Kamigoroshi no Eiyuu to Nanatsu no Seiyaku

chương 55: kiếm và katana

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thanh trường kiếm trong tay tôi, cảm giác rất nặng nề.

Đã bao nhiêu lần tôi nghĩ mình đã——?

*

*

Đây là lần thứ n tiếng hò reo cuồng nhiệt vang lên khi tôi đứng trên đấu trường.

Những tiếng hò reo đó không phải dành cho 'con người' tên Yamada Renji, mà là dành cho người Anh hùng cứu nhân.

Hiểu như thế, nhìn vào đám đông đang hò reo phấn khích, tôi đáp lại họ bằng cách vẫy nhẹ tay lại với họ.

"Anh trông thoải mái quá."

"Thật sao?" (Renji)

"Ừ, hơi thoải mái quá rồi đó."

Có vẻ đối thủ của tôi không nghĩ rằng tôi đang nghiêm túc. Tôi nhớ hình như cậu lính đánh thuê tóc đỏ cũng nói gì đó y hệt thế ở vòng hai, nhưng thật ra giờ tôi đang rất là nghiêm túc mà.

Thành thật mà nói, trong số tất cả những thí sinh tham gia giải đấu này, không có một ai mà tôi có thể tự tin nói rằng [mình sẽ thắng chắc]. Thực ra tôi còn không thể hạ một chút cảnh giác của mình khi đối đầu với họ nữa.

Tôi đã đề cao cảnh giác quá mức, hậu quả là làm cho tinh thần của mình thêm mệt mỏi.

Không quan tâm đến nội tâm tôi đang nghĩ gì, Masaki-chan nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Nếu tôi có sở thích kỳ lạ thì ánh mắt đó của em ấy sẽ khiến tôi thấy hưng phấn. Trong lúc nghĩ đến mấy điều không phù hợp đó, tôi đối mặt với em ấy.

"Vậy?"

"Hả?" (Renji)

"Đối đầu với em, anh sẽ nghiêm túc chứ?"

"......Ở vòng một và hai là anh đã nghiêm túc rồi mà."

Gãi má, tôi đáp lại.

Cùng lúc đó, tôi bắt đầu nghe thấy giọng nói [ma thuật] và cuối cùng tôi cũng đã quen được với nó.

Nhưng lần này, giọng nói lại không như lúc thường. Thay vào đó, nghe lại rất quen thuộc——đó là giọng của Utano-san. Cô ấy bắt đầu giới thiệu chúng tôi.

Nghe cô ấy giới thiệu bản thân mình trước khi nói, tôi mới để ý rằng cô ấy lúc nào cũng tận tụy với mọi việc. Nghĩ như thế, tôi mỉm cười.

"Haah."

Thấy rõ phản ứng của tôi, Masaki-chan thở dài.

Em ấy thở dài nghe rất nặng nề và rũ vai xuống…...Em không cần phải làm thế đâu nha. Giờ tôi lại có cảm giác như đây là lỗi của mình khi nhìn thấy điệu thở dài đó.

"Anh đúng là được mọi người yêu mến đó." (Masaki)

"n…...muu."

"Chị ấy lo lắng cho anh mà phải không. Cơ bản là chị ấy đi xa đến nỗi chỉ để chứng tỏ chị ấy đang ở với anh, dù chỉ được một chút."

Em ấy nói thế với giọng hơi châm chọc, tôi không rõ có bao nhiêu ý châm chọc và nghiêm túc trong câu nói đó. Em ấy nói như thế trong lúc nhún vai cường điệu, trông rất giống với Koutarou lúc cậu ta nói đùa. Nếu tôi nói ra là em ấy xé cổ họng tôi mà không cần chờ đến tín hiệu bắt đầu mất.

Hoặc có khi em ấy có ý nghiêm túc thật.

Lúc tôi do dự đáp lại, em ấy tiến lên thêm nữa. Nhưng dù chỉ có một lần, thấy em ấy nói đến mấy điều này thay vì nói về chiến đấu, tôi nghĩ tâm trạng em ấy hiện đang rất tốt. Mà thế lại tốt hơn.

Điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới đó là thứ gì đó liên quan đến Souichi…...hay trong trường hợp tệ nhất, chỉ vì em ấy đang chuẩn bị chiến đấu với tôi.

"Gì thế, có chuyện gì tốt đẹp với Souichi rồi hay gì à?" (Renji)

"...muu."

Ồ. Có vẻ tôi đoán đúng ngay phát đầu tiên rồi.

Vẻ mặt trêu chọc của em ấy, trong một khắc đã nghiêm lại ngay lập tức, rồi biến thành vẻ ngạc nhiên khi em ấy nhìn tôi.

Thật dễ hiểu mà. Một cô gái đang yêu nhìn đúng dễ thương.

"Ra vậy, ra vậy. Ra là em đã có thể tiến thêm một bước với cậu nhóc rồi à?" (Renji)

"Im đi."

Em ấy thấp giọng nói thế. Giọng nói nghe như phát ra từ sâu trong bụng của em ấy có thể làm cho trái tim của bất cứ ai run lên vì sợ hãi.

Nhưng tôi đã quen rồi. Tôi đã quá thân thuộc với em ấy vì em ấy là một trong những người đồng đội đáng tin cậy của tôi. Tôi chẳng thấy nó đáng sợ hay ghê gớm gì cả. Thực ra lúc bình thường em ấy cư xử rất oai nghiêm, như thế này thì vui hơn. Cũng có thể nói là tôi không thấy sợ nhỉ?

"Ừ ừ, được rồi. Anh không có định biến chuyện tình yêu của người khác thành trò đùa đâu." (Renji)

"guh."

Nhận thấy Masaki-chan thật dễ thương khi em ấy nghẹn lời, tôi rút kiếm ra khỏi bao.

Tôi đã dùng một thanh kiếm ngắn để dạy cho Cô Francesca cách để dùng nó đối phó với một người dùng kiếm lớn, nhưng đúng như tôi nghĩ, tôi không thể làm thế này với Masaki-chan.

Nếu là chiến đấu thì em ấy rất nghiêm túc. Dù có là đồng đội, em ấy sẽ không thích nếu tôi nương tay.

Nhưng ở thế giới này, chiến đấu mà không dùng hết sức, dù là tập luyện thì vẫn có thể gặp nguy hiểm. Em ấy thích kiếm, thích vung thanh katana của mình và thích chiến đấu. Tôi hiểu cảm giác của em ấy nhưng tôi mong em ấy ít nhất cũng cố hiểu cảm giác không muốn làm em ấy bị thương của tôi.

Vì hầu như lúc nào Souichi cũng tập luyện với em ấy, ở một mức nào đó mà việc tập luyện đã trở thành một việc hằng ngày của em ấy.

Chắc là vì cộng sự của em ấy cũng là một chiến binh với sức mạnh tương tự, nên em ấy đã nghĩ rằng cậu nhóc có thể làm điều mà em ấy dễ dàng làm được, hoặc đại loại như vậy. Kiểu suy nghĩ đó đúng là nguy hiểm quá đi mà. Nếu chúng mà mắc lỗi ở đâu đó, chúng sẽ không chỉ bị thương nhẹ thôi đâu. Đúng hơn là đã có vài lần Yayoi-chan phải trị thương cho hai đứa vì một số sai lầm. Và chúng cũng giấu việc đó với chúng tôi nữa.

Ít nhất thì chúng cũng hiểu được là chúng sẽ bị mắng. Mà việc đó mới khiến tình hình thêm tệ hơn.

"Mà, có lẽ em sẽ đấu với Souichi ở vòng cuối. Sao em không giành lấy chiến thắng và yêu cầu cậu nhóc nghe bất cứ điều gì mà em nói nhỉ?" (Renji)

"Eh?"

"Không phải đó là dụ ý thông thường sao? 'Nếu tớ thắng cậu phải nghe mọi điều tớ nói! Nếu tớ thua tớ cũng sẽ làm theo' đúng không?"

