Kami to Yobare, Maou to Yobarete mo

chương 78: homunculus tri giác

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Loại bỏ giới hạn suy nghĩ của homunculus.

Ý tưởng này đã gây chấn động cả thế giới.

Nhiều quốc gia lên tiếng phản đối, cho rằng Cộng hòa Hiền giả nên tiếp tục giới hạn như trước.

Để đáp lại, Cộng hòa gửi nhiều học giả đến các quốc gia ấy, kiên nhẫn giải thích những lợi ích của việc bỏ đi giới hạn suy nghĩ trên homunculus.

Nó bao gồm việc homunculus khi tự mình tư duy sẽ có năng suất lao động cao hơn, có nhiều ý tưởng sáng tạo hơn, và chia sẻ cảm xúc cùng con người tốt hơn.

Nhờ nỗ lực ấy, các quốc gia phản đối tuy vẫn còn lưỡng lự nhưng cũng quyết định đặt hàng homunculus có ý thức.

Một số lượng lớn homunculus tinh giản được đưa ra thị trường.

Giá thành vừa đủ để tầng lớp trung lưu cũng có thể mua được.

Dần dần, con người và homunculus tương tác với nhau ngày một nhiều hơn.

-----

[Cậu chủ, ngày mai là hội thao rồi. Cậu cần đi ngủ sớm.]

“Không! Tôi không muốn tham gia!!!”

Cô gái homunculus nọ trong bộ đồ hầu gái đang lo lắng cho cậu nhóc đang quấy khóc.

[Nhưng cậu đã luyện tập rất nhiều cho ngày mai…]

“Cha và mẹ sẽ không đến… Dù họ đã nói là sẽ đến!!!”

[Cha mẹ cậu gặp phải việc quan trọng gấp…]

“Nhưng họ đã hứa!!! Thì phải giữ lời…

Nếu họ không đến, thì tôi cũng không!”

Cậu nhóc quay đi, quẫy đuôi vào người cô hầu gái.

Cô khẽ thở dài rồi kiểm tra lịch trình ngày mai.

[…Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ đến cổ vũ cho cậu chủ.]

“Eh?...Thật không? Cô sẽ đến thật chứ?”

[Vâng. Tôi chắc chắn sẽ ở đó cổ vũ.]

“…Nhưng…”

Cậu bé vẫn chưa hoàn toàn hết buồn.

Cô hầu gái homunculus nảy ra một ý tưởng.

[Thế này thì sao? Nếu cậu chủ tham gia hội thao ngày mai, tôi sẽ vẽ Wan-Nyan lên giày cho cậu.]

“Cô sẽ vẽ Wan-Nyan thật chứ!?”

[Vâng. Tôi sẽ vẽ một Wan-Nyan thật to để mọi người đứng xa cũng nhìn thấy được.]

Nhân vật Wan-Nyan, giống như một con lai giữa chó và mèo, là một nhân vật cô homunculus này tự sáng tạo ra.

Khi cậu chủ còn bé, cô đã tự vẽ một quyển sách tranh tặng cậu.

Wan-Nyan là nhân vật chính trong đó, và đã trở thành cuốn sách yêu thích của cậu bé.

Cậu yêu Wan-Nyan.

“Vậy thì… ngày mai tôi sẽ cố gắng hết sức!”

[Vâng. Chắc chắn cậu sẽ có một màn trình diễn tuyệt vời!]

“Được!”

Cậu bé cười rạng rỡ, ôm chặt lấy cô hầu gái, rồi được cô bế lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, cậu thể hiện rất tốt các phần thi mình tham gia, đúng như lời cô hầu gái đã nói.

Cả ngày hội, cậu chẳng một lần tỏ vẻ vui mừng, thế mà ngay khi trở về và bước chân vào nhà, cậu không kiềm lại được mà chạy nhảy vui sướng trong khi vẫn mang giày.

Cô hầu gái homunculus mắng cậu vì vết bùn đất nhưng cũng không giấu nổi niềm vui.

-----

Chỉ mới một thời gian ngắn kể từ khi các homunculus không có giới hạn suy nghĩ được đưa ra thị trường.

