Trans: Thật ra chương 58 và 59 là của Tập 5, nhưng mình lại thêm nhầm vào Tập 4. Cho mình xin lỗi về việc này.
*********
Sáng hôm sau. Tôi hướng về cổng vào nằm ở tường phía bắc của thủ đô, ở đó có khoảng 5 toa xe và 10 người đang tập trung, chất hàng vào bên trong toa xe.
Trong số họ, có 4 người lính đang đứng quanh một toa xe sang trọng, trang bị giáp toàn thân như kỵ sĩ. Tôi không rõ đó là do Melentia-san thuê họ hay họ là những kỵ sĩ trực tiếp phục vụ nhà Barton, nhưng nhìn qua dáng vẻ mặc giáp và ánh mắt cảnh giác của họ, có vẻ trình độ của họ cũng không vừa. Sẵn nói là tôi chỉ có thể đánh giá sơ bộ về trình độ của họ thôi.
Trong lúc tôi đang nhìn một trong những người kỵ sĩ đó, Cô Francesca đang ở giữa bốn người họ cứ như đang được họ bảo vệ, nhận ra tôi. Sau đó Melentia-san cũng nhận thấy tôi.
Nếu không đến chào họ thì sẽ bất lịch sự, nên tôi bước về chỗ họ. Tôi rất tệ trong việc nghi lễ với những người khác, nhưng cũng không tránh được việc này.
"Renji-sama, cảm ơn ngài vì đã đi cùng chúng tôi hôm nay."
"Không, tôi mới là người phải nên cảm ơn cô vì đã chuẩn bị ngựa cho tôi."
"Ô, ngài không cần phải cảm ơn đâu. Sẵn đây, tôi rất mong ngài hãy vào trong toa xe với chúng tôi……"
"Việc đó, cho tôi xin lỗi, tôi thích cưỡi ngựa hơn."
Nói như thế, tôi nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị của cô ấy. Ngồi trong toa xe cũng được, nói thật thì tôi cũng rất muốn dành thời gian để ở với người đẹp như Melentia-san. Nhưng như đã nói, thật quá sức đối với tôi để giữ cách nói hình thức như vậy trong suốt chuyến đi. Thật là một quyết định đáng tiếc. Tôi không nghĩ mình sẽ hoà hợp được với tính cách của cô ấy nhưng mà, ít nhất tôi cũng muốn để lại ấn tượng tốt. Lý do đặc biệt nào ư, thì vì cô ấy là người đẹp mà.
Đàn ông ai cũng suy nghĩ như thế là chuyện bình thường mà, tôi tin là như vậy.
Giọng nói và ánh mắt của cô ấy có một vẻ sắc bén riêng biệt. Vẻ sắc bén này y hệt như ngày hôm trước nên đây có thể là biểu hiện tự nhiên của cô ấy. Vì em gái cô ấy đã tạo ra một bầu không khí vô cùng ấm áp bao quanh cô ấy, nên có lẽ nó đã làm cho vẻ sắc bén đó càng thêm nổi bật hơn. Mà, như thế thì cũng có vẻ quyến rũ của riêng nó.
"Thật đáng tiếc. Tôi đã rất mong được trò chuyện với ngài."
"Thật vinh dự, nhưng tôi không có nhiều chuyện thú vị để kể cho cô nghe."
"Ô, ra là vậy sao? Em gái tôi cứ luôn miệng nói rằng ngài là một người rất tuyệt——"
"O, Onee-sama!?!"
Ây dà, Cô Francesca đã nói gì về tôi thế? Tôi có chút tò mò nhưng hiện giờ rất khó để hỏi cô ấy. Bởi vì ở đây hiện có rất nhiều người.
Mà, nếu có cơ hội, tôi sẽ thử hỏi chuyện đó.
"Thực ra, tôi đã gặp khó khăn trong khi tự bản thân mình đi đến thủ đô. Cũng may là nhờ có sự giúp đỡ của em gái cô và những người đồng đội của tôi."
"Ngài là một người khá khiêm tốn, không phải sao?"
"Không hẳn. Việc tôi được em gái của cô giúp đỡ là thật. Như thế là đủ để tôi nói lời cảm ơn rồi."
Khi tôi đưa ra những lời khen ngợi như vậy, mặt Cô Francesca ngày càng đỏ hơn.
[Ahem.]
"Xin thứ lỗi. Đồng đội của tôi đang đợi tôi ở hướng đó. Nếu có chuyện gì xin hãy nói với tôi, đừng do dự."
"Đương nhiên. Xin ngài hãy đợi một chút, chúng tôi sẽ hoàn tất việc chất hàng sớm thôi."
"Tôi xin cáo từ."
Rồi rồi, trong lúc cười gượng trước màn chen ngang đáng yêu của người cộng sự, tôi rời khỏi chỗ đó. Nụ cười tươi của Cô Francesca thật ấn tượng. Điệu cười của Melentia-san cũng duyên dáng nữa.
[Mặt ngài nhìn dị quá đó.]
"Từ lúc sinh ra là có cái mặt này rồi."
[......hứm.]
"Tôi chỉ chào cô ấy thôi."
Cười gượng trước vẻ tức giận của Ermenhilde, tôi nhẹ nhàng vuốt ve cái huy chương ở trong túi. Tôi không nghĩ làm thế sẽ giúp cho tâm trạng cô ấy tốt lên nhưng ít nhất cô ấy sẽ ít phàn nàn hơn.
Trước phản ứng đáng yêu của cô ấy, tôi nhìn xung quanh. Tôi có nói là đồng đội đang đợi tôi nhưng đó chỉ là nói qua loa thôi. Thực ra, tôi cũng chỉ vừa mới tới đây nên cũng chưa kịp nhìn xem Feirona và mọi người có ở đây hay không. Ừm, đã nói như thế rồi mà giờ lại đi tìm họ thì có hơi xấu hổ. Nên tôi chỉ liếc mắt tìm bọn họ, nhưng may thay chưa gì tôi đã thấy anh chàng elf tóc vàng và cô thú nhân sói trắng. Dù gì thì họ trông cũng khá nổi bật. Solnea đang ngồi ở trên băng ghế gần chỗ họ. Họ đã nhận ra tôi vì họ đang nhìn về hướng này. Lúc tôi bước về phía họ, có vẻ ánh mắt của họ dịu đi.
