Một đêm nọ.
Anh lính trẻ đang lặng lẽ ngồi đọc một quyển sách. Công việc đã hoàn thành, giờ là lúc anh được thư giãn.
Katamimi gõ cửa vài lần rồi bước vào.
“Sao vậy, Katamimi? Hiếm khi thấy cô đến vào giờ này.”
Anh gập sách lại, nhìn cô với vẻ tò mò. Katamimi nói, vẫn không chút biểu cảm như thường lệ.
[Thật ra, tôi muốn Đội trưởng xem thứ này. Anh sẽ đi cùng tôi chứ?]
“Vậy à… không chắc nó là gì, nhưng… tôi cũng đang rảnh nên không sao.”
Anh lính trẻ đứng dậy và đi theo Katamimi. Hai người đến căn phòng tập thể lực, nằm ngay bên cạnh khu nhà dưới quyền anh. Căn phòng tối đen như mực, khiến anh không nhìn được bất cứ thứ gì bên trong.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng đóng sập lại làm anh giật mình. Anh gọi Katamimi, nhưng cô đã không còn bên cạnh nữa. Không biết chuyện gì đang xảy ra, anh cố gắng nắm bắt xung quanh, nhưng đúng lúc đó, một bài hát trong trẻo vang lên.
Âm thanh của bản hòa ca từ rất nhiều giọng hát lớn dần. Đó là một bài hát chúc mừng sinh nhật.
Căn phòng bừng sáng ánh đèn ngay khi bản nhạc kết thúc. Tất cả các homunculus đều đứng thành hàng ngay ngắn. Và có một tấm băng lớn được treo trên tường với dòng chữ
[Chúc mừng sinh nhật!]
Họ đã bí mật chuẩn bị bữa tiệc này cho người đội trưởng. Lúc này, tất cả cùng nhau đồng thanh,
[[[[[Chúc mừng sinh nhật Đội trưởng!]]]]]
Anh lính trẻ chứng kiến tất cả và nhận ra mắt mình đã ướt. Anh chẳng thể tưởng tượng được những homunculus có thể làm được tất cả chuyện này.
Một chiếc bánh nhỏ với 16 cây nến được mang ra. Anh cố gắng cầm lại nước mắt chực rơi và thổi từng cây nến một. Rồi anh cúi đầu, gửi lời nguyện cầu đến thần linh,
(… Hỡi Nữ thần…
…làm ơn, làm ơn, hãy để niềm hạnh phúc này tiếp tục mãi…
Cầu mong những cô gái này sẽ được sống trong một thế giới nơi con người và homunculus cùng nắm tay nhau chung sức…)
Anh ngẩng mặt lên, nhận được một tràng vỗ tay thật dài của tất cả homunculus, đến khi anh không thể ngăn bản thân mình rơi nước mắt được nữa. Bữa tiệc tiếp tục thật vui vẻ.
Các homunculus tặng anh thêm nhiều “đồ tự làm”.
Một cái bút từ mảnh xương.
Một cái áo khoác từ lớp da.
Một loại trang sức dùng tóc để dệt thay cho chỉ, giữa các điểm nối có vài con mắt homunculus.
Anh chỉ cười nhẹ khi nhận những món quà đầy tình yêu ấy.
Sau tiết mục tặng quà là một vở kịch về câu chuyện yêu thích của anh. Chuyện về nữ học giả và cô gái homunculus.
Các homunculus đã tập vở kịch chăm chỉ trong bí mật và đã thành công mang đến một buổi diễn tuyệt vời. Anh lính trẻ thoải mái ngồi theo dõi trong khi thưởng thức chiếc bánh được làm ở căng tin.
Vở kịch kéo dài khoảng một tiếng, khi kết thúc, các diễn viên đồng loạt cúi chào và hạ rèm. Anh đứng lên và vỗ tay, nước mắt không ngừng rơi.
“Tất cả mọi người… cảm ơn, rất nhiều! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như thế này ngoài tiền tuyến. Tôi sẽ trân trọng kí ức này mãi. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy hạnh phúc như vậy… một lần nữa… từ tận đáy lòng, cảm ơn tất cả!”
Anh tiến đến và dành cho tất cả các homunculus mỗi người một cái ôm thật chặt.
Các cô gái vẫy đuôi vui sướng mạnh đến mức anh lo liệu chúng có đứt ra không. Một vài người thậm chí còn hôn lên má anh.
Vài giờ sau, khi bữa tiệc đã chính thức khép lại, vài homunculus mang những món quà đến phòng anh, số còn lại thu dọn căn phòng.
Anh lính trẻ nhìn lại những món quà với cảm xúc dâng trào.
