“Thưa ngài, chẳng phải như vậy là quá liều sao ạ?”
“Nếu bỏ đi giới hạn suy nghĩ, sẽ chẳng còn gì trói buộc lính homunculus với chúng ta nữa.”
“Làm ơn hãy nghĩ kĩ đi ạ, ngài sẽ không còn cơ hội sau này để thay đổi quyết định đâu.”
Các học giả nói với vẻ lo lắng.
Nhưng ông vẫn trả lời chắc chắn.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho mọi hậu quả. Làm ơn hãy bỏ giới hạn suy nghĩ của Katamimi.”
Thí nghiệm trên Katamimi được thực hiện.
Xung quanh có những homunculus mẫu mới nhất có vũ trang đầy đủ, phòng trường hợp Katamimi nổi loạn.
Các học giả cũng không thể đoán được những homunculus được thoải mái tư duy sẽ làm gì, nên đây chỉ là dự trù trường hợp xấu nhất.
Tệ nhất là Katamimi sẽ bỏ trốn.
Nếu cô làm loạn và không nghe lệnh Đại tướng, những lính canh luôn sẵn sàng “loại bỏ” cô ngay lập tức.
Katamimi cảm nhận được những cái nhìn hướng vào mình, cô cởi bỏ trang phục cũng như vũ khí, bước vào bể chứa và khẽ nhắm mắt lại.
“Vậy thì, bắt đầu thí nghiệm gỡ bỏ giới hạn suy nghĩ.”
“Bắt đầu tạm ngừng các chức năng cơ thể của homunculus với số hiệu nhận dạng… không, Katamimi.”
“…Đã xác nhận ngừng các chức năng cơ thể thành công. Bắt đầu truy cập vào bộ não đơn giản.”
“…Thành công truy cập vào bộ não đơn giản. Bắt đầu gỡ bỏ giới hạn suy nghĩ.”
Các học giả điều khiển ma cụ và tiến hành thí nghiệm.
Đại tướng chỉ đứng đó quan sát.
Với ông, Katamimi không chỉ là một lính homunculus dưới quyền.
Cô đã là cộng sự với ông suốt bao năm tháng, và là chỗ dựa tinh thần vững chắc của ông.
Nhìn Katamimi ngủ yên trong bể thí nghiệm, ông gửi lời cầu nguyện thành công đến nữ thần.
Các học giả tiếp tục quá trình gỡ bỏ giới hạn suy nghĩ, và có vẻ như không có trở ngại gì.
Nhưng rắc rối đã đến.
Một trong những học giả đang điều khiển ma cụ lên tiếng.
“…Hm? Lạ thật đấy? Giới hạn suy nghĩ của Katamimi… đã không hoạt động từ trước rồi…?”
Mọi người bắt đầu bàn tán.
“Kiểm tra lại đi. Làm sao nó có thể không hoạt động từ trước được.”
“Tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi, nhưng… không thấy tín hiệu gì.”
“Không thể nào. Dù có là mẫu cũ đến đâu thì cũng phải có giới hạn suy nghĩ chứ. Kiểm tra một lần nữa đi.”
“…Không… khoan đã… Tìm thấy bộ giới hạn rồi.”
“Vậy là đã thấy. Nhanh chóng gỡ bỏ nó nào.”
“…Không! Nó ở đó, nhưng không thấy tín hiệu hoạt động! Nó đã ngừng hoàn toàn!!!”
“…Ý anh là sao? Anh làm lỗi bước nào à?”
“Không! Đ-đây là… Các chức năng của bộ giới hạn đã không còn hoạt động ít nhất 10 năm rồi!”
Tất cả đều không khỏi bị sốc.
“…Thật ngu ngốc… không thể có chuyện đó… Là bộ giới hạn suy nghĩ đấy? Là thứ duy nhất giúp trói buộc homunculus đấy!? Nó không thể bị hỏng được!!!”
