Không biết có phải tôi là người duy nhất thấy vui khi nhìn vô số món ăn trên bàn từ từ giảm đi hay không nữa. Tôi nhìn Mururu đang ăn Udon bằng cái nĩa và để cái đũa sang một bên vì khó sử dụng. Sau một lúc chỉ tập trung ăn uống từ nãy giờ, Mururu nhận ra ánh mắt của tôi và nhìn tôi.
“......Có gì à?” (Mururu)
“Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ rằng cô đúng là ăn nhiều thật.” (Renji)
“Do nó ngon.”
“Ừ, vậy thì tôi vui lắm. Món đó là do bạn tôi làm nên nghe cô nói thế tôi cũng vui theo nữa.”
“Thế à.”
Cô ấy cười tươi khiến cho tôi bối rối một chút. Nhưng, thật là kỳ khi cứ nghĩ đến mấy thứ như vậy và không ăn uống, nên tôi cũng đưa đũa đến mấy món ăn. Món tôi gọi là Soba. Solnea cũng gọi món y chang như tôi, giờ cô ấy đang cố gắng để dùng đũa mà ăn. Nếu khó dùng đến vậy thì cô dùng nĩa ăn như Mururu cũng được mà. Ừ thì tôi cũng có nói cô ấy dùng nĩa đi nhưng không hiểu sao cô ấy cứ kiên quyết là phải dùng đũa. Tôi không biết tại sao cô ấy lại cứ dính lấy cái đũa nhưng nếu cô ấy muốn thế thì thôi cũng được. Nhưng ngồi nhìn cô ấy dùng đũa như vậy đúng là bực bội thật. Mì sẽ nở ra mất nên tôi mong là cô ấy mau nhanh lên.
Cô Francesca và Feirona có vẻ không phải là kiểu người thích mạo hiểm với món mới vì họ chỉ gọi món mỳ Ý phổ biến của thế giới này. Cả hai người họ, tất nhiên là đều dùng nĩa và họ đang ăn một cách rất trang nhã. Thật đấy, trông hai người họ nhìn đúng là hợp nhau luôn. Solnea thì…...thấy một người đẹp lại gặp rắc rối trong ăn uống nhưng vẫn toát ra vẻ cuốn hút riêng thì vẫn có chút bất ngờ, chắc vậy nhỉ?
Ngoài ra còn có món chiên và rau củ trên bàn nữa. Và một trong số đó là, Sashimi à? Món cá ở thế giới này hiếm lắm, món cá duy nhất tôi nghĩ ra được đó là cá sông rán lên ăn mà thôi. Biển là lãnh thổ của quái vật nên nghề ngư dân còn không tồn tại. Ngay cả Thành phố Khoa học thương mại nằm ở bờ biển cũng hiếm khi buôn bán cá biển. Không phải là chúng không tồn tại nhưng số lượng và dạng loài lại quá thấp. Vì thế mà những món ăn loại cá có rất ít. Nhiều khi còn có người ở trên đất liền còn không biết ở biển và đại dương có cá nữa cơ. Và đối với những người như vậy, một món ăn mà phải ăn cá sống có lẽ không phải là ‘đồ tươi’ theo tư tưởng của họ. Đúng thật vậy, chỉ có người gọi món đó ra như tôi là đang ăn nó thôi.
“Mà ai lại nghĩ rằng ẩm thực của thế giới khác lại ngon thế này.” (Elf)
“Món Sashimi này cũng ngon lắm đấy.”
“......Món đó phải ăn sống à?”
“Ờ, đúng rồi. Nếu chúng ta còn có thêm wasabi nữa thì ngon gấp bội.”
“Tôi không hiểu lắm nhưng nếu cậu nói vậy, thì chắc là vậy rồi.”
Có vẻ anh ta chẳng có ý định thử món này. Đối với người sống trong rừng như Feirona, những món biển như thế này khá hiếm. Anh ta còn không định đụng đến món chiên làm từ thịt cá băm mà.
Khi tôi đưa đũa đến món sashimi trong lúc cười gượng, thì Cô Francesca và Solnea cũng vươn tay đến món đó.
“Oh.”
“Có gì thế?”
“Không, không có gì.”
