghĩ vậy trong khi dọn dẹp nhà kho và các căn phòng khác. Khi chúng tôi đã dọn sạch, tôi kêu bọn slime dọn dẹp và slime ăn rác vào để la liếm cho sạch hẳn. Khi mọi thứ đã sạch bóng, tôi đề nghị gia đình công tước và mấy anh lính dùng căn phòng đã được dọn dẹp.

"Cậu có chắc không? Nếu có việc cần hoàn thành, chúng tôi không ngại giúp đâu."

"Không sao cả. Tôi có thể tự làm phần còn lại... Chỉ có đồ ăn, và thuốc, mấy thành phần còn lại thôi."

"Thuốc, huh... đó chắc chắn là thứ mà một người nghiệp dư không nên động vào. Được rồi, nhưng nếu bọn tôi có thể làm gì khác, cứ gọi bọn tôi nhé."

"Cảm ơn, Camil-san."

"Ổn thôi, ổn thôi. Cũng cảm ơn cậu vì căn phòng. Thành thật mà nói, bất cứ căn phòng nào có bốn bức tường đều phù hợp với tôi cả, nên đây thực sự là một sự giúp đỡ rất lớn?"

Sau khi trò chuyện một chút và cảm ơn, tôi rời đi.

Giờ thì... tất cả những thứ còn lại đều là đồ khởi đầu tôi có được từ các vị thần... Oh, đúng rồi... tôi tự hỏi liệu tôi có thể đem slime theo bên cạnh không? Tôi không thể để chúng ở đây. Tôi nên hỏi thử. Có thể họ vẫn thức

"Reinhart-san, Reinbach-sama."

"Có chuyện gì à, Ryouma-kun?"

"Tôi có thể... đem slime của mình... theo không? Sẽ có 17, con slime."

"Dĩ nhiên rồi, cứ làm đi. Việc người thuần hoá mang theo quái vật của mình là điều tự nhiên."

"Cỗ xe vẫn còn nhiều không gian, nên không có vấn đề gì cả."

Hiểu rồi, đó là tin tốt.

"Cảm ơn rất nhiều."

Khi tôi nói vậy, họ đáp lại bằng một nụ cười, và nói, 'nó ổn thôi'. Họ thực sự là những người tốt. Nếu đây là ở Nhật Bản, thì tình huống tương đương sẽ là tôi hỏi nhờ xe và nói "Bên cạnh đó, tôi có 17 con thú cưng nữa. Tôi có thể cho chúng đi cùng chứ?"

Tôi không biết người khác như nào, chứ phải tôi là tôi từ chối ngay. Một hai con thì còn có thể, chứ tận 17 thì? Ở địa điểm đầu tiên, tôi thậm chí không có giấy phép, vậy nên...

Tôi thực sự không thể phóng đại lên rằng mình biết ơn nhà Jamil như thế nào. Oh, hãy nghĩ thử xem, vì tôi sắp ra ngoài, ít ra tôi cũng phải nói một hai lời với họ.

Khi nghĩ vậy, tôi đi đến căn phòng sâu nhất trong nhà. Nó thực sự chẳng khác gì một không gian được mở rộng ra, nhưng ở bên trong, ở bức tường phía trước, là một khu vực được đào lõm vào nơi bức tượng của các vị thần được cất giữ.

Các tôn giáo trên thế giới này không cấm thờ cúng tượng thần, vậy nên điêu khắc một bức tượng thánh không phải là vấn đề. Thực tế, có những tín đồ mua những bức tượng nhỏ làm mẫu, rồi họ có thể tự điêu khắc bức tượng của mình. Họ thường làm điều đó trong khi cầu nguyện trong một khu vực được khuyến nghị bởi nhà thờ của họ.

Riêng cá nhân tôi, tôi đã làm điều đó và tạo ra các bức tượng thần, cho phép tôi vừa cảm ơn các vị thần và thực hành thổ thuật của tôi. Sau khi làm ra bức tượng, tôi cất giữ chúng tại sân tập của mình và báo cáo với họ hàng ngày.

Nhưng trước tiên, để tránh người khác nhìn thấy tôi, tôi sẽ chặn lối vào bằng thổ thuật.

...

Đó. Xong rồi

Tôi ngồi trong tư thế liên hoa toạ trước những bức tượng. Sau vài phút thiền, tôi mở mắt và nói.

"Ngày nay cũng đã kết thúc an toàn. Mọi người là thần linh, vậy tôi chắc là mọi người sẽ biết, nhưng vài người khách đã tới hôm nay. Tôi sẽ đi cùng họ một thời gian, vì vậy tôi sẽ không thể ghé thăm mọi người trong thời gian tới. Cuối cùng tôi cũng sắp rời khỏi khu rừng. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thể giữ lời hứa về việc đến thăm nhà thờ lúc này. Chỉ là... tôi không biết khi nào tôi có thể quay lại, vì vậy tôi đã quyết định mang mọi đồ đạc của mình theo. Nếu tôi quyết định không quay lại đây nữa, thì tôi sẽ tạo ra những bức tượng mới ở nhà mới của tôi. Sao cũng được... cho đến lần sau."

Sau đó tôi đứng dậy, mở lối vào và rời đi.

Nói về điều đó, có vẻ như tôi chỉ có một khoảng thời gian khó khăn khi nói chuyện với con người. Huh... Có lẽ, trước đây tôi chưa từng nói chuyện với những bưcz tượng, vậy nên tôi chưa bao giờ để ý đến, nhưng tôi đoán rằng sự lắp bắp của mình là do thần kinh, sau tất cả.

Thôi thì, sao cũng được...Với chuyện này thì tôi đã giải quyết mọi thứ cần phải làm. Tất cả những gì còn lại là để tôi rời đi với bọn slime.

Đi ngủ nào.

Cứ như vậy và tôi trèo lên giường, nhưng--

Tôi tự hỏi thị trấn trông như thế nào.

--Tôi không thể không nghĩ về thì trấn.

Ngủ giờ đây lại khó hơn bình thường.

Truyện Chữ Hay