~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 02 được Update vào lúc 18h55. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
______________________________________________
Cuối cùng cũng đến Ranalitta, tôi vào nơi thu phí vào cổng; nó có hơi rẻ hơn so với giá cả trung bình. Lính gác cổng là một con người. Ngay khi chúng tôi vào thành phố, Setsuna đột nhiên đề cao cảnh gác. Tôi đặt tay lên trước cô ấy để cô lại.
“Trong thanh phố này, quái vật luôn dạo quanh. Chúng là quái vật đã bị quỷ điều khiến, nên nếu em đánh với chúng, sẽ có chuyện lớn đấy.”
Một con quái vật giống chó cỡ lớn với làn da quỷ tạo nên từu răng và đá đang ở đó, phía sau nó, lại có một con quỷ tai chó. Rất có thể họ là vật nuôi và chủ nhân.
“Kaeruga-sama, nếu chúng ta bị tấn công…”
“Em có thể đáp trả nếu bị như vậy.”
“Được rồi… Bị chiếm ưu thế co chút đáng sợ.”
Tôi có thể hiểu nỗi lo của Setsuna, nhưng không thể làm khác được vì nó là như vậy. Anh bạn đây là quái vật, nhưng cũng là một vật nuôi tuyệt vời. Chỉ vì chúng tôi nghĩ ‘có thể bị cắn’, không giống với việc có thể tấn công. Khi tôi nhìn về phía Freya, cô ấy đang nhìn xung quanh không ngừng.
“Kaeruga-sama, đây là một thành phố khá lạ nhỉ.”
“Tán thành. Nó như anh đã nói.”
Chúng tôi hiện giờ dăng đi trong một khu vực tụ tập nhiều cửa hàng và tôi có thể nghe thấy những người nhân viên đang chào hàng. Chúng tôi có thể dùng cả tiền vàng lẫn tiền bạc, vì vàng và bạc vốn dĩ đã đáng gia rồi, nên chúng tôi có thể dùng chúng bên ngoài quốc gia phát hành tiền tệ với giá trị phần trăm và độ tin cậy… nhưng với những ai không tin vàng và bạc có giá, nó cũng vô dụng thôi. Tiền tệ được dùng phổ biến tại đây, có nghĩa là thành phố này đã được quản lý với tiêu chuẩn của con người.
Trong khi nhìn qua những gian hàng cho bữa tối và thăm dò thành phố, tôi tìm ra một cửa hàng bán rau củ rất tốt.
“Ông chủ, có thể gói cho tôi cái này và cái này được không?”
Tôi mua rau củ mình tìm được trong cửa tiệm. Chỉ việc nhìn vào rau củ, tôi có thể chung chung nhìn ra trạng thái của đất đai thành phố này.
Chúng rất tươi, phát triển khá lớn và lượng sâu hại rất hiếm. Nhìn vào đống rau củ này, tôi có thể nói rằng chúng đã được nuôi trồng được một thời gian và phát triển với kiến thức nông nghiệp cao cấp. Những loại rau củ này được làm mà không cần tập trung sản xuất số lượng, nhưng được làm với nỗ lực để có được vị ngon. Sự thật rằng họ có một nơi để dành thời gian khiến những thứ này trở nên ngon miệng, có nghĩa là thành phố này rất yên bình và giàu có.
“Điều hiển nhiên. Tôi khá ghen tị với hai người đẹp của cậu đấy. Tôi sẽ cho thêm. Không phải thanh niên như cậu đâu. Đó là cho những người đẹp sau lưng cậu thôi.”
“Cảm ơn. Nó thực sự có ích đấy, vì cả hai người họ đều ăn rất khỏe.”
Và từ cuộc trò chuyện ở đây, tôi phát hiện ra 1 thứ. Không có sự phân biệt với á nhân.
Ông ta ca ngợi không chỉ Freya, mà còn Setsuna nữa. Như tôi nhìn thấy, người đàn ông này không phải đang tán tỉnh họ, mà là chân thành nói ra những gì ông ta nghĩ… Điều tôi ngạc nhiên là trong khi sống trong đất quỷ và chấp nhận loài quỷ, thành phố này lại yên bình và giàu có như vậy. Hơn nữa, tôi phát hiện ra thành phố lý tưởng này không tồn tại sự phân biệt đối xử.
“Thật tuyệt khi chúng có thể được thêm rau.”
“Món rau ngon lành. Hào hứng cho bữa tối.”