Khi tôi nói đùa như thế, Masaki-chan nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc.

"Vậy là có cả chiến thuật như vậy à!" (Masaki)

"......Onii-san thật vui khi thấy cái đầu của em vẫn vô dụng như mọi khi."

"An——anh nói ai vô dụng hả!"

Ấy chà.

Tôi vung thanh trường kiếm vài lần để kiểm tra tình trạng của nó. Tôi đã nói là mình có thể thắng, nhưng cuối cùng đây vẫn là một trận đấu kiếm.

Dù tôi có cố gắng đánh lạc hướng sự tập của em ấy đến thế nào, một khi chúng tôi bắt đầu trận đấu thì điều đó vẫn vô dụng. Thế mới thấy sức tập trung của Masaki-chan kinh khủng như thế nào trong trận chiến.

Vì tôi biết như thế, nên ít nhất tôi đã muốn làm rối loạn sự tập trung của em ấy dù chỉ được một chút nhưng——[giọng nói] của Utano-san không cho tôi thời gian làm việc đó.

Lời giới thiệu về chúng tôi đã kết thúc. Việc còn lại cho chúng tôi đó là thủ thế trước khi có tín hiệu bắt đầu trận đấu.

"——"

"——"

Hah.

Có vẻ cả hai chúng tôi đều suy nghĩ y hệt nhau.

Chỉ cần đối mắt với nhau thôi, tôi có cảm giác như suy nghĩ của chúng tôi cũng khớp với nhau.

Hisaki Masaki. Cô gái đã ước có một thanh kiếm có thể [Chém xuyên cả định mệnh] từ Nữ thần Astraera.

Về sức tấn công, em ấy còn ngang hàng với Dũng sĩ nhận được thánh hộ từ Nữ thần và Tinh linh Vương. Đối mặt với người dùng ma kiếm và không có Ermenhilde, thậm chí có đến 10 tôi có lẽ cũng không thắng được.

Trong lúc nghĩ như thế, tôi hạ thấp hông xuống. Giống như Masaki-chan thủ thế cho chiêu rút kiếm của em ấy, tôi thủ thế cầm kiếm bằng hai tay và hơi che thanh kiếm ở phần hông bên trái. Tùy vào góc nhìn của từng người, trông có thể như chúng tôi có cùng thế thủ. Điểm khác biệt duy nhất đó là thanh kiếm của em ấy thì vẫn trong bao và của tôi thì không.

Cứ như thế, chúng tôi chờ cho đến lúc có tín hiệu bắt đầu.

Cơn gió lạnh lẽo vuốt qua má tôi và tiếng hò reo nghe như đang ở rất xa. Cứ như là đang có khiên chắn nào đó ở quanh tôi và bên trong nó chỉ có tôi và Masaki-chan.

Thế giới trở nên chậm đi và sự tập trung của tôi lên đến đỉnh điểm, cảm giác như tôi có thể nhìn thấy cả gió vậy. Quên cả việc chớp mắt, tôi tập trung vào đối thủ ở trước mắt. Đối thủ của tôi cũng vậy vì trong ánh mắt của em ấy chỉ có mỗi hình bóng của tôi. Bây giờ có lẽ Souichi đã không còn trong tâm trí của em ấy dù chỉ một chút.

Tôi hít một hơi, một hơi sâu, dài và đều. Cả hai chúng tôi đều như vậy. Ý thức, suy nghĩ và cả hơi thở của tôi và Masaki-chan đều y hệt nhau. Không gian nhỏ bé để cho chúng tôi chiến đấu, đấu trường, cảm giác như nó lớn đến vô tận và cứ như chúng tôi là những sinh vật duy nhất còn sống trên thế giới này

Khoảnh khắc tiếp theo. Một cơn gió hơi mạnh thổi qua. Mái tóc dài, đen của em ấy vì đung đưa trong gió mà che đi tầm nhìn của em ấy.

Cùng lúc đó, tín hiệu bắt đầu trận đấu vang lên.