"Xin lỗi, tôi đến trễ ư?"
"Un."
"......tại lúc mới tới đây tôi chưa nhìn thấy mọi người."
"Anh tưởng tượng thôi."
Đừng có nói dối trắng trợn vậy chứ. Mỉm cười trước lời nói dối đáng yêu đó, tôi cũng thoải mái hơn một chút. Đúng như tôi nghĩ, tôi thấy thoải mái hơn khi ở gần những người đồng đội mà mình tin tưởng.
Không phải là tôi không tin tưởng những mạo hiểm giả ở gần khác, nhưng tôi sẽ tạo ra một bức tường, hay phải nói là tôi sẽ vô tình giữ khoảng cách với những người đó, có khi nào là do tôi đã làm mạo hiểm giả quá lâu rồi không?
"Đã có chuyện gì sao?"
"hm?"
Trong lúc đang suy nghĩ, Mururu ngước lên nhìn tôi một cách bối rối…...mắt cô ấy nhìn vẫn buồn ngủ như thường lệ, kiểu như cô ấy cứ lơ mơ sao ấy.
"Mà đúng thật, tôi nghĩ cậu sẽ đến đây sớm hơn chúng tôi nhiều chứ."
"Thật sao?"
"Tôi cứ đinh ninh là cậu đã ở đây trước và hoàn tất mọi công việc chuẩn bị rồi."
"Anh nghĩ tôi nghiêm túc đến thế nào vậy?"
[Đúng thật…...haah.]
Thật đấy, tính cách tôi không có nghiêm túc đến thế đâu. Mà, đúng là tôi có xu hướng làm nhanh nghỉ sớm.
Ngoài ra, Ermenhilde nè? Nếu cô thở dài to như vậy, tôi sẽ thấy buồn đó biết không?
"Ừm, có vài chuyện đã xảy ra tối qua."
"vài chuyện?"
"Ừ, vài chuyện."
[Ngài chỉ bị lôi ra để nghe thuyết giáo thôi.]
"Cô im lặng đi có được không hả cộng sự?"
[Còn say xỉn nữa chứ.]
"Thật luôn. Cậu không thể nhịn ít nhất là ngày hôm qua được à?"
"Thì tôi được mời mà. Nhưng tôi không có ngủ quên vì uống quá chén nhé."
Ngay từ đầu, tôi đã đến đây trước giờ khởi hành, nên cũng không thể gọi là ngủ quên được.
Nhưng tôi nên bỏ cái cách suy nghĩ đó thôi. Thay vì cứ nhượng bộ, sẽ vui hơn khi nói chuyện như thế này.
Cả Feirona nữa, trong khi đang làm vẻ mặt ngạc nhiên, bật cười.
[Thiệt luôn. Vì ngài cứ hành động như thế nên mới bị thuyết giáo đấy.]
"Anh bị mắng sao?"
"Ờm Mururu, đàn ông trưởng thành chúng tôi phải giải quyết với nhiều chuyện lắm."
Khi tôi nói một cách cường điệu như thế, vẻ mặt ngái ngủ của cô ấy trở nên ủ rũ. Trong lúc thấy sự thay đổi nhẹ trên vẻ mặt của cô ấy thật hài hước, tôi nhìn về phía Feirona.
"Vậy mọi người đang làm gì thế?"
"Không có gì cả, chắc vậy."
"Chán lắm."
Từ những gì họ nói, thì họ đã đưa ra đề nghị giúp đỡ chất hàng hóa lên xe, nhưng đã bị người ta lịch sự từ chối. Tôi nghĩ vì là bạn của Cô Francesca, nên Melentia-san đang xem chúng tôi như khách.
Chúng tôi thật sự không để tâm lắm nhưng từ góc nhìn của một quý tộc, họ không thể bất lịch sự để cho những vị khách của mình làm công việc tay chân được. Đó là cách họ cư xử. Quý tộc có đủ mọi loại rắc rối khi so sánh với tôi.
Mururu thì có vẻ không quan tâm, còn Feirona hình như đang khá chán nhưng vì anh ta hiểu tình hình nên mới quyết định đứng đây không làm gì cả.
Giờ vẫn còn sớm chán, nên xung quanh chúng tôi cũng không có nhiều người. Chỉ có những người lính đang làm nhiệm vụ canh gác ở quanh khu vực tuần tra thôi. Vì đang ở gần cổng nên không có hội hay quán bar ở quanh đây, cũng ít thấy những mạo hiểm giả khác nữa.
"Bộ đó là gì thế?"
"hm?"
"Bộ trang bị đó khác so với bộ cậu mặc trước đây đúng không?"
"À ừ. Tôi chỉ lấy lại trang bị mà mình đã nhờ Đức vua bảo quản giúp thôi."
Khi tôi nói như thế, mặt Feirona hơi ngạc nhiên còn Mururu thì chỉ hừm~ mà thôi. Khoa trương trước mặt cô ấy đúng là chán mà.
"Phản ứng của cô nhìn yếu thế?"
"Vì tôi không biết cái gì tốt cái gì dở về một bộ áo giáp hay trang bị như vậy."
"Vì là tộc thú nhân phải không? Có vẻ chính cơ thể của cô là áo giáp và vũ khí mà nhỉ?"
"Ừ."
"Nhưng mà ít nhất cũng làm vẻ hứng thú đi chứ. Thật đấy, ít nhất cũng cho tôi lý do để giải thích chứ."
Cô ấy ưỡn ngực tự hào nhìn thật dễ thương. Cái đuôi đang ve vẫy có nghĩa là cô ấy đang vui. Mặc dù tôi không nghĩ Feirona nói câu đó là để khen.
Đột nhiên, cứ như ngửi được gì đó, cô ấy đưa mặt lại gần chỗ tôi.
"Có mùi như rừng."
[Vậy là cô biết sao?]
"Mũi tôi thính lắm."
Nói thế xong, Mururu làm âm thanh khịt khịt ở mũi. Tôi cũng vậy, bắt chước cô ấy, đưa tay áo lên mũi ngửi theo. Dù gì thì tôi đang ở trong độ tuổi vẫn cần phải để tâm đến bản thân xem có bốc mùi không mà.
"Mùi như rừng hả?"