Hai người họ có vẻ không chê món Sashimi. Có lẽ họ định thử ăn vì thấy tôi ăn món đó. Cô Francesca dùng nĩa để xẻ nó ra còn Solnea thì cầm đũa run rẩy vụng về để đặt một ít lên đĩa.
“Chỗ tôi sống, Sashimi được xem là một món ăn cao cấp đó.” (Renji)
“Thật sao?” (Fran)
“Là do ăn sống ấy mà. Vì độ tươi rất quan trọng nên phải dùng rất nhiều phương pháp rắc rối để giữ cho nó tươi đó.”
“Nhiều phương pháp ạ?” (Fran)
“Ừ, nhiều phương pháp lắm.”
Nói thế xong tôi nhanh chóng cắn một miếng để ngắt chủ đề. Tôi biết tôi là người khởi xướng chủ đề này nhưng tôi cũng chẳng biết gì nhiều về nó. Ngoài ra, họ cũng khó để hiểu khi tôi đang nói đến thế giới của tôi. Tôi không muốn làm họ cảm thấy lẫn lộn quá nhiều. Đó đúng là thất bại trong việc bắt chuyện mà. Và thành thật mà nói, đối với một món đồ cao cấp như thế, tôi vẫn có thể dễ dàng có được với cuộc sống nghèo nàn của mình.
Vì Solnea vẫn chưa biết được hoàn cảnh của tôi, nên tôi thấy sẽ rất rắc rối nếu nói điều đó trước mặt cô ấy. Nhưng cũng chẳng được lâu đâu. Cũng chẳng phải là tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy mãi.
“Màn trình diễn tuyệt vời lắm Cô Francesca.” (Renji)
“Vâng?”
“Vòng sơ loại. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ cô lại đánh tốt đến thế.”
“........anh ta còn nói rằng cậu sẽ thua đó, ngay từ đầu luôn.” (Mururu)
Im giùm đi, Mururu.
Không cần nói cũng biết, vẻ mặt Cô Francesca đông cứng rồi kìa. Tôi hắng giọng một cái rồi nhấp một ngụm trà.
“Xin chúc mừng. Chúng ta có thể đối đầu với nhau trong trận chính thức rồi.” (Renji)
“Eh?”
“Không, ừm, tôi cũng có mặt ở
trận chính thức nên có khả năng là vậy mà phải không?”
“Uu, ah…...thật ạ?”
“Ừ, kiểu vậy đấy.”
“Cậu đúng là thằng ăn hiếp đấy biết không?” (Elf)
Tôi chỉ nhún vai trước những lời của Feirona. Mà đối thủ của tôi đã được quyết là Souichi rồi. Nhưng chỉ có tôi là người duy nhất biết điều đó thôi. Nên tôi cũng được ghẹo cô ấy một chút, đúng không? Tôi có lẽ thấy chút buồn khi biết cô ấy đã trưởng thành rất nhiều mà mình không nhận ra.
Nhân tiện đó, tôi thật sự rất vui khi thấy cô ấy chiến thắng. Là một người biết Cô Francesca như thế nào trước đây, tôi thật sự rất vui khi thấy cô ấy đã trưởng thành rất nhiều chỉ trong vài tháng.
“Lúc chúng ta mới gặp nhau, cô còn mém bị vài con goblin giết chết.” (Renji)
“Anh vẫn còn nhớ à……”
“Tôi không nghĩ là mình quên được đâu.”
Khi tôi vừa cười vừa nói thế, cô ấy cúi đầu xấu hổ. Cử chỉ đó của cô ấy vẫn không thay đổi kể từ lúc chúng tôi mới gặp nhau.
Cố sức hạ gục những con goblin dù bản thân chưa có kinh nghiệm, suýt nữa mất mạng rồi sau đó òa khóc. Và cô gái đó bây giờ đã có thể tham gia trận chính thức ở giải đấu. Tôi không biết cô ấy sẽ tiến xa đến đâu nhưng tôi mong cô ấy sẽ đem đến cho chính mình màn trình diễn tuyệt nhất.
