Vẫn là một ngày bình thường, tất cả các công việc trong ngày đều được hoàn thành một cách suôn sẻ. Anh lính trẻ đọc qua các báo cáo từ từng đại đội mang đến.
Anh đã hoàn thành gần như toàn bộ các yêu cầu của Đại tá, và đang được bổ nhiệm đến một khu đồn trú khác.
Cứ ngỡ cuộc sống quân nhân của anh sẽ chỉ thăng tiến thuận lợi như vậy, nhưng chợt một tiếng còi báo động vang lên, như muốn dập tắt sự lạc quan ấy.
Anh lính trẻ không tin được điều vừa nghe. Đó là tiếng còi báo hiệu tiền tuyến đã bị xuyên thủng.
Khu đồn trú trở nên huyên náo. Cả lính con người lẫn homunculus đều nhanh chóng chuẩn bị rút lui đến khu dự trữ, trong khi tin xấu vẫn liên tục ập tới.
Có vẻ như tiền tuyến quân ta đã bị phục kích. Đường hào bị đánh sập, quân đồng minh bại trận đã rút chạy về các doanh trại. Trên đường rút họ vẫn liên tục bị truy kích.
Nhận ra quân mình đang hoàn toàn ở thế bất lợi, anh lính trẻ tập hợp tất cả homunculus và cũng chuẩn bị di dời, thì một trung úy hớt hải chạy đến.
“Oh! Cậu đây rồi!! Đại tá có mệnh lệnh cho cậu!!
Ông ấy đang rất gấp nên không thể viết ra giấy đàng hoàng được, nên nghe kĩ này!!”
Người trung úy, thở không ra hơi, truyền đạt lại mệnh lênh của Đại tá, nhưng anh lính trẻ không thể nghe được.
…Không, anh có thể nghe được, nhưng não anh từ chối hiểu.
[Cậu sẽ bọc hậu câu giờ cho đến khi toàn bộ quân đội rút lui hoàn toàn.]
Khi cuối cùng cũng hiểu được những từ đó, anh cảm giác đầu mình choáng váng.
Nhưng không thể gục ngã ở đây được. Chỉ anh mới có thể bảo vệ những cô gái ấy. Anh cố gắng đứng vững bằng ý chí của mình.
“Trung úy! Kẻ địch ra sao!?”
Anh lính trẻ cố gắng hỏi lại, nhấn mạnh từng từ.
“Số lượng chính xác thì không rõ, nhưng ít nhất cũng phải tầm một trung đoàn.”
“Tr-trung đoàn…”
Một lần nữa, cơ thể anh như muốn ngã xuống. Lúc này, toàn bộ homunculus anh tập hợp được cũng chỉ đến cỡ một tiểu đoàn. Vậy mà anh sẽ phải đối mặt với ít nhất là một trung đoàn địch… gấp bốn lần quân số.
“Trung úy! Đội tôi chỉ là một tiểu đoàn! Để chống lại cả một trung đoàn…! Là không thể!! Hơn nữa, họ không có vũ khí!! Nhiều lắm họ cũng chỉ có dụng cụ để làm các việc xây dựng!! Cả đội chỉ có 10 cây trượng được cấp từ ban đầu!!”
Anh tuyệt vọng cố kháng lại lệnh.
Nhưng vô hiệu.
“Tôi biết. Chúng tôi cũng đang tập hợp thêm trượng.
Tuy đúng là chúng ta đang bất lợi hoàn toàn, nhưng cậu không cần phải cố thắng. Chỉ cần đội của cậu có thể cản địch một chút thôi cũng được…
Làm ơn! Tôi xin cậu!! Hãy cố gắng giữ chuỗi mệnh lệnh! Cậu là người duy nhất đang chỉ huy một đội đủ lớn! Nếu cậu bỏ nhiệm vụ, địch chắc chắn sẽ đến đây!!
Chuyện đó mà xảy ra, quân địch sẽ có thể vòng qua hai bên sườn và đẩy ta vào thế gọng kìm!! Nơi này mà sụp đổ, thì chúng ta cũng sẽ không thể bảo vệ khu dân cư đằng sau!!
Vì tổ quốc! Vì người dân của đất nước này!! Tôi xin cậu, một lần nữa!! Hãy giúp câu thêm nhiều thời gian nhất có thể!!”
Và rồi người trung úy cúi đầu thật sâu trước anh tân binh.
Anh lính trẻ gật đầu, không khỏi nhăn mặt hối hận.
-----
“Chỉ- chỉ có thế này thôi sao!? Chỉ có ngần này để chọi lại cả một trung đoàn!?”
Anh lính trẻ nhìn đống trượng ma thuật trước mặt, cảm giác chút hi vọng cuối cùng đã tan biến.