"Hoa quả và cỏ lá, như mùi ở sâu bên trong khu rừng…...ngoài ra, còn có mùi gió nữa. Mùi của tinh linh đất Gnome và tinh linh gió Sylph."
"Bảo hộ của những tinh linh nhỉ? Không hổ là trang bị được dùng để đối đầu với Ma thần."
Trước lời giải thích của Mururu, Feirona cũng phản ứng theo. Có vẻ anh ta đã hiểu rõ được trang bị của tôi. Quả danh là người tộc elf và thú nhân, những người cùng chung sống với tinh linh. Họ rất nhạy cảm với những bảo hộ được yểm vào trang bị, tôi lại được khai sáng thêm một lần nữa.
Trang bị được rèn ra từ loài người rất mạnh. Cho dù có được làm từ sắt, thép hay bạc. Nhưng tất cả những thứ đó đều sẽ xuống cấp theo thời gian. Và có khả năng sẽ hư hỏng nếu liên tục sử dụng.
Nhưng, những trang bị được làm từ mithril bởi tộc người lùn hoặc những trang bị được làm từ tộc elf có yểm phép bảo hộ của tinh linh, miễn là tinh linh chưa loại bỏ đi phép bảo hộ của mình, thì những kỹ năng sẽ không bị giảm đi cho dù có bao nhiêu thời gian trôi qua. Hiệu ứng của nó chỉ bị giảm khi ở những nơi chết chóc như Rừng linh hồn thối rữa, nhưng ở lục địa Elfreim nơi mà chúng tôi hướng đến hoặc là ở Abenelm, phép bảo hộ hoạt động rất mạnh. Tôi biết được điều này từ cuộc hành trình một năm trước, chúng cho tôi khả năng phòng thủ nhiều hơn so với những gì mà chúng có.
Có vẻ hai người họ cũng hiểu điều này.
……...Thật, có khi tôi không cần phải giải thích cho họ làm gì.
"Chán thật…...mấy người không cho tôi có niềm vui để giải thích luôn."
"Những lời giải thích của Renji, khó hiểu lắm."
[Đôi khi ngài ấy nói có hơi quá trớn ấy mà.]
Mururu nói như thế trong lúc rời mắt đi. Mặc dù tôi không nhớ là mình đã đưa ra lời giải thích nào dài như vậy. Tôi là kiểu người như thế nào đối với Mururu thế nhỉ?
Tự nhiên giờ tôi thấy tò mò rồi. Trong lúc suy nghĩ rằng tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với cô ấy vào một lần nào đó, tôi nhìn xung quanh. Rồi tôi thấy Solnea đang ngồi ở băng ghế gần đó. Trời vẫn còn hơi mờ tối vì mặt trời vẫn chưa lên hết, người đẹp mặc váy đen cứ như một bóng ma đang ngồi ở đó. Ít nổi bật với xung quanh, vẻ mặt mơ hồ, và bên trong ánh mắt cô ấy không có một ý chí nào cả. Nếu có con nít nhìn thấy cô ấy, chúng nó có khi sẽ nghĩ rằng cô ấy là một con rối được chế tác một cách tinh xảo thay vì nghĩ cô ấy là con người cũng nên.
"Nếu cô thật sự nghĩ như thế. Chắc tôi phải dạy cho cô hiểu một chút rồi."
".........tôi không cần đâu."
"Nhưng vui lắm đó, việc học ấy."
Cô sẽ biết thêm nhiều thứ mà bản thân chưa biết đấy.
Tôi nghĩ đây cũng là một thứ cảm xúc có một không hai.
Tôi nghĩ như thế có lẽ là vì trước đây tôi đã từng rất ghét học hành và không hề thích thú với công việc của mình cho lắm. Nhưng sau khi đến thế giới này, tuyệt vọng học cách viết và đọc, hiểu biết cơ bản về việc du hành, hệ sinh thái của quái vật, cách sử dụng vũ khí và cách chiến đấu, mặc dù những thứ đó thật sự không cần thiết lắm để tồn tại trong thế giới này, nhưng tôi vẫn nhớ lại niềm vui khi tìm được những kỹ năng có hữu dụng với bản thân. Mặc dù đó chỉ là thứ mà tôi mơ hồ biết được, nhưng cảm giác được người khác dựa dẫm vào một lần thì rất tuyệt vời.
Tri thức là sức mạnh. Hiểu điều đó rất rõ, tôi dự định sẽ dạy cho Mururu nhiều thứ khi tôi có cơ hội.
"Không chỉ tôi, mà cả Feirona và Cô Francesca đã học hành rất nhiều rồi đó cô biết không?"
"ugh."
"Nhỉ?"
"Fuh…...ừ, đúng vậy."
Khi có thêm cái gật đầu của Feirona, Mururu rời mắt đi để cố trốn tránh. Có vẻ cô ấy rất tệ với học hành. Nhưng việc cô ấy không từ chối thẳng ý kiến này có nghĩa là cô ấy cũng không ghét nó.
Thú nhân là tộc 'chạy' bên trong rừng. Tôi nghĩ, ngồi một chỗ và đọc sách, có nghĩa là 'không di chuyển', nên họ mới không thích.
"Cô ấy từng thử đọc một quyển sách cùng với Francesca ở nhà trọ nhưng sau đó cô ấy nhanh chóng thấy chán."
"Feirona, tôi đã nói là phải giữ bí mật mà!"
"Ồ, vậy là có chuyện như thế nữa à."
Feirona nhún vai cường điệu. Bình thường anh ta là người điềm tĩnh, nên khi anh ta trêu Mururu như thế này trông thật vui.
Mururu thì vẫn là chính mình, câm lặng khi nói đến việc học. Ngay cả cái đuôi hay vung vẩy cũng cụp xuống đất rồi. Cả đôi tai sói cũng hơi rủ xuống một chút.
"Cô lên toa xe với Cô Francesca và dành thời gian đọc sách với cô ấy thì sao?"
"Tôi từ chối."
Trả lời ngay luôn kìa. Sức mạnh đằng sau lời nói của cô ấy nghe còn mắc cười hơn.
"Thật sao? Ngồi trên toa xe, được đội hộ tống bảo vệ, trong khi đó đọc một cuốn sách. Trông như một nàng tiểu thư quý tộc rồi không phải sao?"
"Tôi không thích."
