Kami to Yobare, Maou to Yobarete mo

chương 36: bạn đồng hành định mệnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi cô khởi hành. Hiện tại, nữ học giả đang chuẩn bị bữa trưa ở giữa một khu rừng cách đất nước quê nhà khoảng 100km. Vị trí hiện tại ở xa đường chính, đồng thời những ngọn núi giống như những tấm chắn tự nhiên, ngăn không cho ai đó thấy khói từ lửa trại.

Nữ học giả vung đũa ma thuật nhóm lửa đống lá khô, rồi đặt cái nồi lên trên. Cái nồi đầy ắp nước từ con sông gần đấy nhanh chóng sôi.

Sau khi chắc chắn rằng nước đã sôi, cô thả trái cây vào nồi luộc. Mặc dù loại quả này rất cứng, cô tin rằng nó ăn được vì mùi thơm dịu của nó. Một lúc sau, trái trong nồi đã mềm, hương ngọt ngào tỏa ra xung quanh.

Đã đến lúc cô dùng bữa.

Bỗng cô nghe thấy tiếng cành cây gãy càng lúc càng gần hơn. Một lúc sau, một con ma vật với kích thước của một con voi thò đầu ra khỏi tán cây. Nó từ từ quay đầu lại, nhìn xuống người phụ nữ bằng đôi mắt bé tí.

Nữ học giả đang ngồi bên lửa trại ngước lên nhìn, mắt hai bên giao nhau một lúc. Nhưng rồi cơn đói nhũn khiến cô quay lại vừa ăn vừa nghĩ “mà, dù sao thì nó cũng chẳng làm hại mình”.

Sau đó, con ma vật tiến đến bên cô và ngồi xuống, khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

Mày... Nó muốn làm gì vậy?

Mày muốn cắn tao à?

Nhưng mình đã cắt bỏ trái tim thứ hai rồi cơ mà.

Nó sẽ chẳng bao giờ tấn công mình đâu...

Trong khi nữ học giả lặng lẽ quan sát con ma vật lạ, cô nhận ra rằng nó đang khịt khịt mũi. Mắt nó dán chặt vào nồi trái cây luộc. Nước dãi chảy ròng ròng còn cái lưỡi lâu lâu lại thè ra liếm mép.

Chẳng lẽ nó muốn ăn quả?

Nhưng lẽ ra ma vật không cần phải ăn mà...

Thực tế, đã có vô số những nghiên cứu cách thuần hóa ma vật từ quy mô cá nhân đến quốc gia, nhưng tất cả đều đi tới thất bại.

Vì lí do nào đó, ma vật không cần chất dinh dưỡng.

Làm thế nào những sinh vật này có thể tồn tại mà không cần thức ăn? Đây vẫn là một câu hỏi mà nhân loại chưa có lời giải thích thỏa đáng.

Ấy vậy nhưng con này thì sao?

Nó rõ ràng đang thèm ăn trái cây.

Giả sử trong trường hợp vô cùng đặc biệt, nó thực sự muốn ăn trái cây, có lẽ đây là một chủng ma vật mới.

Đây... thực sự là một mẫu vật đáng giá.

Cô lấy ra một quả lớn trong nồi, đặt nó lên cái đĩa bằng lá cây rồi để trước mặt con ma vật.

Nó hơi ngạc nhiên, lấy mũi ngửi ngửi rồi cắn thử.

Vì đã luộc rất lâu, quả trong nồi đã trở nên rất mềm, nhấn mạnh thêm vị ngọt.

Con quái vật nhai quả luộc chóp chép rồi nuốt ực.

Nó ăn rồi...

Ma vật có ăn thức ăn...

Nó đã nuốt...

... Không có vẻ gì nó sẽ nhổ ra.

Thậm chí nó đang đòi ăn thêm kìa.

Quả thực, mỗi khi cô lấy thêm trái cây để ăn, con ma vật sẽ nhìn chằm chằm vào tay cô mà chảy nước miếng. Nó bắt chước cách cô nhai, nước dãi chảy ròng ròng qua kẽ miệng, lưỡi thè ra thòm thèm nhìn thứ quả.

Không thể chống lại cái nhìn mong đợi ấy, cô cho nó thêm quả thứ hai rồi quả thứ ba.

Ngay lập tức mắt nó sáng rỡ lên, con ma vật thè lưỡi ra, khéo léo đưa quả chín vào mồm nhai ngấu nghiến. Nữ học giả sững sờ nhìn con quái ăn trái cây với khuôn mặt thỏa mãn.

