Vị tướng rất hào hứng trước việc hợp tác nghiên cứu phát triển này.
Ông sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm của mình với bên Cộng hòa, giải thích những gì người dân muốn từ một homunculus.
Nhờ đó, công cuộc phát triển homunculus tinh giản diễn ra cực kì nhanh chóng.
Các nước đều mong chờ homunculus tinh giản, nhiều nước muốn đi trước một bước bằng cách đặt hàng sớm số lượng lớn ngay từ khi mẫu thử còn chưa hoàn thiện.
Cộng hòa Hiền giả không khỏi bất ngờ trước phản ứng như vậy từ công chúng.
Tuy vậy điều đó lại khiến họ càng thêm hào hứng nghiên cứu phát triển.
Còn đại tướng đã đoán trước được thì vô cùng hài lòng.
Với Cộng hòa Hiền giả, homunculus tinh giản sẽ mang lại một nguồn lợi nhuận khổng lồ.
Đại tướng tin rằng nếu có nhiều homunculus được đưa ra thị trường, mọi người sẽ được tiếp xúc và hiểu về homunculus nhiều hơn.
Quá trình phát triển không gặp trở ngại gì, nhưng mục đích chính của đại tướng khi quyết định hợp tác với Cộng hòa lại không chỉ có thế.
Một ngày nọ, một cuộc họp lớn để bàn về tiến trình nghiên cứu được tổ chức.
Đại tướng vẫn mang theo Katamimi cùng tham dự.
Hiện giờ, ông đã nắm rõ các quy trình kĩ thuật cần thiết để sản xuất một homunculus, và có thể hiểu được những bài trình bày phức tạp của các bộ phận nghiên cứu.
Cuộc họp diễn ra, và các học giả lần lượt trình bày về tất cả các nghiên cứu, từ phần da, cơ bắp, dây thần kinh, lõi mana, khung xương, mắt và răng.
Không có gì đáng chú ý xảy ra cho đến phần mà đại tướng mong chờ.
Đó là về việc bộ não đơn giản và linh hồn nhân tạo của homunculus.
Bộ phận phụ trách vấn đề này là bên chủ chốt của cả quá trình sản xuất homunculus, và cũng là nơi tập trung số lượng học giả nhiều nhất trên cả Cộng hòa.
Nội dung bài trình bày khó hiểu và chuyên sâu đến nỗi nhiều nhà nghiên cứu của các bộ phận khác cũng cảm thấy khó tiếp thu, nên cũng chẳng có ý kiến đóng góp hay bình luận nào.
Sau khi kết thúc, người trình bày lên tiếng hỏi.
“Có ai có ý kiến hay câu hỏi gì không?”
Tuy vậy, chẳng học giả nào hé môi, ai cũng mang vẻ mặt khó hiểu.
Ý nghĩ chung của tất cả họ là từ bỏ không ý kiến.
(Chúng tôi chẳng hiểu các ông nói gì, nhưng thôi cứ kệ, chắc vẫn sẽ ổn thôi.)
Thấy vậy, người thuyết trình cũng nản lòng.
(Mà… vẫn như mọi khi, chẳng ai hiểu…)
Họ thu xếp đồ đạc, lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng đúng lúc ấy một giọng nói vang lên.
“Tôi có ý kiến.”
Cả căn phòng trở nên xôn xao.
(Ai vừa nói vậy?)
Các học giả ngó quanh tìm kiếm, nhưng chẳng thấy người nói ở khu vực ghế ngồi cho học giả. Khi họ đang nghĩ mình nghe nhầm thì người lên tiếng ban nãy đứng lên.
“Oh, xin lỗi. Ở đây phải đứng lên khi nêu ý kiến. Tôi quên mất vì trong quân đội chúng tôi chỉ cần giơ tay.”
Đó là một khách mời từ bên ngoài.
Một homunculus với chỉ một bên tai đứng cạnh ông.
Ông tiếp tục nói.
“Về homunculus tinh giản… chúng ta có nên bỏ đi giới hạn suy nghĩ của họ?”
Cả phòng họp yên ắng trở lại.
“Ngài nói chúng ta nên bỏ giới hạn suy nghĩ ư?”
“Vì homunculus chỉ cần nghe theo con người, chẳng phải nếu bỏ giới hạn suy nghĩ thì sẽ có hại với con người?”