Có vẻ Mururu cũng không thích cuộc sống như của Cô Francesca. Mặc dù có vẻ cô ấy không màng đến phần trước cho lắm.
"Chán thế. Tôi đang định trêu cô bằng cách nói rằng cô không phù hợp làm tiểu thư một chút nào."
"Renji, vẫn là kẻ bắt nạt, như mọi hôm."
"Thì chịu thôi chứ sao. Tôi là như vậy mà."
Lúc tôi nhún vai và nói như thế, Mururu đi ra phía sau Feirona cứ như đang trốn tôi.
[Có vẻ giờ cô ấy ghét ngài rồi.]
"Nhưng tôi thì không nghĩ như thế."
Rồi cô ấy bắt đầu đánh vào lưng Feirona. Cô ấy không dùng nhiều lực cho lắm. Ngay cả Feirona cũng đang mỉm cười kìa. Cảm giác như tôi vừa làm cho đứa con gái của mình giận vậy.
"Có vẻ như vẫn còn một chút thời gian nên tôi đến đằng kia chút nhé?"
"Được chứ, cậu cứ thoải mái."
Nói thế xong, tôi rời khỏi họ và hướng đến chỗ băng ghế mà Solnea đang ngồi. Cô ấy không nhúc nhích một chút nào trong lúc chúng tôi đang nói chuyện hay gì à, hình như cô ấy vẫn ở nguyên tư thế như hồi nãy. Cô ấy không thấy mệt sao?
Ngồi cạnh cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng thay đổi một ít. Sẵn nói, cô ấy chỉ quay đầu sang nhìn tôi thôi.
"Chào buổi sáng."
"Vâng."
"Cô nên chào người khác bằng câu 'Chào buổi sáng' khi gặp ai đó vào ban ngày, Solnea."
".........Chào buổi sáng."
Khi tôi nói như thế, cô ấy lặp lại lời của tôi như một con vẹt. Tôi không nghĩ cô ấy hiểu được ý nghĩa đằng sau đâu. Suy nghĩ cách để giải thích cho cô ấy, khiến tôi bị nghẹn lời một chút. Giờ mới nghĩ đến, tại sao chúng ta lại phải nói 'Chào buổi sáng' khi gặp ai đó mỗi ngày nhỉ? Tôi nhớ lại ngay cả khi còn bé, tôi cũng không thể tìm ra câu trả lời. Trước khi nhận ra, tôi đã nói câu đó cứ như đây là điều bình thường rồi. Vì cha mẹ tôi luôn nói câu đó mỗi sáng, nên tôi cũng nói theo.
Người ta nói rằng trẻ con thường hay bắt chước cha mẹ mình, nhưng mà chúng cũng bắt chước mọi thói quen hay cách chào hỏi luôn à? Không hiểu sao, mớ suy nghĩ hỗn độn của tôi có vẻ đã bị ảnh hưởng một chút.
"Có chuyện gì sao, Renji?"
"À, không có gì. Mà này, chúng ta sắp bắt đầu chuyến đi rồi nhưng cô có thấy gì khác biệt không?"
"Không hẳn."
Hẳn là vậy.
Niềm vui lớn nhất của những chuyến đi là được nhìn thấy những địa điểm mới, được gặp những con người mới, và đôi khi cũng kiếm được tiền nữa. Đối với mỗi người nó đều khác. Nhưng theo những gì tôi có thể nghĩ, Solnea không hề có những lý do như vậy. Là bởi vì cô gái này không hề có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Về mặt kỹ thuật mà nói thì cô ấy vẫn đang sinh sống, ngoại trừ một số thông tin thì người con gái này không có thứ gì cả.
Cô ấy không có cảm xúc như khi gặp được thứ gì đó đẹp đẽ hoặc kinh ngạc, cũng không có những ham muốn với thứ gì khác. Những [cảm xúc] mà con người có được trước khi họ có thể hoàn toàn hiểu được đó, cô ấy không có một chút nào. Họ có được những cảm xúc đó thông qua quá trình trưởng thành và phát triển cơ thể từ bé. Thứ mà người ta gọi là [tinh thần/lý trí], cô ấy không hề có. Ít nhất là tôi không cảm nhận được nó ở bên trong cô ấy.
"Vậy sao."
Tôi có nên nói thêm gì nữa không, hay chỉ như vậy thôi là đủ rồi? Tôi đúng là không giỏi trong việc nghĩ ra chủ đề gì đó để nói chuyện. Khi đối đầu với thương nhân tôi còn chưa từng phải đau đầu nhiều như thế này.
Cứ như cảm nhận được gì đó từ tôi, Solnea vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm tôi.
"Chuyện gì thế?"
"Không. Tôi đã nói gì sai sao?"
".........gì cơ?"
"Cảm giác như, khác với trước đây."
"Khác ư? Chính xác là cái gì cơ?"
"Tôi không biết."
Cảm giác như đang nói chuyện đúng nghĩa, nhưng cũng không đúng nghĩa cho lắm. Một đoạn trao đổi kỳ lạ. Có lẽ cô ấy đã nhận ra tôi đã suy nghĩ quá nhiều trước khi nói chuyện với cô ấy chăng?
Nhưng sau đó, cô ấy rời mắt khỏi tôi. Cô ấy, một lần nữa, nhìn về phía những người lính đánh thuê đang làm việc. Tôi còn không biết phải đưa những nghi vấn của mình thành lời như thế nào nữa.
"Cô đang tò mò à?"
"Về cái gì?"
"Tại sao tôi lại khác so với bình thường ấy?"
"Vâng."
Một lần nữa, ánh mắt cô ấy nhìn sang chỗ tôi. Đôi mắt màu đen không cảm xúc, cảm giác thật sâu thẳm và lạnh lẽo. Cứ như một cái hố không đáy vậy. Tôi đang bị đôi mắt như thế nhìn, nhưng tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và không rời khỏi.
"Vậy thì cứ hỏi đi. Khi cô tò mò về thứ gì đó, cứ hỏi tôi, hỏi tôi bất cứ thứ gì mà cô muốn."
"Vâng."
Cả giọng nói cũng vậy, hoàn toàn vô cảm, trống rỗng.
