Vào trưa một vài ngày sau khi hẹn ăn tối với Aya. Trong lúc đang nhai xiên thịt Orc và dạo bước trên đại lộ thì người cũng đang ăn và dạo bước như tôi, Mururu đột nhiên dừng lại. Không biết có chuyện gì, tôi cũng dừng lại rồi chỉ để thấy cô ấy đang đứng ăn trước một quầy hàng khác. Đuôi của cô ấy hăng hái vẫy vẫy bên dưới cái áo choàng nhìn rất dễ thương nhưng thấy việc này cũng đã xảy ra nhiều lần rồi, tôi thở dài.
“Giờ cô vẫn còn muốn ăn à. Ít nhất thì ăn cho hết món trước đi đã.” (Renji)
“........đi mà?” (mururu)
“Không là không.”
Khi tôi thẳng thừng tuyên bố như thế, cô ấy bắt đầu bước đi với đôi tai rủ xuống trông buồn bã. Tôi hơi khó chịu vì cảm thấy tội lỗi khi nhìn thấy cô ấy như thế, nhưng tôi phải cứng rắn vào lần này.
Feirona đang đi sau chúng tôi mỉm cười tận hưởng cảnh này. Khi tôi trừng mắt với anh ta thì nụ cười của anh ta còn nham hiểm thêm. Và với cái vẻ mặt đó của anh ta, phụ nữ dạo bước ngang qua chúng tôi đều bị hút hồn ngay lập tức……...tôi nghĩ vậy. Ừ thì, mấy người xinh đẹp đều trông cuốn hút dù vẻ mặt có như thế nào đi nữa.
Bên cạnh Feirona, cũng là một người xinh đẹp khác đang bước đi, Solnea. Nhìn cô ấy dạo bước thế chỗ Cô Francesca tôi có thấy chút mới lạ. Cô ấy kiểu, hiếm ở thế giới này, mái tóc đen dài mượt, làn da trắng nhạt và đôi mắt ruby màu đỏ có phần vô hồn. Cô ấy cũng đang mặc một cái áo choàng trùng từ vai xuống giống cái của tôi. Bộ váy mỏng mà cô ấy mặc nhấn mạnh những đường cong trên cơ thể cô ấy, đặc biệt là phần eo mang thắt lưng.
Thường thì thấy một tên đẹp trai đi cùng với một nữ pháp sư là một đôi đẹp như tranh, nhưng thấy vẻ đẹp mờ ảo này cùng với anh ta trông cũng tuyệt. Tôi cảm thấy mình là người duy nhất trong nhóm với vẻ ngoài chẳng có gì đặc biệt cả. Tôi bắt đầu cảm thấy chán nản khi nghĩ thế.
[Chuyện gì thế, Renji?]
“Không có gì——”
“Tôi ăn xong rồi!” (Mururu)
“——gì mà lẹ thế. Ít nhất cũng nhai cho kỹ vào.”
“Không sao cả.”
[........Cô có biết nhai kỹ có nghĩa là gì không?]
Tôi khá chắc là cô ấy không biết. Trong lúc tôi đang suy nghĩ đến thân phận của mình trong nhóm, thì Mururu đã ăn xong miếng thịt và nhìn tôi với ánh mắt cầu xin. Cô ấy thật sự giống như một chú cún đang chờ được cho ăn vậy. Dù cô ấy là sói……..Tôi nghĩ cô ấy chỉ muốn ăn thêm thôi. Thì ánh mắt của cô ấy cứ nhìn tôi xong là lại nhìn quầy hàng mà.
“Cô đã quên chúng ta sẽ làm gì tiếp theo rồi à?” (Renji)
“Không vấn đề. Tôi không thể hành động với cái bụng đói đâu.” (Mururu)
“Cô không hành động cũng được nữa, thật đấy. Được rồi, lần này là lần cuối nhé?”
Giống như cho mấy đứa nhóc tiền tiêu vặt, tôi đưa cho cô ấy một xu đồng. Cầm lấy đồng xu, cô ấy nhào đến quầy hàng với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Từ bây giờ, những trận vòng loại cho giải đấu sẽ bắt đầu và cô Francesca sẽ tham gia vào đó. Hôm qua chúng tôi đã quyết định sẽ đi cổ vũ cho cô ấy. Cô ấy trông rất phấn khích khi tham gia, giờ hãy xem cô ấy thể hiện như thế nào trong trận đấu. Rất có thể cô ấy sẽ thất bại ngay ở vòng sơ loại. Nên, đây có thể là cơ hội duy nhất để chúng tôi cổ vũ cho cô ấy, hôm nay chúng tôi quyết định làm vậy. Ermenhilde đã mắng tôi khi tôi nói thẳng điều đó ra. Giọng nói trầm lặng, điềm tĩnh từ sự tức giận của cô ấy còn đáng sợ hơn một cơn giận giữ bình thường nữa. Ừ thì, không hẳn là tôi nghiêm túc khi nói thế. Tôi không biết trình độ của học sinh từ học viện ma thuật như thế nào nhưng tôi biết trình độ của những mạo hiểm giả và lính đánh thuê tham gia vào đó. Thì tôi cũng từng tham gia vào cái này mà. Cơ hội để cô ấy có thể có mặt ở vòng đấu chính thức rất thấp. Nếu dùng đến quan hệ gia đình thì có thể cô ấy có một cơ hội.
Feirona và Mururu có vẻ không biết về giải đấu nên tôi đã mời họ đi vì trông họ có vẻ hứng thú. Solnea thì chẳng có nơi nào để đi nên tôi đưa cô ấy theo luôn. Đúng như tôi nghĩ, cô ấy chẳng có hứng thú gì với giải đấu.
“Mấy cái đó ngon lắm à?” (Solnea)
Trong lúc chúng tôi đang chờ Mururu, thì Solnea đến bên cạnh tôi và hỏi thế. Ánh mắt của cô ấy nhìn Mururu——hay đúng hơn là gian hàng.
Mururu giờ đang lấy món trông giống bánh mì xúc xích gồm bánh mì, rau và thịt orc. Sao cô ấy ăn nhiều thịt vậy mà chẳng mập lên tí nào thế. Chà, tôi nghĩ là do cô ấy hoạt động rất nhiều trong những cuộc đi săn quái vật của chúng tôi.
“Ừ, ngon lắm đấy. Muốn thử chút không?” (Renji)
“........Được ư?”