Không lãng phí một giây nào, tôi lao vào để thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Không ai xem việc này là ăn gian hết, kể cả bản thân em ấy cũng vậy. Vào lúc mà mắt em ấy bị che đi bởi tóc của mình chỉ trong chốc lát, lúc chạm mắt với em ấy là tôi đã tiến hai bước lớn về phía em ấy.

Không hề ngạc nhiên một chút nào trước hành động của tôi, hông của Masaki-chan hạ thấp xuống tiếp.

Rồi em ấy rút kiếm.

Khoảnh khắc tôi nhận ra việc đó, tôi bước đến ngay trước mặt em ấy. Cùng lúc đó tôi vung thanh trường kiếm, thanh Katana của em ấy đã rút ra lao đến cổ tôi còn nhanh hơn cả kiếm của tôi. Đòn tấn công đó không hề lưỡng lự hay có ý định hãm lại.

Kỹ năng của em ấy thật tuyệt hảo vì thanh katana rút ra từ bao và hướng đến cổ tôi trong khoảng thời gian và khoảng cách ngắn nhất có thể. Đường chém tuyệt vời đến nỗi trông như vẽ ra một đường thẳng.

Nhưng đó cũng là lý do, nó dễ đoán đến vậy.

Lúc tôi ngắm thanh trường kiếm thẳng về phía quỹ đạo chém của thanh katana, đường chém hoàn hảo đó lập tức bị lung lay.

Vì nó được thực hiện quá hoàn hảo, nên chuyển động của em ấy quá dễ đoán. Nếu tôi biết em ấy ngắm vào đâu, nếu tôi có thể nhìn ra đường chém của thanh katana, thì có vô số cách để tôi có thể đỡ lại được.

Tôi đã làm chệch quỹ đạo bằng cách dùng kiếm của mình để hất nó ra, âm thanh kim loại va chạm vang lên.

"tch." (Masaki)

"Wa——"

Tôi đã mong là mình có thể làm gãy thanh katana hay ít nhất cũng làm nó bị cong đi nhưng phản ứng của Masaki-chan đã nhanh hơn.

Đúng là người nhận được thánh hộ của Nữ thần có khác. Tốc độ phản ứng của em ấy nhanh hơn nhiều so với O'brien-san. Ngay lúc thanh trường kiếm của tôi làm chệch hướng đòn tấn công, em ấy đã nhanh chóng thay đổi quỹ đạo thanh katana để giảm đi sức nặng đến từ thanh kiếm của tôi.

Katana và Kiếm.

Sự khác biệt lớn nhất giữa hai thứ này đó là độ sắc và sức bền. Một thanh katana được vung bởi một kiếm sĩ như Masaki-chan có thể chém xuyên cả thép nhưng sức bền của nó lại thấp. Nếu không phải là một thanh ma kiếm được tạo ra bằng sức mạnh của Nữ thần, tôi không nghĩ nó có thể được dùng lâu trong trận chiến.

Ngược lại, một thanh kiếm bình thường được dùng nhiều hơn trong việc chặt hoặc chém đối thủ hơn là chém xuyên qua. Nhưng sức bền của nó thì vượt xa so với thanh katana. Vì chúng chỉ được làm ra với mục đích là dùng trong chiến trường, nên như thế thì cũng rõ ràng.

Nếu tôi có cách để thắng Masaki-chan thì đó là làm gãy thanh katana của em ấy. Đó là cách duy nhất.

Về phương diện khả năng thể chất, tốc độ phản ứng, cơ bản là về mọi thứ, tôi đều thua em ấy nên đó là lựa chọn duy nhất mà tôi có. Đó là làm hỏng thanh katana của em ấy ngay đợt chạm kiếm đầu tiên khi em ấy chắc chắn sẽ chạm kiếm với tôi.

Nhưng cuối cùng đã thất bại.

