Vào lúc họ hoàn tất việc chất hàng lên xe, mặt trời cũng đã bắt đầu ló dạng qua đường chân núi. Năm toa xe xếp thành hàng ở gần cổng phía Bắc, những người đánh xe cũng đã lên chỗ ngồi. Cùng lúc đó, Cô Francesca, Melentia-san và Solnea bước lên toa xe ở đầu. Phía sau họ, là 10 mạo hiểm giả đã lên ngựa và vào vị trí xung quanh những toa xe.
Cánh cổng đủ to để mọi người có thể dễ dàng đi qua, lính canh ở phía bên trên bức tường hô to mở cổng. Những người lính đứng bên cánh cổng bắt đầu kéo cần gạt, âm thanh nặng nề vang lên, cánh cổng gỗ khổng lồ bắt đầu mở ra.
Tầm nhìn của chúng tôi được mở rộng. Lộ ra một thế giới mờ mịt, yên ắng. Dãy núi đen kịt, đám mây xanh ngắt và bầu không khí se lạnh. Đây chính là khoảnh khắc ngay trước khi ánh nắng mặt trời có thể chiếu vào thế giới.
Khi mặt trời bắt đầu từ từ ló dạng hơn ở phía bên kia dãy núi, màu sắc bắt đầu trở lại với thế giới tối tăm. Trong lúc chứng kiến khoảnh khắc đó, chúng tôi cũng lên yên ngựa. Cùng lúc đó, những người đánh xe cũng 'Hây da!' một tiếng, bắt đầu di chuyển toa xe về trước.
"Trông anh vui quá ha."
Aya, đang cưỡi ngựa bên cạnh tôi, mỉm cười nói như thế. Sẵn nói, có vẻ bản thân Aya cũng đang tận hưởng khung cảnh này, hay có khi là do tôi tưởng tượng chăng?
"Ừ. Đúng như anh nghĩ, anh rất thích đi du hành."
[fufu…...đây là khung cảnh mà chúng ta chẳng bao giờ thấy chán mà.]
"Ừ. Mặc dù hầu như ngày nào tôi cũng thấy cảnh này, nhưng đúng là không thấy chán tí nào."
Trong lúc đáp lại Ermenhilde, tôi đánh ngựa đi lên bên cạnh toa xe đi đầu. Những kỵ sĩ của nhà Barton đang đi ngựa bên cạnh toa xe thứ hai tính từ toa đầu. Và những mạo hiểm giả còn lại thì đi quanh những toa xe còn lại. Bên phải toa xe đầu tiên là tôi và Aya, còn bên trái là Feirona và Mururu.
Dù đây là con đường được trải nhựa nhưng vẫn không bằng đường nhựa ở thế giới hiện đại. Khi đi trên con đường không bằng phẳng, toa xe tạo ra tiếng động. Trong lúc thấy âm thanh này thật dễ chịu, tôi nhìn lên phía bầu trời. Một vài chú chim bay qua không trung trong lúc tạo ra tiếng *chichi* trộn lẫn với âm thanh bánh xe của toa xe.
"Aya, em có ghét đi du hành không?"
"Không, em cũng thích lắm. Nếu không thì…...ừm, em sẽ không thể đi theo anh được không phải sao?"
"Thế sao."
Em ấy do dự một chút có lẽ vì lời nói của em ấy chứa đựng rất nhiều cảm xúc. Trong lúc cảm nhận những cảm xúc đó, tôi quay qua nhìn em ấy và thấy em ấy cười ngại ngùng bên dưới ánh nắng mặt trời ngày càng chiếu sáng hơn.
Một làn gió mạnh thổi qua chúng tôi. Mái tóc và áo choàng của Aya phấp phới trong gió và áo choàng của tôi cũng vậy. Một lần nữa, tôi hướng mắt của mình về bầu trời. Đám mây có vẻ di chuyển rất nhanh. Nhưng không khí không có cảm giác ẩm ướt. Không giống như trời sẽ mưa. Một thời tiết tuyệt vời để khởi hành. Tôi cảm thấy không chỉ mỗi đầu óc, mà cả cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn.
"Một lần nữa, mong được em giúp đỡ."
"Eh?"
"Chúng ta lại cùng nhau đi du hành nữa rồi. Nên là, mong được em giúp đỡ."
Khi tôi nói lại điều đó, Aya làm vẻ mặt ngạc nhiên. Nhưng đột nhiên vẻ mặt em ấy đổi thành một nụ cười, có lẽ em ấy đã nghĩ rằng mình vừa bị trêu, nên em ấy xấu hổ rời mắt đi.
Em biết đấy, đôi khi anh nói gì đó thì vẫn nói thật lòng mà.
Anh không có ý định mơ hồ về việc đó đâu.
"Vâng!"
Sau một lúc, em ấy quay lại và trả lời với một nụ cười tươi. Một nụ cười rất hợp với độ tuổi của em ấy và trông em ấy cũng rất hạnh phúc nữa. Biểu cảm này là phù hợp với em ấy nhất, nhất định là vậy.
Nụ cười ngây thơ nhưng cũng cố tỏ ra nữ tính nhất có thể. Vì Aya đều có cả hai khía cạnh đó, nên tôi không biết liệu Aya thích cái nào hơn?
[Ngài không định nói câu đó với tôi à?]
"Hử?"
[Cái câu, 'mong được giúp đỡ', hay đại loại vậy đó?]