“Thật tốt vì hai người đều là những cô gái đẹp. Anh sẽ dùng nó nhiều hơn với thịt gấu hôm nay.”
Với nhiều rau như thế này, nồi hầm thịt gấu sẽ thêm phần ngon miệng. Sau đó, tôi ghé vào những cửa hàng và mua gia vị đặc biệt ở thành phố này. Tôi đã có thể tạo được vị của vài loại súp miso từ bắp lên mne, nhưng nó khá là ngon. Nếu tôi dùng thứ đó làm nước hầm, tôi có thể nấu một nồi thịt gấu ngon.
“!?”
Tôi đi ngang qua một tên quỷ nam giới. hắn là một con quỷ dạng ngời cao khoảng 2m, với chiếc sừng trông như sừng bò và làn da tím. Một con quái vật dạng bò đi chúng với hắn.
Tộc loạn ngưu. Dù có trong quỷ tộc, thì chún vẫn được xem là chủng tộc nguy hiểm. Mặc dù hắn hiện giờ có một con quái vật dạng nhỏ đi chung, nhưng trên chiến trường, họ kiểm soát quái vật bò cực kỳ lớn.
Trên cả việc có thể điều khiển đàn bò hung hãn với tốc độ vô lý và sức mạnh theo ý muốn, bản thân họ cũng có sự dẻo dai và sức mạnh không phù hợp trong hình dáng con người. Dù tường thành có vững đến đâu, thì họ đều sẽ tuyệt vọng trước sức mạnh tấn công đó. Họ có sức mạnh vô lý có thể nhẹ nhàng thổi bay kỵ sĩ và phá vỡ tường thành. Chỉ việc làm thế, cũng đủ để họ có tư cách để quái vật theo rồi.
Để hành trang lại phòng chúng tôi thuê, chúng tôi bắt đầu trò chuyện.
“Con người và loài quỷ thực sự sống chung trong thành phố này hử.”
Tôi cũng chỉ biết về thành phố này từ lời đồn, nhưng tôi đã nghi ngờ rằng sự chung sống chỉ là vẻ bề ngoài và họ thực sự bị quỷ điều khiển.
“Vâng, thật bất ngờ khi nhìn thấy loài quỷ lại đi mua sắm như bình thường và thậm chí quản lý một nhà trọ nữa.”
“Họ là quỷ, nhưng họ là người tốt.”
Hai má Setsuna phồng lên. Không phải vì cô ấy giận dỗi, mà là vì cô nhận được trái cây và đang ngậm nó trong miệng. Chủ nhà trọ tặng cô ấy trái cây, vì những trái có hình dáng xấu sẽ không được phục vụ trong quán ăn.
“Họ là người tốt, không thể nhầm lẫn được. Khi anh nói mình muốn mượn nhà bếp, họ thậm chí đã nói rằng họ sẽ nấu với những gia vị mà anh mang đến.”
Họ cung cấp dịch vụ khá tốt. Chỉ cần nhìn vào miếng thịt, tôi đã nghĩ họ không thể biết rằng đó là thịt gấu hay thịt Phì Hùng và không xì xầm về nó, nên tôi để ông ấy làm theo ý của ông.
Thịt đã được [Lọc], nên không còn bận tâm về cách họ nấu nữa. Chúng tôi tiếp tán gẫu một chút và sau đó bắt đầu hướng đến quán ăn trong nhà trọ.
Bên trong quán ăn, con người và quỷ đang ăn uống rất vui vẻ với nhau. Thậm chí trong cửa hàng này, tôi có thể nhìn thấy 3 chủng tộc quỷ khác nhau trong thành phố này.
Loài quỷ có một chiếc sừng bò, loạn ngưu. Những con quỷ có thể điều khiển được quái vật dạng bò.
Loài quỷ có tai và đuôi chó, dạ khuyển. Loài quỷ này có thể điều khiển quái vật dạng chó.
Quỷ giống gấu như lông và tai, huyết hùng. Loại quỷ này có thể điều khiến quái vật dạng gấu.
(Trans: có nhầm lẫn hay không, nhưng sao đi đâu cũng gặp gấu, gấu và gấu thế nhỉ? <(“).)
Cả trong thành phố này và khu rừng chúng tôi đã săn quái vật, tôi đã thấy dạng bò, mèo và gấu. Rất có thể những loài quỷ này là chủ yếu ở thành phố này.
“Xin lỗi, nhưng vì không có bàn trống nào cả, ngài có phiền nếu ngồi chung bàn với ai khác được không?”