Tôi cố nhanh chóng mở rộng khoảng cách nhưng em ấy không cho tôi cơ hội. Lúc tôi bước lùi lại, em ấy nhanh chóng tiến về phía tôi. Thanh katana mà em ấy rút ra đã nằm lại trong bao kiếm ngay trước khi tôi nhận ra và em ấy lao đến trước tôi với tư thế hông hạ còn thấp hơn hông tôi.

Bằng cách hạ thấp cơ thể nhiều như vậy, để làm cho tôi khó khăn hơn trong việc tấn công em ấy. Nếu tôi cố ra đòn thì sẽ khó có thể ngắm chính xác vào em ấy. Thậm chí nếu tôi vung kiếm thì đòn vung cũng sẽ không đủ lực.

Tôi sẽ bị em ấy chém đôi ra cùng với đòn vung kiếm yếu ớt đấy.

"fuuh!"

Em ấy rút thanh katana. Tôi né đòn chém nhanh chóng của em ấy bằng cách lao qua phía bên trái thay vì nhảy ngược ra đằng sau.

Vì tôi nhanh chóng nhảy đi trong tư thế bất lợi nên tôi có thể né được đòn tấn công của em ấy và chỉ bị xước nhẹ trên làn da ở tay phải, rồi tôi lăn trên sân đấu.

Nhìn thảm hại thật, nhưng tôi nhanh chóng đứng dậy và thủ kiếm.

Em ấy một lần nữa lao về phía tôi với lực gần đủ để phá vỡ sàn đấu, để đối đầu với em ấy, tôi cũng lao về phía em ấy.

Vừa nãy, tôi đã giả động tác nhảy về phía sau trước khi đổi hướng. Nhưng đã không hiệu quả. Ít nhất không phải trong trận này.

Rồi thay vì đỡ lưỡi kiếm, tôi đã bước vào để chặn đòn tấn công bằng cách chặn chuôi kiếm, thứ không thể gây sát thương với tôi. Nhưng có vẻ hành động của tôi đã bị nhìn thấu vì lần này em ấy không đút katana vô bao. Thay vì dùng kỹ thuật rút kiếm ở lần thứ ba, em ấy lại thực hiện một đòn chém bình thường. Nhát chém em ấy thực hiện còn sắc bén hơn của Souichi——

"Guh——!?!"

Tôi nhanh chóng đưa thanh trường kiếm lên làm khiên chắn nhưng nó chém xuyên qua như chém bơ vậy. Thanh katana đó được làm từ thứ quái quỷ gì vậy? Độ bén không tin được!

Trong lúc đưa mắt nhìn theo đòn chém đó, tôi đặt sức vào đôi chân.

Đưa ra một đường chém không phải là cách duy nhất để một thanh katana ra đòn. Sau một đường vung kiếm, người kiếm sĩ có thể kéo thanh katana để thực hiện tiếp một đường kiếm khác.

Sau khi chém đứt thanh trường kiếm của tôi, em ấy kéo thanh kiếm của mình. Đó là một chuyển động nhẹ nhàng, nhưng em ấy phải làm như thế để chém gục tôi.

Khoảnh khắc đó. Trong chớp mắt, thanh katana chuẩn bị đâm vào eo tôi——tôi bắt nhịp chuyển động của em ấy và dùng chân trái làm điểm trụ, tôi xoay người. Đồ của tôi bị chém rách, và một vết xước nông nằm ở bên sườn eo của tôi. Trong lúc cảm nhận cơn đau rát, tôi biết rằng người của mình vẫn chưa bị chém ra làm đôi.

Tôi lấy tay phải ôm phần sườn eo, tôi nhận thấy có gì đó ướt ướt. Một ít máu dính vào tay tôi, nhưng tôi vẫn còn sống——tôi vẫn còn có thể chiến đấu.

Tôi nhanh chóng đưa mắt về phía Masaki-chan vì tôi đã mất dấu em ấy trong lúc xoay người, nhưng em ấy đang đứng đó nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Tôi nghĩ là, em ấy không ngờ tôi lại né được đòn tấn công của em ấy với kiểu di chuyển đó.

"——Ha."