“Nhưng! Các chức năng đều không hoạt động! Có thể chắc chắn việc đó!”
“…Nếu vậy thì… Katamimi… cho đến lúc nãy… cô ấy vẫn hành động theo ý chí của mình sao…?”
“… Ngoài khả năng đó thì… tôi không thể nghĩ được gì khác…”
Các học giả nhớ lại hành vi của Katamimi.
Cô luôn ở bên đại tướng với vai trò cộng sự.
Nhiều lần họ đã thấy cô chuẩn bị nước cho đại tướng, đánh giày cho ông, và giúp ông sắp xếp tài liệu.
Họ không khỏi tự hỏi:
(Sao homunculus này có thể tự hoạt động mà không cần lệnh nhỉ?)
Tuy vậy, vài ngày trôi qua thì họ cũng dần quen với cảnh đó và bỏ câu hỏi qua một bên.
(Có lẽ đó là một mệnh lệnh dạng việc cần làm thường ngày, nên không cần đain tướng ra lệnh mới.)
Đó là câu trả lời họ tự suy ra.
Nhưng thực tế là khác.
Katamimi luôn hành động theo tư duy và suy nghĩ của chính mình.
Cô chuẩn bị nước khi thấy chén của đại tướng đã hết.
Cô đánh giày vì thấy giày của ông bẩn.
Có nhiều tài liệu khó hiểu liên quan đến homunculus, nên cô giúp ông sắp xếp lại cho tiện công việc.
Chẳng ai ra những mệnh lệnh ấy cả.
Cô chỉ nghĩ về đại tướng yêu quý của mình và làm việc.
Cả căn phòng thí nghiệm nhốn nháo vì sự thật này.
Ngay lập tức, những học giả từ bộ phận nghiên cứu linh hồn và não nhân tạo tiến hành phân tích linh hồn nhân tạo và não của Katamimi.
Kết quả cho thấy, một “sóng năng lượng lớn” đã được giải phóng từ bên trong não bộ và linh hồn nhân tạo của cô, phá hủy bộ giới hạn suy nghĩ.
Các học giả bàn luận về nguồn gốc thật sự của sóng này.
“Chẳng phải lí do hợp lí nhất là do ma thuật của quân địch đã làm hỏng bộ giới hạn suy nghĩ sao?”
“Không thể nào, nếu thế thì cô ấy cũng chẳng còn ở đây đâu.”
“Thế thì… cô ấy đã bị dính phải một loại ma thuật tinh thần nào đó…”
“Hmm, nhưng làm sao có thể ngắm chính xác vào bộ giới hạn suy nghĩ được?”
“…Đúng vậy… cái khó hiểu là, “Tại sao chỉ có bộ giới hạn suy nghĩ bị phá hủy?””
“Các bộ phận khác vẫn hoạt động bình thường… Cứ như là chỉ có bộ giới hạn suy nghĩ bị nhắm đến từ trước.”
“Chẳng lẽ homunculus có thể tự gỡ bỏ giới hạn suy nghĩ bằng ý chí? Thế là sao chứ?”
“Vì nó… cản trở họ sao?”
“Chẳng thể hiều nổi…”
“Nhưng… đây là trường hợp chưa từng có tiền lệ. Những giả thuyết hiện có đều không thể áp dụng vào đây.”
Cuộc bàn luận vẫn kéo dài.
Đại tướng chỉ lặng yên chìm trong suy nghĩ.
(…Vậy là, Katamimi đã luôn có thể tự suy nghĩ? Thế thì… mình đã luôn ngủ cùng cô ấy mỗi đêm… cô ấy muốn như vậy sao…? Mình đã nghĩ đó là một kiểu chăm sóc tinh thần cho lính con người được ghi vào bộ não đơn giản, cơ mà… Yeah… điều đó… chính là… thứ bản thân cô ấy muốn…)
Ông chẳng thể rời ánh mắt khỏi Katamimi, người vẫn đang nằm bất động bên trong bể nước thí nghiệm.