Trong lúc đang lo lắng về câu hỏi mà tôi đã phải suy nghĩ vô số lần, thì Ermenhilde cũng đi hỏi tôi một câu kỳ lạ.
Cái kiểu câu hỏi gì thế? Aya cũng nghĩ y hệt kìa, em ấy đang lấy tay phải che miệng và run vai lên vì cười.
Ừm, tôi nghĩ Ermenhilde cũng rất hào hứng vì cuộc hành trình mới. Thật đấy——cô ấy đúng là giống với con người mà.
"Không phải cô lúc nào cũng ở với tôi sao?"
[muu]
"Được rồi, có hơi trễ nhưng——Mong được cô giúp đỡ về cuộc hành trình này nhé."
Vui chưa hả?
Khi tôi hỏi thầm như thế, Ermenhilde rơi vào im lặng.
"......Hai người rất thân với nhau không phải sao?"
"Ai biết được."
[fufufu]
Trong khi vừa đang cưỡi ngựa vừa đang nhìn Aya hơi bĩu môi, một tiếng gõ nhẹ vang lên, cửa sổ toa xe mở ra. Người ló ra ngoài là Melentia-san. Làn gió khiến mái tóc màu mật ong của cô ấy đung đưa. Nhìn vào bên trong toa xe, tôi thấy Cô Francesca đang nói chuyện với Solnea.
Trước khi chúng tôi khởi hành, tôi đã nhờ Cô Francesca chăm sóc cho Solnea, và nhìn qua thì có vẻ mọi chuyện vẫn ổn. Vẻ mặt của Solnea thì vẫn như cũ. Chỉ trong một khắc, có vẻ đã nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy mới liếc mắt qua nhìn tôi. Làm theo cô ấy, Cô Francesca cũng quay sang nhìn tôi nhưng trước khi cả hai có thể nói gì đó, thì Melentia-san đã lên tiếng.
"Renji-sama, Aya-sama, hai người không lạnh sao?"
"Cảm ơn về sự quan tâm của cô nhưng chúng tôi không sao. Dù gì thì chúng tôi cũng đã quen với việc du hành rồi."
"Ra là vậy. Nếu ngài cần gì cứ nói cho tôi biết, đừng do dự."
"Chỉ sự cân nhắc đó là đủ cho chúng tôi rồi."
Sau khi tôi nói như thế, cửa sổ đóng lại. Vì tôi cảm nhận có ánh mắt, tôi nhìn qua phía Aya và thấy em ấy đang nheo mắt nhìn tôi. Đương nhiên là em ấy cũng không có cười luôn.
"Trông anh thân thiết với cô ấy quá ha."
Sao tự nhiên lời nói của em ấy nghe sắc sảo hơn trước thế nhỉ?
Trong lúc đang suy nghĩ mấy điều ngu ngốc như thế, tôi nhẹ chỉnh khớp cổ. Mặc dù không thể nói việc này khiến người tôi căng thẳng, nhưng nó phần nào vẫn khiến vai tôi căng cứng mỗi khi nói theo cách như thế, cái cách nói những lời mà mình thường không dùng tới. Có lẽ tôi nên nhờ Aya mát xa vai vào tối nay. Tôi nghĩ thì thế, mà chờ đã, thế có tính là quấy rối tình dục không?
"Anh chỉ đáp lại lịch sự thôi mà."
"Đối với em thì trông chẳng giống thế tí nào?"
Nghe em ấy thấp giọng nói như thế, thành ra lại làm tôi bật cười. Mặc dù biết rằng như thế chỉ khiến cho Aya nổi giận, nhưng tôi cũng không nhịn được. Đúng như dự đoán, vẻ mặt của Aya thêm ủ rũ hơn. Cách nói này là bình thường nếu phải tham gia vào những buổi dạ hội hay tiệc tùng quan trọng đó. Có thể nói rằng tôi hầu như lúc nào cũng được nghe điều này bởi những tiểu thư quý tộc đã tiếp cận và quyến rũ tôi vì cái danh hiệu Anh hùng. Cách nói chuyện của tôi với Melentia-san cũng tương tự vậy thôi.
Thế không có nghĩa là tôi đã quen với cách ứng xử ở giới thượng lưu, nhưng mà tôi đã từng phải nói chuyện với rất nhiều người. Tôi tự tin mình có thể đọc được suy nghĩ của người khác, ít nhất là đọc được những suy nghĩ ngoài mặt.
Melentia-san là một thương nhân. Không hơn không kém. Đó là lý do duy nhất cô ấy đi với chúng tôi. Bởi vì tôi và Aya, với tư cách là anh hùng, thì là xứng đáng. Để trở thành thương nhân thì sâu bên trong cốt lõi phải như vậy. Chuẩn bị ngựa cho chúng tôi, đi cùng chúng tôi đến Merdiore cũng là vì hẳn cô ấy sẽ đạt được gì đó từ việc này. Thế giới này không dịu dàng đến nỗi để tôi nghĩ rằng tất cả việc này chỉ vì cô ấy là người thân của Cô Francesca. Thế giới, hay phải nói là xã hội. Cho dù xã hội của họ có chậm hơn chúng ta hàng trăm bước, thì con người cũng không dễ dàng thay đổi như vậy. Không biết là ai đã nói ra câu này nhỉ?
Bằng cách để chúng tôi hộ tống…...có thể là không, nhưng chỉ với việc đi ngựa cùng với chúng tôi có thể sẽ đem lại cho cô ấy điểm thu hút gì đó. Giờ tôi không tin người đến thế sao? Nhưng dù có thế nào, tôi sẽ không chấp nhận điều này theo mệnh giá đâu. Có rất nhiều thứ ở đằng sau lắm.
