Một người đàn ông đứng một mình thẫn thờ trong căn phòng trống. Khuôn mặt của anh thể hiện rõ sự mệt mỏi và trên mái tóc anh đã điểm những sợi bạc; có thể anh ấy khoảng ngoài bốn mươi tuổi, nhưng vóc dáng của anh ấy thì lại không như thế.
Anh ấy đang mặc trên mình bộ đồ ngủ, chỉ là một chiếc áo đơn giản và một chiếc quần soóc, trang phục như vậy giúp người khác dễ dàng nhận ra vóc dáng của anh. Trái với vẻ ngoài quá tuổi của mình, anh có một cơ thể nóng bỏng, rất cơ bắp và tràn đầy sức sống.
"Huh…? Đâu thế này?"
Khi vừa bật ra những lời đó, bỗng có ba người hiện ra trước mặt anh ấy.
"Cậu đã đến rồi à?"
"Cậu đã ổn định lại tâm trí chưa?"
"Sẽ ổn hơn nếu như cậu nói gì đó đấy."
"À, giờ thì tôi ổn rồi. Các vị đột nhiên xuất hiện... nên tôi có chút bất ngờ. Cho tôi xin lỗi vì sự khiếm nhã. Để tôi tự giới thiệu. Tôi là Ryouma Takebayashi."
"Không cần quá trang trọng đâu. Hãy lại đây uống trà và nói chuyện nào."
Ông lão vẫy nhẹ tay, và ngay tức khắc một chiếc bàn trà xuất hiện... trên bàn là những chiếc cốc chứa đầy trà và nệm được đặt dọc theo hai bên chiếc bàn.
"Nào, hãy ngồi xuống đây."
"Cảm ơn."
Người phụ nữ mỉm cười và nói Ryouma ngồi xuống, Ryouma làm theo. Những người còn lại cũng ngồi vào chỗ của mình; Người phụ nữ ngồi bên phải, cậu trai trẻ ngồi bên trái, và ông lão ngồi đối diện với Ryouma.Khi tất cả mọi người đã ngồi xuống, ai nấy đều nhấc cốc trà lên và nhấp một ngụm.
"Hy vọng các vị đây không phiền nếu tôi hỏi một vài câu hỏi?"
"Tất nhiên là không rồi. Đó là việc của bọn ta mà. Nhưng có lẽ ta đã biết điều cậu muốn hỏi rồi, cậu có muốn nghe câu chuyện của bọn ta trước không?"
"Vâng, được thôi."
Sau khi Ryouma gật đầu đồng ý, ông lão bắt đầu.
"Bọn ta là những "vị thần" mà ngươi hay biết. Ta là Gayn, Thần Sáng Tạo. Người phụ nữ bên phải ngươi là Rurutia, Nữ Thần Tình Yêu, và cậu trai bên trái của ngươi là Thần Sự Sống, Kufo. Bọn ta là những vị thần của dị giới.'
"Cậu có thể không biết, nhưng cậu đã qua đời vào đêm qua. Khi linh hồn cậu lìa khỏi thân xác, bọn ta đã đem nó đến cõi thần thánh."
"Vậy đó là những gì đã xảy ra."
Khi Ryouma nhấp một ngụm trà, anh hoàn toàn chấp nhận những gì mà Gayn vừa nói mà không có một biểu hiện nào. Ba vị thần tỏ ra hoang mang trước phản ứng của anh ấy, đặc biệt là người trẻ nhất trong số họ, Kufo.
"Ừm, đợi cái đã, thế là dư lào!? Sao cậu không hoảng lên rồi hét kiểu 'Không thể nào!' 'Chuyện đó không thể xảy ra được!' 'Sao tôi lại chết?' hay gì đó?"
"Ừm... cậu biết đấy... mọi người đến đây trước cậu đều trở nên hoảng sợ khi bọn ta cố gắng nói chuyện với họ."