Từ hôm đó, anh bắt đầu tiếp xúc thân mật với những homunculus nhiều hơn.
Anh xoa đầu những ai làm tốt phần việc được giao.
Anh ôm lấy những ai vừa thoát khỏi cửa tử.
Anh đậy tay với những ai tình cờ đi ngang qua.
Các homunculus tất nhiên đều rất hạnh phúc, niềm vui lộ rõ qua những cái đuôi và đôi tai thú.
Nhờ chỉ đạo của anh và nỗ lực của các homunculus, tình hình trên tiền tuyến đã biến chuyển có lợi đáng kể.
Không chỉ vậy, nhiều lớp phòng thủ đã được dựng lên quanh khu doanh trại, và các cơ sở dự trữ cũng được nâng cấp lên nhiều lần.
Nếu mọi chuyện vẫn diễn ra thuận lợi, anh lính trẻ có thể sống thoải mái tại doanh trại này. Và đợi đến năm tiếp theo, với những thành tích của mình, anh sẽ là người thăng tiến nhanh nhất so với các tân binh cùng đợt.
Nhưng cuộc sống thì luôn khó lường.
-----
Một vài người đang làm nhiệm vụ theo dõi tiểu đoàn homunculus từ cánh rừng cách đó không xa. Họ mặc bộ đồ chuyên dùng để ngụy trang, thậm chí còn cẩn thận trang điểm lại mặt để dễ lẩn trốn hơn.
Tất cả đều là homunculus chiến đấu. Một vài dùng ma thuật thấu thị để thăm dò các lớp phòng thủ quanh doanh trại, số còn lại cầm sẵn trượng để phòng thủ các hướng, đề phòng bị tấn công bất ngờ.
Và những homunculus này đã báo cáo lại tất cả những gì quan sát được.
Rằng nhiều tòa nhà đã được tu sửa và sử dụng được.
Rằng con đường đến tiền tuyến đã được mở rộng, giúp các đội đông quân số di chuyển dễ dàng hơn.
Một cô gái với đôi tai mèo là chỉ huy của nhóm. Đây là nhóm trinh sát từ quốc gia đối địch với quân của anh lính trẻ.
Họ nhận lệnh đi trinh sát và gửi lại những gì thu thập được cho trung tâm chỉ huy. Nhận được dữ liệu gửi về, người chỉ huy nhăn mặt như thể vừa ăn phải côn trùng.
Tiền tuyến của địch bỗng dưng xuất hiện một tiểu đoàn xây dựng, củng cố thêm lớp phòng thủ. Các tuyến đường được mở rộng giúp di chuyển dễ dàng hơn, các cơ sở bị bỏ hoang trước đó cũng được tái sử dụng. Hơn hết là doanh trại của địch cũng đã kiên cố hơn, và có thêm nhiều khu dự trữ mới…
Có thể kết luận một điều.
“Quân địch đang chuẩn bị một cuộc tấn công lớn.”
Mỗi chỉ huy sẽ có cách đối phó khác nhau với điều này.
Một người thận trọng thì sẽ củng cố lại các lớp phòng thủ. Một người dễ lo sợ thì sẽ chuẩn bị một kế hoạch rút lui chiến lược. Một người lạc quan thì có lẽ còn không nghĩ tới việc địch đang chuẩn bị tấn công.
Nhưng người chỉ huy này nổi tiếng là một tướng lĩnh đại tài. Và ông nghĩ,
(Nếu địch đã hoàn thành chuẩn bị, thì chúng ta không có cửa thắng. Nhưng chúng đang mất cảnh giác.
Trinh sát báo lại rằng ngoài tiểu đoàn xây dựng mới thì địch vẫn có quân lực như cũ. Nếu có thể kêu gọi tiếp viện từ các doanh trại khác, ta có thể tấn công trước giành lấy thế chủ động.
Sẽ rất khó khăn để chống lại một cuộc tấn công từ quân địch có quân số áp đảo, nhưng tấn công khi quân địch hạ thấp cảnh giác lại rất đơn giản. Hơn nữa, thế mạnh của ta là tấn công ồ ạt như bão, chứ không phải ở phòng thủ và rút lui chiến thuật.
… Ta nên tấn công trước, kể cả có phải huy động toàn lực.)
Chỉ huy quân địch nhanh chóng đưa ra quyết định tấn công tổng lực.
Ông huy động quân dự bị từ những doanh trại xung quanh và hàng tiếp tế từ các kho cung ứng của đồng minh. Và chỉ trong một tuần, quân địch đã chuẩn bị đầy đủ lực lượng tiến công.
Người chỉ huy, mệt mỏi sau công cuộc chuẩn bị vất vả, kêu gọi toàn quân bắt đầu tấn công.