Nhưng——tôi còn chưa làm được việc gì để được gọi là Anh hùng. Ừm, vì cô ấy không du hành cùng với chúng tôi, nên tôi nghĩ cô ấy sẽ không biết đâu.
"Có vẻ em vẫn còn nhiều điều phải học hỏi đó, Aya."
".........Muu."
Nếu em ấy không học hỏi những điều tinh tế như vậy, thì vẫn còn lâu em ấy mới có thể ra mắt ở giới thượng lưu. Tôi không nghĩ Utano-san hay bao bọc quá mức lại để em ấy xuất hiện với em ấy như hiện tại đâu. Em ấy như hiện giờ, có thể còn bị lừa bởi mấy gã xấu xa.
Mà, tôi cũng có thể xem là 'gã xấu'. Dù gì thì tôi cũng biết mình thiếu quyết đoán đến thế nào. Chỉ vì tôi không muốn phá đi mối quan hệ của chúng tôi hiện giờ.
Mặc dù tôi biết như thế…...nhưng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với Aya như thế này.
"Rồi em sẽ hiểu được thôi."
"Cái phần đó của anh, chẳng thay đổi gì cả."
"hm?"
"......xem bọn em như trẻ con."
À, ra vậy.
Nhưng hờn dỗi như vậy thì có khác gì trẻ con đâu. Souichi có nói rằng Aya đang cố để trở thành người lớn. Để em ấy có thể đứng bên cạnh tôi. Nhớ lại điều đó, khiến tôi nghĩ rằng, tôi chưa bao giờ bảo em ấy trở thành như vậy.
Hờn dỗi như trẻ con như thế này, nổi cáu, phồng má, thoải mái trò chuyện, cười đùa, làm việc gì đó ngu ngốc rồi để bị mắng; đó chính là mối quan hệ mà tôi muốn có. Khi đó tôi có thể cư xử bình thường…...và thoải mái.
Nhưng nếu tôi nói ra điều đó, Aya sẽ nổi giận và nói tôi vẫn còn xem em ấy như trẻ con mất. Tôi biết thế, nên tôi mới không nói gì và cởi bỏ găng tay trái ra.
Cảm nhận cơn gió lạnh, những ngón tay tôi cảm giác như muốn tê cóng. Trời ạ, mùa đông khắc nghiệt thật sự.
"Anh đâu có xem em như trẻ con đâu. Ít nhất đó không phải là ý định của anh."
Nói thế, tôi đặt tay lên đầu em ấy. Thay vì vuốt ve, tôi chỉ đặt tay lên trên, nhẹ nhàng vỗ đầu em ấy. Tóc tôi chưa mọc dài ra nhưng tôi nghĩ sẽ khá khó khăn để chỉnh lại mái tóc dài. Đó là lý do, tôi không xoa đầu và phá đi mái tóc của em ấy.
"Muuu."
Nhưng dù thế em ấy vẫn có vẻ không hài lòng. Trông em ấy không giận lắm nhưng ngựa của Aya thì lại cách xa tôi một chút.
Chờ đã, đây cũng là quấy rối tình dục à?
Tôi đã nghĩ như thế nhưng không có câu trả lời. Mãi đến một năm trước em ấy vẫn không nói gì về việc này, nhưng tôi nghĩ em ấy đã ở độ tuổi mà tôi phải nên ngừng làm mấy việc như vậy. Tôi nên hạnh phúc khi thấy lũ trẻ trưởng thành hay nên buồn khi thấy chúng thay đổi đây? Chà, có lẽ là cái đầu rồi.
Quay người khỏi Aya, tôi nhìn về phía trước. Điểm đến của chúng tôi vẫn còn rất xa. Mất khoảng 5 ngày để đến Merdiore từ thủ đô. Gần hơn Thành phố Ma thuật nhưng vẫn khá xa. Vào tối, chúng tôi dự định sẽ thuê trọ ở làng nên chúng tôi có thể sẽ mất thêm nhiều ngày để đến nơi.
[Một cuộc hành trình thật nhàm chán.]
Trong lúc tôi đang mặc cái găng tay da vào, Ermenhilde đột nhiên lẩm bẩm như thế. Vì vậy mà tôi và Aya phá ra cười.
[Hm?]
"Đối với tôi thì một cuộc hành trình nhàm chán cũng tuyệt đấy chứ."
"Em cũng vậy."
[Thật sao? Thỉnh thoảng tôi cũng muốn Renji hành động giống anh hùng hơn mà.]
".........Cô vẫn còn nói thế à?"
Không hợp với tôi đâu. Lúc tôi nhún vai, Aya che miệng và khúc khích cười.
"fufu, em nghĩ có thể cũng hợp với anh đó nhỉ?"
"Thôi xin. Nếu anh mà làm anh hùng thì biết bao nhiêu cái mạng mới đủ cho anh đây."
[Không phải đó là lý do tôi, sát thần binh, ở bên cạnh ngài sao? Cái khí thế khi ngài cứu Cô Francesca hoặc Mururu bay đi đâu rồi?]
"Thay vì nói là tôi đã cứu họ, đúng hơn phải nói là chúng tôi chiến đấu cùng nhau."
Con Orc đen và Skeleton đều là những kẻ địch mạnh đối với tôi và tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi phải chiến đấu một mình. Khi nghĩ theo hướng đó, nói rằng chúng tôi đã chiến đấu cùng nhau nghe đúng hơn.