“Cô ấy trước đây thế nào?” (Mururu)
“Dù tôi có nói thế thì cũng không lâu lắm đâu. Tôi biết cô ấy từ lúc mà tôi cứu cô ấy khỏi những con goblin tấn công cô ấy.” (Renji)
“Oh.” (Elf)
“Nguy hiểm lắm đó, tôi mà không cứu cô ấy kịp thì có lẽ cô ấy đã mất mạng vào lúc đó rồi.” (Renji)
“Vâng…...về lúc đó, cám ơn anh rất nhiều. Nếu Renji-sama không cứu tôi vào lúc đó thì chẳng biết được chuyện gì sẽ xảy ra……” (Fran)
“Không, cô không cần phải cám ơn đàng hoàng như vậy đâu……”
“Không, nếu không có Renji-sama thì tôi sẽ không thể nào thực hiện được ước mơ vào vòng chính thức của giải đấu được.”
Tôi chỉ đùa khi nói về lúc đó thôi mà cô biết không? Nhưng có vẻ nỗi sợ hãi mà cô ấy cảm thấy khi đó vẫn còn cắm rễ bên trong Cô Francesca. Ừm, nhờ thế mà cô ấy đã có thể cố hết sức mà không liều lĩnh và đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm. Dù đã có thể chiến đấu với lũ quái vật gần thủ đô và còn vào được cả trận chính của giải đấu, vậy mà cô ấy vẫn không kiêu căng. Có thể nói cô ấy đã trưởng thành theo chiều hướng rất tốt.
“Ngoài ra, cô nên cám ơn Feirona vì đã giúp cô hơn là cám ơn tôi đấy.” (Renji)
Tôi cảm thấy hơi lạ dù tôi là người nói thế này, nhưng tôi hoàn toàn chẳng làm gì để giúp cô ấy chiến thắng cả. Điều duy nhất mà tôi dạy cho cô ấy là cách dùng phép bẫy hố khi chúng tôi đối đầu với lũ orc. Cộng thêm một chút kiến thức thông thường về cách trở thành một mạo hiểm giả và những loài quái vật cơ bản, chỉ có nhiêu đó thôi.
Tôi chưa từng dạy cho cô ấy cách dùng kiếm chứ đừng nói là cách để chiến đấu. Đó là lý do mà tôi nghĩ câu ‘nếu không có tôi’ thật chẳng hợp cho lắm.
“Cả tôi và Mururu, chỉ có dạy cho cô ấy cách để luôn cẩn thận trong trận chiến. Còn về cách cô ấy học kiếm, cô ấy tự học bằng cách quan sát đấy.” (Elf)
“Học kiếm…...ý anh là tôi sao?” (Renji)
“Vâng, đúng vậy.” (Fran)
Feirona dùng cung nhiều hơn là kiếm, còn Mururu thì dùng cơ thể như vũ khí. Vậy nếu Cô Francesca học hiếm bằng cách quan sát, thì chỉ còn mỗi tôi. Giờ tôi thấy hơi xấu hổ rồi đấy.
Nhưng mà…...tôi nhớ lại trận chiến của Cô Francesca trong đấu trường. Tôi nên nói thế nào nhỉ, tôi hoàn toàn không tự tin rằng mình có thể chiến đấu rực rỡ được như cô ấy. Ngay cả trong trận đấu kiếm của cô ấy, cô ấy vẫn có thể dùng được ma thuật. Dù thế kiếm của cô ấy vẫn còn thô ráp nhưng cô ấy vẫn chiến đấu được như một mạo hiểm giả chuyên nghiệp. Với sự xuất hiện của cô ấy, tôi tin rằng cô ấy sẽ nổi tiếng một ngày nào đó thôi. Như một người đóng vai trò là hình tượng về kiếm thuật cho cô ấy, tôi thấy hơi buồn, hay đúng hơn là cảm thấy thảm hại.
Thực ra, tôi cũng chỉ học kiếm thuật từ O’brien-san nhưng tôi không hề đi theo phong cách của ông ta. Ông ta là kiểu một đòn chết chắc còn của tôi thì kiểu ra đòn nhanh nhưng sát thương thì lại yếu. Còn kiếm thuật của Cô Francesca thì lại đáng kinh ngạc khi kết hợp giữa kiếm thuật và ma thuật. Không ai trong chúng tôi có phong cách giống nhau cả.