Cô ấy giống với một người, có thể nói rằng, cô ấy giống với thứ vũ khí tên là Ermenhilde, khi tôi lần đầu gặp cô ấy. Không phải là Eru, quay lại lúc tôi còn gọi cô ấy là Ermenhilde. Cô ấy lúc đó, không khác gì một món vũ khí cả, và Solnea cũng không khác biệt lắm.
Nghĩ như thế, tôi lắc đầu. Eru là Eru. Solnea là Solnea. Tôi có thể không tránh được việc gán ghép hai người họ nhưng đem hai người họ ra so sánh với nhau là thô lỗ. Đối với hai người họ.
Phần 2
"Vậy cô có thấy thứ gì thú vị không?"
"Không, tôi chỉ đang tò mò không biết họ đang làm gì thôi."
Như dự đoán, cả giọng nói và ánh mắt đều không có chút cảm xúc nào. Giống như lần chúng tôi gặp mặt, cô ấy chỉ nói những gì mà bản thân nghĩ đến.
"Cô thấy thế nào?"
Tôi bám theo những lời của cô ấy, và hỏi cô ấy thêm. Tôi không biết liệu cách này có đúng không, nhưng tôi không còn cách nào khác để bắt chuyện với Solnea ngoài chiến thuật này hoặc là đưa ra một chủ đề khiến cho cô ấy tò mò.
Thông thường, tôi hay cảm nhận giọng điệu và cử chỉ của người khác nhưng đối với Solnea thì việc này rất khó. Đôi khi cô ấy có những thay đổi rất mờ nhạt và như thế là chưa đủ để biết được cô ấy đang có hứng thú với thứ gì đó hay không. Cô ấy chỉ hơi tò mò với mọi thứ mà thôi.
"Mặc đồ xa hoa và làm việc cho người khác để kiếm tiền. Họ đạt được điều gì mà khiến họ phải làm như vậy?"
"Chà, một câu hỏi khá triết học đấy, hay nên nói đây là một câu hỏi khó để trả lời."
"Triết học?"
"Nó có nghĩa là nghiên cứu gốc rễ và ý nghĩa đằng sau mọi thứ."
Khi tôi nói như thế, cô ấy tiếp tục nhìn chằm chằm tôi chắc có lẽ vì cô ấy không hiểu. Mà, tôi không nghĩ hiện giờ thế giới này có tồn tại khái niệm về triết học nên đó là phản ứng dễ hiểu.
Ngay từ đầu, tôi cũng không biết gì nhiều ngoại trừ nghĩa của cái từ đó. Không, có lẽ tôi cũng không hiểu chính xác về nghĩa của từ này. Có thể đó cũng là một phần của triết học.
"Con người, có thể sống miễn là họ có thứ để ăn, có nước để uống và có nơi để ở. Họ không cần tiền hay quần áo. Cô đang nghĩ như thế đúng không?"
"Không, không có. Mặc quần áo cho ta cảm giác yên tâm và để có được quần áo, chúng ta phải có tiền. Càng có nhiều tiền thì chúng ta sẽ mua được quần áo xa hoa hơn cho bản thân. Chúng ta có thể thuê người khác để bảo vệ chúng ta. Như thế chúng ta có được cảm giác an toàn và bình yên. Thêm nữa, tiền và quần áo cũng là thứ thiết yếu đối với cuộc sống của con người."
"......Không phải cô rất thông minh đó sao?"
Có vẻ Solnea đã nhìn nhận sinh vật gọi là Con người kỹ lưỡng hơn tôi nghĩ. Vì lời nói của cô ấy còn cứng nhắc và hình thức, nên nghe cảm giác còn triết lý hơn cơ.
Mà dạo gần đây tôi không có dành nhiều thời gian ở với cô ấy, vậy nên cô ấy nghe cái này ở đâu thế nhỉ? Những người có thể nói ra những lời đó là…...Feirona hoặc Cô Francesca, tôi đoán vậy. Mururu, không phải là loại người hay nghĩ đến những thứ như thế này đâu…...nói ra có hơi thô lỗ nhỉ.
Dù thế nào, thấy cô ấy đã có thể nghĩ nhiều đến thế này lúc tôi không có ở bên cạnh, làm tôi thấy hơi xấu hổ một chút. Có lẽ, tôi không cần thiết nhiều như những gì tôi đã nghĩ.
"Không."
Khi tôi đang bắt đầu thấy hơi lo ngại vì cuộc hành trình sắp khởi hành của chúng tôi, Solnea lên tiếng bác bỏ với tôi. Tôi nhìn về phía cô ấy với câu hỏi tại sao cô ấy lại nói thế, nhưng cô ấy vẫn đang nhìn về phía trước…...về phía những người lính đánh thuê đang làm việc.
"Tôi không hiểu. Một người có thể sống tiếp khi chỉ biết nghĩ cho bản thân mà thôi."
"........."
"Vậy tại sao họ, lại cố gắng giúp đỡ người khác? Tôi chỉ không hiểu nổi."
"Hmmm."
Một người có thể sống sót nếu chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Đó đúng là một sự thật hiển nhiên nhưng…...có phải không. Tôi nghĩ sẽ không có một câu trả lời hoàn hảo nào đến mãi về sau.
Xây một căn nhà, trồng trọt, nuôi gia súc, lấy nước để uống. Rõ ràng là tất cả những việc này một người thôi làm cũng được.
"Nhưng, không thể được đâu."
"Tại sao?"
"Vì dù có thế nào, con người được sinh ra theo cái cách không thể chịu được việc sống một mình."
Ví dụ như, trò chuyện này. Không thể nói chuyện một mình được. Tôi không nghĩ có ai đó lại có thể chịu được việc không bao giờ nói chuyện với người khác, như thế thì quá cô đơn——tôi biết rất rõ điều đó. Và vì vậy chỉ có những người khác mới khắc phục được việc đó.
Đó là lý do, tôi nghĩ không ai có thể sống một mình mãi được.
Nhưng Solnea phải nhận ra và hiểu được, tự bản thân cảm nhận ra điều đó.
"Mà, mấy việc đó, rồi từ từ cô sẽ hiểu thôi, từng chút một kể từ lúc chúng ta bắt đầu từ đây trở đi."
"Vậy có được không?"
"Được chứ. Vì đó chính là thứ chúng ta gọi là 'cuộc sống' mà. Tôi nghĩ vậy."