Nhưng Aya lại không biết chuyện đó, nên em ấy nhìn sang phía tôi với đôi mắt tò mò tỏa sáng. Em ấy chỉ ở với tôi đến trước khi tôi đấu với con Skeleton và em ấy cũng không biết rằng mình đã vô tình giết chết con Skeleton đó trong lúc dùng đòn ma thuật lửa công phá để ra khỏi mặt đất. Sau đó thì, tôi đã mất đi ý thức.
Trong lúc đang suy nghĩ như thế, cửa sổ toa xe lại vang lên tiếng gõ. Nhìn về phía đó, cửa sổ đã mở và Melentia-san lại lộ diện.
"Ngài có phiền, nếu tôi cũng muốn nghe câu chuyện đó không?"
"Ừm, chuyện này không hay gì đâu và nó cũng chẳng khác mấy so với một cuộc chinh phạt quái vật bình thường. Có được không?"
"fufu, đương nhiên."
Hmm, cửa sổ đóng nhưng cô ấy vẫn nghe được chúng tôi sao?......Hay do cửa sổ mỏng quá nên âm thanh vẫn có thể lọt qua bình thường. Tôi hơi bối rối nhưng tôi nhớ ra Ermenhilde cũng đang nói mà. Có thể Cô Francesca, người có thể nghe được [giọng nói] của cô ấy đã nói cho Melentia-san chăng? Nghĩ như thế tôi nhìn về phía cô ấy nhưng cô ấy đang ở cánh cửa sổ bên kia và đang đưa đồ ngọt cho Mururu. Hai người đang làm cái quái gì thế? Hai người họ thân thiết thật, tôi hơi ghen tị rồi đấy.
Có thể là do Cô Francesca lúc nào cũng cho Mururu ăn nhiều món khác nhau…...mà, sao cũng được.
[Vậy vì Aya cũng ở đây, sao không kể bắt đầu từ một năm trước đi?]
Khi Ermenhilde nói như thế, mặt Aya sáng hẳn lên. Có phải chuyện gì hay ho đâu mà.
Một năm trước. Sau khi tiêu diệt Nayfell, 13 người chúng tôi trở lại thủ đô để nghỉ ngơi. Aya chỉ biết đến đó thôi. Sau khi trở lại thủ đô, tôi nghỉ ngơi trong phòng…...ngày tiếp theo, trước khi mặt trời ló dạng, như ngày hôm nay vậy, tôi đã biến mất khỏi thủ đô Imnesia.
Sau đó, chuyện gì đã xảy ra ở thủ đô, tôi không biết. Từ những gì tôi nghe được, là Utano-san đã đưa ra rất nhiều sự sắp đặt và chuẩn bị một tin đồn tốt để lan truyền ra công chúng giải thích về sự biến mất của tôi.
Giờ thì, sau đó…...tôi đã làm gì?
"Sẵn nói, anh không nhớ là đã làm gì ngoài việc tuyệt vọng tiêu diệt quái vật như bây giờ."
[Ừm, đúng thật.]
Ngay từ đầu, tôi cũng đã khá nghiêm túc rồi.
Tuyệt vọng, cứ như đang dày vò chính cơ thể của mình, tôi đi tiêu diệt rất nhiều quái vật. Giờ nói mới nghĩ lại, tôi chẳng làm gì ngoài việc trút cơn giận của mình.
Eru đã chết, và cho dù cô ấy đã hồi sinh sau khi cầu xin Astraera, thì lại là một người hoàn toàn khác. Không biết phải làm gì, tôi chỉ biết giết và giết quái vật với Ermenhilde trong tay. Ừ, đúng là tôi chỉ đang trút giận mà thôi.
Rồi sau một khoảng thời gian, tôi mất hết động lực. Sau nửa năm trôi qua, tôi nhớ lại lúc đó tôi đã không còn một chút sự nhiệt huyết hay ý chí nào trong tôi. Ngoài điều đó ra, tôi chỉ đi du hành đây đó để thực hiện lời hứa của mình với Eru. Khoảng lúc đến cả chi phí đi lại tôi cũng không còn, tôi đã gặp Cô Francesca. Thật sự, đúng là một câu chuyện nhàm chán. Đến cả một người hát rong với âm giọng tuyệt vời còn không thể làm câu chuyện này trở nên thú vị được.
"Tôi nên bắt đầu từ đâu đây?"
[Trước tiên, trong một năm không có Aya, Renji đã cứu ba cô gái.]
Này, đồ ngốc, dừng lại. Đừng có ngụy tạo quá khứ của tôi chứ.
Sợ hãi quay sang nhìn Aya nhưng em ấy vẫn đang mỉm cười đợi tôi kể cho em ấy…...Sao em ấy mỉm cười nhưng vẫn thấy áp bức thế nhỉ? Nếu những người khác không có ở đây, có thể tôi đã bị quăng vô một cái hố và bị chôn chừa mỗi cái đầu ngoi khỏi mặt đất quá.
Melentia-san không nghe được Ermenhilde nên không có biểu hiện gì, nhưng bên trong toa xe Cô Francesca đang cố nhịn cười. Thấy cô ấy phải cực nhọc mà nhịn cười thì có vẻ những rắc rối liên quan đến phụ nữ của tôi thành ra lại là trò cười ở đây. Solnea, không thèm để tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ đang ăn bánh bên trong toa xe.
"Xem nào…...Hm?"
