Kami to Yobare, Maou to Yobarete mo

chương 41: đến đích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

2 chap bù cho vài ngày nghỉ lễ làm biếng

-----------------------------------

Ngày hôm sau.

Vẫn là một ngày nắng đẹp.

Sau khi tỉnh rượu, nữ học giả chỉnh trang lại các túi hàng trên lưng con ma vật, miễn cưỡng rời khỏi phế quốc.

Cưỡi trên lưng thú cưỡi của mình, cô quay đầu lại nhìn thấy phế quốc dần khuất khỏi tầm mắt.

“Tôi sẽ quay lại!! Tôi sẽ uống hết rượu ở đây!!” cô lấy hết sức hét lên như thế.

Vài giờ sau khi rời khỏi đất nước đổ nát.

Đã đến lúc chuẩn bị bữa trưa.

Trong cái nồi nhỏ là thịt khô cô tìm được và mang theo. Bên cạnh đó là cái nồi lớn chất đầy quả và hạt rừng được nêm nếm thêm muối.

Tất nhiên cái nồi này dành cho con ma vật. Trước đây cô phải chia nhỏ số lượng quả ra làm nhiều phần để nấu, nhưng bây giờ cô có thể nấu hết trong một lần.

Thêm vào đó, nỗi lo của cô rằng con ma vật sẽ chán ăn quả luộc hàng ngày hóa ra chỉ là thừa thãi.

Hôm nay nó lại tiếp tục hạnh phúc thưởng thức món trái rừng luộc.

Nhìn ngắm con ma vật ngấu nghiến phần ăn của mình, cô cũng bắt đầu ăn thịt khô trên cái đĩa được trang trí vô cùng tinh xảo.

...Trong khi nhâm nhi chai rượu đắt tiền cô mang theo từ phế quốc...

Chuyến hành trình tiếp tục kéo dài thêm vài tuần, cuối cùng cô cũng đã tới được đích đến của mình.

Từ phía xa xa, cô đã có thể thấy những bức tường khổng lồ. Bức tường đã sụp đổ một vài chỗ, quá nửa số tháp canh đã bị phá nát. Hơn nữa, dù giờ đang là giữa trưa, không hề có một cột khói nào bốc lên xung quanh.

Cô đưa mắt nhìn đất nước tàn lụi, rồi lướt qua cảnh vật xung quanh rồi lắc đầu.

Rừng rậm xung quanh đã không còn đủ dày để che khuất cô nữa, càng đến gần tường thành cây cối càng bớt dần.

Đến khi cô đến nơi, xung quanh cô chỉ còn là rừng thưa.

Toàn bộ đều là cây thân nhỏ và số lượng thì cũng chẳng có nhiều.

Mặc dù đâu đó vẫn xuất hiện những bụi rậm nhưng phần lớn khu vực còn chẳng có một ngọn cỏ.

Nhảy xuống khỏi lưng thú cưỡi, cô vọc một nắm đất lên tay. Đất ở đây nóng và cứng một cách kì lạ. Vì vậy, cô quyết định nếm một chút đất để kiểm tra.

Thông thường đất sẽ phải hơi chua vì tính axít nhẹ, và có mùi tanh.

Điều này là do quá trình ủ phân của vi sinh vật, người ta có thể nhận biết chất lượng đất nông nghiệp chỉ bằng một phép thử vị giác nhỏ.

Thời sinh viên, cô đã từng học về nông nghiệp và phải thử đất mẫu bằng miệng.

Vì vậy, cô có thể nhận ra sự bất thường ở đây.

“Đất kiểu gì thế này? Chua quá!!”

Nữ học giả liền nhổ thứ đất đó ra rồi khử trùng khoang miệng bằng rượu

...Và rồi cô uống thêm vài ngụm nữa. [note53530]

(Đất ở đây có gì đó không ổn. Không có sinh vật nào sống dưới đất, không có sâu bọ hay thậm chí là cỏ. Khu vực này đã bị bỏ hoang lâu năm, nhưng khó có thể tin được đây là do tự nhiên. Đất ở đây chắc chắn do con người can thiệp.)

