(Góc nhìn của Masaki)
Trong lúc tôi đang dựa lưng vào tường và quan sát trận đấu đang diễn ra, có ai đó tiến đến chỗ tôi.
Đó chính là cậu bạn tốt bụng với chiều cao thấp hơn tôi——Souichi-kun. Cậu ấy không còn mặc đồng phục như hôm qua, mà đang mặc bộ đồ thường ngày dày cộm nhưng dễ di chuyển.
Trên eo cậu ấy chính là loại kiếm được sản xuất hàng loạt cho những thí sinh. Cảm thấy thất vọng khi thấy cậu ấy như thế, tôi quay lại quan sát trận đấu.
"Thế nào rồi?" (Souichi)
"Cũng thường thôi, chắc vậy." (Masaki)
Cậu ấy có hiểu tôi nói không đấy, cậu ấy chẳng nói gì nữa.
Trước mặt tôi, trên sân đấu, người đang chiến đấu chính là Yamada-san. Anh ấy đang đối phó với thanh kiếm lớn của đối thủ bằng cách sử dụng điêu luyện thanh kiếm ngắn mà bản thân anh ấy thường không hay dùng đến.
Thực ra anh ấy đang thư thái hơn nhiều so với khi anh ấy phải đối đầu với vị Kỵ sĩ chỉ huy. Có vẻ lần này anh ấy không còn thấy căng thẳng nữa rồi. Chưa kể đến là đối thủ của anh ấy cũng yếu hơn so với O'brien-san. Tôi nghĩ bây giờ Yamada-san thấy tự do hơn nhiều so với trận đầu tiên. Không hề có một động tác thừa nào trong chuyển động của anh ấy, thực ra trông anh ấy rất thư giãn.
Anh ấy có thói quen là hay nghĩ quá mọi thứ lên. Mặc dù có thể hơi phiền phức nếu không nghĩ ngợi gì nhiều như tôi, nhưng tôi chắc rằng thói quen cứ nghĩ quá mọi thứ cũng chẳng tốt đâu. Nếu bạn cứ nghĩ quá một vấn đề nào đó, thì trong đầu bạn chẳng biết nghĩ gì khác ngoài vấn đề đó và cơ thể của bạn sẽ rơi vào tình trạng suy sụp.
Đó là lý do mà tôi nghĩ rằng sau khi anh ấy thắng được người mà mình chưa từng thắng một lần nào trước đây, thì cái xiềng xích đó cuối cùng cũng đã bị gỡ bỏ.
Anh ấy đúng là dễ hiểu mà. Thật đó, đúng là một kẻ kỳ lạ.
"Không hiểu sao nhìn phong cách chiến đấu của niichan lạ quá." (Souichi)
"Ừ. Dùng kiếm ngắn đối phó với kiếm lớn——Có khi nào, anh ấy đang dạy cho cái chị Senpai của cậu không?" (Masaki)
Tên cô ấy là gì nhỉ?
Khi tôi đề cập đến chuyện đó, Souichi 'ồ' lên một tiếng như mới nhận ra vậy.
"Dạy cho Francesca-senpai nhỉ?" (Souichi)
"Đúng đúng, cô gái đó đấy."
Vì lúc cô ấy chiến đấu tôi cũng có xem, nên tôi có nhớ mặt cô ấy
Đệ tử của Yamada-san.
Là đệ tử của anh ấy, nhưng cô ấy di chuyển lộ liễu, mặc dù phong cách chiến đấu thì giống với anh ấy, cảm giác như cô ấy tự học bằng cách bắt chước theo anh ấy vậy.
Cô ấy có phong cách chiến đấu như của Yamada-san——như của tất cả chúng tôi. Nhanh chóng né đòn và tấn công vào sơ hở của kẻ địch.
Nhưng cô ấy vẫn còn mắc lỗi ở khâu tấn công. Cả việc canh thời gian và tốc độ, kỳ lạ sao ấy. Tôi thấy thật đáng kinh ngạc khi cô ấy có thể sống sót được khi đi du hành với Yamada-san mà chỉ có nhiêu đó. Mà, tôi không nghĩ cuộc hành trình hiện tại của anh ấy lại nguy hiểm như trước đây.