"À... các vị đừng hiểu lầm tôi, tôi cũng ngạc nhiên đấy, mặc dù tôi phải thừa nhận rằng cảm giác này không thực lắm. Bên cạnh đó, nếu mọi thứ đang xảy ra bây giờ chỉ là một giấc mơ, thì cuối cùng tôi cũng tỉnh dậy thôi, nhưng nếu không phải như tôi nghĩ... thì mọi người cũng chẳng quan tâm đâu. Và dường như tôi cũng đang mong đợi chuyện gì đó như này xảy ra. Công việc của tôi, các vị thấy đấy, nó rất vất vả. Vất vả đến độ mà nhiều đồng nghiệp của tôi đã phải nghỉ việc sớm vì cơ thể của họ đã quá suy sụp. Thế nên tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ qua đời sớm. Sống đến 39-40 tuổi, tùy theo cách mọi người đếm, có lẽ là quá đủ và sau khi suy nghĩ kĩ. Chưa kể, thật xấu hổ khi mà đến ngần này tuổi rồi mà tôi vẫn còn là một otaku, có lẽ vì thế mà tôi khá thích những câu chuyện như thế này. Dù sao thì tôi cũng không còn người thân, thế nên chấp nhận chuyện này sẽ tốt hơn nhiều so với chối bỏ nó."
Ryouma thực sự cảm thấy thoả mãn từ tận đáy lòng, nhưng điều đó chỉ làm cho các vị thần càng thêm bối rối.
"Thật không? Con người ai cũng nghĩ như thế à? Không có ai từng bảo cậu rằng nghĩ như vậy là hơi kì hay sao?"
"Ta không nghĩ nó liên quan gì đến sở thích của cậu cả. Có cả tá người có cùng sở thích với cậu, và tất cả họ đều bối rối. Thực tế, họ còn không thèm nghe bọn ta giải thích tình hình. Chỉ cần gặp một người không như vậy đã là một kỳ tích rồi."
"Đúng vậy, trong mọi trường hợp, nó giúp bọn ta xử lý dễ dàng hơn. Mặc dù điều này cũng làm bọn ta dư dả ra khá nhiều thời gian rảnh. Cậu còn muốn biết gì nữa không?"
Ryouma bỗng im lặng một lúc rồi nói.
"Tôi đã chết như thế nào?"
"Cậu định bắt đầu ở đó à?"
"Có lẽ vậy. Tôi không nghĩ câu hỏi của tôi có gì kì lạ. Rốt cuộc, tôi không có bất kỳ ký ức nào về việc mình qua đời."
"À, vì cậu đã chết như thế, nên dĩ nhiên là cậu không thể nhớ được gì rồi."
"Cậu chết vì xuất huyết não sau khi bị đập vào đầu quá nhiều."
"Huh!? Không phải là tôi đang ngủ trong phòng của mình sao?"
"Chắc chắn là như vậy rồi. Nhưng sau đó, cậu đã hắt hơi rất nhiều khi còn... đang ngủ, thực ra thì..."
"Cậu đã hắt hơi đến bốn lần. Mỗi lần gối của cậu đều trượt ra và đầu cậu đập xuống sàn. Xui xẻo hơn, cậu đã dùng một tấm nệm rẻ tiền, vì vậy nó quá mỏng để có thể đỡ cho đầu của cậu."
"Nhưng những tác động từ cú đập không đủ để đánh thức cậu dậy, vì vậy máu bên trong vẫn cứ chảy, và cậu đã qua đời khi bình minh lên."
Vừa nghe xong những lời đó, đôi mắt anh ấy như rũ xuống và lẩm bẩm gì đó một mình, rồi đột nhiên, anh bật khóc.
"Tôi không thể chấp nhận chuyện này! Tại sao? Tại sao tôi lại chết chỉ vì vài cái hắt hơi?"
"Huh!?"
"Tôi đã sống sót sau từng bữa nhậu của sếp, những cây baton của đám trung niên, và thậm chí là hàng sa số lần lạm quyền của cha tôi, và sau ngần ấy việc, thứ duy nhất cướp đi mạng sống của tôi lại chỉ là một cái hắt hơi!?"
Tràn ngập sự đau khổ, Ryouma thất thần rồi lầm bầm với chính mình.