[Chuyện gì thế?]
Khi tôi đột nhiên kéo dây cương, con ngựa vì thế mà hơi hoảng lên.
Trong lúc chúng tôi đang thong thả cưỡi ngựa, tôi đã thấy một bóng đen nhỏ ở bên trong bụi cỏ. Sẽ không đời nào có trẻ con tộc người ở đây nên nhiều khả năng đó là goblin.
Tôi nheo mắt lại nhưng tôi không thể xác nhận được sự hiện diện đó. Mà, nhiều khả năng, bọn chúng——ít hơn 10 tên. Nếu chỉ có nhiêu đó, tôi không nghĩ chúng sẽ dám tấn công số lượng mạo hiểm giả này đâu. Tôi trấn tĩnh con ngựa, rồi giảm tốc độ lại.
"Có chuyện gì sao, Renji-sama?"
"Không có gì, chỉ là có vài con quái vật trốn trong bụi cỏ thôi."
Khi tôi nói như thế với giọng nhẹ nhàng, bầu không khí của Melentia-san cứng nhắc lại. Ở phía bên kia, có vẻ Feirona và mọi người đã nhận ra, Mururu cũng đã ngừng ăn và đang trừng mắt về phía trước.
Nhìn ra phía sau tôi, có vẻ những mạo hiểm giả không hoảng loạn hay gì hết.
"Goblin à?"
"hm? Ừ. Vậy là em cũng cảm nhận được bọn chúng rồi sao?"
Mà, nếu chúng để lộ nhiều đến thế thì cũng bình thường. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của em ấy, một lần nữa tôi nhận ra khoảng cách về khả năng của chúng tôi.
"Nhưng nhiều mạo hiểm giả như thế này, có lẽ chúng sẽ không tấn công đâu."
"Đúng là vậy."
Quái vật không phải lũ ngốc. Chúng sẽ không bao giờ đủ ngu ngốc để tấn công số lượng kẻ thù lớn hơn chúng. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có vài con ngu ngốc như vậy, nhưng kết cục thì vẫn thua thôi.
Nhưng chỉ vì chúng tôi có đông quân hơn không có nghĩa là tôi sẽ lơ là. Cũng tương tự với những mạo hiểm giả khác. Sau khi rời khỏi thủ đô…….một nơi được bảo vệ bởi những bức tường, bên ngoài lại là vùng đất của quái vật. Đó chính là một thế giới khó khăn nơi cái chết luôn cận kề chúng ta.
Dù có cảnh đẹp, không khí thoáng đãng và làn gió dễ chịu như vậy. Thế giới này, lại chỉ thiếu mỗi cảm giác mơ mộng đó.
"Mọi chuyện sẽ ổn chứ?"
"Không vấn đề gì đâu. Nếu xảy ra chuyện gì, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi."
"fufu. Thật yên tâm."
Ừm, tôi không có nói ai sẽ là người giải quyết nhé. Hiểu ra lời nói của tôi, Aya thở dài ở bên cạnh. Đương nhiên, là không để Melentia-san thấy, vì có tôi ở giữa làm tường che rồi.
Nhưng sự thật nếu goblin có tấn công, trước khi chúng đến được chỗ chúng tôi, thì đã bị mũi tên của Feirona và ma thuật của Aya xử lý rồi. Goblin——thực ra, dù có là lizardmen thì như vậy cũng đủ để xử lý rồi. Mà, vì lizardmen thường sống ở gần nước, nên chúng sẽ không xuất hiện ở trên cao lộ đâu.
"Vậy, chúng ta đang nói đến chuyện một năm trước đúng không nhỉ?"
"Vâng, về cách làm sao Renji-san tán tỉnh ba người con gái, hay đại loại vậy."
[Umu.]
Đừng có mà "umu" chứ đồ chết giẫm. Tôi có tán tỉnh bọn họ đâu!
Phần 2
Aah, mệt quá đi.
Vừa thở dài vừa ngồi trên giường, Feirona đang ngồi ở giường còn lại nhìn tôi. Buổi sáng chúng tôi đã di chuyển nhiều nhất có thể và vào tối chúng tôi quyết định nghỉ ngơi ở một ngôi làng nằm giữa Thủ đô và Thành phố Thương mại. Đúng như tôi nghĩ, quý tộc không thích dựng lều ngoài trời. Ừm, vì như vậy thì họ sẽ không thể tắm bồn mà, điều đó cũng bình thường thôi.
"Hôm nay trông cậu mệt mỏi quá nhỉ."
"Tôi thích du hành chứ không phải nói nhiều như vậy."
Cả ngày hôm nay, tôi đã phải nói về quá khứ của mình. Mặc dù không ảnh hưởng nhiều đến thể chất, nhưng về mặt tinh thần thì mệt mỏi lắm. Vì tôi đã biết chuyện này sẽ xảy ra, nên mới từ chối vào toa xe với cô ấy, nhưng cuối cùng cũng chẳng khác là mấy.
Mà…...tôi không ngờ là ngay cả Aya cũng hứng thú với câu chuyện của tôi đến vậy. Chắc rằng, em ấy thật sự lo lắng cho tôi sau khi tôi tự mình biến mất. Nghĩ như thế, tôi thấy có hơi khó chịu trong lòng. Tôi nên dừng lại, như thế này không giống tôi. Nghĩ như thế, tôi bẻ khớp cổ.
"Nói đến việc đó, có vẻ cậu là người hay nói nhiều những lúc bình thường nhỉ?"