Không biết là tôi hay Masaki-chan vừa cười nhỉ.

Nếu là tôi, hẳn mặt tôi chắc phải căng thẳng và khổ sở lắm.

Thanh trường kiếm đã bị cắt ra làm đôi và kích thước của nó chỉ còn cỡ một thanh kiếm ngắn. Nhưng, vì thanh katana của em ấy bén vô cùng, nên thanh kiếm của tôi không bị nứt gãy và vẫn có thể dùng để làm vũ khí tiếp.

Trong lúc quan sát Masaki-chan đã dừng lại vì ngạc nhiên, tôi hạ thấp hông xuống và lao về phía em ấy. Lần này, tôi giữ kiếm ở gần thắt lưng và lao đến em ấy với khoảng cách ngắn nhất.

Tôi nhận thấy, rằng tôi và Masaki-chan đều như nhau.

Cả Souichi và Masaki-chan đều không muốn thua lẫn nhau trong vai trò là [Kiếm sĩ], nhưng kiếm và katana của chúng thì khác nhau.

Nhưng trong trường hợp của tôi và Masaki-chan——là đều như nhau. Thực sự là không có gì khác biệt.

Một cách an toàn, không bỏ lỡ cơ hội dù chỉ một chút, theo cách dễ dàng nhất có thể——tôi có thể chém gục kẻ thù không, tôi có thể giết kẻ địch không. Đó chính là cứu cánh của chúng tôi, và cũng có thể nói rằng đó là cốt lõi, là xương tủy trong cách chiến đấu của chúng tôi.

Lúc em ấy rút katana ngắm vào cổ tôi, tôi cũng ngắm đến tim em ấy.

Đòn chém của em ấy, và đòn đâm của tôi. Nếu bạn thắc mắc không biết bên nào nhanh hơn, thì đòn đâm sẽ nhanh hơn.

Đó là——nếu chỉ xem xét về độ dài đầy đủ của thanh trường kiếm mà thôi.

"guu…...uu——"

"......haah."

Cạnh kiếm sắc bén của thanh katana chạm vào cổ tôi.

Chỉ mỗi cái cảm giác đó thôi cũng có thể lấy đi 10 năm tuổi thọ của tôi rồi.

So với đó, thanh kiếm của tôi——chưa chạm đến tim của Masaki-chan. Phần kiếm bị chặt đứt bởi thanh katana đã tạo ra sự khác biệt rõ rệt.

Rồi trong đầu tôi, [giọng nói] của Utano-san vang vọng.

"uuuuu."

"eh, umm." (Renji)

Masaki-chan trừng đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi trong lúc rên rỉ, khiến tôi thấy bối rối.

Hiện tại khuôn mặt đó rất rất là đáng sợ nên nếu em có thể lấy thanh katana đang kề ở cổ anh ra thì anh vui biết mấy. Nếu em ấy mà vung thanh katana, động mạch của tôi sẽ bị cắt đứt và tôi sẽ chết.

"Đây……" (Masaki)

"Đây?"

"Đây, không phải…!"

Chà, thành thật mà nói, lúc chúng tôi ra đòn quyết định, tôi còn nghĩ là mình sẽ thắng cơ.

Và Masaki-chan khi đã chắc chắn được mình là người thắng cuộc, em ấy đã dừng chuyển động lại. Đó chính là sự khác biệt.

Trên chiến trường, đó sẽ là một sơ hở chết người. Nhưng đây là một trận đấu và không phải là chiến trường. Kết quả Masaki-chan là người chiến thắng và tôi là kẻ thua cuộc. Đó là sự thật không thể bàn cãi.

Nhưng có vẻ đối với Masaki-chan, điều này lại không thể chấp nhận được.

Nếu vũ khí của tôi là Ermenhilde, thì thanh kiếm của tôi sẽ không bao giờ bị chém đứt hay bị gãy. Nếu là vậy thì kết quả có thể sẽ khác.

…...nhưng ngay từ đầu, em ấy cũng sẽ dùng toàn lực của mình để chém gục tôi. Chỉ riêng điều đó thôi tôi cũng sẽ khó khăn mà đối đầu.