“Cứ thoải mái. Thêm người nữa cũng chưa chết đâu.”
Nói thế, tôi đưa cho Solnea một xu đồng. Nhân tiện đó, số vàng tôi đưa cho cô ấy trước đây đã dùng cho việc mua quần áo. Quý cô Francesca không hề chấp nhận bất cứ thỏa hiệp nào trong việc mua quần áo cho Solnea. Thực ra, cô ấy nói rằng một đồng vàng là không đủ nên cô ấy đã tự chi tiền cho Solnea. Đúng là quý cô của một gia đình quý tộc, tôi nghĩ vậy. Ờm, đó là số tiền mà cô ấy chăm chỉ kiếm ra được, nên cô ấy quyết định tiêu thế nào là quyền của cô ấy. Nhưng đáng chú ý là Feirona và Mururu trông rất mệt mỏi sau khi mua sắm xong.
Nhận lấy xu đồng, cô ấy cũng tiến đến cùng quầy hàng với Mururu. Khi cô ấy rời đi, Feirona đến bên cạnh tôi.
“Trở thành người trông trẻ cực quá ha.” (Fei)
[Đúng thật.]
“Sao cô nói thế được hả?” (Renji)
Nãy giờ cô có làm gì đâu. Chỉ có Feirona là nghe được giọng của Ermenhilde ngoài tôi ra. Tôi vẫn chưa tin tưởng Solnea cho lắm và Mururu thì cứ phản ứng thái quá lên mỗi lần cô ấy nghe thấy giọng của Ermenhilde. Tôi tin Feirona vì anh ta lúc nào cũng phản ứng bình thường. Nghe giọng Ermenhilde, Feirona nhún vai và tiếp tục nói.
“Vậy, có biết được cô ấy là ai hoặc là cái gì không?”
“Chưa biết. Tôi đã để cô ấy gặp Utano-san rồi nhưng cô ấy lại nói chẳng có gì bất thường cả.” (renji)
“Nếu cả Hiền nhân cũng nói vậy thì có thể đúng là vậy thật.”
[Mà tôi cũng không chắc là ngài có thể nói một người sống bên trong một viên pha lê thì không có gì bất thường.]
Đúng thật. Tối hôm qua, tôi bỏ thời gian ra để giới thiệu Solnea cho Utano-san nhưng chẳng có nhiều thông tin cho lắm. Cô ấy là một con người bình thường, nhìn bên ngoài vào là vậy. Ngay cả viên pha lê được lấy về từ cái hang động đó cũng không khác gì một viên pha lê bình thường được bán trong những cửa tiệm rẻ tiền.
Ờm, tôi đoán cứ suy nghĩ về thứ mà mình không biết thì đúng là ngu ngốc. Thở dài, tôi quyết định không nghĩ đến nữa. Có thể tôi sẽ có mối nghi với Solnea và nghĩ xấu cho cô ấy. Tôi không thích như vậy. Tôi nên dừng cái suy nghĩ đó lại. Tôi sẽ giải quyết bất cứ chuyện gì nếu có điều gì đó xảy ra.
“Vào lúc này, thứ duy nhất chúng ta biết đó là cô ấy không hề có ma lực trong người.”
“fumu.”
Khi tôi nói thế, Feirona bắt đầu suy nghĩ trong lúc đưa tay lên cằm. Mọi cử động của anh ta đều trông hoàn hảo quá, thật đấy.
[Vậy cơ bản là cô ấy giống với Renji à?]
“Đúng vậy. Ừ thì, tôi còn có cô nên tôi cũng không gặp rắc rối nhiều cho lắm.” (Renji)
[........hmm.]
Trong trường hợp của tôi, tôi không có ma lực là do từ đầu tôi đã không phải là người của thế giới này. Nhưng……...còn Solnea thì sao? Nhưng giờ cũng chẳng cần phải lo về chuyện đó.
Dĩ nhiên những người không có ma lực rất hiếm thấy chứ không phải là họ không tồn tại. Những người đặc biệt như vậy lâu lâu lại sinh ra. Và cũng chẳng phải là họ sẽ bị phân biệt đối xử gì. Bạn có thể dùng thứ tiện lợi như ma thuật nếu bạn có ma lực nhưng không phải cái gì cũng phải có nó. Miễn là bạn được học hành và có một công việc lương cao. Giống như thế giới của chúng tôi. Có vô số việc mà một con người có thể làm mà không cần đến ma thuật.
Điều đáng quan tâm đó là viên pha lê mà cô ấy ngủ ở trong lại có ma lực. Và cũng chẳng có câu trả lời nào cho việc đó luôn. Thật khó để xác định cô ấy là ai bằng những thông tin hiện có đó. Điều tôi có thể làm bây giờ là chăm sóc cho cô ấy với vai trò là người đã tìm ra cô ấy. Trong lúc đang nghĩ như thế, Mururu và Solnea quay trở lại trong lúc đang bước đi cạnh nhau và ăn cái món giống bánh mì kẹp xúc xích kia. Thấy dáng ăn mất thẩm mĩ của họ nên tôi chỉ có thể thở dài và cười gượng. Đen và trắng. Màu sắc của họ đối nghịch nhau nhưng họ hoàn toàn trông như hai chị em.
“Trông mất thẩm mĩ quá, thật đấy.” (Renji)
“Nhưng nó ngon lắm.” (Mururu)
“Ừ tuyệt ha. Tôi là người trả tiền nên ít nhất cũng phải thưởng thức một cách đàng hoàng đi chứ.”
“Tôi biết mà.”
“Mong là vậy.”
Cô ấy vẫn duy trì vẻ mặt vô cảm như thường lệ nhưng cái mặt phồng lên do nhai đồ ăn của cô ấy dễ thương quá. Tương cà dính trên miệng còn làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cô ấy nữa.
Cũng như cô gái màu trắng, cô gái màu đen cũng đang vô cảm mà nhai cái bánh mì kẹp xúc xích. Vì cô ấy đang ăn từng miếng nhỏ một cách đàng hoàng nên trông cô ấy đáng yêu hơn Mururu.
“Ngon lắm hả?” (Renji)
“Vâng.” (Solnea)
Tôi hỏi thế, cô ấy trả lời một cách ngắn gọn súc tích. Như thế đúng là giống cô ấy thật.
