Nữ học giả bắt chuyện với nữ thần vừa bước xuống từ đống đổ nát mà lòng không khỏi lo lắng. Và rồi cô cũng nhận ra cô gái lạ ấy thực sự là ai. Cô chẳng phải nữ thần, mà đúng hơn là một homunculus.
Có vô số nghiên cứu từng được thực hiện tại quốc gia này, và trong số đó bao gồm cả việc tạo ra homunculus. Vẻ ngoài tựa nữ thần của cô gái trước mặt nữ học giả kia cũng là một sản phẩm từ bàn tay con người.
Đó là khoảng thời gian mà nữ thần vẫn được xem là nữ thần.
“Chắc sẽ có lợi nếu chúng ta cho nó vẻ ngoài giống với nữ thần.”
Chỉ vì lí do đơn giản ấy mà cô gái có trên mình hình dáng như bây giờ.
Nhưng sự việc nữ thần bị người đời coi là Satan lại xảy ra trong khi nghiên cứu vẫn đang tiếp diễn. Những nhà nghiên cứu đã định thay đổi vẻ ngoài của homunculus, tuy vậy cơ thể ban đầu đã kịp hoàn thiện trước.
Vì vậy, họ quyết định tiếp tục nghiên cứu tại một cơ sở bí mật, và cô gái nhân tạo đã ra đời.
Nhưng sau đó, cuộc xâm lăng của ma vật đã khiến cô bị bỏ lại một mình.
Cô tồn tại được đến ngày nay cũng nhờ cơ thể homunculus không cần chất dinh dưỡng để duy trì sự sống. Và hôm nay, cô đến trước mặt nữ học giả, sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của đồ ăn.
Đã cả trăm năm mới lại thấy đồ ăn đàng hoàng, cô gái nhìn bếp lửa với vẻ thích thú, còn nữ học giả thầm nghĩ.
(Mình… gặp may rồi.
Nếu hỏi, có lẽ cô ấy sẽ cho mình biết tại sao đất nước lại bị hủy diệt.)
Và cô bắt đầu hỏi.
“Tôi muốn hỏi một vài thứ nếu cô thấy ổn. Có gì kì lạ xảy ra trước khi bầy ma vật tấn công đất nước này không?”
Cô gái đáp lại với vẻ ngây thơ.
[Tôi không biết chi tiết, nhưng họ đã thi triển một ma thuật diện rộng vào tầm trưa, và mọi thứ đều bị đốt trụi. Tôi nhớ cha và mẹ đã mừng rỡ kêu lên ‘Chúng ta có thể tận diệt ma vật với thứ này!!’]
“Là vậy sao… ma thuật đã thiêu trụi khu vực xung quanh…?
Vậy cô có nhớ có bao nhiêu ma vật đã tấn công không? Và sau khi hủy diệt đất nước, chúng đã đi đâu?”
[Tôi không nhớ chính xác con số, nhưng chúng đông đến mức cô sẽ chẳng thấy được mặt đất nếu nhìn từ trên cao. Nhớ không nhầm thì… Chúng phá bức tường vào khoảng 9 giờ tối.
Sau khi hủy diệt đất nước, lũ ma vật tiếp tục đuổi theo những người còn sống sót, rồi định cư lại đây một thời gian. Nhưng dần dần… lũ ma vật lớn bắt đầu tấn công những con nhỏ hơn.
Vậy nên những con nhỏ đã bỏ chạy, còn những con lớn hơn cũng rời đi đuổi theo chúng.]
Nữ học giả nghe câu chuyện không khỏi hoang mang.
“Ma vật lớn tấn công ma vật nhỏ?
Có phải… tranh chấp lãnh thổ không?”
[Không phải. Đúng hơn là, chúng tấn công mọi thứ xung quanh.
Thực tế thì, ma vật lớn sống được nhờ việc săn ma vật cỡ vừa.]
Nữ học giả tiếp tục chìm vào suy nghĩ
(Không, không thể nào.
Ma vật có ăn thịt?
…Không, mình nên tập trung vào lí do lũ ma vật tấn công.