"Ah, hẳn là anh ta thất vọng lắm."
"Anh ta hoàn toàn bình thường khi nghe tin mình đã qua đời, đúng là một đứa trẻ kỳ lạ."
"Hmm, anh ta khá tự hào về cơ thể của mình. Anh ta đã được cha mình huấn luyện nghiêm khắc từ khi còn bé và phải cận kề với bờ vực sống chết ngày qua ngày. Hmm... Kufo, Rurutia."
"Gì vậy?"
"Có vấn đề gì không?"
"Có cái gì đó ở đứa trẻ này khiến ta có chút băn khoăn. Hãy lại đây giúp ta một chút trong khi đợi cậu ta bình tĩnh lại."
Gayn nhanh chóng trở nên nghiêm trang sau khi nói vậy, trong khi hai vị thần còn lại cảm thấy có gì đó bất ổn, đã trả lời lại bằng ngôn ngữ mà con người không thể hiểu được. Có lẽ những điều họ làm chỉ là lãng phí, đơn giản vì Ryouma quá chán đời nên anh ấy không thể nghe thấy bất cứ gì.
"Ah, xin lỗi, tôi đã tự đánh mất bản thân một chút."
Khi Ryouma tự trấn tĩnh bản thân và ngẩng lên, các vị thần vẫn ở đó uống trà bình tĩnh như thường.
"Tốt rồi. Bọn ta khá hay rảnh rỗi và cũng sắp xếp thời gian cho cậu hợp lý, thế nên không có gì mà phải vội vàng. Dù sao thì bọn ta đã quen với việc mọi người mất bình tĩnh sau khi biết mình chết rồi. Sau tất cả, linh hồn con người có một mối liên kết chặt chẽ với cơ thể của họ, vì vậy khi nọ bị cắt đứt, sẽ có một chút bất ổn xảy ra. Những bất ổn đó thường khiến cho cảm xúc của con người trở nên hỗn loạn. Dù sao đi nữa, vấn đề này không quan trọng lắm, vì vậy đừng quá quan tâm đến nó."
"Dòng thời gian ở cõi thần thánh trôi đi rất khác biệt và những linh hồn ở đây không bị đói. Đợi tầm bốn năm để một người lấy lại sự tỉnh táo của mình là điều khá bình thường."
"Bốn năm!?"
Ryouma đã bị sốc.
"Bọn ta không thể can thiệp một cách bất cẩn khi một người đang hoảng loạn, hoặc họ có thể không cần ai đó giúp. Vài người cũng phát hoảng khi bọn ta tiếp cận để nói chuyện, bất kể như thế nào, bọn ta thường đợi cho đến khi họ bình tĩnh lại. Đợi khoảng bốn năm là bình thường, nhưng cậu vẫn ổn, Ryouma-kun. Dù sao thì cậu cũng đã bình tĩnh lại, ta hy vọng cậu sẽ không phiền nếu bọn ta tiếp tục."
"Tất nhiên rồi."
Gayn gật đầu.
"Được rồi, hãy để ta giải thích tại sao lại triệu tập linh hồn cậu. Nhưng ta đoán là cậu sẽ biết vì nó quá quen thuộc với cậu rồi."
"Tôi nghĩ là tôi biết đấy. Tôi sẽ được bắt đầu một cuộc sống mới ở một thế giới khác? Nhưng, tôi sẽ được tái sinh hay chỉ đơn thuần là được đầu thai?"
"Cậu hiểu chuyển nhanh đấy."
Rurutia khá ngạc nhiên khi thấy Ryouma dễ dàng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Gayn lờ đi và tiếp tục.
"Cậu sẽ được đầu thai. Ta sẽ cho cậu một cơ thể mới để sống trong thế giới của bọn ta, nhưng cậu sẽ không có ba mẹ."
"Cơ thể mới của cậu sẽ trẻ hơn giờ rất nhiều, vì thế cũng có thể nói nó giống như được tái sinh. Nếu muốn, ta có thể thay đổi cơ thể của cậu theo ý cậu."