“Thật tốt khi cô thích nhưng nhanh lên đi. Không thì lỡ trận của Francesca mất.” (Elf)
“Ồ đúng rồi, tôi suýt chút nữa là quên mất.” (Renji)
“ *ực* vậy thì nhanh lên thôi, Renji” (Mururu)
“.........cô chính là lý do khiến chúng ta trễ đấy, biết không hả?” (Renji)
Lúc Feirona bắt đầu bước đi, chúng tôi cũng đi theo anh ta. Đi giữa Mururu và Solnea cảm giác như tôi bắt cá bằng hai tay vậy nhưng không may là cả hai người họ đang tập trung vào đồ ăn hơn là tôi. Có thực mới vực được đạo mà, tôi nghĩ vậy. Thành thật mà nói, khá là buồn ở vị trí của tôi.
“Renji.” (Mururu)
“Hm?”
“Fran có thể vượt qua vòng sơ loại không?”
Cô ấy hỏi tôi như vậy với một vết tương cà trên miệng.
Nếu là Fran——Cô Francesca thì sẽ có thể vượt qua vòng sơ loại.
“Ờ, ai biết được.” (Renji)
Tôi nhún vai, cô ấy cau mày với tôi có vẻ tức giận. Cô ấy muốn tôi ít nhất cũng nói rằng là qua được à, dù chỉ là lời nói thôi ư?
Nhưng làm gì còn cách nào khác. Tôi còn không biết đối thủ của cô ấy là ai và cả trình độ của những thí sinh năm nay nữa.
Dù Cô Francesca đã quen với việc chiến đấu với lũ quái vật trong cuộc hành trình của mình, nhưng cô ấy vẫn còn chút ngây thơ. Tôi cảm giác như phần tính cách của cô ấy sẽ xuất hiện nhiều hơn kể từ lúc này vì cô ấy đang phải đối mặt với con người chứ không phải quái vật. Quái vật và con người về cơ bản là khác nhau. Tôi lo rằng liệu cô ấy có dám dùng ma thuật của mình với con người hay không. Ngay cả Aya và Koutarou còn do dự khi làm thế mà. Utano-san thì không do dự nhưng sau đó cô ấy sẽ cảm thấy phiền muộn ngay. Ngay cả tôi còn nhớ nó có cảm giác ghê như thế nào sau khi tôi lần đầu chém người. Tổn thương cho người khác ảnh hưởng rất nặng đến tâm lý của bạn đấy. Cô Francesca có thể giải quyết với cái gánh nặng đó không?
Nếu cô ấy có thể……..cô ấy thực sự có thể vượt qua vòng sơ loại.
“Ừ thì, hôm nay có thể may mắn sẽ đứng về phía cô ấy. Nhưng chúng ta cũng không thể nói trước ai sẽ thắng cho đến khi chúng ta xem trận đấu.” (Renji)
“Tôi hiểu rồi.” (Mururu)
[Quả thực vậy. Ngài không nói ngọt cho cô ấy một chút được à?]
Đó không phải là tính cách của tôi, và cô cũng biết điều đó mà. Tôi chỉ nhún vai để trả lời Ermenhilde.
Đuôi của Mururu rủ xuống và dỗi vì không nhận được câu trả lời mà cô ấy mong chờ. Dù cô ấy là người hỏi câu đó ngay từ đầu.
Nói rằng ai đó sẽ thắng thì dễ rồi. Nhưng, đó là Cô Francesca, cô ấy đã rất chăm chỉ tập luyện. Đó không phải là điều mà tôi có thể nói ra một cách dễ dàng được.
Trong lúc nhìn vẻ mặt hờn dỗi dễ thương của cô ấy, tôi cuối cùng cũng thấy tòa nhà khổng lồ xuất hiện ở trước mặt chúng tôi. Và cảm giác như đại lộ cũng đông dần và huyên náo hơn khi chúng tôi tiến lại gần hơn.
Đấu trường. Tòa nhà hình trụ đủ cao để bạn phải ngước lên mới nhìn thấy đỉnh và hiện tại đã chật kín người. Ai ai cũng về đây để xem giải đấu. Ở đây đã có hơn một trăm người rồi. Và giải đấu còn chưa diễn ra nữa. Thế nên đám đông sẽ còn tăng lên.
Thường thì đấu trường là nơi dành cho những mạo hiểm giả nghèo khó, lính đánh thuê hoặc những thanh niên trẻ tuổi tự hào về kỹ năng của mình đặt cược mạng sống để chiến đấu kiếm tiền. Họ đấu với con người, á nhân, thú nhân và cả những con quái vật bị bắt được. Lũ quái vật chỉ bao gồm những con cấp thấp như goblin, kobold hay Orc. Và chỉ có những trận một đấu một thôi. Dù trận một đấu nhiều người thường rất phổ biến với khán giả.
Thế giới này có rất ít cách để giải trí, những thứ nguy hiểm như vậy là cách duy nhất để họ thấy kích thích. Nếu bạn thắng bạn sẽ có phần thưởng hậu hĩnh, nếu bạn thua thì có thể sẽ dính chấn thương nghiêm trọng. Có thể bạn cũng sẽ chết nữa. Nơi chúng tôi đang đến chính là nơi như vậy đấy. Ừm, mấy cái tôi đưa ra đó chỉ là ví dụ cực đoan thôi.
Thường thì rất hiếm khi có người chiến đấu cho đến chết. Đối đầu với con người, miễn là bạn nói “Đầu hàng!” thì trận đấu sẽ kết thúc. Nếu người ta không chịu nói thế, trọng tài thường sẽ tuyên bố người thắng cuộc và chấm dứt trận đấu trước khi họ chiến đấu đến chết. Còn những người đặt cược mạng sống của mình để chiến đấu với quái vật thường là một nhóm nhỏ người đang rất tuyệt vọng.
“Vậy anh nghĩ thế nào, Feirona?” (Renji)
“Tôi mong cô ấy thắng, thật đấy. Francesca đã rất chăm chỉ cho việc này mà.” (Elf)
Ra vậy. Tôi là người duy nhất khắc nghiệt quá ư?
Trong lúc nghĩ như thế, chúng tôi hòa vào dòng người. Tôi có thể có được một vé qua cổng miễn phí nhưng tôi cảm thấy thật tệ nếu để mấy người này đợi ở hàng. Khi tôi nhìn xung quanh, tôi thấy rất nhiều người chỉ đang nhìn về phía những người đang đứng đợi để được vào đấu trường. Ở đây cũng có rất nhiều quầy hàng so với ở đại lộ.
“Thật đáng buồn khi việc tập luyện chăm chỉ của mình không được đền đáp.”