Trên hết là cô ấy còn do dự khi ra đòn với con người nữa. Nếu như thế thì không thể nào thắng giải đấu này được đâu.
"Đúng rồi, Senpai thua trận rồi nhỉ." (Souichi)
".........cậu biết cô ấy là senpai của cậu mà phải không, nên ít nhất cũng phải đi gặp cô ấy chứ không phải sao?"
"ugh. Tớ làm sao đi được, đúng lúc trận đấu của tớ diễn ra mà."
Có vẻ cậu ấy cũng thấy có lỗi vì cậu ấy đang gãi đầu trông có vẻ khó xử.
"Nhân tiện không phải vẫn còn một chút thời gian trước khi đến trận của cậu sao? Sao cậu lại ở đây, Souichi-kun? (Masaki)
"Cũng không có gì. Chỉ là tò mò không biết cậu ra sao rồi thôi."
"Gì thế? Cậu lo lắng cho onee-san này sao?"
" 'Onee-san' cái gì chứ…...Cậu chỉ hơn tớ có một tuổi thôi."
"Nhưng sự thật là tớ vẫn hơn cậu một tuổi không phải sao?"
Có vẻ thấy bất mãn, cậu ấy bĩu môi nhìn rất dễ thương. Cái phần đó của cậu ấy trẻ con thật, hay đúng hơn phải gọi là đáng yêu. Tay phải tôi suýt chút nữa là tự di chuyển lao đến ôm cậu ấy rồi, nhưng tôi đã ngăn lại được bằng ý chí của mình. Nếu tôi mà làm thế ở nơi đông người như thế này, tôi sẽ dính nhãn là kẻ biến thái mất. Tôi không phải Rin-san! [note34378]
"Masaki-san, sao thế?" (Souichi)
Có vẻ tôi nhìn chằm chằm vào mặt cậu ấy hơi nhiều nên cậu ấy đang nhìn tôi một cách bối rối.
Sao cái tên này ngây thơ trong sáng thế? Không, tôi dám chắc cậu ấy không đến mức đó nhưng mà, tôi nên nói sao đây nhỉ…...cậu ấy cứ như một con cún nhỏ vậy. Nếu cậu ấy mà thích Yamada-san hay cái tên mê cơ bắp Itou-san kia thì sẽ là một vấn đề hoàn toàn khác, nhưng mà tại sao cậu ấy lại có cảm giác khác khác mặc dù cậu ấy là con trai nhỉ? Thật đấy, đàn ông đúng là sinh vật kỳ lạ.
"Không sao, vậy cậu cần gì không?" (Masaki)
"Không, tớ chỉ đến để thăm cậu thôi."
"Eh?"
"Ờm, đối thủ trận kế tiếp sau trận này của cậu là Renji-oniichan đúng không? Tớ chỉ lo là cậu hơi hăng hái quá thôi."
"......không phải cậu nên lo cho Yamada-san hơn sao?"
Khoanh tay lại, tôi nói thế một cách hơi thất vọng.
Tôi thấy thật vui khi cậu ấy lo lắng cho tôi, còn hơn thế nữa khi cậu ấy đến đây và nói chuyện với tôi nhưng mà, cảm giác thật lạ khi cậu ấy lại lo cho tôi nhiều hơn.
Chiến đấu với Yamada-san…...chà, tôi là người đã thách đấu nhưng cũng chẳng có ý định chơi lớn thật đâu.
Tôi chỉ không vui vì anh ấy đã biến mất trong một năm và làm cho mọi người lo lắng thôi.
Ít nhất thì anh ấy cũng phải gửi một hai lá thư nói mình có ổn hay không chứ. Tôi biết anh ấy rất ghét đụng phải rắc rối và anh ấy viết thư cũng tệ nữa, nhưng tôi vẫn không nghĩ rằng anh ấy lại là loại người khiến cho đồng đội mình lo lắng đến vậy.
Đó là lý do mà cuối cùng tôi cũng thấy nhẹ nhõm khi gặp lại anh ấy nhưng cái phần thích tách rời của anh ấy thì…...mà, ừ. Ít nhất cũng phải xin lỗi đi chứ! Tôi chỉ muốn có thế thôi.