"Chính xác thì cơ thể mới của tôi sẽ bao nhiêu tuổi?"
"Khoảng dưới 10 tuổi. Ở tuổi đó, cậu sẽ ổn ngay cả khi lạc trong rừng. Cậu sẽ như bao đứa trẻ khác, vì vậy họ sẽ không nghi ngờ và cậu có thể đi vào thành phố một cách an toàn. Tất nhiên, bọn ta sẽ bảo đảm mọi thứ diễn ra tốt đẹp."
"Vì cậu sẽ trở thành trẻ mồ côi nên bọn ta sẽ gửi cậu đến một đất nước tương đối nhẹ nhàng trong địa vị xã hội. Như vậy, sẽ không có bất kứ vấn đề nào ảnh hưởng đến việc cậu sống một cuộc sống bình thường cả."
"Đa tạ các vị. Ngoại hình của tôi, đừng làm cho nó trở nên kỳ lạ. Có điều gì đặc biệt cần tôi làm trong thế giới của các vị không? Một nhiệm vụ nào đó?"
"Không. Nếu có, well, cậu đã hoàn thành nó ngay lúc được tái sinh rồi, về mặt kỹ thuật là không. Đến thế giới khác là nhiệm vụ duy nhất của cậu."
"Mục tiêu của bọn ta là chuyển mana từ thế giới của cậu vào thế giới của bọn ta, nơi hiện tại đang có rất ít mana."
Ryouma gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng nó lại xảy đến với anh.
“Mana không thể tự truyền đi à?"
“Không. Nói đơn giản là giữa các thế giới được chia cắt bởi những bức tường. Thông thường, mana sẽ không thể được truyền qua những 'bức tường' này, vì vậy bọn ta cần phải tạo một lỗ hổng giữa hai bức tường trước. Vấn đề là việc mở và duy trì nó đều cần năng lượng, nếu chỉ làm bình thường, bọn ta sẽ kiệt sức. Nhưng giờ đã có cậu. Cậu sẽ bị bất tỉnh trong quá trình này, nhưng bằng cách nhồi linh hồn của cậu vào và gia cố giữa lỗ hổng bằng sức mạnh của bọn ta, bọn ta có thể giữ cho nó không đóng lại trong khi truyền mana từ trái đất đến với thế giới của bọn ta.”
“Thế giới của bọn ta tồn tại dựa vào ma thuật. Nếu mana cạn kiệt, cuộc sống thường ngày của người dân sẽ bị ảnh hưởng, những con ma thú sẽ chết và hệ sinh thái sẽ bị phá hủy. Mặt khác, trái đất không cần dùng ma thuật, cũng không có quái vật. Vì không có người sử dụng, bọn ta đã nghĩ đến việc lấy đi một phần của nó."
"Nếu không có lý do đặc biệt nào làm cho nguồn mana cạn kiệt, thì nó có thể do tốc độ sản sinh mana không theo kịp với cách mà nó được tiêu thụ?"
"Chính xác rồi đấy. Có rất nhiều lý do để giải thích, đặc biệt con người thấy rất thuận tiện khi dựa dẫm vào ma thuật. Vì ma thuật đã phát triển từ lâu, dần dần, việc tiêu thụ mana ngày càng lớn."
"Không hề đơn giản khi muốn giảm bớt mức tiêu thụ mana. Hơn nữa, nếu sử dụng quá mức lượng mana trong người, cơ thể cậu sẽ vỡ vụn. Cuối cùng, hấp thụ và sử dụng mana từ môi trường xung quanh sẽ dễ hơn nhiều. Nó thật là đáng buồn."
Khi các vị thần càu nhàu về con người, chỉ có mình Ryouma trở nên phấn khích.
“Umm... tôi cũng có thể dùng ma thuật chứ?"
“Dĩ nhiên.”
"Chắc chắn rồi."
"Cậu có thể chứ."
“Thật chứ?! À, xin lỗi."
"Ổn thôi. Khi cậu được chuyển sinh, cơ thể cậu sẽ giống như người bản địa, vì thế cậu cũng có thể sử dụng ma thuật. Tất nhiên, mọi thứ vẫn sẽ phụ thuộc vào sự rèn luyện của cậu."