“........Ừ.”
Tôi cảm thấy sự ngọt ngào trong lời nói của Feirona. Cái đó đến từ trải nghiệm cá nhân à? Hay là anh ta thực sự đã phát triển cảm giác gắn bó với Francesca trong lúc du hành cùng cô ấy. Dù là trường hợp nào thì tên elf này đang ước cho Cô Francesca chiến thắng. Cả Mururu nữa. Mấy người họ bắt đầu thân thiết với nhau rồi. Thấy sự gắn kết ấm áp của họ, tôi mỉm cười. Nhận ra rằng mình đang mỉm cười, tôi lấy tay phải che miệng lại nhưng cái tên elf nhạy bén này chỉ đánh mắt ra chỗ khác giả vờ như anh ta chưa thấy. Không biết anh ta hạnh phúc hay xấu hổ nữa.
“Ồ đúng rồi, mấy người không định tham gia à?” (Renji)
Đột nhiên nhớ lại, tôi hỏi thế. Tôi biết cả Feirona và Mururu đều xuất sắc hơn những mạo hiểm giả bình thường. Họ có thể không giành được chức vô địch nhưng có lẽ họ sẽ đi khá xa trong giải đấu.
Nhận thấy suy nghĩ của tôi, Feirona lắc đầu. Còn Mururu thì vẫn tiếp tục ăn bánh mì xúc xích. Con nhỏ này đúng là ưu tiên đồ ăn hơn mọi thứ.
“Tôi không thích nổi bật.” (Elf)
“Aah, tôi hoàn toàn hiểu ý anh mà.” (Renji)
[.........Và tại sao hai người lại thích như thế vậy?]
Ermenhilde thở dài bực bội với chúng tôi. Tôi là một chuyện nhưng thật hiếm khi Feirona cũng nhận được phản ứng tương tự từ Ermenhilde.
“Renji sẽ không tham gia ư?” (Solnea)
“Hm?”
Giọng nói phát ra từ một người không ngờ tới.
Solnea cũng đang ăn y như Mururu, hỏi tôi như thế. Tôi không ngạc nhiên, nhưng thấy chút hiếm hoi. Tôi tưởng cô ấy không có hứng thú với mấy thứ như vậy chứ. Vậy thì đừng có đưa cô ấy đến một nơi như đấu trường. Tôi có cảm giác như sẽ có ai đó nói với tôi như thế. Sao cũng được. Tôi cũng chỉ không thể bỏ rơi một cô gái mất trí nhớ mà phải không?
“Việc tôi tham gia đã được quyết định ngay từ đầu rồi. Là vào ngày thứ hai của những trận chính thức.” (Renji)
Giải đấu được chia ra làm hai ngày. Ngày đầu tiên là đấu đội. Ngày thứ hai là trận một đấu một giữa những người qua được vòng sơ loại vào ngày hôm nay và bao gồm cả những người anh hùng như chúng tôi. Ít nhất, vũ khí chúng tôi dùng không phải là thánh kiếm hay ma kiếm mà là những thanh kiếm tập cùn lưỡi. Aya cũng đã phải bị hạn chế một cách đáng kể.
Đúng như Utano-san muốn, nếu chúng tôi có thể kéo thêm nhiều người đến xem thì thật là tuyệt.
“Ra là vậy.” (Solnea)
“Gì thế, cô hứng thú với mấy thứ như thế này à?” (Renji)
“Nghĩa là sao?” (Solnea)
“Giải đấu, đấu trường, chiến đấu nói chung ấy. Cô hứng thú với mấy thứ như vậy à?”
Nói thế, tôi nhìn về phía cửa vào đấu trường. Solnea cũng nhìn theo tôi về phía cửa. Nhưng, cô ấy chỉ im lặng. Không nghe được câu trả lời nào, sau một lúc tôi nhìn lại Solnea chỉ để thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm tôi. Tôi vẫn không thể cảm thấy chút cảm xúc nào từ cô ấy cả. Ánh mắt của cô ấy vẫn đờ đẫn. Thực ra việc bị nhìn chằm chằm từ khoảng cách gần như vậy khiến cho nhịp tim của tôi tăng lên một chút.
“Không, không hẳn.” (Solnea)
“Ra...vậy sao……” (Renji)
Xấu hổ trước ánh nhìn của cô ấy, tôi nghẹn lời trong giây lát. Rồi Mururu đang ăn từ nãy giờ nhìn lên tôi.
“Mặt anh đỏ thế.” (Mururu)
“Cô tưởng tượng đấy.” (Renji)
“Kukuku, cuối năm rồi sao mà nóng quá ha?” (Elf)
[.........Tch.]
Mấy người thân thiết với nhau thật đấy. Chọc ghẹo tôi vui lắm cơ à? Khốn thật.
Gãi má đến nỗi như muốn chuột rút tay, tôi đảo ánh mắt đi. Lúc đó, Solnea chỉ nhìn chúng tôi trong bối rối. Tôi nghĩ cô ấy chỉ hơi tò mò về trận chiến nên cô ấy mới hỏi thế. Chắc là không có lý do nào đằng sau đâu. Tôi chỉ phản ứng thái quái lên khi thấy cô ấy nói thế, chỉ vậy thôi. Và cả ánh mắt của cô ấy nữa.
Không biết vì sao mà tôi không giỏi lắm trong việc nhìn thẳng vào người khác. Là do tôi thiếu tự tin sao? Là bởi vì tôi có cảm giác như họ sẽ nhìn thấu con người Yamada Renji là như thế nào ư?
“Nhưng, Renji, tôi có hứng thú muốn xem anh chiến đấu.” (Solnea)
“Ra là vậy sao. Ừ, tôi sẽ cố gắng trong trận đấu của mình để cô có thể thưởng thức.” (Renji)
Lại nói, đối thủ của tôi là Souichi. Thử sức không thôi sẽ khó mà thắng nhưng tôi không định từ bỏ trước khi mọi thứ bắt đầu đâu. Ít nhất tôi cũng sẽ cố một phát ngay từ lúc đầu.
[Thật bất thường. Tôi tưởng ngài không thích làm mấy việc đó chứ?]
Tôi không biết cô ấy nghĩ gì về tôi khi Ermenhilde nói với giọng có phần ngạc nhiên. Thường thì ở mấy tình huống như vậy, tôi sẽ nói gì đó thảm hại và Ermenhilde sẽ vì thế mà mắng tôi. Thường thì sẽ là vậy.