Ừ thì, tôi chỉ cố xả giận thôi nhưng có vẻ Souichi-kun lại nghĩ là tôi thấy háo hức khi được đấu với anh ấy.
"Niichan, nhìn thì vậy, nhưng khi cần nghiêm túc thì anh ấy sẽ nghiêm túc." (Souichi)
"Thật sao? Mà đối với tớ thì hầu như anh ta toàn lơ đãng thôi."
"Ờm, anh ấy là vậy mà, ừ."
Nói như thế và cười gượng, Souichi-kun quay sang nhìn sân đấu.
Trên sân đấu, Yamada-san vẫn còn đang đọ kiếm với tên lính đánh thuê nào đó kia. Đúng vậy, chỉ đọ kiếm thôi. Đó còn không phải là một trận đấu nữa. Cứ như vị kiếm sĩ tên Yamada-san đang thể hiện kỹ năng mà anh ta có và học được qua những kinh nghiệm vậy.
Đó là…...Francesca phải không nhỉ? Tôi không biết liệu cô ấy có hiểu lý do mà Yamada-san lại dùng kiếm ngắn hay không nữa.
Nghĩ như thế, tôi thở dài.
"Tớ nên nói thế nào nhỉ——tớ tưởng anh ấy đã thay đổi rồi nhưng có những phần vẫn không thay đổi ở Yamada-san." (Masaki)
"Ừ."
Ngay cả ở sân đấu tuyệt vời như thế này, Yamada-san vẫn chiến đấu cho người khác chứ không phải bản thân mình. Phần đó của anh ấy vẫn không thay đổi.
Không phải vì bản thân mình, mà là vì bản thân người khác. Lúc nào cũng vậy.
Cho dù có là một người không thể chiến đấu được——tôi nghĩ rằng, cái phần đó của anh ấy sẽ không bao giờ thay đổi.
"Nhưng nếu anh ấy có thể thay đổi một chút và đối xử với Yuuko-san tốt hơn một xíu thì sẽ tuyệt hơn." (Masaki)
"Tớ thì lại mong anh ấy đối xử tốt hơn với Aya-san cơ." (Souichi)
Nói thế, cậu ấy rũ vai xuống.
Lúc tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy chỉ cười gượng và nhún vai. Như thế chẳng hợp với cậu ấy tí gì cả, vì thay vì trông thấy ngầu thì cậu ấy lại trông dễ thương hơn cơ.
"Rốt cuộc thì tớ vẫn là người phải gánh hết hậu quả cơ mà!" (Souichi)
"Đó là do cậu ngu ngốc quá đấy." (Masaki)
"......Tớ không có ngu ngốc, chắc vậy."
Cậu ấy cũng bắt đầu nghi ngờ đến việc này vì cậu ấy vừa đảo mắt ra chỗ khác với vẻ mặt đờ lại.
Có vẻ cậu ấy cũng đã bị vài người bạn ở trường của mình nói mấy lần như thế rồi. Tôi có cảm giác như vậy lắm.
Ngoài ra, Souichi-kun cũng đần nữa. Tôi có thể nói thế một cách tự tin và chắc chắn luôn.
"Cậu nghĩ sao, Souichi-kun?" (Masaki)
"Hm?"
"Về Yamada-san…...anh ấy, có vẻ đang che giấu bí mật gì đó cậu biết không?"
"——"
Vẻ mặt cứng đờ lại thêm cứng đờ của cậu ấy quay sang nhìn Yamada-san đang chiến đấu trên sân. Tôi cũng quay sang nhìn anh ấy.
Một năm trước, anh ấy là kiểu người hay cười. Nhưng, những gì tôi nhìn thấy trong vài tuần qua, anh ấy hiếm khi cười lắm. Không, kể cả là lúc ngoài mặt thì cười, nhưng nếu hỏi có thật sự cười từ tận con tim hay không, tôi sẽ phải lắc đầu nói không. Đó là kiểu cười mà Yamada-san hiện giờ đang có.
"Tớ biết." (Souichi)
Như tôi nghĩ, Yamada-san đúng là dễ hiểu thật.