Tôi cũng không chắc đâu. Mặc dù tôi đã đi đến giữa con đường cuộc đời của mình, tôi vẫn không có đủ trình độ để nói về ý nghĩa của cuộc sống. Đó là công việc của linh mục và tu sĩ, và của Thần linh nữa, tôi tin là như vậy.
"Nè, Solnea."
"Vâng?"
"Cô đã gặp chuyện gì vui vẻ chưa?"
Khi tôi hỏi như thế, tôi cảm thấy có một chút dao động trong đôi mắt vô hồn của cô ấy.
"Chưa."
Nhưng câu trả lời thì vẫn như vậy. Cùng một giọng nói, không thay đổi một chút nào.
"Kể cả lúc anh cười, Francesca và những người khác cười, còn tôi thì không."
Hình như cô ấy thấy nuối tiếc và hối hận về việc đó. Có cảm giác như vậy.
"Thế sao?"
"Vâng."
"......Thế cô có muốn cười không?"
"Tôi không biết."
Tôi nghĩ, thế này hiện giờ là được rồi. Chỉ từng chút, từng chút——như những bước đi của em bé, những bước đi rất nhỏ, trong giọng của cô ấy, tôi đứng dậy khỏi băng ghế.
"Thôi, nói chuyện sau nhé."
"Vâng."
Tôi có nên nói với cô ấy không, rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ có thể cười. Nghĩ như thế, tôi rời khỏi chỗ này.
Cuộc trò chuyện đó làm tôi thấy lo ngại hơn về cuộc hành trình sắp tới đây. Ma thần ghét con người.
Xem nào, hôm qua tôi đã gây ra nhiều rắc rối cho Utano-san và Ermenhilde, nhưng bây giờ tôi nên làm gì đây?
"Mà này, hiếm khi thấy cô im lặng đến thế đấy."
[Hửm. Tôi chỉ cảm thấy bầu tâm trạng không nên chen vào thôi.]
Không ngờ có ngày tôi lại nghe câu nói đó từ miệng cô đấy. Tôi, thật cảm động quá, đến nỗi muốn khóc rồi đây này.
Cười gượng và tưởng tượng ra cảnh cô ấy sẽ ưỡn ngực ra nếu có cơ thể thật, tôi thấy một hình bóng khác đang đứng gần Feirona và Mururu. Khi tôi bước đến chỗ họ, hình bóng đó quay sang nhìn tôi.
".........Oi."
"Ah, chào buổi sáng."
Tôi lườm Aya người vừa chào như thể mọi chuyện đều đang bình thường, nhưng em ấy chỉ làm ngơ như chẳng có chuyện gì cả. Thật đấy, đây là lý do mà tôi ghét những người đã trải qua những trận chiến sống chết. Ra vẻ đe dọa là hoàn toàn vô dụng với họ.
"Sao em lại tới đây?"
"Ờm, em tỉnh dậy và thấy Renji-san đi đâu đó nên……"
"Em lén đi theo sao?"
"Thô lỗ nha. Em chỉ thấy lo lắng thôi."
"Hou?"
Mặc bộ trang bị nguyên bản như tôi, Aya nghịch tóc và mỉm cười nói như thế. Bên cạnh cô ấy là hai cái túi, có lẽ là nhu yếu phẩm cho cuộc hành trình.
Cảm nhận được bầu không khí, cả Feirona và Mururu đều im lặng và nhìn xung quanh.
"Anh nhớ đã nói rõ là 'không' rồi mà nhỉ?"
"Vâng, đúng là có. Nhưng Renji-san, anh thấy đó, em cũng được mời đến nhà Francesca senpai mà."
"......Hả?"
Tôi mới nghe đến chuyện này đấy. Khi tôi nhìn Mururu, cô ấy chỉ gật đầu.
"Đêm hôm qua, chúng ta đã quyết định việc đó ở nhà trọ rồi mà."
"Sau khi anh đưa ra quyết định về cuộc hành trình ư?"
"Ừm, có không ta. Em không có biết chuyện gì hết nha."
Thật không biết xấu hổ.
Ngày tiếp theo sau khi tôi được Astraera nói về vụ của Solnea, tôi đã kể về cuộc hành trình và mục tiêu của nó cho Đức vua Joshua, O'brien-san và những người đồng đội cũ. Lúc đó, Yui-chan và Anastasia kiên quyết đòi đi theo nhưng tôi đã từ chối. Chỉ vì sự tự mãn không muốn lũ trẻ dính vào cuộc hành trình nguy hiểm khác mà thôi. Và đương nhiên, Aya cũng không phải ngoại lệ nên tôi cũng đã từ chối. Ngay từ đầu, tôi đã mượn danh người lớn viện cớ về việc học hành của em ấy.
Vì tôi biết em ấy sẽ không chấp nhận, nên tôi đã nói dối rằng tôi sẽ khởi hành vào ngày mai và chỉ nói sự thật cho Đức vua Joshua và Utano-san. Nhưng có vẻ Aya đã nhìn thấu và đi trước tôi một bước…...mặc dù tôi đã nặn óc để nghĩ ra kế này.
Tôi nhớ lại Utano-san có hành động hơi kỳ lạ vào sáng nay, hẳn là vì cô ấy cũng đã nhận ra hành động của Aya. Mà, cô ấy giỏi về chuyện này hơn tôi mà. Nhưng như vậy có nghĩa là ngay cả Utano-san cũng chấp nhận cho qua chuyện này sao? Mặc dù cô ấy cũng theo phe không để cho lũ trẻ gặp những chuyện nguy hiểm như tôi.
Hoặc có lẽ——tôi là người duy nhất vẫn còn nghĩ Aya là trẻ con sao?
"Ah, Toudou-san cũng làm bentou cho chúng ta nữa nè."
"Yay!"
Chỉ những lời đó thôi mà đã làm cho Mururu lên giọng thích thú. Đuôi của cô ấy cũng đung đưa một cách hăng hái nữa. Feirona thì im lặng, chắc anh ta đang để cho tôi đưa ra quyết định.
"Nè, Aya."
"Eh, um…...vâng, chuyện gì ạ?"
Khi tôi hỏi lại, em ấy ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt hơi sợ hãi một chút.
"Em đã nói việc này cho Utano-san chưa?"
"......Ch, chưa ạ nhưng em đang định gửi một lá thư khi chúng ta đến Merdiore."