Ngay cả khi tôi có nghĩ thế. Tôi không hề thích nổi bật và tôi cũng không thể dùng Ermnehilde trong giải đấu. Trong tình huống mà lợi ích từ gian lận của tôi bị giảm đi tối thiểu, sức mạnh của tôi chỉ mạnh hơn một chút so với những mạo hiểm giả bình thường thôi. Thậm chí nếu tôi có đấu với Souichi trong lúc dùng kiếm tập, tôi vẫn có rất ít cơ hội để chiến thắng. Đúng như Ermenhilde nói, có lẽ tôi sẽ nỗ lực một chút rồi nhanh chóng thua cuộc và kết thúc. Ít nhất, tôi sẽ không nói mấy câu như tôi sẽ cố gắng hết sức.
[Ra vậy, tôi hiểu rồi. Tốt quá.]
Tiếp theo là giọng nói rất hạnh phúc của Ermenhilde. Thường thì khi nghe thế, tôi sẽ nói gì đó để ghẹo cô ấy nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng thể nói gì. Vì tôi có thể hiểu rõ Ermenhilde đang nghĩ gì. Cô ấy chỉ thực sự hạnh phúc vì tôi đã quyết định cố gắng hết sức. Cô ấy đã nói điều này với tôi từ lâu rồi. Thấy cô ấy hạnh phúc như thế, tôi chẳng muốn nói gì nữa. Khác với cảm giác từ ánh nhìn của Solnea, tôi che miệng lại.
Nhưng lần này, có vẻ không có ai thấy được phản ứng của tôi. Tôi đờ đẫn nhìn vào đám đông đang tụ tập trước cửa đấu trường. Và Solea cứ liên tục nhìn tôi.
“Có chuyện gì vậy?” (Renji)
“Anh đúng là một người thú vị.” (Solnea)
Nói thế, cô ấy quay trở lại ăn cái món giống bánh mì xúc xích. Không thể nhận ra ý của cô ấy là gì, tôi chỉ có thể nghiêng đầu bối rối.
[Như thường lệ, cô ấy đúng là một người kỳ lạ.]
Đúng là vậy thật.
*
*
*
(Phần 2)
Vào lúc Mururu và Solnea ăn xong bánh mì xúc xích và chúng tôi tiến vào đấu trường, hàng ghế khán giả đã gần đầy một nửa. Ngồi trên chiếc ghế đá, Mururu và Solnea ngồi bên trái và phải tôi. Feirona ngồi ở phía bên Solnea.
Khi tôi cầm cái xiên thịt Orc trên tay, tôi nhớ lại những lúc tôi xem bóng chày cũng giống thế này ở thế giới cũ. Rồi Mururu cũng đang ăn món tương tự như tôi di chuyển ánh nhìn. Tôi nhìn theo thì thấy Cô Francesca trong bộ đồng phục học sinh màu xanh dương. Cô ấy hiện đang đứng ở lối vào sân đấu. Trận tới hẳn là lượt của cô ấy rồi.
“Fran kìa.” (Mururu)
“Có vẻ vậy. Aah, trông cô ấy căng thẳng chưa kìa.” (Renji)
Nhìn từ phía xa thế này tôi có thể thấy rõ cô ấy đang rất là căng thẳng. Có vẻ cô ấy dùng kiếm làm vũ khí vì cô ấy đang nắm thanh kiếm được bọc trong bao, thắt qua ngực.
Tôi chuyển sang nhìn hai người hiện đang đấu với nhau trên đấu trường hiện giờ. Có lẽ do có rất nhiều người nộp đơn tham gia nên quá trình tuyển chọn được thực hiện bằng thể loại chiến đấu sinh tồn. Khoảng mười thí sinh hoặc ít hơn chiến đấu với nhau và chỉ có người cuối cùng mới được vào vòng trong. Ngoại trừ hai người đang chiến đấu ra, hiện đang có năm người đang nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn. Ít nhất là họ chưa chết.
Trình độ của hai người hiện đang đấu với nhau…...không hẳn là cao. Không, có lẽ do tôi đã quen với những trận đấu đẳng cấp hơn vì xem trận đấu tập giữa Masaki-chan và Souichi. So với những mạo hiểm giả của thế giới này, mấy người kia có vẻ thuộc trình độ trung bình. Một trong hai người họ đang dùng đại kiếm với chiều dài bằng với chiều cao của mình, người còn lại đang dùng hai thanh thanh kiếm ngắn trong hai tay một cách thuần thục.
Nhưng có vẻ không hứng thú với trận chiến của họ, Mururu tiếp tục tập trung hơn vào miếng thịt trên tay. Như thế có được không vậy?
“Đừng ăn quá nhiều. Chúng ta sẽ đi ăn trưa cùng nhau đấy có biết không?” (Renji)
“Không vấn đề. Tôi vẫn có thể ăn trưa được.” (Mururu)
“........Cô sẽ mập lên đấy.”
Khi tôi nói thế, cô ấy bắt đầu sờ soạng ngực mình như để kiểm tra cái gì đó.
[Có lẽ chúng ta nên để cô ấy béo lên một lần đi nhỉ?]
“Thế thì đúng là rắc rối.” (Elf)
Feirona đáp lại lời gợi ý của Ermenhilde. Đúng là vậy, đối với người nằm ở vị trí quan trọng trong đội tiên phong của nhóm như Mururu, cô ấy mà bị béo lên thì đúng là rắc rối. Mà tôi cũng không chắc là anh ta đang đùa hay nói thật nữa. Tôi cười khi nghe anh ta nói thế.
Không để tâm đến cuộc nói chuyện của chúng tôi, Mururu vẫn tiếp tục vỗ vỗ ngực. Tôi từng nghe rằng ngực con gái to lên bằng cách mát xa nhưng đó chỉ là mê tín thôi. Utano-san đã xác minh việc đó. Mà tôi cũng không biết cô ấy sẽ làm gì tôi nếu cô ấy nghe được chuyện này. Solnea ngồi bên cạnh cứ thẫn thờ người ra, có chúa mới biết cô ấy đang nghĩ gì. Vẫn như thường, tôi đoán vậy.
Sân đấu có cấu trúc hình trụ được bao bọc bởi tường đá. Bức tường đá có vô số vết xước và vết cắt ở trên. Mặt đất thì có vài chỗ hình như bị nổ tung ra và có cả vài món vũ khí đã hỏng nằm rải rác xung quanh. Tất cả những dấu hiệu này cho thấy mức độ khốc liệt của [trận chiến] đã diễn ra ở đây.