Đây là toàn bộ số lượng trượng ma thuật còn lại ở doanh trại, nhưng dù đếm thế nào thì cũng chỉ đủ cho một đại đội.
“Katamimi!! Thật sự là chỉ còn thế này thôi sao!? Không còn gì trong kho còn dùng được sao!?”
Anh hỏi Katamimi đang đứng bên cạnh.
[Đội trưởng, đây là toàn bộ số trượng còn lại ở đây. Hàng tiếp viện chưa đến khu rìa này, còn quân đồng minh thì đã mang phần còn lại đi theo rồi.]
Cô trả lời.
“Chỉ với ngần này!! Chỉ một phần tư quân ta có trang bị! Mà chúng ta phải đấu với một đội quân đông gấp bốn lần!! Tôi có thể làm gì chứ!?”
Anh ôm đầu và la hét thảm thiết. Katamimi trả lời.
[Đội trưởng. Nhiệm vụ của chúng ta là câu giờ. May mắn là, tuyến đường rút lui đã chuẩn bị xong.
Nếu anh tận dụng những cơ quan phòng thủ trên đường rút lui, chúng ta có thể kéo dài thời gian. Giờ thì, hãy cố gắng hết sức với những gì đang có.]
Cô nói, và đặt chỉ thị chiến dịch từ trung tâm chỉ huy vào tay anh. Anh lính trẻ tạm thời lấy lại bình tĩnh nhờ vẻ mặt vô cảm như mọi ngày ấy.
“…Chết tiệt…Đúng vậy…
…Katamimi, tập hợp quân ta ở trước tòa nhà… Tôi sẽ… trực tiếp chỉ đạo…”
Katamimi nhận lệnh và rời đi.
Anh lính trẻ mở chỉ đạo của cấp trên ra.
Trên mặt anh lộ rõ cả vẻ phẫn nộ lẫn tuyệt vọng.
-----
Khi anh lính trẻ đến phía trước tòa nhà, tiểu đoàn homunculus đã tập hợp đầy đủ.
Anh bước lên bục như mọi khi, cẩn thận quan sát toàn bộ. Các homunculus vẫn đứng nghiêm trang chờ lệnh.
Và anh đưa ra chỉ đạo, cố gắng nhấn mạnh từng chữ.
-----
Mười phút sau. Anh lính trẻ đang nhanh chóng men theo tuyến đường rút lui. Bên cạnh anh là một nhóm homunculus còn ít hơn số lượng thường ngày đi cùng anh làm nhiệm vụ.
Khi đến được con hào, một đại đội homunculus nhanh chóng dàn hàng và chuẩn bị sẵn sàng trượng ma thuật.
Số còn lại tiếp tục di chuyển, bỏ lại đại đội này phía sau.
Những gì anh nhận được từ cấp trên chẳng thể gọi là một chiến thuật. Nó muốn đội của anh, vốn đã gặp bất lợi về cả trang bị lẫn quân số, chia thành từng nhóm cỡ đại đội và lần lượt giao chiến với địch, để hi vọng kéo thêm thời gian.
Các đại đội homunculus lần lượt dừng lại ở các điểm phòng thủ còn số còn lại tiếp tục rút lui. Những homunculus không có trang bị thì lẩn vào khu rừng hoặc những cái hố tự nhiên.
Cấp trên muốn các đại đội homunculus phục kích bất ngờ quân địch.
“Chỉ vì- chỉ vì những tên ngu xuẩn cấp trên không nghĩ ra được kế sách nào hay hơn!! Tất cả mọi chuyện là do lũ khốn ấy!!”
Anh lính trẻ tiếp tục vừa chạy vừa chửi thề.
Một ánh sáng mang sắc xanh lóe lên sau lưng anh.
Anh ngoái lại nhìn, rồi lại tiếp tục chạy, môi anh cắn chặt, nước mắt không ngừng rơi.
Anh cố chạy, vẫn không ngừng chửi thề tên trung úy, lão đại tá, bọn khốn ở trung tâm chỉ huy của Đế quốc, quân đội, và cả đất nước.
Anh cũng chỉ biết tiếp tục chạy thôi, dù cho sau lưng đang diễn ra chuyện gì.
Cho dù những cô gái homunculus yêu quý của anh đang bị giết. Cho dù các cô gái ấy đang xông thẳng vào quân địch mà tự hủy, và chẳng còn gì ngoài những hạt bụi lấp lánh màu xanh.
Anh không thể dừng lại. Anh chỉ có thể hết sức chạy đến khu vực rút lui.
-------------------------
Happy new year bằng một chap not happy, định đăng đêm 31 mà nghĩ lại end 1 năm đúng chap 69 là vừa số đẹp nên thôi