"Đó chỉ là khi tôi ở với người quen biết thôi. Tôi nhìn thì không giống, nhưng khi ở quanh người lạ tôi khá lo sợ đó anh biết không?"
"fuh. Ừm, về việc đó thì không biết cậu nghiêm túc đến mức nào."
Trong lúc tận hưởng nói chuyện với Feirona, tôi cử động cơ thể vì nó đã nhẹ nhàng hơn sau khi cởi bỏ trang bị ra. Có lẽ vì tôi không tập luyện nhiều khi ở thủ đô, nên có cảm giác cơ thể tôi đã trở nên hơi cứng nhắc.
Có vẻ cậu elf tóc vàng cũng gặp trường hợp tương tự, anh ta cũng cử động cơ thể sau khi cởi bỏ trang bị, cố gắng loại bỏ đi sự cứng nhắc sau khi du hành một thời gian dài.
Nhân tiện đó, tôi đã đưa Ermenhilde cho Aya sau khi đến ngôi làng này. Tôi không định dùng cô ấy trước mặt người khác và tôi cũng có một thanh kiếm thường khác…...mà, Ermenhilde thì ghét việc đó lắm. Nhưng, đôi lúc tôi cũng muốn cô ấy bỏ thời gian để trò chuyện với những cô gái khác. Mặc dù tôi chỉ quan tâm cô ấy nhưng cô ấy vẫn không thích cho lắm.
Bây giờ có lẽ họ đang cùng nhau tắm bồn hay gì đó rồi…...Chờ đã, để tấm huy chương vào nước nóng có sao không thế?
"Vậy?"
"hmm?"
"Cậu đã nói rằng chúng ta sẽ đến Lục địa Elfreim nhưng mục tiêu cuối cùng là gì?"
Ồ đúng rồi, tôi vẫn chưa nói điểm đến cuối cùng cho bọn họ.
"Thế có nghĩa là, anh chấp nhận việc đi với tôi đến lục địa khác sao?"
"Ừ. Dù sao thì tộc trưởng của chúng tôi đã nói rằng hãy cố gắng giúp đỡ cậu nhiều nhất có thể mà."
Tộc trưởng, ý anh ta là tộc trưởng tộc elf sống trong rừng ma lực à. Hm, tôi đã làm gì để nhận được sự ưu ái của người đó sao?......Tôi cố nhớ nhưng không nhớ nổi việc gì.
Có thể tôi đã gián tiếp giúp đỡ người đó vào lúc nào đó, ở đâu đó chăng?
"Và tôi cũng có hứng thú với cuộc hành trình này của cậu nữa."
"Ồ?"
"Ngay cả lúc cùng với cậu ở Thành phố Ma thuật nữa, ở với cậu thì sẽ có gì đó rất thú vị và kích thích mà."
"fuh…...thế thì không khác gì so với cách suy nghĩ bảo thủ của elf không phải sao?"
"Tôi biết."
Tộc elf bình thường không rời khỏi khu rừng nơi là lãnh thổ của họ, nên Feirona từng hoạt động ở Thành phố Ma thuật thì có chút đặc biệt. Bây giờ, anh ta còn sẵn sàng để đến lục địa khác. Khá năng động đối với một elf thường hay ghét có thay đổi.
"Ừ, vậy chúng ta đang nói đến mục tiêu đúng không?"
"Ừm, cậu không muốn thương lượng về phần thưởng trước đó sao?"
"Tôi không nghĩ tôi có thể thắng anh về vấn đề đó đâu."
"Cậu chỉ dẻo miệng nói được có thế thôi à?"
Mỉm cười trước câu đùa của anh ta, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lặn và trời đã tối. Thứ duy nhất thắp sáng cho cái thế giới tối tăm này là những cây đèn ma thuật với ánh sáng mờ nhạt.
Những dân làng đang tản bộ trong làn ánh sáng mờ nhạt đó trông có vẻ rất hứng khởi. Có lẽ là do một nhóm quý tộc lớn đã đến trú tại nhà trọ của họ. Bây giờ tôi không nhìn rõ được nhưng tôi thấy rất nhiều mạo hiểm giả ra vào ở những nơi đó. Họ hẳn là vui lắm khi có người trong làng tiêu nhiều tiền cùng một lúc như vậy.
Melentia-san và Cô Francesca có kỵ sĩ phục vụ cho nhà họ, và trong trường hợp tệ nhất, còn có cả Aya nữa. Họ sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, thậm chí là có chuyện xảy ra bất ngờ.
"Cho đến giờ, yêu cầu của tôi cho mọi người chỉ là đi cùng tôi đến Merdiore thôi. Dù sao thì vẫn có khả năng có người nghe lén chúng ta mà."
"Ra là vậy."
Anh ta không hỏi thêm gì nữa chứng tỏ anh ta hiểu rõ chủ đề này không đủ bình thường cho người khác nghe thấy. Thật đấy, cậu Elf này thật đáng tin cậy. Khả năng tư duy và suy luận của anh ta thật tuyệt vời.
"Vậy bây giờ cậu định làm gì?"
"Xem nào. Giờ đi tắm bồn xong rồi đi hạ nhiệt ở quán bar thì sao?"
Cơ bản mà nói, thì vẫn như bình thường thôi. Feirona biết rõ tôi rất thích uống rượu nên không nói gì cả. Nếu là Ermenhilde, cô ấy sẽ thở dài và bắt đầu phàn nàn ngay.