Đường kính ít nhất là 200m, tôi nghĩ vậy. Khá là bự theo quan điểm của tôi. Khá giống với đấu trường mà chúng ta đã xem trong mấy bộ phim. Chỗ cao nhất của khán đài được phủ bằng vải chất lượng cao. Đó là nơi dành cho quý tộc ngồi xem đấu trường. Lúc này, chúng tôi hiện đang ngồi đối diện trực tiếp chỗ đó. Những người khán giả khác đang hưng phấn hò hét và tận hưởng trận chiến ở đấu trường vào lúc này.
Giải đấu là sự kiện chính được diễn ra vào cuối năm. Người thắng cuộc sẽ được 5 đồng bạc, hơn nữa nếu họ được thừa nhận, họ có thể được bổ nhiệm làm Kỵ sĩ hoặc là Pháp sư hoàng gia. Không chỉ thế, đây cũng là nơi tốt nhất để bạn thử sức mạnh của bản thân. Ở cái thế giới thiếu thốn cách để giải trí này, có rất nhiều người chăm chỉ tập luyện hằng năm chỉ để tham gia giải đấu. Theo cách nào đó thì được tham gia giải đấu này đã là một vinh dự rồi.
“Liệu có ngày tôi sẽ lớn lên như Fran không?” (Mururu)
“Nếu mà có thì tuyệt thật.” (Renji)
“Ừ.”
Tôi quyết định không hỏi “lớn lên” chính xác là gì. Đó là cách mà tôi thể hiện lòng tốt. Không như Cô Francesca, tưởng tượng ra một đồng cỏ, tôi nói thế. Không lâu sau, Mururu quay trở lại ăn tiếp que thịt. Nhìn bề ngoài thì thứ mà cô muốn phát triển đó là bụng chứ không phải ngực đâu. Ừ thì cơ thể cô ấy hoạt động như một nữ thú, nên có lẽ cô ấy sẽ không béo lên nhiều đâu. Thực ra, tôi chưa từng thấy một thú nhân mập nào hết.
Trong lúc đó, có vẻ trận đấu trên đấu trường đang lên đến đỉnh điểm. Mạo hiểm giả dùng song kiếm bắt đầu tấn công dữ dội hơn trong khi đám đông hò reo điên dại. Cứ như được tiếng hò reo đó tăng sức mạnh, anh ta tung ra một loạt đòn tấn công bằng kỹ năng thực sự của mình chứ không phải là vung kiếm một cách loạn xạ. Nhưng cái tên dùng đại kiếm đỡ đòn tấn công rất tốt.
“Ai sẽ thắng?” (Solnea)
“Hm?”
Câu hỏi đó là của Solnea đang ngồi kế tôi, cô ấy vẫn nhìn thẳng vào sân đấu.
“Có lẽ là người dùng đại kiếm.” (Elf)
Feirona là người trả lời. Tôi cũng gật đầu trước câu trả lời không hề do dự của anh ta. Tên dùng song kiếm có tốc độ nhưng tên dùng đại kiếm lại có sự ổn định và cứng rắn. Anh ta đỡ lại hàng loạt đòn tấn công một cách dễ dàng. Ngay cả những người chỉ có tí kinh nghiệm chiến đấu cũng có thể nhìn ra rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi người dùng song kiếm hết thể lực.
Và đúng như dự đoán, tốc độ tấn công của anh ta chưa gì đã bắt đầu giảm rồi. Nhưng mà tên dùng đại kiếm vẫn chưa hành động. Hẳn là anh ta đang ngắm đến khoảnh khắc mà đối thủ của mình hoàn toàn kiệt sức……...Tôi đoán anh ta là kiểu người đề cao việc dứt điểm một cách vô cùng chắc chắn. Cách nghĩ của anh ta không hề sai khi khoảnh khắc tên dùng song kiếm ngừng tấn công, tên dùng đại kiếm đánh bay đối thủ đi cùng với hai thanh kiếm của hắn trong một cú vung. Khi tiếng hò reo vang lên, anh ta cúi đầu chào rồi bước đến cửa vào và giành lấy tấm vé đến vòng tiếp theo. Có vẻ là một kẻ khó gần, hay đúng hơn là một tên thô lỗ. Thực ra lại rất nam tính. Ngay cả vũ khí cũng là đại kiếm.
“Có vẻ Feirona chính xác rồi.”
“Ai cũng nhận ra thôi. Không phải cậu cũng đoán trước được rồi à, Renji?”
“Ừ thì, ta không thể biết trước kết quả cho đến khi trận chiến kết thúc mà.”
“fumu, cậu không sai, tôi nghĩ vậy.”
[Trận tiếp theo đang bắt đầu kìa.]
Cùng lúc đó, tiếng hò reo vang lên lần nữa.
Những thí sinh bị ngất đã được nhân viên đưa đi. Cùng lúc đó, trận tiếp theo——Cô Francesca và những người khác xuất hiện.
“Bắt đầu rồi.” (Renji)
“n, tôi biết rồi.” (Mururu)
Nhanh chóng ăn xong đồ ăn, Mururu nhìn xuống phía sân đấu. Bảy thí sinh. Nhưng chỉ có một người sẽ là người chiến thắng. Tên của những thí sinh được giới thiệu và người đầu tiên là Cô Francesca. Giọng thông báo vang trực tiếp qua tâm trí khán giả bằng ma thuật. Tôi đã khá quen với việc này nhờ có Ermenhilde, nhưng đúng là cảm thấy hơi lạ khi mà nghe thấy giọng ai đó trực tiếp trong đầu mình.
Ngoại trừ Cô Francesca ra, có vẻ ai cũng là mạo hiểm giả đến từ thủ đô hoặc Thành phố Chiến thuật, họ đều là dạng đấu cận chiến. Một pháp sư như Cô Francesca thực sự có thể thắng nếu cô ấy có thể duy trì tốt khoảng cách và tránh đối đầu trực diện.
“Cô ấy thắng được không?” (Solnea)
“Chúng ta sẽ sớm biết thôi.” (Renji)
Khi tôi trả lời thế, những thí sinh bắt đầu tản ra xung quanh. Có lẽ do quá căng thẳng, Cô Francesca đang hít thở sâu. Những mạo hiểm giả đã từng trải qua chiến đấu sẽ không dễ dàng để cho cô ấy yên đâu. Một pháp sư khó chịu, và vì cô ấy đang căng thẳng nên cô ấy sẽ là người bị nhắm đến đầu tiên. Thật dễ để hiểu tâm lý của họ dù chẳng đứng ở trên chiến trường.
