Tôi đã cảm nhận, thế giới đang thay đổi.
Tôi đã quan sát, thế giới chuyển mình thật nhanh chỉ trong vài thập kỉ.
Lúc này, lượng ma vật trên biển đã giảm, giao thương đường thủy được nối lại.
Và gần đây, những tàu thương mại lớn bắt đầu đi theo con đường ngang qua hòn đảo nhân tạo.
Tân nhân loại đã tái hiện lại khung cảnh biển tràn ngập tàu thuyền của nhiều thế kỉ trước.
Tuy vậy, thái độ của những thủy thủ đối với tôi đã thay đổi hoàn toàn. Giáo hội Nữ thần đã không còn, nên các thủy thủ chẳng biết phải tỏ ra như thế nào khi trông thấy tôi.
Khi nhận ra tôi đang đi dạo quanh đảo, họ nhìn nhau và bàn tán.
“Cô gái trên hòn đảo ấy… Cuối cùng thì… Là gì vậy?”
“Cô ấy không phải Nữ thần… và chắc chắn cũng không phải Satan.”
“Thế thì… cô ấy là ai? Tại sao lại chỉ có một mình trên hòn đảo ấy?”
“Hơn nữa, cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
“Không biết. Nhưng có vẻ cô ấy đã ở đó hàng thiên niên kỉ rồi.”
“…hm? Này, nhìn cánh tay cô ấy kìa? Một vết sẹo?”
“…đúng thật. Vết thương tệ đấy.”
“Nhưng sao cô ấy lại bị thương? Đừng bảo là, thực sự có một cuộc chiến giữa Nữ thần và Satan?”
“Làm quái gì có được. Satan không tồn tại. Có lẽ chỉ là cô ấy ngã và tự làm mình bị thương thôi.”
“…vậy à?”
“Mà rắc rối bây giờ là… này, nếu gặp bão, tôi nên cầu nguyện ai đây?”
“Mặt trời thì sao?”
“Đừng có ngốc thế. Mặt trời cũng chỉ là một ngôi sao thôi.”
“Tôi đoán vậy… đây là kỉ nguyên vô thần…”
Khi những thủy thủ đang mải mê tranh luận nhận ra ánh nhìn của tôi, họ có vẻ sợ hãi mà hướng tàu rời khỏi hòn đảo nhân tạo.
Trước cảnh đó, tôi không khỏi cười khúc khích.
(Vẫn dễ thương thật, tân nhân loại ấy.
Khi họ tuyên bố tôi là Satan, họ đối xử với tôi như Satan và sợ hãi tôi.
Khi họ tuyên bố tôi là Nữ thần, họ đối xử với tôi như Nữ thần và kính trọng tôi.
Trông thì có vẻ dễ đổi thay, nhưng lại cực kì bền chặt.
Giống như loài tảo bẹ vậy.
Thoạt nhìn thì chúng có thể bị sóng biển cuốn trôi bất cứ khi nào, nhưng rễ của chúng đã bám chặt lấy nền đất. Và khi dòng nước đổi chiều, chúng cũng nương mình theo. Chúng đổi chiều, nhưng gốc rễ thì vẫn bền chặt không thay đổi.
Cách sống đó, là cách sống họ làm tốt nhất.
Cách sống đó, là nét đặc biệt của riêng họ.
Tất nhiên, tôi thấy cách sống ấy thật tuyệt vời.
Nhưng cuối cùng thì, chỉ cuộc sống với đầy rẫy khó khăn mới xứng đáng được dõi theo.
Mỗi khi gặp thử thách, những con người ấy mới rực sáng hơn nữa.
Như cuộc đời của đại linh mục đã hồi sinh Giáo hội Nữ thần.
Như cuộc đời của phi công Liên hiệp đã vượt qua tuyến phòng thủ của tôi.
Như cuộc đời của người học giả vĩ đại đã cống hiến cả đời cho nghiên cứu, dám đặt ra câu hỏi về thứ người khác coi là thường thức.
Cuộc đời họ rực rỡ như đá quý, và quyến rũ tôi.
Đại linh mục bị hành hạ như một kẻ tôn thờ quỷ và bị phán án tử, nhưng ánh mắt ông chưa hề tắt niềm tin mãnh liệt.
Người phi công dính một phát bắn trực diện từ pháo phòng không, nhưng vẫn tiến lên với một bên chân trọng thương.
Nữ học giả phải chịu sự xâm nhập của tàn dư mana sau khi sử dụng pháo ma thuật, đau đớn kể cả trong giấc mơ.
Ah~ Cuộc đời họ thật đẹp làm sao…
Tất cả họ, đã dạy tôi cuộc sống tuyệt vời đến nhường nào…
Tất cả họ, đã dạy tôi cuộc sống đáng quý đến nhường nào…
Tôi muốn đến trước mặt họ.
Tôi muốn thoát khỏi hòn đảo này và nói chuyện với họ.
…Thế mà… Tôi không thể.
Tôi đã sợ.
Tôi sợ mình sẽ đặt một vết nhơ nên cuộc đời tươi đẹp ấy.
Nên tôi buồn.
Vì chỉ có thể quan sát cuộc đời họ từ nơi xa xôi này.
Giống như tôi đang tách biệt với toàn bộ sinh vật trong vũ trụ bao la.
Ý nghĩ ấy bủa vây lấy tôi.
Tôi chỉ là không thể.
Tôi chỉ có thể ở lại nơi này.
Tôi tự hỏi… mình sẽ cô đơn… đến tận vĩnh hằng?
Nếu tôi đi ra thế giới ngoài kia, tôi sẽ có thể gặp biết bao người…
Nhưng họ sẽ không thể chịu được…
Sức mạnh của tôi… không ai có thể chịu được…
Bất kể tôi quan tâm đến họ thế nào, họ chắc chắn sẽ bị đưa đến sự hủy diệt…
Bất kể tôi gắn kết với họ thế nào, họ chắc chắn sẽ bị đưa đến sự hủy diệt…
Nếu chỉ vì sự tuyệt đẹp ấy mà tôi bước ra ngoài, ánh sáng cuộc đời họ chắc chắn sẽ vụt tắt…
Thế giới này… không ai có thể chống lại được sức mạnh của tôi… Không một ai…)
Tôi tiếp tục bước đi với hai hàng nước mắt.
(Cô đơn… Cô đơn quá…
Đau đớn… Đau đớn quá…
Tại sao… Tại sao tôi lại có sức mạnh này…?
Tại sao… Tại sao tôi… Lại phải chịu đựng như vậy…?)
“… ai đó…! …cùng nhau… Ai đó…!! …cùng nhau…!!”
Với nét mặt buồn rầu, tôi tiếp tục cuộc dạo quanh cô đơn đến vô tận.