"Vậy mà em đã mong rằng hôm nay em sẽ hành anh ra bã và giải tỏa hết cơn tức giận vì đã khiến cho bọn em lo lắng do anh đã biến mất trong một năm qua đấy!!"

"............"

Em ấy đang làm vẻ mặt cực kỳ hối hận nên chắc hẳn là em ấy đang nói thật.

Ừ. Onii-chan thật vui khi thấy em đã đủ trưởng thành để thành thật như thế.

"Umm."

"Guh. Đừng có nghĩ là anh đã thắng rồi đấy nhé!" (Masaki)

Tôi nên nói sao đây…...tuyệt thật.

Em ấy nói cứ như mấy nhân vật phản diện trong mấy loạt phim siêu nhân vậy.

Tôi nhìn theo bóng lưng Masaki-chan khi em ấy tra thanh katana vào vỏ và quay người tức tốc bước đi. Cái gì thế…...tôi là người có lỗi à? Không, mà cứ cho là vậy đi.

Tôi hiểu là Masaki-chan đang cố gắng giải quyết những việc làm của tôi trong một năm qua theo cách của em ấy. Thực ra, giờ tôi trông hoàn toàn như nhân vật phản diện vậy. Ít nhất là theo quan điểm từ đồng đội tôi.

Lại nói, nếu tôi thả lỏng với em ấy, em ấy sẽ bực tức thêm ấy chứ.

"Haah. Chắc hẳn em ấy đang trong độ tuổi khó ở đây mà, thật đấy." (Renji)

Bây giờ thì cứ quyết định là vậy đi. Có vẻ trận chiến của chúng tôi đã khuấy động đám đông vì tiếng hò reo còn to hơn so với trước đó. Không đùa đâu, tai tôi như muốn thủng luôn rồi.

"Mà, cứ để người em ấy thương giải quyết là được rồi."

Nếu tôi mà đi xin lỗi thì chỉ tổ làm em ấy bực thêm thôi, nên tôi quyết định để hết lại cho Souichi vì cậu nhóc sẽ đấu với Masaki-chan ở trận chung kết, rồi tôi bước xuống sân đấu.

Ít nhất, thế này thì giải đấu của tôi đã kết thúc nhưng…...dư vị để lại thật tệ quá. Mà, dù Masaki-chan có nương tay đến thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không nghĩ là mình sẽ tiến xa đến thế này.

Trong lúc nghĩ như thế, tôi nhìn vào bàn tay mở ra đóng lại. Nó vẫn như bình thường.

"Không biết liệu mình đã mạnh hơn một chút nào chưa."

Mà, cho dù sức mạnh thể chất của tôi có mạnh thế nào, nếu sức mạnh tinh thần của tôi không đủ mạnh thì cũng vô dụng.

Hông tôi nó rát thật đấy. Đó là do vết thương Masaki-chan đã gây ra cho tôi. Có vẻ máu vẫn chưa ngừng chảy.

Thật đấy, tôi mong em ấy nên nương tay với tôi thêm chút nữa.

Trong lúc nhìn vào bàn tay dính máu, tôi cười gượng. Tôi đã chiến đấu tốt với Masaki-chan nhưng thấy bản thân mình bị thương như thế này, tôi thật sự không thấy vui được.

Tôi chắc chắn, thêm một lần nữa…...Mình sẽ làm cho mọi người lo lắng mất.

"Lạc quan mà nói, đây cũng là một trận hòa nhỉ? Haah…...giờ trở nên mạnh mẽ hơn thì có tác dụng gì trời."

Nhưng, mà thôi.

Cuộc sống của tôi chưa kết thúc mà.

Có thể một ngày nào đó tôi sẽ phải ra sức bảo vệ ai đó thì sao, nếu vậy thì tôi cần phải mạnh mẽ hơn.

Nắm chặt bàn tay phải đang dính máu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tôi cất bước.

Truyện Chữ Hay