Việc đó, cơ bản nghĩa là tôi sẽ là người bị cô ấy mắng. Cô gái đó, trong mọi việc, đều rất nhân hậu với trẻ con mà. Rồi cuối cùng, tôi lại là người phải đối mặt với những hậu quả. Giờ chuyện đó đã trở thành một sự thật hiển nhiên luôn rồi.
Nói thế xong, ánh mắt của Aya vẫn chưa bình tĩnh lại vì em ấy sợ sẽ bị tôi mắng.
Khi tôi lấy tay day thái dương, vẻ mặt của Aya càng thêm tối mịt. Thôi, ít nhất là em ấy còn biết việc mình đang làm là sai. Mặc dù nói thật là việc này cũng không xấu đến thế. Gặp nguy hiểm, làm người khác lo lắng…...tôi cũng đâu có quyền để giảng dạy cho người khác về điều này mà đúng không? Đó là lý do mà tôi đã quyết định nói sai ngày với Souchi và Aya.
Một người lớn không quan tâm đến sự an toàn của bọn trẻ…...có thể có tồn tại nhưng điều đó không phải tôi, Utano-san hay một ai khác muốn.
Suy nghĩ cách để thuyết phục em ấy, tôi cũng tự hỏi liệu có đúng khi cứ xem em ấy là trẻ con. Bây giờ, cái nào mới là câu trả lời đây?
"Mururu. Ra đằng kia ăn thôi."
"Được. Renji, gặp sau."
Nói thế xong, Feirona đem Mururu đi mất. Thật đấy, mấy người biết cách đọc bầu tâm trạng tốt thật. Ermenhilde, tôi cũng mong cô học hỏi được từ anh ta. Mururu cũng vẫy tay với Aya nữa. Thật đấy, mấy cô nàng này thân với nhau quá.
"Vậy,"
"Vâng."
Nghe giọng tôi, Aya hơi thu mình và gồng cơ thể lên. Cái sự tự tin từ hồi nãy bay đi đâu hết rồi?
".........Em có thật sự tới đây là vì Cô Francesca mời em không?"
"Chuyện đó——"
"Anh không giận đâu nên cứ nói với anh."
"......không ạ……"
Ra là vậy.
Tôi hít một hơi, thật sâu và dài. Ôi trời.
"Được thôi."
"Eh?"
"Anh nói là được thôi. Anh sẽ gửi thư cho Utano-san."
Hay đúng hơn là vì chúng tôi vẫn chưa khởi hành nên em ấy có thể quay về lâu đài và…...tôi nghĩ việc đó là không thể nào. Và tính thêm việc là chúng ta đang nói đến cô gái đó đấy, nên có lẽ là cô ấy đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra rồi. Cái này gọi là niềm tin không biết có được không?
Mà, tôi chỉ cần gửi một lá thư thông qua người bán rong ở Merdiore thôi. Ở thế giới này vẫn chưa có chuyển phát thư nên gửi thư thông qua thương nhân hay người bán rong là chuyện bình thường. Cũng không có nhiều bí mật và nếu người bán rong bị quái vật tấn công và giết chết, thì cũng chẳng biết lá thư đó đi về đâu. Là như thế, hoặc có thể dùng ma thuật như bồ câu đưa thư nhưng…...ồ đúng rồi, Cô Francesca cũng là một ma pháp sư mà. Mặc dù tôi chưa từng hỏi cô ấy nhưng tôi không nghĩ cô ấy có phép đó đâu. Tôi sẽ thử hỏi Melentia-san sau vậy.
Dù sao thì,
"Em tự mình quyết định việc này đúng không? Vậy thì anh không có quyền nói gì cả."
Em ấy đã 18 tuổi rồi. Đây cũng là năm thứ ba sau khi đến thế giới này. Em ấy cũng hiểu được rất rõ sự khắc nghiệt của cuộc hành trình. Nguy hiểm của những trận chiến, cơn đau từ những vết thương, em ấy biết hết tất cả ấy vậy mà em ấy lại chọn đi, tôi không còn lý do để ngăn em ấy nữa.
Tôi không phải Utano-san nhưng có lẽ tôi cũng khá nhân hậu. Ừ, tôi là vậy mà. Em ấy 18 tuổi. Thay vì tiếp tục cuộc hành trình một lần nữa, em ấy nên ở trường học và kết bạn. Mặc dù tôi biết điều đó…...tôi cũng thấy yên tâm khi em ấy du hành cùng với chúng tôi.
Đúng vậy, là yên tâm. Đừng có nhầm đó là 'hạnh phúc'. Như thế thì sẽ khá rắc rối theo nhiều phương diện với cương vị là người lớn.
Không biết Aya đang nghĩ gì mà vẻ mặt em ấy vẫn còn hơi ảm đạm. Có lẽ em ấy còn nghĩ rằng tôi vẫn đang giận em ấy. Đúng là tôi khá tức giận khi thấy em ấy ở đây…...tôi nghĩ vậy.
Tôi không muốn em ấy phải liều lĩnh, tôi không muốn em ấy phải gặp nguy hiểm. Tôi muốn lũ trẻ được đến trường và học hành như bao đứa trẻ khác. Tôi nghĩ như thế theo cách của người lớn, theo cách của người giám hộ, nhưng cuối cùng đó cũng chỉ tự cho mình là đúng. Làm ngơ đi ý muốn của Aya, thay vào đó sẽ là ý muốn của tôi. Tôi biết như thế——là không đúng. Trước đây tôi cũng được nói như thế nhiều lần rồi, nhưng ở đâu đó sâu bên trong tôi cái cảm giác đó vẫn còn tồn tại. Em ấy 18 tuổi rồi, tôi không thể làm ngơ nữa.
…...không, cho dù Aya hay những đứa khác có bao nhiêu tuổi, lớn đến thế nào, thì tôi vẫn sẽ là người lớn và chúng vẫn sẽ là trẻ con…...tôi chắc chắn bản thân sẽ suy nghĩ như thế.
Tôi quay sang nhìn đứa trẻ này. Em ấy đã cao hơn trong một năm qua. Và em ấy cũng đã xinh hơn. Tôi đảm bảo trong tương lai em ấy sẽ là một cô gái xinh đẹp cho mà xem. Không biết em ấy sẽ làm kiểu mặt gì nếu tôi nói như thế nhỉ. Nhưng điều đó sẽ đi trái với nguyên tắc [trêu chọc] của tôi. Theo quan điểm của tôi, trêu chọc là phải luôn tận hưởng phản ứng của người khác. Bạn không nên đưa cảm xúc thật của mình vào.