Liệu... liệu đây có phải khuôn mặt của ma vật thật không vậy?

Nó đang thỏa mãn... Thứ này, với vẻ mặt như muốn nói “ngon quá”, thực sự là mối đe dọa của nhân loại thật sao?

Thật đáng kinh ngạc... Mình phải công bố phát hiện này đến toàn thế giới ngay khi có thể.

Cô thở dài, ăn nốt chỗ trái cây còn lại rồi mang hành lí lên vai tiếp tục bước đi... đáng ra là vậy.

Một sự việc không thể tin được xảy ra. Con ma vật đang ngồi bên cạnh bỗng đứng dây theo sau cô. Nữ học giả không thể giấu nổi sự kinh ngạc nữa.

Cô dừng thì nó dừng. Cô đi thì nó đi. Con ma vật ngoan ngoãn bước theo sau lưng cô.

Chẳng lẽ... mình vừa thuần hóa con thú này?

Chỉ vài cái trái rừng dại luộc mà thành công sao?

Tất cả các thí nghiệm của nhân loại trước đây đều thử thuần hóa ma vật bằng “thịt cao cấp”, “món ăn của đầu bếp”, hay “đồ ngọt” ... những thứ xa xỉ phẩm ngay cả nhiều người còn không thể nào mơ đến.

Thành công thuần hóa ma vật bằng trái cây luộc.

Các tiền bối mà nghe được sẽ hộc máu vì tức mất.

Cô cẩn trọng tiến lại gần rồi xoa đầu con thú. Nó tỏ vẻ thỏa mãn rồi dụi dụi đầu vào tay cô.

Nó thực sự thích mình.

Nếu mình cho nó ăn hàng ngày thì chắc nó vẫn sẽ tiếp tục theo chân mình.

Mình có thể tiếp tục quan sát hành vi trong khi di chuyển.

May thật đấy.

Cô không xoa đầu nữa mà đi tiếp.

Con ma vật đi theo sau cô.

Và đó là khởi đầu của một hành trình dài của cặp đôi kì lạ một người, một ma vật.

Đã một tuần kể từ khi tôi gặp và thuần hóa con ma vật. Chúng tôi đã đi khá xa khỏi đất nước. Những loài vật bình thường không phải ma vật đã xuất hiện thường xuyên hơn. Và vẫn như trước, mắt con ma vật luôn sáng rỡ lên mỗi khi ăn trái cây luộc cùng một ít gia vị đơn giản.

Mà, tất nhiên một cái nồi nhỏ thì không đủ lấp đầy cái bụng đói của nó nên đôi khi nó sẽ lượn lờ loanh quanh tự kiếm ăn nhưng nó luôn bên cạnh tôi khi bữa ăn bắt đầu. Tôi đã thực hiện vài thí nghiệm nho nhỏ với anh chàng này.

Tôi săn vài con thỏ và hươu bằng ma thuật rồi nấu chúng bằng nhiều phương pháp cho nó. Kết quả, cậu chàng từ chối ăn. Có vẻ loài ma vật này ăn cỏ.

... Nhưng không chỉ có nó.

Tôi đã có dịp quan sát những loài ma vật khác ăn uống.

Nhưng chúng chỉ toàn ăn cỏ.

Để thử, tôi đã mời chúng ăn thịt, nhưng chúng chỉ ngửi ngửi rồi bỏ đi.

Chỉ có một số loài ma vật nhỏ sẽ ăn, nhưng theo quan sát, đa phần những loài này cũng chỉ ăn trái cây.

Đây chỉ là phỏng đoán, nhưng có lẽ ma vật chủ yếu là loài ăn cỏ, còn những loài có kích thước nhỏ là ăn tạp.

Mà, kẻ cả khi những loài ma vật nhỏ ăn tạp, tôi chưa từng chứng kiến trường hợp nào chúng chủ động tấn công các loài động vật khác...

Cô gái viết những phát hiện về hệ sinh thái của ma vật vào sổ tay của mình với vẻ mặt vô cùng hài lòng.

----------------------------

Sorry vì lâu không đăng, cả tuần bận thi cuối kì nay mới xong môn cuối, định bom 200 tim mà cũng không có thời gian, thôi hẹn 300 vậy.

Mà chap này là bắt kịp trans cũ rồi, cheers!

Truyện Chữ Hay