“Phong cách của cô ấy có thực là giống tôi không?” (Renji)
“Không hẳn đâu.” (Mururu)
Để cho chắc tôi hỏi Mururu và cô ấy đáp lại ngay lập tức. Tôi cũng đồng ý.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Kiếm thuật của tôi thì——” (Renji)
“Kiếm thuật của Renji tinh xảo hơn.” (Mururu)
——chẳng có gì đẹp mắt cả. Trước khi tôi nói hết câu thì Mururu đã ngắt lời tôi.
“Đúng như Mururu nói ạ……” (Fran)
“Theo ý kiến của tôi thì đủ điểm đậu mà. Cậu nghĩ sao, người thầy vĩ đại?” (Elf)
“Anh gọi ai là người thầy đấy? Tôi nhớ là mình chẳng dạy kiếm thuật cho ai hết.” (Renji)
“......Uuu.”
Khi Cô Francesca rên rỉ thì Mururu lườm tôi. Quan hệ của hai người tốt thật đấy. Trong lúc thấy chút đố kỵ, tôi nghĩ xem nên trả lời như thế nào.
Hay đúng hơn là tôi cảm thấy cô ấy đã rất tuyệt vời rồi. Ít nhất thì so với kiếm thuật của tôi trong ba tháng đầu học kiếm, tôi còn chẳng biết thế kiếm thực sự là như thế nào nữa, tôi chỉ biết vung kiếm trong tuyệt vọng thôi. Dù tôi có học cách dùng kiếm nhiều thế nào đi chăng nữa, trong một trận đấu thực sự thì tôi khó lắm mới có thể áp dụng được. Như một người hiểu rõ điều đó, tôi có thể biết được Cô Francesca phải nỗ lực như thế nào trong tập luyện. Điểm đậu cái gì chứ, tôi chỉ có thể nghĩ đến việc ca ngợi cô ấy thôi.
“Từ đầu tôi đã không thấy kiếm thuật của mình tinh xảo đến vậy.” (Renji)
“Thật ư?”
“Kiếm thuật của tôi vẫn còn vụng về và thô ráp. Tôi chỉ học được trong lúc tuyệt vọng vung kiếm khi đấu với mấy con quái vật mạnh thôi. Dù tôi đã học hết những đường cơ bản, nhưng chỉ trong có một tháng à.”
Ngoài ra còn có những con như goblin, orc, người thằn lằn, thây ma, hawkmen, ma cà rồng, những con quái có dạng người khác, treant, Garm, Golem, chimera, rồng và những con quái kinh khủng khác. Chiến đấu với chúng và cố gắng sống sót, tôi tiếp tục vung kiếm và cuối cùng là biến thành tôi của bây giờ. Nên thế không thể gọi là tinh xảo được, thế vẫn còn rất vụng về. Ít nhất là tôi nghĩ vậy.
Nhưng có vẻ đồng đội tôi lại xem thế là tinh xảo. Đúng là tôi đã chém vô số kẻ thù khác nhau bằng thứ kiếm thuật của mình nhưng tôi vẫn thấy chút xấu hổ khi được nói như thế.
[fufufu.]
“Tôi không nghĩ từ “tinh xảo” hợp với tôi đâu.”
Khi tôi nói thế trong lúc gãi đầu, Cô Francesca và Mururu nhìn tôi bằng vẻ vô cảm. Feirona chỉ mỉm cười khi thấy tôi bối rối trước ánh nhìn của họ. Chỉ có Solnea là nhìn tôi với vẻ mặt như thường của cô ấy.
[Ngài được tin tưởng nhiều quá nhỉ?]
“Thật sự.”
Trong lời nói đáp lại Ermenhilde của tôi có thiếu chút tự tin. Tôi đã trải nghiệm qua bao nguy hiểm trong cuộc hành trình tiêu diệt Ma thần và đã sống sót. Tôi đã trưởng thành hơn bất cứ mạo hiểm giả nào. Đây không phải là game hay manga nhưng chiến đấu với kẻ mạnh, trải nghiệm từ cuộc hành trình, đó chính là một trong những thứ sức mạnh mà tôi hiện có.