"Ngoài ra, như ta đã đề cập đến lúc nãy, bọn ta sẽ gia cố linh hồn của cậu để giữ cho lỗ hổng mở, do đó một phần của sức mạnh đó sẽ trở thành của cậu. Ngay cả khi không có tài năng, cậu vẫn có thể sử dụng ma thuật. Nhưng ta không chắc về việc trở thành pháp sư mạnh nhất đâu."
Ryouma đỏ mặt khi các vị thần nhìn anh một cách thích thú, nhưng anh cảm thấy rất vui khi biết rằng mình sẽ có thể sử dụng ma thuật.
"Về phần ma thuật mà cậu sẽ sử dụng... hãy cho cậu ta tương thích với tất cả các nguyên tố."
"Umm... như thế không phải là quá nổi bật hay sao?"
Ba vị thần bật cười khi anh nói thế.
"Heh, những người từng đến đây cũng nói như vậy. Đặc biệt là những người hay đọc Light Novel."
"Nhưng nó không quá phổ biến, cũng không tuyệt vời đâu."
"Thật ư?"
"Đúng vậy. Những người mang trong mình tài năng khi vừa mới sinh ra không phải là ít, và nếu bỏ ra đủ nỗ lực, ai cũng có thể sử dụng thành thạo tất cả các nguyên tố. Thực tế, có khoảng 10 đến 20 người trong số các Hiệp sĩ Quốc gia sinh ra với kĩ năng này. Ngoài ra còn có rất nhiều nguyên tố mà cậu có thể sử dụng, trừ khi tất cả chúng đã được cậu trui rèn, cậu sẽ không thể sử dụng chúng tốt được. Nếu cậu rèn luyện tất cả, tiến độ sẽ khá chậm. Nhưng giữa một người có thể sử dụng ma pháp sơ cấp của tất cả các nguyên tố và một người chỉ có thể sử dụng ma pháp cao cấp của một nguyên tố duy nhất, cậu nghĩ cái nào có giá trị hơn?"
"Nói cách khác, một bên biết tất cả và một bên chỉ chuyên một thứ."
"Chính xác."
"Vì không có nhược điểm, cậu không nghĩ nó quá hoàn hảo với người muốn sử dụng ma thuật như cậu sao?"
"Vậy trong trường hợp này, tôi sẽ lấy nó."
Sau đó, Ryouma và các vị thần tiếp tục thảo luận về những khả năng sẽ là của anh ấy.
"--Tốt, vậy là chúng ta đã xong. Nhưng cậu có thực sự chắc chắn rằng bạn ổn với lượng ma thuật đó chứ? Bọn ta cũng có thể ban cho cậu một số kỹ năng cận chiến nếu cậu cần. Có thể sử dụng nhiều ma pháp thì rất tuyệt, nhưng cậu sẽ không thể dùng những ma pháp mạnh ngay được."
"Miễn là tôi không gặp vấn đề gì trong cuộc sống, tôi hoàn toàn đồng tình với những gì chúng ta đã bàn."
"Ổn rồi. Quan trọng nhất là cậu cảm thấy hài lòng. Hãy chuyển sang công đoạn cuối cùng nào."
Nhận thấy quyết tâm của Ryouma, Gayn lấy ra một tấm ván gỗ, trên đó có một tờ giấy và cây bút lông vũ và chuyển nó cho Ryouma. Trên tờ giấy có ghi lại tất cả những gì họ đã bàn, và ở dưới góc phải là một chỗ trống cho tên của Ryouma.
"Ký hợp đồng khi mới qua đời không lâu có hơi...."
"Cậu không thích nó hay sao?"
"Không phải là tôi không thích. Tôi chỉ thấy hơi... kì."
"Thế, bọn ta có thể bỏ qua nó nếu cậu muốn."
"Huh?"
Tay của Ryouma khựng lại khi nghe Rurutia và Kufo nói.
