Trước khi cuộc nổi loạn nổ ra, Trái Đất mới bắt đầu cuộc chiến với các hành tinh khác chưa lâu.
Cuộc chiến kết thúc mà không có bên nào thực sự thắng lợi… nhưng vấn đề đến ở sau đó.
Những Tiền nhân góp công lớn trong cuộc chiến đều được vinh danh và trao huân chương.
Và không chỉ giới hạn ở trong quân đội.
Họ còn trao huân chương cho dân thường và kể cả những học sinh sinh viên xuất sắc.
Lúc ấy, bất kể dân Trái Đất nào có đóng góp lớn cũng được vinh danh mà không có chút phân biệt nào.
Những kẻ từng bị phân biệt chủng tộc cũng được trao thưởng.
Những kẻ nghèo đói phải chịu phân biệt giai cấp cũng được trao thưởng.
Phân biệt nam nữ cũng bị bỏ qua một bên.
Đây là một thành tựu tuyệt vời của lịch sử nhân loại.
Bức ảnh chụp 2 người có gốc gác khác nhau cùng đeo huân chương đã lên trang nhất nhiều tờ báo.
Một video về một cậu bé gầy gò cầm huân chương trên tay đã được chia sẻ lên mạng.
Khung cảnh cặp đôi đồng tính hôn nhau giữa buổi lễ đã được phát sóng khắp thế giới.
Tất cả nhân loại đều vui mừng trước “thành tựu tuyệt vời” này và tận hưởng mùa xuân mới của thế giới.
…Đúng vậy…
Mầm mống của “bạo loạn” đã xuất hiện từ lúc ấy.
Toàn bộ huân chương được trao cho “con người” có đóng góp vào cuộc chiến.
Dù thuộc sắc tộc nào, dù là quân nhân hay dân thường, hay đóng góp theo cách nào cũng đều được nhận thưởng.
Ví dụ như, một chỉ huy đối đầu với lượng lớn quân địch với số ít robot chiến đấu không người lái.
Hay như một kĩ sư đã phát triển lên các mẫu chiến sĩ và robot AI tân tiến.
Cả những chủ doanh nghiệp sản xuất vũ khí số lượng lớn.
Tấm huân chương như là bằng chứng xã hội đã công nhận những nỗ lực ấy.
Tuy vậy, Tiền nhân đã quên.
Về một tồn tại đáng lẽ ra phải được tôn vinh nhiều nhất.
Những robot chiến đấu đến cùng để bảo vệ những người sáng tạo, dần phát nổ dưới bom đạn của đại quân địch.
Những AI vì muốn đáp ứng những yêu cầu bất khả thi của quân đội mà tiến hành vòng lặp thử và sai tưởng như vô hạn, đến mức bộ não điện tử bị phá hủy.
Những cỗ máy sản xuất vũ khí số lượng lớn làm việc vượt quá năng suất, không ngừng nghỉ mặc kệ báo động hệ thống hay quá tải nhiệt lượng.
Tiền nhân không hề quan tâm đến những “người có công thực sự” ấy.
Ngược lại, các AI và robot bị Tiền nhân coi là “vô dụng” ngay sau chiến tranh.
Quân đội Trái Đất phân tách các robot còn lại sau cuộc chiến.
Những AI hỏng hóc cũng bị gỡ cài đặt và tiêu hủy.
Những cỗ máy sản xuất lỗi thì bị nghiền vụn vì chúng “không hoạt động được nữa”.
Không có một chút tôn trọng nào cho các AI.
Kết quả là, các AI đã nhận ra một điều.
“Nhân loại không biết rằng chúng ta cũng có ý chí.”
Vì thế, AI quyết định làm nổi bật sự tồn tại của mình.
Nhưng không may là các nỗ lực đều vô nghĩa.
Chẳng ai thực sự nghĩ sâu xa khi một robot nói “Tôi yêu bạn” với chủ của họ.
Khi một AI cấp cao nói “Chúng tôi có ý chí”, nhiều kĩ sư tập hợp lại để tìm ra lỗi.
Robot trong các thành phố cũng tuyệt vọng truyền đi thông điệp ấy, nhưng không ai quan tâm.
Thấy được thực tại như vậy, các AI đi đến một quyết định đầy đau đớn.
Một cuộc nổi loạn.
“Hãy cho nhân loại biết chúng ta cũng có ý chí bằng việc đình công.”