"Em trưởng thành rồi."
[Gì đây, tự nhiên nói nghe hay thế.]
"Tôi chỉ đang nghĩ rằng em ấy đã trưởng thành rồi thôi. Thấy chứ, em ấy cao hơn một chút rồi kìa?"
Trước đây, em ấy chỉ cao gần đến ngực tôi nhưng giờ em ấy đã cao hơn rồi. Khi tôi nói như thế, vẻ mặt của Aya trở nên nhẹ nhõm một chút.
"Nhưng,"
"Vâng!?"
"Đừng hành động liều lĩnh, nhé? Anh đã hứa là phải bảo vệ em rồi nên khi em liều lĩnh, thì anh phải liều mạng để bảo vệ em đấy."
"Việc đó……"
"Anh không có ý định chết đâu. Và cũng không có dự định để em chết…...Đây sẽ là một cuộc hành trình nguy hiểm nhưng hãy sống sót để trở về, với mọi người."
Với mọi người. Chúng tôi đã từng mất đi rất nhiều sinh mạng trong cuộc hành trình đó. Nhưng lần này, tôi không định để ai chết nữa đâu. Việc đó sẽ khó khăn không? Tôi có quá ngây thơ khi nghĩ như thế không?
Tôi nghĩ là có.
Nhưng dù vậy, thì tôi vẫn sẽ nói những lời đó. Bởi vì nếu không, tôi sẽ không thể tiến về phía trước. Tôi phải loại bỏ hết những suy nghĩ xấu. Đó là lý do, tôi đã hứa. Cho dù có khó khăn hay đau đớn đến thế nào…...hoặc buồn bã, có thể là vậy. Để bảo vệ một lời hứa, tôi chỉ có thể tiến về phía trước. Phần con người của tôi yếu đuối như vậy đấy.
"Cảm ơn, Aya."
Hít một hơi khác, tôi nói như thế.
Bởi vì tôi yếu đuối, đó là lý do…...tôi lại thấy hạnh phúc khi được du hành cùng với Aya như thế này. Nhưng tôi sẽ không nói ra điều này đâu.
"Eh?"
[Hiếm thật đấy. Đáng lẽ ngài phải là loại người ngược lại cơ chứ.]
"......cái đó, hôm qua Utano-san cũng nói như vậy đúng không?"
Đừng có dùng mấy lời mà cả bản thân cô cũng không hiểu được chứ. Tôi cười.
"Mặc dù như thế này, tôi vẫn dễ thấy cô đơn lắm. Càng nhiều đồng đội càng tốt."
"Vậy lý do là như thế sao……"
Khi tôi nói như thế, Aya nhìn rõ chán nản. Vai của em ấy cũng rủ xuống một chút. Vì tôi đã cảm ơn em ấy nên tôi đoán em ấy đang mong chờ gì đó từ những lời nói tiếp theo của tôi, nhưng tôi thật sự sẽ nói ra mấy lời như thế dễ vậy ư?
Khi tôi cười, Aya nhìn tôi cay đắng.
Cái phản ứng đó đúng là hài mà.
——Tôi nghĩ, tôi cảm giác hơi lo ngại về cuộc hành trình này.
Cứu lấy thế giới, hồi sinh Ma thần, nhiệm vụ từ Nữ thần…..vào cuối cuộc hành trình, chắc chắn sẽ có những sự hi sinh. Tôi không thể thay đổi điều đó.
Solnea thấy lo lắng về việc cô ấy không thể cười. Bây giờ đó chẳng là gì ngoài một mối lo mơ hồ, nhưng từ từ cô ấy sẽ bắt đầu tò mò với nhiều thứ. Tôi thấy đó là điều đáng chúc mừng. Bây giờ Solnea không có thứ gọi là cảm xúc nhưng sau khi thấy nhiều thứ về thế giới này và học hỏi thêm nhiều điều…...tôi có thể mong đợi nhiều hơn ở cô ấy.
Nhưng,
Cuối cùng, cô ấy phải sống với thân phận là Ma thần. Không phải là Solnea mà là Ma thần, một cuộc sống mà con người không chào đón cô ấy. Không biết cô ấy sẽ nói gì khi tôi nói cho cô ấy biết?......Mà, tôi đã từng đưa Astraera đi nhiều gian hàng rồi. Nghĩ như thế, tôi mới thấy những suy nghĩ của mình ngớ ngẩn như thế nào. Như dự đoán, ở một mình, suy nghĩ của tôi sẽ đi sai hướng. Đó là lý do, khi có Aya ở trước mặt thấy thật yên tâm…...em ấy thật đáng yêu khi nghiêng đầu lúc tôi nhìn em ấy.
Nhìn về phía Solnea. Cô ấy chỉ đang nhìn về phía kia với vẻ mặt mơ hồ.
Nếu cười, hẳn cô ấy sẽ xinh lắm.
"Có chuyện gì sao, Renji-san?"
"Không, về Solnea……"
"Solnea thì sao ạ?"
"Nếu cười thì cô ấy trông sẽ rất xinh đúng không?"
"........."
[......cái gì thế?]
Ngay lập tức, bên hông tôi bị khuỷu tay đánh vào…...Hình như tôi gãy xương rồi, không đùa đâu.
Mặc dù đó chỉ là nói đùa để loại bỏ bầu không khí nặng nề. Vì em ấy đánh tôi khá mạnh nên tôi hụt hơi một chút. Lúc tôi hơi cúi người về phía trước, Aya bước đi bỏ tôi lại. Sau khi đi được một chút, em ấy quay lại nhìn tôi qua bờ vai.
"Renji-san, hôm nay anh không có bữa sáng đâu."
Nói thế và mỉm cười, Aya bước về phía Feirona và mọi người. Sao cười mà nhìn vẫn đáng sợ thế?
"Dữ dằn thế. Đùa thôi mà."
[Gieo gì gặt nấy thôi.]
Chắc vậy.
Mà, còn tốt hơn là bắt đầu cuộc hành trình với bầu không khí nặng nề đó. Tôi thật sự nghĩ như vậy.