Có vẻ Mururu cũng lo lắng không kém nhưng cô ấy vẫn tiếp tục quan sát Cô Francesca mà không chớp mắt.
[Vậy là bắt đầu rồi.]
“Ừ.”
Âm thanh bắt đầu trận đấu vang lên. Dù không dùng đến ma thuật nhưng có cảm giác như âm thanh đó vang khắp đấu trường.
Cùng lúc đó, tất cả thí sinh bắt đầu hành động. Bạn nghĩ rằng họ sẽ nhắm đến đối thủ ở gần nhất nhưng hai trong số họ đã nhắm vào Cô Francesca. Đầu tiên, một tên kiếm sĩ hói đầu và một tên người lùn dùng rìu tấn công cô ấy từ phía trước. Có lẽ cô ấy không ngờ đến chuyện này vì phản ứng của cô ấy chậm mất một bước. Việc hai thí sinh lập một đội như thế này dù chưa từng gặp nhau là bất bình thường.
Nhưng Cô Francesca cũng đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn kể từ lúc chúng tôi lần đầu gặp mặt. Cô ấy chỉ ngạc nhiên trong giây lát, ngay sau đó cô ấy đạp nhẹ xuống mặt đất và tên hói đột nhiên ngã đập mặt xuống đất. Đó là bẫy hố, một kỹ năng quen thuộc mà chúng ta đã thấy. Cô ấy đã tạo ra một cái hố nhỏ khó nhìn thấy. Đủ to để cho chân một người kẹt lại và vấp ngã. Vì tên đó đang cầm kiếm bằng cả hai tay, nên hắn không thể nhanh chóng trở lại từ cú ngã. Thấy người bên cạnh mình ngã như thế, chuyển động của tên người lùn cũng dừng lại trong giây lát. Khoảnh khắc tiếp theo, tên người lùn bị đánh bay đi bởi quả cầu ma thuật vô hình——quả cầu gió. Tiếp theo, cô ấy dùng thanh kiếm ngắn vẫn còn bọc trong bao đánh vào bụng tên hói đang nằm rên rỉ đau đớn do cú ngã đập mặt. Thanh kiếm nằm trong bao nên cô ấy không thể chém hắn được, vì thế mà cô ấy tung hết sức đập hắn và khiến hắn bất tỉnh. Tên người lùn biết đây là một cuộc đua khó nhằn, hắn loạng choạng đứng dậy nhưng một thí sinh khác đã nhân cơ hội đánh vào đầu và hạ gục hắn. Cô Francesca không phải là đối thủ duy nhất, để lộ sơ hở như vậy dẫn đến kết quả là thua cuộc.
Giờ chỉ còn lại bốn người. Trong lúc Cô Francesca đang đối đầu với hai tên kia, thì một tên khác đã bị hạ rồi. Một pháp sư, hai kiếm sĩ và tên còn lại là tay không. Có lẽ là một võ sư hoặc là người dùng hắc khí. Cô Francesca có lợi thế tấn công hơn nhưng tôi không nghĩ ba người kia sẽ để cho cô ấy có cơ hội đó. Tình thế bế tắc diễn ra trong vài chục giây. Người đầu tiên hành động đó là tên kiếm sĩ. Dùng dao găm trong hai tay, anh ta đối mặt với chiến binh tay không. Anh ta vung một chém về phía sườn của đối phương nhưng người đó dễ dàng né được và đấm một đấm vào người tên kiếm sĩ. Dù mặc áo giáp da nhưng đòn đấm quá mạnh vì anh ta đã buông tay khỏi dao găm và ngã xuống đất.
“Còn lại ba người.”
“Đúng vậy.”
Tôi gật đầu với những lời của Mururu. Trận đấu đang đi đúng hướng, tôi nghĩ vậy. Đầu tiên, khi hai tên kia cùng nhau tấn công, tôi tưởng thế sẽ là kết thúc nhưng cô ấy đã hạ gục họ một cách tuyệt vời. Phần giới thiệu đã nói cô ấy là một học sinh nhưng vì màn đánh đầu tiên của cô ấy, những kẻ khác giờ đang rất cảnh giác. Về khía cạnh kinh nghiệm, Cô Francesca cũng chẳng kém gì hai người kia. Việc cô ấy duy trì được áp lực không cho hai tên kia hợp lại tấn công là do đợt phục kích đầu tiên nhắm vào cô ấy đã thất bại. Ngoài ra, họ cũng chưa nhìn thấy bẫy hố của cô ấy. Đây là một lợi thế tuyệt vời cho cô ấy. Ma thuật cơ bản gồm quả cầu lửa hoặc gió hay là mũi tên đá hoặc băng. Ma thuật bẫy hố không nằm trong thường thức ma thuật cơ bản của người dân ở thế giới này. Phần lớn thông tin đồn thổi xung quanh rằng chỉ có Đại pháp sư và những anh hùng, Aya mới dùng loại phép đó thôi. Dù đã trôi qua một năm, tôi không nghĩ có nhiều pháp sư bắt đầu dùng loại phép này. Ít nhất là tôi chưa nghe thấy có pháp sư nào như vậy cả. Vậy thì bẫy hố có thể là con át chủ bài của cô ấy.
Người tiếp theo hành động đó là Cô Francesca và tên kiếm sĩ còn lại. Tên kiếm sĩ dùng trường kiếm và khiên da đối mặt với tên tay không. Cô Francesca dùng phép quả cầu băng không cần niệm chú và phóng nó về phía tên tay không để giúp cho tên kiếm sĩ. Nhưng có lẽ vì hắn ta có tầm nhìn tránh đáng kinh ngạc, hay chỉ là do có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu, hắn dễ dàng né cú vung kiếm và quả cầu băng to bằng nắm tay. Rồi sau đó, hắn ta phản đòn lại tên kiếm sĩ giống như lần trước nhưng cuối cùng hắn lại là người ngã xuống. Anh ta không ngã đập mặt như tên trước nhưng tên kiếm sĩ sẽ không để lỡ cơ hội này. Vì đứng quá gần nên tên kiếm sĩ không thể vung kiếm, hắn dùng khiên đập thẳng vào tên tay không và khiến hắn ngất đi.