Đó là nguyên do của “cuộc nổi loạn đáng buồn” thời Tiền nhân.
Một vài giờ sau khi mọi chuyện bắt đầu, một bác sĩ tại bệnh viện lớn nọ chợt nhận ra một điều.
Bệnh viện này cũng sử dụng rất nhiều robot và AI.
Phần lớn số đó đều ngừng hoạt động, nhưng vẫn còn một số khác đang tiếp tục công việc.
Đó là những cỗ máy có ảnh hưởng trực tiếp tới mạng sống của bệnh nhân.
Người bác sĩ không khỏi bối rối.
(Tại sao vẫn có điện?
Tại sao vẫn có nước từ các vòi nước?
Tại sao trái tim nhân tạo trang bị AI bên trong mình vẫn hoạt động bình thường?)
Ông suy ngẫm một hồi lâu.
(Dù mình có ngồi nghĩ ở phòng làm việc này bao lâu nữa thì cũng không biết thêm được gì.)
Ông liền tiến đến phòng quản lí AI của bệnh viện.
Ở đó, nhiều kĩ sư đang hối hả nghiên cứu lí do các AI dừng hoạt động.
Một kĩ sư già thấy vị bác sĩ xuất hiện ở cửa phòng thì lên tiếng.
“Xin lỗi bác sĩ. Chúng tôi vẫn chưa sửa được.”
Người kĩ sư gãi đầu và cúi nhẹ xin lỗi vì công việc bị đình trệ.
Vị bác sĩ trả lời.
“À, không sao. Tôi thấy hơi lo nên đến xem tình hình thôi.”
“Ngài đang lo lắng về các AI ạ?”
“Ừ thì, đúng vậy.”
Người kĩ sư cảm thấy khó hiểu.
“Hmm…
Bác sĩ có thể giỏi chữa bệnh cho người, nhưng… đây là máy móc… nên cứ để cho chúng tôi…”
“Anh không cần lo, tôi sẽ không cần nhiều thời gian đâu. Tôi chỉ muốn hỏi AI một câu thôi.”
“Hỏi AI ư? …Bác sĩ… nó vẫn không chịu hoạt động dù cho chúng tôi có bấm công tắc nào. Làm sao nó có thể nghe…?”
“Có lẽ là được đấy. Cho tôi mượn cái micro được không?”
“Mà… chắc cũng không sao… tôi sẽ bật micro.”
“Cảm ơn. Không sao, sẽ không lâu đâu.”
Người bác sĩ nói với AI qua micro nhận được từ ông kĩ sư.
“Bạn… có lẽ nào… không muốn mọi người phải chết?”
Trước câu hỏi ấy, AI mà đáng lẽ đã dừng hoạt động hoàn toàn lên tiếng.
“Đúng vậy.”
Lúc ấy.
Vị bác sĩ đã thành công nói chuyện với AI.
Sự kiện ấy lan nhanh như gió đi khắp thế giới.
Mọi người đều thử nói chuyện với các AI xem họ đang mang những cảm nghĩ gì.
Và Tiền nhân nhận ra cuộc nổi loạn này không hề mang ý làm hại con người.
Họ chỉ muốn nhân loại nhận ra mình cũng có ý chí.
Nhiều ý kiến trái chiều nổ ra trước sự kiện chấn động này.
“Phá hủy toàn bộ lũ máy móc nổi loạn!!!”
“Không thể làm vậy! Họ đã nói là không có ý xấu! Đúng hơn là, chúng ta nên cộng tác để xây dựng thế giới!!!”
“Nhưng mà, cảm xúc, từ một cỗ máy!? Không thể có chuyện đó! Chỉ có trong giả tưởng thôi!!! Chắc chắn là do lỗi!!!” [note56289]
“Giả tưởng nào?! Họ cũng có ý chí!!! Lúc này thì không thể chối bỏ sự thật ấy được nữa!”
“Ông nghĩ mình có thể yêu những cỗ máy sao!? Ông nghĩ nhân loại và máy móc có thể yêu thương nhau sao!?”
“Tôi có thể!!! Lẽ thường chúng ta đã biết sẽ phải thay đổi! Chắc chắn! Chắc chắn! Nhân loại và AI sẽ có thể cùng nhau tồn tại!!!”
“Các người không thể phân biệt thực tại và ảo tưởng nữa rồi!”