Cũng hơi nhớ nhung việc đó, tôi đúng là hết thuốc chữa rồi. Thành ra tôi tự cười gượng vào chính mình.
"Vậy tối nay tôi cũng sẽ đi với cậu nữa."
"Ồ, được đó. Uống rượu với người khác vui hơn uống một mình. Ở một mình đúng là cô đơn mà."
"Tôi chỉ đi theo để mắt đến cậu thôi. Nếu để cậu một mình, có khi cậu lại nằm xỉn ở xó nào đó rồi."
Hả? Chờ đã, sao giờ tôi lại bị xem như một thằng bợm nhậu thế hả?"
Tôi chưa từng xỉn đến mức gục ra sàn ......kể từ rất lâu rồi.
".........đang trong công việc thì tôi cũng chẳng uống nhiều đến thế đâu anh biết không?"
"Việc đó thì tôi không rõ. Không phải tối qua cậu cũng uống rượu đó sao?"
Nói thế, Feirona rời khỏi phòng với nụ cười gượng. Anh ta đang để đồ thay trên cánh tay. Cũng lấy ra một bộ quần áo mới từ trong túi, tôi theo sau anh ta.
Ngoài phòng chung mà tôi và Feirona đang dùng, tầng hai còn có những phòng riêng với chi phí đắt hơn. Có một vài phòng ở cuối hành lang. Ở cửa có một kỵ sĩ đang đứng canh. Vậy đó hẳn là phòng của Melentia-san rồi. Mới đầu Cô Francesca cũng được cho phòng riêng, nhưng thế thì Mururu sẽ bị ra rìa nên họ đã dùng phòng chung. Ở cửa phòng của họ cũng có những kỵ sĩ đang đứng canh.
Tôi là người duy nhất thấy như thế thật kỳ lạ. Ít nhất thì Aya cũng làm vẻ mặt khó khăn. Nếu là những căn phòng được xây dựng kỹ lưỡng như ở lâu đài thì không sao, nhưng vì là cửa gỗ nên âm thanh sẽ không lọt qua sao?
"Có gì sao?"
"Ah, không có gì."
Có lẽ Feirona thấy tôi kỳ lạ khi đứng nhìn những kỵ sĩ nên đã dừng lại và lên tiếng, nhưng tôi lắc đầu. Mà, tôi không nghĩ họ sẽ nói chuyện gì đó không nên nghe đâu. Và nếu em ấy thực sự thấy phiền phức vì thế, em ấy sẽ đến nhờ tôi hay Cô Francesca thôi. Nói đến mới nhớ, Aya cũng đã quen với lối sống như vậy rồi. Em ấy sẽ không để tâm chỉ vì việc này diễn ra vài ngày đâu.
"Sáng nay tôi đã ngủ quên vì tối hôm qua, tôi chỉ uống rượu và bắt một người uống thứ nước kỳ lạ cùng với rượu mà thôi."
"Ý anh là sao?"
"Ừm, nhiều chuyện đã xảy ra lắm. Rất, nhiều luôn……"
Khi tôi nói như thế, anh ta thấy đây không phải là chuyện mà bản thân nên hỏi sâu hơn nên anh ta không quan tâm đến nữa.
Cứ như thế, chúng tôi tiến đến nhà tắm ở tầng một. Vì cũng có rất nhiều khách hàng khác ngoài chúng tôi nên rất đông. Vì không phải nhà nào ở làng cũng có bồn tắm nên ngay cả dân làng cũng dùng nhà tắm trọ này…...Khiến tôi nhớ lại nhà tắm công cộng ở thế giới của tôi. Không, vì không có mái che, tôi nghĩ nên gọi đây là nhà tắm ngoài trời. Vì khu tắm nữ nằm ở phía bên kia bức tường gỗ lớn, nên khiến nơi này còn giống hơn nữa.
Không để tâm lắm, lúc tôi cởi quần áo, thì có chút huyên náo nhẹ xảy ra. Lý do là vì cơ thể của tôi. Cả cơ thể của tôi chằng chịt những vết sẹo. Vì có thể cảm nhận được ánh mắt nên tôi biết.
"Dù đây không phải là lần đầu, nhưng đúng là kinh ngạc thật đấy."
"Cũng không hẳn."
Theo quan điểm của tôi, những mạo hiểm giả nào đã trải qua nhiều trận chiến khốc liệt thì sẽ có cơ thể chằng chịt sẹo thôi. Nghĩ như thế, tôi nhìn xuống cơ thể của mình. Đa phần các vết sẹo ở đây đều là do Ma thần Neyfell gây ra. Những vết còn lại là lúc không có Yayoi-chan kề bên, nhưng đa phần đều là từ Neyfell.
Vì tôi không có ma lực, kể cả với kỹ năng của Yayoi-chan, những vết thương của tôi rất khó để hồi phục nên những vết thương Neyfell gây ra là rõ rệt nhất. Sức mạnh được ban bởi Nữ thần và sức mạnh của chính Ma thần. Sức mạnh được ban phước so với sức mạnh của Thần, thì cũng rõ là cái nào mạnh hơn rồi. Cộng thêm tôi khá khó khăn để hồi phục nên vết sẹo mới còn lại.
Mà, đối với đàn ông, sẹo chính là huy chương danh dự. Tôi lạc quan suy nghĩ như thế. Dù thỉnh thoảng, thực ra là nhiều lần rồi, nó đã phá đi bầu không khí.
"Nếu giờ tôi mà có thêm vài vết sẹo trên mặt nữa thì ngầu bá cháy ha."