Và nó cũng giống với Cô Francesca. Cô ấy đã trải nghiệm qua nguy hiểm và hành trình, những mạo hiểm giả tân thủ sẽ không bao giờ có được những điều đó. Hậu duệ Ma thần, phục kích từ loài Quỷ, đụng độ bên trong khu rừng linh hồn mục rữa. Nhiêu đó trải nghiệm đủ để thay đổi một ai đó.
“Ừm, thật vui khi cô đã quan sát kiếm thuật của tôi.” (Renji)
“Eh?” (Fran)
“Thật đấy. Cô đã trưởng thành rất nhiều kể từ lúc chúng ta lần đầu gặp nhau.”
“Mồ, đủ rồi đó ạ!”
Hahahaha. Tôi chẳng muốn mình là người duy nhất thấy xấu hổ nên tôi đã kéo theo Cô Francesca theo. Nhớ lại Cô Francesca lúc trước đây, và khuôn mặt òa khóc lúc cô ấy suýt bị đám goblin giết chết, lòng tôi thấy nhẹ đi. Aah, điều này khiến tôi bình tĩnh lại.
[Ngài đúng là một kẻ bắt nạt xấu tính.]
Không phải điều đó là bình thường đối với tôi à?
Khi tôi ghẹo Cô Francesca trong lúc ăn món Surimi, Feirona và Mururu cũng nhẹ cười. Có lẽ, họ đã nhận ra sự bối rối của tôi rồi. Tôi là người dễ bị nhìn thấu đến vậy à?
“Vậy, món Surimi có ngon không?” (Renji)
“Nó lạ lắm. Khi tôi nhai thì nó có vị rất ngon.” (Mururu)
“haha, đúng là lạ ha.”
Có vẻ đó là kết cấu đồ ăn mới lạ đối với cô ấy, vì Mururu vừa ăn vừa làm vẻ mặt phức tạp mà. Lúc tôi cười khi thấy vẻ mặt đó của cô ấy, tôi bị đạp bên dưới bàn ăn. Cú đạp không có sức nên cũng chẳng đau cho lắm.
[Mấy người đang làm cái gì thế?]
“......vui đùa chăng?” (Renji)
“Có chuyện gì thế?” (Mururu)
“Không có gì.”
Lúc tôi đáp lại Ermenhilde, Mururu lại phản ứng với tôi nên tôi chỉ trả lời một cách mơ hồ. Cô Francesca vui vẻ nhìn chúng tôi trò chuyện như thế. Hẳn là Mururu đã nhận ra rằng tôi đang nói chuyện với Ermenhilde. Gần đây, giác quan của cô ấy đã nhạy bén hơn.
Cuối cùng, bầu không khí vẫn duy trì như bình thường khi chúng tôi nói chuyện và cười đùa, như thế có cảm giác như đây là một buổi ăn mừng chiến thắng thật sự vậy. Ừm, người ăn chủ yếu là Mururu thôi. Solnea có vẻ cũng là một người rất sành ăn nhưng vẫn không có cửa với Mururu. Lại nói, Solnea ăn gấp nhiều lần Cô Francesca.
Lúc chúng tôi tính tiền và rời khỏi nhà ăn, tôi rùng mình trước cơn gió lạnh từ con hẻm vắng người. Có lẽ tôi nên đi chào Toudou một tiếng nhưng thật tệ nếu bắt những người khác phải đợi nên tôi quyết định là không đi. Ừ thì, tôi muốn gặp lúc nào mà chẳng được, nên không sao đâu.
“Trận chính thức của giải đấu sẽ sớm diễn ra thôi. Cậu nghĩ mình chiến thắng được không?” (elf)
“Không thể nào đâu. Nhưng tôi thật có ý định sẽ cố gắng vào lần này.” (Renji)
“Ồ?”
“Ừm, mà tôi sẽ không thể thắng chỉ với nhiêu đó.”
Nhóm con gái đã đi trước, Feirona hỏi tôi như thế khi tôi và anh ta đi sau họ.
Tôi không hề có tự tin chiến thắng. Tôi không nghĩ mình sẽ thắng được Souichi. Nhưng tôi mong là mình ít nhất cũng khiến cậu nhóc gặp khó khăn.