Tìm hiểu về hệ sinh thái của chúng có thể để sau.)
Rồi cô hắng giọng, quay lại với cô gái homunculus.
“Cô nói là họ đã thiêu rụi mọi thứ xung quanh vào tẩm trưa phải chứ?
Vậy thì sao vẫn còn nhiều ma vật đến thế?
Bình thường đã có lượng lớn ma vật cỡ lớn như vậy sao?”
[Khi mọi thứ xung quanh đất nước bị thiêu rụi, lũ ma vật cũng chết hết. Ban đầu cũng có ma vật ở khu vực đó, nhưng chẳng có con nào thực sự lớn.
Đúng hơn là, ma vật cỡ lớn lẽ ra đều phải bị tiêu diệt trong ngọn lửa]
Nữ học giả lại ôm đầu.
(Ma vật xung quanh khu vực đáng lẽ ra đều đã bị thiêu rụi hết.
Cô ấy chẳng có lí do gì để nói dối cả.
Vậy thì… đàn ma vật đó từ đâu mà xuất hiện?
Đừng nói là, thực sự có một Satan như lời dạy của Nữ thần đã gửi chúng đến?
…Không thể nào
Satan chắc chắn không tồn tại
Vậy thì làm sao…
Lũ ma vật từ đâu đến?)
Cô gái nhỏ chợt cất tiếng.
[Nhà của tôi ở gần đây. Cô có muốn đến không?
Không có đồ ăn, nhưng ít ra là có nơi trú ẩn.
Chỗ đó còn là trung tâm của học viện, và có một bản đồ chi tiết về học viện ở đó. Bản đồ còn có vị trí của cơ sở bí mật.
Đáng để điều tra đấy. Cô thấy sao?]
Nữ học giả ngẩng đầu nhìn cô gái.
Cô bước theo mà chẳng mất thời gian suy nghĩ
(POV main)
“Cha mẹ… à”
Tôi, đang dạo quanh với bộ giáp trắng muốt, chợt dừng lại.
Đây cũng là kết quả chọn ra từ hệ thống chân ma, và tôi sẽ mặc nó cả ngày hôm nay.
Trên thắt lưng là một thanh kiếm có thể cắt xuyên đến tâm Trái Đất, và trên tay trái tôi là tấm khiên có thể chặn đứng phát bắn từ tàu chiến vũ trụ.
Khoác bộ giáp được làm từ vật liệu chuyên dụng ấy, tôi cố gắng nhớ lại.
(Hình như, tôi còn chưa được gặp ‘cha mẹ’ của tôi.
Tuy là tôi vẫn còn dữ liệu của họ.
…Mà, tôi cũng chưa bao giờ muốn gặp họ.
Ra vậy, con người ta lẽ ra luôn muốn gặp cha mẹ mình.
Không giống Tiền nhân chúng tôi, những đứa trẻ tân nhân loại sinh ra chẳng có tri thức nào.
Có phải vì không thể tự sinh tồn, mà bản năng họ luôn muốn thấy cha mẹ?
Học tập cách sinh tồn từ cha mẹ qua việc quan sát, thế hệ trước truyền lại kiến thức cho thế hệ sau, cả chủng tộc cứ thế mà phát triển.
…Có thật là thế không??
Người ta muốn gặp cha mẹ mình chỉ vì thế??
Nếu chỉ là nhu cầu về kiến thức và kinh nghiệm, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu đứa bé được nuôi dạy bởi chính quyền thay vì cha mẹ?
Tất cả đều sẽ được cung cấp cùng một lượng kiến thức, và qua những kinh nghiệm học được, họ sẽ thành những công dân hoàn hảo, trở lại giúp đất nước đi lên.
…Không, điều đó là vô nghĩa
Tổ tiên tôi cũng đã thất bại.
Nhân loại không thể sống trong một hệ thống hoàn hảo.
Cho dù tổ tiên đã phát triển xã hội dựa trên những điều ấy, họ lại chẳng thể đáp ứng nhu cầu của từng cá nhân. Không con người nào lại muốn sống một cuộc đời mà mọi thứ đều được sắp đặt sẵn.