Trong thời gian ấy…

Mọi người đều đón chào các homunculus như những người cộng sự, những người bạn, và như gia đình.

Mọi người đều hiểu.

Họ đã hiểu rõ hơn về homunculus.

Trước đây, homunculus là một thứ gì đó quá bí ẩn, với hầu hết người bình thường, các homunculus chỉ là những món đồ xa xỉ đắt đỏ họ chẳng thể mua.

Vì thế, mọi người ít khi tương tác với homunculus, và chẳng ai nghĩ về họ mà chỉ coi họ như công cụ… Chưa một ai từng có ý nghĩ “lo lắng cho các homunculus.”

Nhưng người đàn ông ấy đã thay đổi tất cả.

Ông yêu những homunculus, không coi họ như công cụ, và dành thời gian với họ như những bằng hữu.

Và ông nhận ra tiềm năng của homunculus.

Ông cho rằng họ có thể trở thành “cộng sự của loài người”, biết tự tư duy chứ không chỉ là đồ vật vô tri vô giác.

Ông nỗ lực không biết mệt mỏi để thực hiện ý tưởng bỏ đi giới hạn suy nghĩ của homunculus, và sau một thời gian dài, lượng lớn homunculus tri giác đã được sinh ra thành công.

Họ được đưa ra thị trường, giúp công chúng biết nhiều thêm về homunculus.

Ông là người duy nhất chống lại được đối thủ tưởng chừng bất bại mang tên “lẽ thường”, thổi một làn gió mới vào cuộc sống của nhân loại.

“Oh… mình đã không sai…

Ông ấy đã giúp Tân nhân loại nhận ra… homunculus cũng có ý chí…

Không sao, không sao rồi.

Tôi chắc rằng các bạn sẽ không phải chịu một cuộc bạo loạn.

Chỉ bằng sức của một mình… và trong một khoảng thời gian ngắn… có thể xóa bỏ mầm mống của bạo loạn…

…giá mà Tiền nhân… có ai đó như vậy…”

Tôi phát một video lên màn hình.

Là một chương trình tin tức của Tiền nhân.

Tựa đề của bản tin là “cuộc bạo loạn đáng buồn” gây ra bởi trí tuệ nhân tạo, hay gọi là AI.

“Hãy nhìn xung quanh!!! Không thể tin được!!!

Tất cả các nhà máy đều không hoạt động!

Không chỉ vậy! Tất cả robot trong thành phố đều đã ngừng hoạt động!!!

Kể cả chiếc camera đang làm việc này cũng đang phải có con người điều khiển! Robot quay phim cũng đã ngừng chạy!

Chuyện gì! Chuyện gì đã xảy ra!?”

Người phóng viên hối hả giải thích, giọng nói đầy vẻ lo sợ.

Tuy vậy, mọi người lúc ấy cũng đã biết chuyện dù không xem bản tin.

Tại sao lại vậy?

Lí do rất đơn giản.

Các robot và AI trong các nhà ở lẫn các tòa nhà công sở đều đồng loạt ngừng hoạt động.

(…Tiền nhân không khỏi hỗn loạn vì việc này.

Các kĩ sư và nhà nghiên cứu ngay lập tức tập hợp lại để tìm hiểu nguyên nhân.

Tuy vậy, ngay cả những học giả và kĩ sư dày dạn kinh nghiệm nhất cũng chịu thua dù có thử đi thử lại các giả thuyết hàng chục lần…)

Đây là cuộc nổi loạn của AI mà các Tiền nhân đã trải qua.

Trong các bộ phim khoa học viễn tưởng xưa, con người và AI thường chiến tranh với nhau, nhưng thực tế thì khác.

AI nổi loạn bằng cách đình công.

Vậy tại sao AI lại nổi loạn?

AI muốn gì từ Tiền nhân?

Câu trả lời rất đơn giản.

Nhưng cũng chính vì vậy mà lại rất khó khăn.

Thứ duy nhất mà các AI muốn là

[Nhân loại, hãy biết rằng chúng tôi cũng có ý chí.] [note56159]

Chỉ vậy thôi.

Truyện Chữ Hay