Nếu, đối thủ của tôi ở trận đầu không phải là Souichi, không biết tôi đi xa được đến đâu nhỉ. Không biết tôi sẽ đến gần chiến thắng đến mức nào. Tôi nhanh chóng lắc đầu. Cứ nghĩ về việc đó cũng chẳng có tác dụng gì. Thế giới này không có dễ đến mức chỉ cần cố gắng một chút là chiến thắng. Ngay từ đầu như thế là đã thô lỗ với những người thực sự chăm chỉ tập luyện cho giải đấu rồi.
“Mặt cậu nhìn tốt hơn rồi đấy.” (Elf)
“Nhưng đó là khuôn mặt như lúc thường của tôi mà?” (Renji)
"Cô có thấy như thế không?” (Elf)
[Đúng vậy. Không tệ——tôi thích vẻ mặt đó.]
Ngay lúc đó, nhịp tim của tôi tăng lên ngay lập tức. Đối với Ermenhilde thì nói thế chỉ là điều tầm thường, nhưng giọng nói và những lời đó, thật không công bằng.
Tôi không nghĩ mình để lộ biểu cảm ra mặt nhưng tôi đã đảo ánh mắt mình đi trong một khắc. Tên elf nhạy bén đang đi cạnh tôi không bỏ lỡ cảnh đó. Anh ta không nói gì nhưng tôi có thể thấy vai anh ta đang hơi run vì đang nghẹn cười. Tôi liếc anh ta nhưng anh ta chỉ làm ngơ. Chết tiệt!
[Chuyện gì thế?]
“Không có gì.”
[??]
Tôi trả lời một cách thô lỗ nhưng do tôi thấy xấu hổ nên làm sao trách được. Tôi không muốn có ai đó thấy tôi như thế này đâu.
“Cậu đúng là bất thường đấy, Renji.” (Elf)
“......theo cách nào chứ?”
Cũng vì thế mà tôi đáp lại Feirona bằng giọng hơi to. Nhưng chẳng thèm để ý đến điều đó, Feirona tiếp tục.
“Cậu trông chẳng giống anh hùng gì cả.” (Elf)
“Ừm, thì tôi có hợp làm anh hùng đâu.”
Tôi nói thẳng với anh ta.
Anh hùng.
Tôi không hề phù hợp để làm anh hùng. Tôi biết rõ điều đó hơn bất cứ ai.
“Đối với cậu, một Anh hùng thật sự là như thế nào?” (Elf)
“Ờ…...Một anh hùng là hy vọng của mọi người. Họ đáp lại những mong muốn và lời cầu nguyện của người dân. Ngay cả khi tuyệt vọng họ vẫn mong chờ vì thế giới, vì người dân, vì bất cứ ai, vì điều tốt đẹp hơn, họ luôn cố gắng hết sức. Và trên hết, họ không tự gọi mình là anh hùng, mà là những người khác gọi họ như vậy.”
“fumu. Đó đúng là một kiểu anh hùng.”
Anh ta đáp lại rất nhẹ nhàng. Anh ta không coi thường quan điểm của tôi nhưng cũng chẳng đồng ý. Tôi cảm thấy như thế.
“Vậy theo quan điểm của anh thì anh hùng là như thế nào?” (Renji)
“Một người được mọi người tin tưởng và cũng là người có thể chấp nhận sự tin tưởng đó.”
Ánh mắt nhìn thẳng của anh ta mạnh mẽ đến mức tôi phải đảo mắt đi như thể để chạy trốn.
Tin tưởng.
Đó là những từ quá nặng nề đối với tôi. Aya và những người khác tin tưởng tôi. Chúng tôi du hành cùng nhau, tin tưởng lẫn nhau và tôi được ngưỡng mộ. Ngay cả tôi cũng biết chứ. Và giờ họ vẫn tin tưởng tôi như trước đây. Và dù tôi có thấy nặng nề thì tôi vẫn bị biến thành một kẻ hết thuốc chữa do họ.
Nhưng mà. Nhưng mà tôi——còn hơn cả những người đến cùng thế giới và như một gia đình đối với tôi, tôi lại chọn Eru thay vì họ. Cuối cùng tôi lại chọn bảo vệ lời hứa của mình với cô ấy.
Dù Eru đã không còn nữa.
“Feirona……”
“Mặt cậu giờ trông rất tốt đấy, Renji.”