Cô chặt một cái cây gần đấy để đọc số vòng tuổi.

(Đúng như mình nghĩ... mấy cái cây quanh đây... già nhất cũng mới chỉ 2 – 3 chục tuổi. Trước đó thì quanh đây không có cái cây nào cả.... Nhưng... lạ thật đấy... Đất nước này đã bị hủy diệt cả trăm năm trước rồi. Không có ai bén mảng đến đây sau sự kiện đó cả. Như vậy, đất đai bị biến đổi như thế này chắc chắn là do một “thứ gì đó” của chính đất nước này. Mong rằng “thứ gì đó” ấy có liên quan đến ma vật... Sao cũng được, kiểu gì mình cũng sẽ tìm ra thôi.)

Cô leo lại lên lưng thú cưỡi của mình rồi tiến đến đống đổ nát của đô thành khi xưa.

Bức tường lâu đài còn cao hơn, rộng hơn và vững chắc hơn bất cứ bức tường nào cô từng thấy. Trên đó được yểm vô số ma thuật phòng thủ.

Ngước nhin bức tường, cô không thể giấu nổi sự thích thú trẻ con.

(Dựa vào những bức tường, đây có lẽ là Nhà thờ lớn của Giáo phái Nữ thần. Một thế lực hùng mạnh từ xa xưa... Nhưng cuối cùng lại bốc hơi chỉ sau một đêm... Rốt cuộc đất nước này đã bị tấn công bởi bao nhiêu ma vật cơ chứ?”

Cô tìm thấy một lỗ hổng lớn trên tường.

Cũng giống như đất nước trước đó, bên trong bức tường là những tòa nhà đổ nát và cả những hố sâu lồi lõm.

Nhưng đó không phải tất cả.

Rải rác khắp nơi là những bộ xương khổng lồ, và bên cạnh những chiến hào, là hàng đống những bộ xương ma vật khác nằm lăn lóc bên cạnh nhiều bộ áo giáp.

Khung cảnh này khiến cô kinh ngạc.

“Không thể tin được...

Đây là xương rùa đá sao!?

Vô lý!! Đất nước này có thể giết được rùa đá hay sao!?

Không chỉ một hay hai con!!

Xương rùa đá nằm ngổn ngang khắp mọi nơi!!”

Sự ngạc nhiên của cô là hoàn toàn bình thường.

Loài ma vật này thống trị thế giới với sức mạnh kinh hoàng của mình.

“Rùa đá”

Đúng như tên gọi, đó là loài ma vật khổng lồ có hình dáng giống loài rùa, mang trên lưng cái mai như những tảng đá.

Loài rùa thông thường cử động chậm chạp và thường được coi là loài vật nhát gan nhưng Rùa đá thì ngược lại.

Trái với lẽ thường, chúng nhanh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài còn hành động thì vô cùng hung bạo.

Một khi Rùa đá muốn tấn công với tất cả sức mạnh, không có thứ gì có thể cản lại nó. Chỉ một con Rùa đá có thể dẫm bẹp cả một quân đoàn kị sĩ.

(Câu chuyện nghe có vẻ phi lí đến cả mình cũng không tin... nhưng nhìn thấy kích thước thật sự của chúng thì không còn cách nào khác ngoài chấp nhận sự thật. Nhưng đất nước này thì sao? Xương Rùa đá ở khắp nơi. Không chỉ vậy. Còn có cả xương của các loài ma vật cỡ vừa và lớn nữa...)

Điều này đã gợi lên sự hứng thú khiến cô phải quan sát kĩ hơn các bộ xương.

“Hửm? Cái mai này bị sao thế này... chẳng lẽ... đó là một lỗ thủng sao!?? Không thể tin được!! Họ có thể xuyên thủng mai Rùa đá sao??

Bất khả thi!! Ma thuật ngày nay không thể làm được vậy!!

Không có thứ gì có thể xuyên thủng mai Rùa đá!!

... Chẳng phải nơi đây đã bị diệt vong hàng trăm năm về trước hay sao...?

Ma thuật của họ đã phát triển đến thế sao...

Sự diệt vong của vương quốc này đã kéo lùi sự phát triển của ma thuật đi hàng trăm năm...