Đó chính xác là lí do mà Tiền nhân từ bỏ cuộc sống vì xã hội mà chọn lối sống đơn độc. Tuy chính điều đó đã dẫn tới việc bỏ lại vũ trụ đã chinh phục được, chẳng ai thấy hối hận cả. Mọi người đều tận hưởng cuộc sống riêng của bản thân.
Và nó không dừng lại chỉ ở việc từ bỏ ‘xã hội’.
Quan hệ giữa người với người cũng dần dần mất đi, và ‘tình bạn’ là thứ đầu tiên biến mất hoàn toàn. Sau đó là ‘người yêu’, và đến ‘cặp đôi’. Mối quan hệ ‘cha mẹ và con cái’ cũng chỉ tiếp tục được một thời gian rồi hoàn toàn chìm vào quên lãng.
Ngay cả khi họ có con, cũng chẳng ai nuôi dưỡng đứa bé.
Tại sao ư?
Lí do rất đơn giản.
Bởi vì điều đó là vô nghĩa.
Những đứa trẻ được sinh ra đã có trong mình mọi kiến thức cần thiết. Chúng có một cơ thể biết tự hồi phục từ bệnh tật và thương tổn. Và chúng có thể làm mọi thứ, tự do sử dụng thứ sức mạnh tựa chúa trời.
Tại sao lại phải dạy dỗ và nuôi nấng những đứa trẻ như thế? Đạo đức? Pháp luật? Các mối quan hệ? Xung đột? Chúng đã hiểu hết những thứ đó rồi.
Hơn nữa, không có đất nước thì luật pháp, đạo đức hay quan hệ người với người đều chẳng có ý nghĩa gì.
Tiền nhân có thể tồn tại thậm chí chẳng cần ngôn ngữ.
Nếu tôi cũng làm vậy, cuộc sống này sẽ còn nhàm chán hơn nữa… Nhớ lại thì, có người ngoài ngôn ngữ còn từ bỏ luôn cơ thể để trở thành dạng sống thông tin.
…Cơ thể bị bỏ lại của họ dần dần bị phân hủy, nên từ ngoài nhìn vào giống như họ đã chết, nên bản chất của việc đó không được phổ biến rộng.
Tôi nghi ngờ họ có thật sự trở thành thể sống thông tin không.)
Rồi tôi rút thanh kiếm bên hông ra.
(Thanh kiếm này. Nếu tôi mang nó ra thế giới bên ngoài, và một tân nhân loại nào đó tìm được, kẻ đó sẽ thống trị cả thế giới.
Tôi có thể tạo ra thứ mạnh mẽ như thế trong một khoảnh khắc.
Thế thì tôi còn phải học gì nữa?
Từ lâu với tôi thế giới chỉ còn là một màu xám đơn sắc.
Như một con đường bằng phẳng trải dài đến tận vĩnh hằng, và tôi chỉ việc bước đi trên đó.
Mặt trời tỏa sáng mà không một gợn mây.
Một khung cảnh thật sự yên bình. Chẳng có gì khác.
Tôi bước đi trên con đường này một mình. Đó là cuộc đời tôi.
Với tôi, cuộc sống của tân nhân loại thật lấp lánh biết bao.
Con đường họ bước đi luôn ngập tràn bóng tối.
Mọi thứ đều bất ngờ, chẳng thể đoán trước. Họ vẫn tiếp tục tiến bước. Thật là đáng quý… những Tiền nhân không thể hiểu được điều đó.
Sự cứu rỗi cuối cùng của chúng tôi là ‘cái chết’
‘Chết khi bạn muốn’ có lẽ là phước lành cuối cùng chúng tôi nhận được.
…Tân nhân loại sẽ phản ứng ra sao nếu biết được điều này…?
Họ sẽ nhìn tôi với ánh mắt ghen tị?
Hay là những cái nhìn thương hại?
…Và, tôi sẽ nhìn lại họ với vẻ mặt như thế nào…?)
Tôi tra lại thanh kiếm vào vỏ, tiếp tục dạo quanh hòn đảo nhân tạo đã được điều chỉnh để đạt được sự thoải mái tối đa.