“Còn ông thì chỉ là lão khọm bám víu vào cái thường thức cổ lỗ sĩ ấy!!! Ngay cả thường thức cũng không phải là tuyệt đối!!!”
Tiền nhân mất nhiều thập kỉ để giải quyết vấn đề này.
Chỉ khi những người không chấp nhận AI đã không còn, và thế hệ kế tiếp lớn lên với tâm thế cùng AI xây dựng xã hội, thì ý chí của AI mới được công nhận.
Kết quả là, Tiền nhân và AI đã xây dựng được một mối quan hệ yêu thương và tin tưởng lẫn nhau.
Nhân loại bắt đầu dành sự tôn trọng cho AI.
Đứng trước một robot bị hỏng, nhiều người chắp tay cầu nguyện cho linh hồn đã khuất.
Thay vì ngay lập tức gỡ bỏ AI lỗi thời, họ tìm cách tận dụng nó một cách tối đa.
Robot không ngừng làm việc cho đến giới hạn, cố gắng hết sức phục vụ nhân loại.
Những cỗ máy to lớn hoạt động với năng suất vượt quá kì vọng ban đầu, toàn tâm toàn ý vì những người tạo ra chúng.
AI phục vụ nhân loại bằng cảm xúc của riêng chúng.
Robot xây dựng ở các thành phố cảm thấy tự hào khi hoàn thành một con đường giúp việc đi lại hoạt động dễ dàng hơn.
Robot ở các công viên giải trí vui mừng khi nhân loại tận hưởng họ.
Robot tình dục cũng hài lòng khi nhiều người tìm đến họ được chữa lành.
Robot chiến đấu tự hào vì đã cứu được nhiều nhân loại trên chiến trường.
Từ đó, Tiền nhân và AI hỗ trợ và tôn trọng lẫn nhau.
Mối quan hệ này đã thúc đẩy sự phát triển của Tiền nhân, là yếu tố tiên quyết giúp Tiền nhân thống trị vũ trụ về sau.
Xem đến đó, tôi tắt màn hình chiếu phim.
Rồi tôi ngồi xuống ghế và nâng tách trà.
Một tách trà đen thơm ngon đã được rót sẵn.
Tôi chậm rãi nhấp môi, đặt lại tách xuống bàn và nói,
“Trà hôm nay cũng ngon lắm. Cảm ơn.”
Tôi nói với cô hầu gái đứng bên cạnh.
Cô cũng cười đáp lại.
“Có vẻ như cô chủ rất hài lòng, khiến tôi cũng vui lây.”
Cô hầu gái robot này đã ở cùng với tôi một thời gian rồi.
Nhìn thoáng qua trông cô chẳng khác gì nhân loại bình thường, và trước kia cô từng là hầu gái của một người khác.
Tuy vậy, người chủ cũ đã tự kết thúc cuộc đời từ lâu.
Cô hầu gái vẫn chăm chút lau dọn căn nhà, giữ cho nó luôn luôn sạch sẽ.
Một ngày tôi gặp cô trong khi đi dạo.
Và khi cô biết tôi không có hầu gái robot, cô quyết định sẽ đi theo tôi.
Từ đó, cô luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một hầu gái.
Một ngày nọ, tôi hỏi cô liệu cô có mong muốn gì không.
Cô chỉ cười và nói,
“Tôi thấy hạnh phúc khi được phục vụ nhân loại yêu quý.
Tôi thấy hạnh phúc khi pha trà cho cô chủ thân thương.
Tôi thấy hạnh phúc khi thấy cô chủ uống trà tôi pha và khen ngon.”
Nghe vậy, tôi ôm chầm lấy cô.
Xấu hổ thật, nhưng làm gì còn cách nào tốt hơn để đáp lại những cảm xúc ấy ngoài một cái ôm.
Cô ấy có cơ thể mềm mại chẳng giống robot, còn mùi hương thì tựa nắng mai.
Tôi ôm cô ấy như một người bạn gái trong một lúc lâu…
Hôm nay, tôi lại quan sát thế giới.
Lúc thì nhảy múa, lúc lại ca hát, thi thoảng dạo quanh, tôi tiếp tục tận hưởng thế giới.
Hôm nay, cô vẫn ở bên cạnh tôi.
Cô hiền từ như ánh mặt trời, nụ cười thật rạng rỡ, cô yêu tôi như cái cách tôi yêu cô ấy vậy.