Đã quá trưa.
Nữ học giả rời đi để tìm chỗ ngủ ban đêm.
Xung quanh cô là hàng tá những dinh thự vẫn giữ được dáng vẻ ban đầu, và cô tìm kiếm căn biệt thự trông có vẻ an toàn nhất.
Không giống như trước, lần này nữ học giả mang biểu cảm nghiêm túc, thi triển ma thuật tìm kiếm diện rộng từ trung tâm quảng trường. Vòng tròn ma thuật mở rộng nhanh chóng, bao phủ khu vực trong ánh sáng nhạt.
Rồi cô cũng tìm được một căn biệt thự ưng ý.
Bỏ lại đống chai lọ và bồn tắm, cô lên lưng ma vật tiến đến nơi trú mới.
Sau vài phút, cô đã đến nơi. Căn biệt thự không quá tồi tàn nhưng khu vườn thì um tùm cỏ dại, còn cánh cổng thì rỉ sét.
Cô dùng ma thuật thổi bay cánh cổng sắt, đốt trụi cỏ dại chắn lối.
Sau đó, cô cạy cánh cửa khổng lồ rồi tiến vào trong.
Bên trong căn biệt thự hoàn toàn khác với khung cảnh bên ngoài; nếu không kể đến bụi bặm lâu năm thì thật sự tráng lệ.
Tiếp tục sử dụng ma thuật tìm kiếm để thăm dò ngôi nhà, cô tìm ra các phòng ngủ, nhà bếp và đặc biệt còn có một phòng nấu rượu dưới tầng hầm. Cô nở một nụ cười tinh nghịch ngay khi phát hiện căn phòng này.
“Hey, có lẽ mình nên ở lại đây một thời gian...”
Cô đang thực sự phân vân, cảm tưởng như Nữ thần và Satan đang cãi nhau trong đầu cô vậy.
Đêm đến.
Giữa phế quốc rộng lớn mà hiu quạnh ánh lên chỉ một đốm sáng duy nhất. Dưới ánh sáng, nữ học giả đang vui vẻ chuẩn bị bữa tối.
Từ khi khởi hành đến giờ, cô chỉ ăn những thứ như quả dại luộc hay thịt thú rừng nướng. Đối với người phải chịu đựng thực đơn dở tệ như vậy hàng ngày, đây là bữa ăn tử tế đầu tiên sau một thời gian dài với cô. Nhưng dù vậy, cô vẫn chưa thể hài lòng.
Mặc dù đã sụp đổ, nơi đây đã từng là một quốc gia.
Nếu cô tìm kiếm các cánh đồng, cô có lẽ sẽ tìm thấy khoai tây và rau củ dại, và rất nhiều cá ở các con sông. Hơn nữa, trong nhà bếp có đầy đủ dụng cụ nấu ăn, và ở các nhà hàng chứa đầy thịt khô.
Vì vậy, cô cuối cùng cũng có thể tận hưởng ẩm thực nhân loại. May mắn thay, nhà bếp vẫn hoạt động trơn tru như thời hoàng kim.
Đúng như kì vọng ở nhà bếp quý tộc, đây là căn bếp ma thuật hoạt động nhờ đá mana. Bếp nấu có thể chính xác điều chỉnh lửa chứ không phải chỉ nhóm lửa lên; là báu vật mọi đầu bếp đều thèm muốn.
Tuy nhiên, mọi thứ đều đi kèm cái giá của nó. Có lẽ căn bếp này có giá trị ngang với một ngôi nhà thông thường.
Cô đứng đó, trong căn bếp cực kì sang chảnh và xa hoa đến nực cười, tự mình nấu ăn. Cô sau đó bày biện món ăn trên một cái đĩa trông cũng đắt đỏ không kém rồi mang nó ra sân.
Khi ra đến sân, cô thấy ngay con ma vật chở hàng đang kiên nhẫn chờ đợi. Mắt nó dán vào thứ thức ăn trên đĩa, nước dãi chảy ròng ròng, lưỡi thè ra liếm môi liếm mép.
“Hey, chờ lâu không? Tao khá tự tin vào tuyệt tác ngày hôm nay đấy. Mày muốn nếm thử không?”
Cô vừa nói chuyện với con ma vật không biết tiếng người, vừa đặt cái đĩa to xuống đất. Nó liền cắm đầu xuống, nhai nuốt nhồm nhoàm.
Đây là một món ăn chay đơn giản, bao gồm nhiều loại rau củ được xào sơ với muối.
Mặc dù đơn giản, con ma vật vui vẻ đánh chén sạch cả đĩa rồi lăn kềnh ra đất. Có vẻ nó đã sẵn sàng đi ngủ.
Sau đó, cô quay vào trong biệt thự ăn phần của mình. Mặc dù chỉ là một bữa tối đơn giản nhưng cũng đã khá lâu rồi cô mới lại sử dụng dao, thìa và dĩa để ăn.
Tất nhiên, đi kèm với thức ăn là những ly rượu hảo hạng nhiều màu sắc được tìm thấy trong hầm rượu. Cô đắm mình vào bữa ăn dài này rồi chắp tay cầu nguyện khi xong bữa.
Cô quyết định ngâm mình thư giãn trong bồn tắm sau khi đổ đầy nước nóng vào bồn bằng ma thuật. Đến lúc thấy thỏa mãn, cô tìm được một chiếc tủ chứa đầy pajama để thay đi ngủ.