"Thực ra bọn ta chỉ muốn bảo đảm rằng cậu ổn với những gì đã bàn bạc và hiểu rõ mọi thứ. Ký hợp đồng chỉ là một phương pháp. Nếu cậu không muốn ký, ta có thể nói không thôi cũng được."
"Thật ư?"
"Bọn ta thay đổi phương pháp tùy theo từng người. Trẻ nhỏ thường được cho uống, vì nó dễ hơn."
Sau khi nghe vậy, Ryouma xem lại hợp đồng cẩn thẩn, và khi chắc chắn rằng mọi thứ đã ổn thoả, anh ký vào bản hợp đồng.
--Ngay lúc anh vừa ký, một luồng sáng yếu ớt bất thình lình bao quanh anh ấy.
"!?"
"Bình tĩnh. Đó chỉ là dấu hiệu
mới bắt đầu mà thôi. Sẽ không đau đâu."
"Không may thay, đây là luật. Sau khi mọi thứ đã được quyết định, cậu sẽ không thể ở đây lâu hơn nữa."
"Hmm... ta tự hỏi sao những người phiền phức lại ở lại đây khá lâu, nhưng những người tốt luôn rời đi rất sớm."
Khi nghe vậy, Ryouma biết rằng đã đến lúc chia tay.
"Tôi biết... thật đáng tiếc. Nhưng dù sao đi nữa, tôi sẽ không quên sự tốt bụng này của các vị đến lúc cuối đời."
"Đừng lo lắng. Đó là cuộc sống của cậu, vì thế hãy sống theo cách của cậu. Bọn ta sẽ cố để đưa cậu đến một khu rừng an toàn, vì vậy cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
"Bọn ta sẽ luôn dõi theo cậu. Và cậu biết rằng... đây là lần cuối cùng, nên cậu có thể ích kỷ thêm một chút. Bọn ta sẽ không phiền đâu."
"Cậu không cần quá lo lắng về vấn đề giao tiếp đâu."
"Cậu sẽ cho bọn ta thấy con người thực sự của cậu chứ?"
"...Đúng. Cám ơn vì tất cả. Tôi đoán rằng không khó để nhìn thấu một ai đó khi anh ta mới chỉ thể hiện ra vẻ bề ngoài."
"Bọn ta là những vị thần. Tất nhiên, bọn ta sẽ biết. Đã có những lúc cậu mắc sai lầm trong bài phát biểu của mình."
"Đáng lẽ ra cậu nên nói chuyện thân thiện ngay từ đầu."
"Tôi nghĩ nó sẽ không được lịch sự cho lắm nếu nói chuyện bình thường với những vị thần."
"Tất nhiên, nhiều quá cũng không tốt, nhưng cậu vẫn ổn. Bên cạnh đó, ta cũng là một người độ lượng. Trên hết, ta là một nữ thần."
"Đúng vậy."
"Cậu có bất kỳ kế hoạch nào khi đến thế giới của bọn ta không?"
"Nếu cậu còn điều gì bận tâm, hãy cứ nói."
"Bọn ta sẽ lắng nghe."
Ryouma ra vẻ trầm ngâm một lúc, nhưng không mất quá nhiều thời gian trước khi anh trở lại nói bình thường.
"Thực sự thì... tôi cũng không tốt với mọi người đâu. Tôi đã sống được 39 năm, nhưng chưa từng hoà thuận với mọi người. Ngay cả ở thế giới khác, có lẽ tôi vẫn thế. Tôi không thực sự nghĩ phần đó của tôi sẽ thay đổi sau khi đến thế giới khác. Thành thật, tôi thấy mối quan hệ của mọi người đang dần kiệt quệ. Chắc tôi vẫn sẽ sống cô độc thôi."
"Cậu có thể làm vậy nếu muốn. Cuộc đời mà."
"Tôi cũng nghĩ như thế thì cũng lãng phí. Ý tôi đó là thế giới khác. Quá uổng khi không đi phiêu lưu."
"Vậy sao cậu không sống một mình một thời gian, rồi khi cậu thích cậu có thể đi phiêu lưu."
Ryouma hỏi nếu nó thực sự ổn.