Giả dụ như nơi đây vẫn còn tồn tại... Thế giới này sẽ thay đổi đến mức nào?”

Vừa nghĩ ngợi cô vừa đi dọc đường phố hoang vắng.

Rất nhiều cửa hàng nằm trơ trọi hai bên đường và cuối con đường là một học viện.

Hầu hết những căn nhà bị tàn phá nặng nề, chỉ có một số ít giữ hình dáng ban đầu.

Đi dọc con phố, cô đi ngang qua một cửa hàng đá ma thuật. Mặc dù cửa hàng đã bị phá hủy một phần, cô vẫn có thể thu nhặt được vài viên đá mana.

Cô nhanh chóng tiến hành chuyển mana từ các viên đá cũ sang viên đá hiện đại của cô giống như mọi lần.

“... Hửm...? ...Sao thế này...?

Tại sao viên đá của mình chưa gì đã đầy rồi? Vẫn còn mana trong viên đá cũ mà?”

Nghi ngờ, cô kiểm tra viễn đá mana cổ xưa vừa nhặt được. Và rồi không khỏi bất ngờ.

Những viên đá mana này có thể chứa nhiều mana hơn cả mẫu đá mới cô mang theo.

Thứ đồ vật đại trà tuổi đời hàng trăm năm được bán trong một cửa hàng bình thường này lại chứa được nhiều mana hơn mẫu mới nhất của thế giới ngày nay.

Hai chân cô run bần bật.

“Đất... đất nước này bị sao vậy!?

Nơi đây bị hủy diệt hàng trăm năm trước phải không!?

Hàng trăm năm trước phải không!?

Ấy vậy... công nghệ ma thuật của họ lại tân tiến đến mức này...

Sự biến mất của nơi đây nghiêm trọng hơn rất nhiều những gì ta từng tưởng tượng.”

Đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, cô gái run rẩy nhặt hết tất cả những viên đá mana trong cửa hàng và thu thập mana từ chúng.

Không chỉ có vậy. Với phát hiện này, cô nhận ra sự vương quốc này đã từng phát triển đến mức nào.

Bên trong cửa hàng có những ma cụ cô chưa từng thấy bao giờ.

Các dụng cụ thí nghiệm còn chính xác hơn những gì cô có và hiệu sách chứa đầy kiến thức nằm ngoài những tưởng tượng hoang đường nhất của cô.

Tất cả những điều trên đều bất khả thi với trình độ hiện nay.

Trừ một vài ngoại lệ, cô cảm thấy ngạc nhiên trước mọi thứ mà người dân ở đây từng coi là lẽ thường.

“... Tôi xin phép được nhận lấy niềm vinh hạnh này...”

Cô lẩm bẩm một vài câu rồi chất những gì mình tìm được lên lưng con ma vật.

Đi qua khu thương mại, cô nhìn toàn cảnh phế tích đã từng là một quốc gia từ một quả đồi nhỏ.

(Thông thường mình sẽ nghiên cứu ngay lập tức nhưng nếu bắt đầu từ nơi này sẽ tốn rất nhiều thời gian

Mình nên tìm một nơi để bắt đầu. Nghiên cứu khu thương mại có lẽ sẽ không cho mình biết điều thực sự đã xảy ra với đất nước này. Tại trung tâm đất nước... có lẽ sẽ có những học viện và các cơ sở ma thuật... Hmm... Sẽ khó khăn đây... Những học viện thường bị phong tỏa và hầu hết chúng đều đổ nát.

Về cơ bản, dù một căn nhà trông có vẻ vững chãi thì các căn nhà xung quanh lại có thể sụp đổ sang bất cứ lúc nào, nguy hiểm luôn rình rập xung quanh... Có lẽ... mình sẽ không tìm được căn cứ hoạt động trong hôm nay rồi... Mà, cứ từ từ mà làm vậy. Nơi này có mọc chân chạy đi đâu mà lo.)

Sau đó, đứng sau lưng con ma vật, cô vung đũa, liên tục thi triển ma thuật tìm kiếm.

Truyện Chữ Hay