Bên trong dinh thự này có rất nhiều phòng ngủ. Và trên chiếc giường lớn sang trọng nhất vẫn còn đó hai bộ xương trong tư thế ôm nhau.
Đây là hài cốt của chủ nhân nơi này. Khi họ biết tin ma vật đã phá được tường thành, họ đã ôm nhau tự sát.
Cô nhẹ nhàng chắp tay cầu nguyện cho những thân xác đang say ngủ ấy.
(Bên cạnh giường có một cây gậy ma thuật, và thứ cuối cùng được thi triển là ma thuật ru ngủ.
Ngoài ra còn có một chai rỗng có dán nhãn hình đầu lâu.
Trong dinh thự có một số phòng dành cho người hầu sử dụng, nhưng không hề có di hài nào khác. Có vẻ như sau khi nghe tin lũ ma vật đang đến gần, người đứng đầu gia đình đã sa thải tất cả người hầu.
…Hai người này chắc hẳn đã uống thuốc độc rồi tự ru ngủ và qua đời trước khi ma vật kịp xâm chiếm khu thượng lưu. Chiếc giường không có dấu hiệu bị xáo trộn, có lẽ họ đã ra đi thanh thản.
Nếu trái tim thứ hai của họ ngừng đập thì ma vật sẽ không để ý đến tòa nhà này. Điều đó giải thích tại sao dinh thự này lại không hề hấn gì.)
Sau đó, cô lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Đêm đó cô chọn ngủ ở phòng khác. Giường ở đây tuy nhỏ hơn chiếc trong căn phòng kia, nhưng vẫn lớn hơn đáng kể so với giường của thường dân.
Mặc dù có hơi bụi nhưng cô có thể khắc phục được bằng một chút ma thuật gió. Nữ học giả lột hết ga trải giường và chăn ra phơi ngoài hiên rồi dùng phép thuật thổi bay hết bụi bẩn.
Trăng đã lên cao trên bầu trời vương quốc chết chóc. Sẽ không ai ở đó để phàn nàn về tiếng ồn từ những cơn gió ma thuật lớn.
Sau khi chắc chắn rằng đã thổi bay gần hết bụi, cô bắt đầu dọn giường. Vài phút sau, cô đã chuẩn bị xong giường chiếu rồi nhảy lên nằm.
Thật may cho cô khi phát hiện được một chiếc giường hoàn toàn nguyên vẹn. Rõ ràng, cấu trúc ban đầu của chiếc giường này là một kiệt tác kĩ thuật. Đã lâu lắm rồi cô mới lại được ngủ trên một chiếc giường tươm tất, vui đến nỗi khóe mắt cô cong lên khi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau. Mặt trời chiếu rạng.
Bầu trời xanh xa tít tắp; một ngày hoàn hảo để tiếp tục cuộc hành trình hoặc khám phá phế quốc.
…Đấy là nếu cơ thể cô cho phép…
"…Thôi xong rồi…
Cuộc đời mình…kết thúc ở đây…
…Tận thế đã đến…”
Mặt cô gái tái xanh, cuốn chặt chăn như con sâu bướm, chậm chạp lết xuống bếp. Cô phải đứng lại một lúc giữa hành lang một vài lần nhưng vẫn tiếp tục cố gắng nhích từng bước đến đích.
Cuối cùng, người phụ nữ ấy cũng đến được nhà bếp, với lấy cái bình nước. May mắn là cô đã đổ đầy nước trong bình từ hôm qua. Tuy chỉ là nước bình thường thôi nhưng giờ đây trông nó lấp lánh như thể đá quý vậy.
Không cả rót nước vào cốc cho tử tế, cô trực tiếp vục đầu xuống bình uống lấy uống để.
(Trời ạ, toang rồi…
Sau cùng mọi thứ lại thành ra như này.
Lẽ ra mình nên kiềm chế.
Nhưng chịu thôi…
Rượu ngon… thật đáng sợ…
Kẻ thù thực sự đáng gờm… ở khắp nơi trên đất nước này…
…Cứ thế này… mình thua mất…. Mục tiêu ban đầu của mình… lẽ ra phải cao quý hơn mới phải…. Đúng vậy….)
“Ugf!! Umph!! Huệệệệệệệệệ!!!”
…Ahahahahaha…
(…Tí nữa thì mình thả hết vào trong bình…
Thật đúng đắn khi đặt một bồn rửa bên cạnh…
Đúng rồi… Mục tiêu của mình… đáng lẽ phải là điều tra mối quan hệ giữa ma thuật và ma vật để cải thiện cuộc sống của nhân loại…
Ấy vậy… mình lại chịu thua trước thứ cám dỗ này… thật thảm hại…)
“!!! ugh!! Guehhhhhhh!!!”
…Ahahahaha…
(Đ-Đừng mà.
Đầu mình…
…Được rồi, quyết!! Hôm nay mình xin nghỉ!! May là vẫn còn thức ăn thừa từ bữa tối, hôm nay mình sẽ nghỉ ngơi!!
Và rời đi vào ngày mai!!
Quyết thế đi! Q-)
“GUEEEEEEEHHHH!!!”
Cuối cùng, cô ấy phải nghỉ một ngày.
Trong khi đó, con ma vật vừa ăn cỏ trong vườn, vừa thỉnh thoảng lại nhìn vào trong nhà lo lắng.