(POV new char)
Kí ức xa nhất của tôi... là khi tôi bị nhìn chằm chằm bởi những đấng sinh thành.
Họ đều mặc quần áo trắng và mỉm cười về phía tôi. Một số người còn reo hò sung sướng và ôm lấy nhau.
Đó... là những kí ức đầu tiên của tôi, một homunculus.
Khi đó, tôi vẫn chưa hoàn thiện. Linh hồn nhân tạo chỉ nương nhờ thân xác tạm bợ, không thể rời khỏi lồng kính tăng trưởng.
Nhưng kể cả vậy, các đấng sinh thành vẫn luôn cười nói với tôi, thỉnh thoảng còn đọc cho tôi nghe một hai quyển sách tranh.
Tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi tin tưởng từ tận đáy lòng rằng mình sẽ ở bên những người mẹ hiền dịu và những người cha vui tươi trong căn nhà hạnh phúc này mãi mãi.
Nhưng bỗng một ngày, mọi thứ đều thay đổi.
Một nhóm người áo đen đến và nói với các đấng sinh thành một điều gì đó. Khuôn mặt họ liền trở nên buồn bã.
Một gã áo đen đến gần rồi hét vào mặt mẹ và đá văng một người cha làm ông va mạnh vào lồng kính của tôi, trước khi rời đi.
Những người mẹ chăm sóc cho số người bị thương, rồi một người cha đến bên tôi với khuôn mặt sưng phồng.
“Ta... xin lỗi... ta... thực sự... xin lỗi con.”
Sau sự cố vừa rồi, lồng kính của tôi luôn bị đóng kín. Không thể nhìn thấy gì bên ngoài, cũng không thể nghe thấy tiếng nói của họ nữa.
Tôi hét lên, tuyệt vọng.
“Con đã làm gì sai! Con xin lỗi mọi người!
Con sẽ không tái phạm đâu! Cha! Mẹ! Xin người hãy gỡ bỏ tấm màn này!”
... Nhưng vô ích.
Tấm màn chỉ được bỏ ra ít phút một vài lần trong năm.
Mỗi khi tấm màn được gỡ bỏ, tôi đều xin lỗi. Một cách tuyệt vọng.
Cúi đầu thấp hết mức có thể, thậm chí chạm vào cả thành kính, cứ như vậy không ngừng nghỉ.
... Nhưng lại vô ích.
Cha mẹ chỉ nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu rồi lại phủ kín lồng kính.
Cứ như vậy, năm tháng cứ trôi qua, rồi đột nhiên, tấm màn phủ được gỡ bỏ.
Tôi vẫn điên cuồng xin lỗi như mọi lần, nhưng rồi linh hồn tôi bị rút khỏi cơ thể. Lần thức dậy tiếp theo, linh hồn nhân tạo của tôi đã ở trong một cơ thể thực sự.
Đúng vậy.
Tôi đã hoàn thiện.
Tôi cố gằng trèo ra khỏi giường nhưng cơ thể nặng trĩu một cách bất thường và từ chối di chuyển. Những gã áo đen lườm tôi với khuôn mặt khó chịu.
Hắn nhổ vào mặt tôi rồi đạp ngã cha trước khi tức tối bước ra ngoài.
Tôi ngồi đó với sự khó hiểu. Mẹ dịu dàng lau sạch cho tôi.
“Xin lỗi... chúng ta thực sự... xin lỗi.”
Họ cứ xin lỗi mãi.
Cả cha cũng vậy.
“Chúng ta thật ngu ngốc... Mọi chuyện thật tồi tệ... Chúng ta thực sự xin lỗi...”
Tôi hoang mang tột độ.
Nhũng có lẽ tôi sẽ lại bị nhốt nếu làm sai một lần nữa.
Tôi không muốn nhốt trong lồng kính một lần nữa.
Vậy nên tôi mỉm cười:
“Con yêu cha mẹ rất nhiều.”
Vài ngày sau, đất nước bị hủy diệt.