Khoảnh khắc trận chiến với Ma thần được chấm dứt. Chúng tôi đều nhớ rõ cảnh anh ấy trút ra cơn giận của mình.
Yamada-san chưa từng nổi giận như thế trước đây bao giờ cả. Nhưng vào lúc đó, anh ấy trút hết cơn giận của mình nhiều đến mức tất cả chúng tôi đều phải thấy sợ hãi, ngay cả bây giờ tôi vẫn không thể nào quên bóng lưng điên cuồng lao về phía Ma thần của anh ấy.
Tôi chắc rằng ai cũng đã nhận ra rồi. Họ đã nhận ra, nhưng không một ai dám hỏi.
Và anh ấy, miễn là chúng tôi không hỏi, thì anh ấy cũng sẽ không nói ra.
——Eru. Chúng tôi đã cảm thấy ma lực của cô ấy bị yếu đi rất nhiều, rồi khi bầu trời và tầng mây bị xẻ đôi, Ma thần, kẻ có thể tái tạo lại dù chỉ còn một miếng thịt nhỏ đã hoàn toàn bị xoá sổ, đến nỗi chúng tôi không thể cảm nhận được một chút gì còn lại của hắn.
"Tớ muốn chờ cho đến lúc Renji-oniichan tự mình nói ra điều đó." (Souichi)
"Cậu thấy vậy mà được sao?"
"Ừ."
Muu.
Lúc cậu ta làm vẻ mặt 'tớ tin vào oniichan' là tôi không thể nói được gì thêm.
Tôi cá là thế nào Aya cũng làm vẻ mặt y hệt cho mà xem. Đó là do hai người họ là bạn thuở nhỏ hay do hai người họ đều hết lòng tin tưởng Yamada-san đây?
Việc tôi không thấy hợp ý có lẽ là vì Souichi-kun thích Yamada-san hơn…...làm dấy lên trong tôi cảm giác ganh đua kỳ lạ, hay phải nói đúng hơn là ghen tị cơ. Tôi không thể phủ nhận. Hay đúng hơn là tôi không muốn nghĩ đến việc mình lại thua một tên con trai về một điều như vậy!
Tôi biết tại sao Souichi-kun lại nghĩ cao thượng về Yamada-san như vậy, thì tôi đã thấy cảnh này vô số lần rồi. Cho dù có bao nhiêu quái vật ngáng đường, hay phải đối đầu với những hậu duệ Ma thần to lớn, hay đối mặt với Ma vương, cả tôi và Souichi-kun đều không thể nào thắng được dù có phối hợp cùng nhau——nhưng anh ấy, Yamada-san đã che chắn cho tất cả chúng tôi. Không biện minh cho việc mình là kẻ yếu nhất, anh ấy đối xử với chúng tôi như trẻ con vì anh ấy là người lớn…...và tấm lưng anh ấy đủ rộng và xứng đáng để anh ấy có thể nói như thế.
Nhưng mà muốn trở thành số một trong mắt người mình thích là bình thường mà đúng không? Tôi nghĩ mình không sai khi muốn cậu ấy nhìn về mình nhiều hơn là Yamada-san.
Thay vì thấy lo lắng cho tôi, tôi muốn cậu ấy dựa vào tôi nhiều hơn.
Nhưng mối tình đầu của tôi lại đang không tập trung vào tôi mà đang tập trung vào sân đấu. Vầy mà không phải là đần độn thì là gì đây? Nếu cậu ấy mà đang giả vờ không nhận ra tình cảm của tôi thì tôi sẽ chém bay đầu cậu ta cho xem.
Nhưng vì cậu ấy thật sự không nhận ra…...Nên tôi chỉ có thể thở dài thôi.
"Haah."
"Chuyện gì thế, Masaki-chan?"
"Không có gì."
Tôi nói với giọng cáu kỉnh mà ngay cả tôi cũng nhận ra.
Là do Yamada-san đang giấu diếm gì đó hay do người mà tôi yêu dù đang đứng bên cạnh nhưng tôi lại cảm giác như cậu ấy rất xa cách đây.