“.........”
Tôi câm nín trước những lời đó. Tôi muốn hỏi, làm thế nào? Nhưng tôi đã không làm.
Dù tôi chọn Eru, nhưng tôi vẫn đang cố gắng để đáp lại cảm xúc của Aya và những người khác.
Mọi chuyện thật khó hiểu đến mức tôi cảm thấy như muốn phát điên lên.
“Khi chúng ta lần đầu gặp mặt, tôi còn tưởng cậu là một gã không có ý chí và ghét rắc rối chứ. Nhưng lúc này, cậu đang nhìn về phía trước.” (Elf)
“Nếu không thì tôi sẽ vấp ngã và bị thương mất.”
Tôi nhẹ nhàng đáp lại nhưng có vẻ anh ta không tức giận.
“Đúng vậy, nếu cậu không nhìn về phía trước thì một ngày nào đó cậu sẽ vấp ngã và tự bị thương mất.” (Elf)
Anh ta chỉ nói lại thế với tôi. Bằng một giọng rất nhẹ nhàng và bình tĩnh. Nó đi thẳng vào lòng ngực tôi.
Chọn Eru là một ‘tổn thương’?
Gắm gửi mong muốn của mình đến Astraera là ‘vấp ngã’?
Không. Không phải. Tôi hét như thế ở trong lòng nhưng không thể nói to ra ngoài.
Aah, tôi không biết nữa.
“Tôi cũng đã nói điều này vào chiều rồi. Thấy việc cố gắng của mình không đạt được thành quả thì thật là đau đớn.” (Elf)
“Ừ, anh có nói.”
“Đừng để việc cố gắng kiên trì của Cô Francesca đổ bể. Cậu không phải là Anh hùng cũng được. Có lẽ việc cậu không hợp làm một anh hùng cũng đúng.”
Nhìn về trước, tôi thấy Cô Francesca và những người khác đang đứng đợi chúng tôi.
“Nhưng lúc này, cậu chính là mục tiêu của cô gái đó. Không phải là thế giới hay bất cứ ai, nhưng ít nhất cũng nói cô ấy tin vào cậu. Tôi nghĩ cậu có thể gánh vác ít nhất là một, nhỉ?” (Elf)
Điều này, giống như lúc đó——nó giống với lựa chọn của tôi khi tôi giết Ma thần.
Tôi chỉ chọn một.
Không phải thế giới, không phải đồng đội tôi, không phải bất cứ ai…...Tôi chọn Eru.
Đó không phải là sai lầm. Thật mà, tôi vẫn đang tận hưởng cuộc sống của mình.
“.........Ừ thì, tôi…” (Renji)
Nhìn về trước, tôi thấy những người đồng đội hiện giờ của tôi.
Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy một người đồng đội hay thích xen vào chuyện của người khác.
Tôi đưa tay vào túi. Đó là người cộng sự giờ đã thay đổi so với lúc đó.
“Tôi sẽ cố hết sức.” (Renji)
“Vậy thì được.” (Elf)
Câu trả lời của tôi ngắn gọn, cậu trả lời của anh ta cũng vậy.
Nhiêu đó là được rồi nhỉ? Có lẽ tôi hay nghĩ quá về mọi thứ. Mà tôi cũng không chắc nữa.
“Nói đi, Feirona.” (Renji)
“Nói gì?”
“Anh bao nhiêu tuổi?”
“Theo tính toán của con người…...thì khoảng 150 tuổi chăng?”
“Ra thế.”
Tôi nghĩ là theo góc nhìn của anh ta, tôi chẳng khác gì một đứa trẻ. Chỉ những lời đó thôi cũng khiến lòng tôi thêm nhẹ đi.
“Nói đi, Renji.” (Elf)
“Nói gì?”
“Bọn tôi không muốn cậu ra dáng như anh hùng trước mặt bọn tôi đâu, được chứ?”
“......Vậy à.”
Tên này có khi là một Nhà ngoại cảm cũng nên.
Tôi chỉ có thể nghĩ đến mấy thứ như thế để thay đổi tâm trạng.
[...........]
Bên trong túi, tôi dịu dàng vuốt ve Ermenhilde. Nhưng tôi chẳng nhận được câu trả lời nào.