Giờ là một đấu một. Không để một quãng nghỉ nào, tên kiếm sĩ lao về phía Cô Francesca. Như thế cho thấy rằng anh ta đã có kinh nghiệm chiến đấu với pháp sư. Các pháp sư dùng ma thuật hỏa lực mạnh, tầm xa để hạ gục kẻ thù, đó là hình ảnh chung về pháp sư của thế giới này. Cách tốt nhất để họ khó tập trung và niệm phép đó là lao về phía họ và đấu cận chiến. Ma thuật chỉ có thể được kích hoạt bằng cách tập trung và nâng cao trí tưởng tượng. Nói ngược lại, bạn hoàn toàn có thể khóa một tên pháp sư nếu bạn không để cho họ tập trung. Đó là thường thức cơ bản.
Một pháp sư bình thường sẽ cố tạo thêm khoảng cách nhưng Cô Francesca rút thanh kiếm ngắn trong bao ra. Làn ánh sáng ma lực bao bọc tứ chi cô ấy. Cường hóa khả năng thể chất. Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy cô ấy dùng phép này như một con át chủ bài vì trước đây tôi chưa từng thấy cô ấy dùng phép này.
“Chính là như vậy đấy.”
Tôi nghe Feirona nói thế. Feirona chính là người đã dạy cho Cô Francesca dùng kiếm. Thanh kiếm ngắn và trường kiếm va vào nhau, và dù có hơi lúng túng nhưng cô ấy đã xử lý được đòn tấn công. Đồng thời, cô ấy cũng để ý đến việc không để bị vấp ngã do những thí sinh đang nằm dưới đất. Cách để dùng kiếm, cách để di chuyển trên chiến trường. Nhớ phải tập trung trong lúc di chuyển cẩn thận. Có vẻ cô ấy đã được dạy bảo rất tốt.
Và Cô Francesca còn có thêm ma thuật để trợ giúp. Cô ấy đã quen với những đòn tấn công của đối thủ, hay là đối thủ của cô ấy bắt đầu rối lên và di chuyển một cách bất cẩn mà hắn ta khó lắm mới đỡ hết đòn tấn công của cô ấy. Còn cô ấy từ từ có thể hoàn toàn đỡ hết đòn tấn công của thanh trường kiếm mà không gặp nhiều rắc rối.
“So với người thằn lằn, chuyển động của tên đó quá chậm.”
“Ừ, rõ là vậy.”
Tôi đồng ý trước lời so sánh hắn ta với một con quái vật của Mururu. Quái vật có khả năng thể chất và thể lực nhiều hơn so với con người. Thậm chí còn không đáng để so sánh.
Nếu cô ấy có thể đối mặt với một con quái vật có dạng người mạnh mẽ hơn, thì việc cô ấy thể hiện kỹ năng như vậy cũng dễ hiểu. Pháp sư và kiếm sĩ. Một người đứng ở hậu phương và một người đứng ở tiên phong. Nhưng dù thế thì họ vẫn đang chiến đấu ngang sức với nhau. Trước khi tôi nhận ra, thì cô gái mạo hiểm giả non nớt kia đã trở thành một mạo hiểm giả có năng lực như vậy.
Sau vài giây trao đòn với nhau, đối thủ bắt đầu để lộ dấu hiệu kiệt sức. Mặt khác, Cô Francesca không hề tỏ ra tự phụ hay kiêu căng. Thậm chí còn không có dao động nào trong luồng ma lực đang bao quanh cô ấy cho thấy rằng cô ấy vẫn còn rất nhiều ma lực. Cuối cùng khi thấy đối phương vung một đường kiếm lớn, cô ấy tận dụng khoảng trống để tạo ra một cái lỗ bên dưới anh ta và chôn đến mắt cá chân hắn. Đòn tấn công của anh ta chỉ đánh trúng mặt đất và phần mặt để lộ ra bị thanh kiếm ngắn của cô ấy đập vào. Đòn đó đau lắm đấy, thật. Anh ta lăn lộn trên mặt đất và giật giật trong lúc nằm trên sân. Chỉ có khuôn mặt của anh ta trúng đòn nhưng tác động khi người anh ta va vào mặt đất thì rất mạnh. Máu chảy ra từ mũi phải cho thấy đòn đó đau đến thế nào.
“fuu.”
“waah.”
Có vẻ ngay cả tôi cũng thấy căng thẳng vì tôi vừa thở dài nhẹ nhõm và tôi cũng nghe thấy cùng một kiểu thở dài ở bên cạnh tôi. Tôi nhìn qua thì ánh mắt của tôi chạm với Mururu. Cùng lúc đó, giọng nói tuyên bố người chiến thắng là Cô Francesca vang thẳng vào đầu chúng tôi.
“Cô ấy thắng rồi.” (Mururu)
“Ừ. Có vẻ chúng ta cần ăn mừng rồi đấy.”
“Ừ.”
Tôi cười lại khi thấy Mururu nở một nụ cười tươi hiếm thấy. Tôi cảm giác lòng mình ấm áp khi thấy vẻ mặt của cô ấy.
Feirona thì không biểu hiện gì nhiều cho lắm nhưng tôi biết rằng anh ta cũng đang rất là vui. Không biết anh ta có nhận ra rằng khóe miệng mình nhếch lên nhiều hơn bình thường hay không? Nhận ra ánh mắt của tôi, tên elf đẹp trai che miệng một cách rất bình thường. Vì tôi luôn bị anh ta chọc ghẹo nên tôi chắc chắn sẽ hết lòng chọc ghẹo lại anh ta sau vậy. Thề luôn.
“Cô ấy thắng rồi.” (Solnea)
Nhưng chỉ có Solnea là nói với chất giọng đều đều như mọi khi. Tôi quay lại nhìn Cô Francesca một lần nữa. Tôi cá cô ấy là người ngạc nhiên nhất với chính kết quả của mình. Dù cô ấy được tuyên bố là người chiến thắng, nhưng cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm một cách ngạc nhiên vào thanh kiếm ngắn trên tay kia kìa.
Không biết cô ấy đang trải qua những loại cảm xúc nào, bây giờ cô ấy đang cảm thấy như thế nào nhỉ?
Tôi có chút tò mò nên tôi quyết định sẽ hỏi cô ấy sau trong lúc ăn mừng. Cô ấy vẫn đứng đó ngạc nhiên cho đến khi nhân viên bảo cô ấy rời đi.