Mà thôi, cũng không phải là tôi thổ lộ cảm xúc của mình với cậu ấy hay gì. Tôi không có ý định giấu đi cảm xúc của mình nhưng vì chưa nói thẳng ra cảm xúc của mình, tôi cũng thực sự chưa có quyền gọi cậu ấy là thằng ngốc được.
Tôi thở dài, thêm một lần nữa.
Để thay đổi tâm trạng, tôi đặt tay lên thanh katana ở trên eo.
"Mình thật muốn chém Yamada-san quá……" (Masaki)
"......Đáng sợ thế!?" (Souichi)
"Mà, thay vì cứ nghĩ đến những điều khó khăn, tớ thấy vận động cơ thể hợp với mình hơn nhiều." (Masaki)
Những điều đã xảy ra từ trước, cho dù chúng tôi có nghĩ ngợi thế nào cũng chẳng giải quyết được gì.
Tất cả chúng tôi đều đã ở đó trong trận chiến giữa Yamada-san và Ma thần Nayfell nhưng chúng tôi vẫn thật sự không biết đã đã xảy ra chuyện gì. Vì thế nên chúng tôi phải tập trung vào những gì mà mình có thể làm ở thời điểm hiện tại.
Trường hợp của tôi là trút hết nỗi ấm ức, phải nói là nỗi tức giận của mình vì Yamada-san đã khiến cho chúng tôi phải lo lắng trong suốt một năm qua.
"Vậy tớ sẽ đi cùng với cậu."
"Ara, thật sao?"
Tôi đưa môi lại gần tai Souichi-kun lúc cậu ấy rũ vai nói như thế. Do tôi đã bị thua cuộc trước sự cám dỗ hay là do tôi quá can đảm đây? Liếc xung quanh một chút, có vẻ ai cũng bận rộn và hiện không ai để ý đến chúng tôi. Bao gồm cả Yayoi-chan và Rin-san, mấy người mà hay nhảy vào giữa ấy cũng có mặt ở đây. Lúc tôi hít thở để trấn tĩnh lại con tim đang đập nhộn nhịp của mình, thì tôi ngửi thấy mùi hương con trai——phải nói là tôi thoáng ngửi thấy mùi của Souichi-kun.
"Vậy tối nay cậu cũng đi với tớ nhé?" (Masaki)
"Được chứ."
"——"
Không, chờ đã, ờm, ừ……
"Thế, thế sao."
"Tập luyện với cậu rất vui mà."
".........Mình phải nhận ra chứ."
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ và chắp tay ra sau đầu mỉm cười, tôi như muốn đấm vào mặt cậu ấy một cái nhưng…...cùng lúc đó, tôi cũng mất đi ý nghĩ muốn giải thích cho cậu ấy ý định thật sự của mình.
Là do tôi thiếu can đảm hay do tôi không đủ khả năng đây?.........Chờ đã, đều như nhau mà.
Nhìn ra chỗ khác, mặt tôi đờ lại. Liếc qua cậu ấy, tôi thấy Souichi-kun đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Có khi nào cậu ấy nghĩ tôi là một con nhỏ cuồng chiến không? Dù không phải, thì cậu ấy cũng chẳng nhìn tôi như một người con gái khác giới.
"Chuyện gì thế, Masaki-san?" (Souichi)
Đúng như tôi nghĩ, cậu ấy không nhận ra ý định của tôi nên mới hỏi thế.
Cái vẻ mặt bối rối của cậu ấy nhìn đau lòng thật.
Sức tay tôi đặt trên thanh katana cũng mạnh lên nữa, chắc không phải điều gì xấu đâu nhỉ?
"Ah."
Cùng lúc đó, [giọng nói] vang vọng trong đầu tôi tuyên bố người thắng cuộc.
Là Yamada-san.
Mà, chẳng ngạc nhiên mấy. Trên sân đấu, Yamada-san, trong lúc thở hơi mệt nhọc, đang đưa tay ra để giúp tên đánh thuê đang phải khụy gối và dùng thanh kiếm lớn để chống.
Cùng lúc đó, tôi lấy tay ra khỏi thanh katana và vỗ nhẹ vào má. Mặc dù việc làm như thế này cảm giác thật thiếu thận trọng trước trận đấu của tôi, nhưng tôi không muốn có ai nhận ra mặt tôi đang đỏ thế nào.