"Không vấn đề, nơi đầu tiên cậu đặt chân tới là một khu rừng. Nếu bọn ta triệu hồi cậu ra trung tâm thành phố, nó sẽ là một khối hỗn loạn. Thế nên đầu tiên cậu sẽ sống ở trong khu rừng, rồi sau đó mới lên thành phố. Bên cạnh đó, ta dám chắc cậu muốn khám phá về ma thuật của mình, phải không?"
"Ah, giờ thì ngài đã nhắc đến nó."
"Cứ chậm rãi thôi. Cậu trông giống kiểu sẽ cần mẫn đi qua tất cả những con đường được trải ra trước mặt mình, nhưng chỉ lần này thôi, hãy thử đi qua tất cả chúng trong một lượt. Và nếu đến cuối cùng, cậu không thể đi qua tất cả chúng, thì cũng ổn thôi. Cậu đã qua đời một lần, thế nên theo một cách khác, cậu có thể thực sự tái sinh. Cậu có thể sống một cuộc sống khác biệt với cuộc sống trước đây của cậu trên Trái Đất. Đặc biệt vì cậu sẽ là một đứa trẻ ở thế giới của bọn ta. Ngoài những việc cần thiết để tự vệ, cậu có thể vui chơi và tận hưởng."
"À, và đừng quên rằng cậu sẽ gần như chắc chắn ổn nếu cậu vượt qua một đám cướp với đống kỹ năng của cậu."
"Chỉ cần sống theo cách tôi muốn và đi trên chính bước chân của mình, huh. Trong trường hợp đó, tôi nghĩ tôi sẽ sống trong rừng một thời gian và khi tôi cảm thấy thế, tôi sẽ ra ngoài. Cảm ơn nhiều."
"Nếu cậu định đến thành phố, nhớ ghé qua nhà thờ. Chúng ta sẽ không thể gặp mặt, nhưng nếu cậu có kỹ năng Oracle, chúng ta ít nhất cũng có thể nói chuyện trong một thời gian ngắn. Cấp độ cao hơn thì thời lượng sẽ càng dài và thường xuyên hơn."
"Đã rõ. Tôi chắc chắn sẽ ghé qua đó khi tôi đi đến thị trấn. Không rõ là khi nào, nhưng tôi hứa."
"Tốt, bọn ta sẽ đợi. Khi cậu ghé qua, chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói đây."
"Bọn ta có rất nhiều thời gian rảnh, sau tất cả. Hohoho!"
Khi Gayn cười thì luồng sáng trên người Ryouma dần lan rộng.
"…Đến lúc rồi."
Luồng sáng dần lan ra cho đến khi bao phủ tầm nhìn của Ryouma.
"Dường như mọi thứ đã sẵn sàng."
"Chúng ta từ biệt ở đây và hãy sống hạnh phúc, được không?"
"Tôi sẽ làm vậy... Cảm ơn... Cảm ơn rất nhiều."
"Hãy đi đi! Bọn ta không thể giữ cánh của mở mãi."
"Phước lành của bọn ta sẽ theo cậu."
"Tia sáng sẽ dẫn lối cho cậu."
"Hãy tận hưởng cuộc sống mới của mình!"
Sau đó luồng sáng đã bao phủ hoàn toàn lấy Ryouma.
Khi luồng sáng tan biến, Ryouma đã biến mất, và các vị thần cũng vậy.
----------------------------
TL Note:
Đây là tái bản (bác tác gọi nó là phiên bản đã qua chỉnh sửa) của Kamitachi ni Hirowareta Otoko. Đây là chương của tháng trước, thế nên cuối tháng sẽ có một chương nữa.
Ngoài ra, ngôn ngữ chính thức và không chính thức mà các vị thần đề cập đến là ngôn ngữ chính thức và không chính thức của Nhật.
Trans Note:
Em là em nghĩ cái TL Note kia nó không cần thiết nhưng thôi cứ thêm vào, còn cái Prologue 02 sẽ sớm có thôi nhé, dịch từ tháng Chạp năm ngoái đến giờ mới xong :))