"Fuh, đúng là dù có ở đâu thì cậu vẫn không thay đổi nhỉ?"
"Chỉ là tôi đã quen rồi thôi. Dù sao thì việc làm quen với những ánh mắt tò mò của người khác cũng quan trọng mà."
Sẵn nói, cơ thể của Feirona hoàn toàn sạch bóng. Trên làn da trắng tinh của anh ta, điển hình của tộc elf, không hề có một vết sẹo nào. Tộc elf có khả năng tự hồi phục cao và nhờ thêm sự giúp đỡ của tinh linh, họ còn có thể cường hóa thêm khả năng đó nữa nên như thế này cũng dễ hiểu. Đây, thay vì thấy đố kỵ, tôi lại thấy như mình đã thắng ở phương diện nào khác, chắc tôi điên mất rồi.
Sau khi cởi đồ và xối nước lên người, tôi ngâm mình trong bồn tắm to gần đủ cho 10 người vào cùng một lúc. Hẳn phải có pháp sư lo chăm chút cho bồn tắm vì dù có nhiều người ở trong nhưng nước vẫn trong sạch. Cả nhiệt độ cũng tuyệt nữa.
"Fuh………"
Tại sao con người lại thở ra một hơi mỗi khi vào bồn tắm thế nhỉ. Đắm mình đến vai, tôi suy nghĩ như thế.
Aah, tôi có thể cảm thấy cơn mệt mỏi đang được rửa trôi đi. Đúng như tôi nghĩ, tắm bồn sau một cuộc hành trình dài đúng là một trải nghiệm sung sướng mà. Và uống rượu sau khi rửa đi hết mệt mỏi còn sướng hơn nữa. Tôi hào hứng đến nỗi hết chờ nổi rồi.
Ermenhilde không ở đây với tôi nên tôi có thể tận hưởng mà không bị gò bó gì cả. Trong lúc tôi đang tận hưởng bản thân, Feirona bước vào bồn tắm cách xa chỗ tôi một chút. Để mái tóc dài không bị ướt, anh ta đã cột nó lên đầu bằng một cái khăn. Chỉ nhìn mặt anh ta, pha trộn với vẻ đẹp của tộc elf, nhìn anh ta giống y như phụ nữ vậy.
"Mới đầu tôi không hiểu lắm tại sao cậu lại thích ngâm mình trong nước nóng đến thế, nhưng giờ rõ rồi, đúng là dễ chịu thật."
"Đúng chứ? Ai nghĩ ra ý tưởng tắm bồn đầu tiên đúng là thiên tài."
"Ừ, công nhận."
Một vài đứa trẻ, có lẽ là từ ngôi làng đang chạy giỡn bên ngoài. Hình như người lớn trông chừng lũ nhóc không ở đây nên bên trong khá sống động.
Ừm, đây cũng là một trong những sự quyến rũ của nhà tắm công cộng đó. Khi đó, ánh mắt của tôi hướng đến bức tường gỗ ngăn cách chúng tôi với khu tắm nữ.
"Gì thế? Tò mò về phía bên kia à?"
"......đối với anh, tôi là cái thể loại gì thế hả?"
Ý anh ta 'tò mò' là sao chứ? Tôi thích phụ nữ nhưng tôi không có sở thích nhìn lén người phụ nữ đến tên còn không biết. Và cái trò đó không có ổn đối với Melentia-san hay Cô Francesca đâu. Aya sẽ không do dự mà chôn sống và thổi bay tôi bằng ma thuật đấy. Gặp trường hợp nào thì kết cục cũng sẽ là đau thương hết. Còn Mururu và Solnea…...tôi không biết. Tôi có cảm giác như họ sẽ không phản ứng gì dù có bị nhìn thấy. Ít nhất thì Solnea sẽ không.
"Xin lỗi, nhưng tôi ra ngoài trước đây."
Trong lúc tôi đang suy nghĩ về phản ứng của họ, thì Feirona đứng lên và rời khỏi bồn nước. Anh ta vẫn còn chưa quen nên không ở lâu được.
Nghĩ rằng chắc tôi cũng nên rời đi, tôi đứng dậy. Dù sao thì ở đây một mình cũng chán lắm. Mặc dù trước đây thì tôi vẫn thấy bình thường. Trong quá khứ, Souichi và mọi người khá xấu hổ khi tắm bồn cùng nhau. Mà vì chúng còn ở độ tuổi đó nên cũng bình thường, nhưng kể từ lúc đó không biết chúng đã quen đi với tôi chưa?
Suy nghĩ như thế, tôi đã thay đồ xong. Đặt con dao làm từ xương rồng lên eo cho tình huống khẩn cấp, quần áo của tôi là một cái áo tunic cùng với quần ống dài, khác so với bộ trước. Feirona cũng tương tự.
"Vậy đi nhậu thôi chứ nhỉ?"
"Ừ. Đúng là chỉ những lúc như thế này thì trông cậu mới thực sự sống động."
"Đây là một trong những thú vui tuyệt nhất của việc du hành mà, uống và ăn những món ngon của ngôi làng."
"Thế mới đúng là cậu, thật đấy."
Trong lúc nghe giọng kinh ngạc của Feirona, chúng tôi bước vào đêm làng trong lúc cười đùa. Đôi khi, ở riêng với một chàng trai cũng không tệ. Vì Cô Francesca và Mururu lúc nào cũng đi cùng chúng tôi, nên tối nay sẽ vui lắm đây.