"Chuyện gì thế?"
"Không có gì, đồ đầu đất." (Masaki)
"......Eeeehh??"
Từ những gì tôi thấy được, phong cách chiến đấu của Yamada-san vẫn không thay đổi. Né hoặc làm chệch hướng đòn tấn công, và tấn công vào sơ hở để kết thúc. Nó khác với lần anh ấy tấn công áp đảo vào ngày đó. Đó là cách thông thường mà anh ấy dùng để chiến đấu. Thấy như thế, tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng hơi thấy thất vọng.
Vì là người đã thấy một Yamada-san điên cuồng, tôi muốn chiến đấu với Yamada-san đó cơ nhưng......những hạn chế đặt ở Eru. Tôi không biết thệ ước thứ bảy là gì. Và trên hết là chọc giận người mà mình tin tưởng…...thì trong lòng cũng đau lắm.
Còn bây giờ, cứ mong là một ngày nào đó tôi có thể chiến đấu với Yamada-san với hết khả năng của anh ấy.
Có vẻ Yamada-san đã nhận ra chúng tôi từ lâu rồi vì anh ấy đang nhìn chúng tôi từ sân đấu. Souichi-kun thì đang cười tươi và tôi thì…...đang mỉm cười, tôi nghĩ vậy. Có lẽ thế.
Haah.
"Vậy trận tiếp theo là của cậu đúng không?" (Souichi)
"Ừ."
Tôi thả lỏng cánh tay đang đặt lên thanh katana.
Tôi đã xác nhận tên của đối thủ để đề phòng nhưng có vẻ đó là người mà tôi không quen biết. Chỉ là một mạo hiểm giả dày dặn kinh nghiệm mà thôi.
"Cố gắng nhé!" (Souichi)
Nhìn người mà mình yêu đang cổ vũ, tôi thở dài.
Tên lính đánh thuê đấu với Yamada-san vừa bước qua tôi nét mặt trông có vẻ rực rỡ. Đó là vẻ mặt thỏa mãn vì hắn ta đã tung hết sức trong trận vừa rồi.
Đưa mắt trở lại sau khi nhìn hắn xong, tôi thấy Souichi đang làm vẻ mặt lo lắng và không biết phải trả lời làm sao.
"......Sao cậu lại thở dài thế?" (Souichi)
"Tối nay. Đừng có quên lời hứa tập luyện với tớ nghe chưa?"
"Nghe, nghe rồi."
Nhưng tôi chắc chắn là thể nào cũng sẽ có những trở ngại cho mà xem. Trong lúc nghĩ như thế, tôi tiến đến sân đấu. Trong lúc nghĩ đến những trở ngại sắp diễn ra, tôi đứng trên sân đấu.
Nơi mà Yamada-san đã chiến đấu từ nãy giờ.
Đối mặt với tôi, là một tên đàn ông.
Giờ thì,
Tôi không hề căng thẳng. Nhịp thở hoàn hảo và tôi có thể nghe rõ tiếng khán giả.
Lúc tôi mỉm cười vui vẻ, đối thủ của tôi tái mặt đi…...không phải phản ứng như thế là thô lỗ quá sao?
Tôi nghĩ thế nhưng thôi, sao cũng được. Giờ tôi sẽ dùng anh ta để xả nỗi thất vọng vậy.
Trong lúc mỉm cười, tôi đặt tay lên chuôi kiếm katana.
Hạ thấp hông xuống, thả lỏng cơ thể.
Tôi đã mài dũa trí óc của mình, có thể nói là vậy. Tên đàn ông trước mặt tôi vào thế với thanh kiếm của hắn nhưng tôi bình tĩnh quan sát hắn ta. Cổ, khuỷu tay, cổ tay, đầu gối——tim. Mọi bộ phận quan trọng đều lộ ra rõ ràng, và tôi phải kìm nén bản thân mình khỏi việc lao vào trước khi có tín hiệu bắt đầu trận đấu.
Và trong số tiếng hò reo ngoài kia, tôi nghe thấy tiếng rút kiếm katana của mình, một cách rõ ràng.