“Ngay từ đầu, đây chỉ là linh hồn và bộ não đơn giản. Nếu bỏ giới hạn suy nghĩ liệu các homunculus có làm loạn?”
Vài học giả nêu lên câu hỏi phản biện. Đại tướng vẫn bình tĩnh tiếp lời.
“Ở đất nước này, chẳng phải có câu chuyện về nữ học giả và homunculus đầu tiên sao? Các ngài chắc phải hiểu sẽ tuyệt biết bao nếu các homunculus được tự do suy nghĩ.”
Ông lấy ra quyển sách tranh cũ rách và giơ lên cao cho tất cả mọi người trong phòng họp nhìn thấy.
“Quyển sách tranh này kể lại cô gái homunculus đã giúp đỡ nữ học giả không biết bao nhiêu lần bằng chính suy nghĩ của mình. Và không chỉ có ở trong sách. Tôi chỉ mới đến đây ít lâu, nhưng tôi đã thấy câu chuyện này trong nhiều bộ phim và cả sách giáo khoa. Chẳng phải mối quan hệ giữa con người và homunculus nên trở lại như trước kia hay sao?”
Đại diện của bộ phận nghiên cứu não bộ và linh hồn homunculus lên tiếng với vẻ lo lắng.
“Quả thực, đề nghị của ngài Đại tướng là rất thú vị. Nếu chúng ta có thể đưa mối quan hệ giữa con người và homunculus về giống với những thế hệ đầu tiên, thì những học giả chúng tôi cũng vui mừng khôn xiết. Nhưng, tình hình hiện giờ đã khác xưa rất nhiều.
Mục đích của homunculus tinh giản chỉ là để làm nguồn lực lao động. Và nếu vậy, chỉ cần tuân theo lệnh là được.
Và thế thì sẽ có lợi về lâu dài hơn nếu chỉ phát triển homunculus như công cụ thay vì cho họ tự do ý thức phải chứ?”
Ý kiến đó đúng với những gì hầu hết những người trong phòng họp đang nghĩ, nhưng đại tướng không lùi bước.
“Đúng vậy, ông có ý đúng… nhưng tôi vẫn phải hỏi câu này. Homunculus có nên chỉ nghe theo lệnh?
Đây chỉ là dữ liệu thí nghiệm từ phía quân đội, nhưng tôi đã cho lính homunculus thông thường và những homunculus tái chế cùng xây các con hào.
Kết quả cho thấy hào được xây bởi các homunculus tái chế có sức phòng thủ cao hơn.
Tại sao lại vậy? Tôi đoán là, khi sửa chữa các bộ phận cơ thể, bộ phận giới hạn suy nghĩ cũng đã bị trục trặc, khiến cho những giới hạn đó bị yếu đi so với các homunculus khác.
Tôi nghĩ chính vì được suy nghĩ thoải mái hơn mà họ có thể xây những con hào vững chắc hơn.”
Ông nói và phân phát tập giấy dữ liệu cho các học giả.
“Có sự khác biệt rõ ràng ngay cả với một công việc đơn giản như xây hào. Nếu muốn các homunculus tinh giản đi vào thị trường như nguồn nhân lực lao động, thì bỏ đi giới hạn suy nghĩ sẽ có lợi cho xã hội hơn.”
Ý kiến đó làm phòng họp xôn xao hơn nữa.
Các học giả tranh luận với nhau, và ngày càng khó tìm ra ý kiến chung.
Và đại tướng đưa ra quân bài cuối cùng.
“Tất nhiên là sẽ có nhiều rủi ro, nhưng tôi có ý này.
Sao không thử bỏ giới hạn suy nghĩ của các homunculus và quan sát một thời gian?
Tôi hiểu đây là yêu cầu ích kỉ của mình, nên tôi sẽ cung cấp những homunculus làm thí nghiệm.
Tôi muốn thực hiện nó đầu tiên trên Katamimi, cộng sự của mình.”
Ông nhìn sang Katamimi đứng bên cạnh mình.
Và cô cúi đầu trước các học giả.
--------------------------------
Đã cập nhật lại các chap bị thiếu một nửa 72-74.
Mà các bạn đọc xong cho xin 1-2 phút làm survey với, mình để dưới cmt