Nhân viên tạ lỗi và hỏi tôi. Ngay khi tôi gật đầu, họ lại hỏi ý kiến của quý khách và quay lại. Một chiếc bàn 8 chỗ, có 2 con người đang nhậu; họ đều là đàn ông trung niên. Từ bầu không khí của họ, tôi có thể nói họ là thương nhân.
“Lối này, xin mời.”
Nhân viên dẫn chúng tôi đến đó.
“Xin lỗi vì phải dùng chùng bàn.”
“Tôi đã nói nó ổn mà, đừng lo lắng về nó. Món ăn của quán rất ngon, nên lúc nao cũng như thế cả. Vì có cả đống khách hàng, nên họ bắt đầu bán thức ăn với lợi nhuận thấp nhưng sau đó lại quay về giá cũ, nên chúng tôi có thể ăn bữa ăn ngon với cái giá rẻ bèo. Chúng tôi thực sự chào đón những kháchh hàng từ ngoài vào như các cậu, thanh niên.”
Người thương nhân trong tâm trạng tốt vì ông ta đã hơi say. Ồ, người này là thương nhân mà tôi đã mua rau mà.
“Hử, đúng như Yuusura nói. Những cộng sự của thanh niên này cực kỳ xinh đẹp. Nếu tôi có thể uống với một người đẹp, tôi sẽ hạnh phúc chào đón họ.”
Ra là lại nữa. Có vẻ như những cô gái đẹp được nhiều lợi ích trong cuộc sống.
“Freya, cho họ tí rượu đi.”
“Vâng, Kaeruga-sama… của hai người đây.”
“Cảm ơn nhé.”
Dưới lệnh của tôi, Freya đổ rượu cho họ. Tôi muốn nghe nhiều thứ từ họ, nên tôi để họ uống với tâm trạng tốt.
“Hãy mang cho tôi 5 đồ uống tốt nhất của tiệm, 2 cái dành cho hai vị đây.”
“Ồ, thanh niên, bộ cậu định đãi bọn tôi sao?”
“Nhiêu đây có lẽ cũng là định mệnh. Xin hãy nói với tôi vài thứ tôi muốn biết, vì tôi chỉ vừa đến thành phố này, nên có rất nhiều thứ tôi muốn biết.”
Tôi mỉm cười với bộ dạng thân thiện và vui vẻ. Tôi trưng bộ mặt Kaeru thành thứ khiến người khác dễ dàng thích thú, vì nó tiện lợi theo cách này. Mặc dù có thể hiệu quả hơn là khi có một cô gái đẹp, nhưng tôi không đi xa đến như vậy.
“Thanh niên, cậu là một người đàn ông tốt đấy. Được rồi, như một người già dặn của thành phố này, tôi sẽ chỉ cậu những gì cậu muốn.”
Vận may của tôi đây rồi. Những thương nhân học nghề là nguồn thông tin tốt nhất. Tôi biết ơn rằng mình có thể thong thả lấy thông tin từ họ.
“Tôi đã nghe thành phố này sống chung với loài quỷ, nhưng không ngờ mình sẽ uống rượu chung quán với một loài quỷ.”
“Thì nó không giống với việc chúng ta đã có quan hệ này ngay từ đầu, nhóc biết chứ. 10 năm trước, thành phố này đã bị bỏ rơi. Họ nghĩ rằng nó sẽ diễn ra một trận chiến tuyệt vọng, nên lãnh chúa phong kiến thương lượng với loài quỷ. Lúc đó, tôi phải nói rằng nó khá là kinh ngạc.”
Vậy ra có người yêu cầu chung sống hử. Lãnh chúa phong kiến ấy không hề làm những thứ ngu xuẩn đâu.
“Vậy loài quỷ chấp nhận nó ư?”
“Yeah, lúc đầu thật kinh khủng, nhưng khi chúng tôi nói chuyện với họ, chúng tôi nhận ra rằng mặc dù không phải loài người, nhưng họ lại là người. Nếu họ là người, thì chúng ta có thể sống với nhau. Chúng tôi chăm chỉ để sống một cuộc sống tốt hơn bằng cách giúp đỡ lẫn nhau.
Những lời đó có giá trị rằng con người cũng là một chủng tộc và không khác loài quỷ và á nhân về nền móng. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng bao nhiêu thời gian và công sức để những giá trị này này tạo thành gốc rễ được.
“Được giúp bởi loài quỷ… ông nói vậy?”
“Quái vật thực sự đáng kinh ngạc. Nếu dùng một con quái vật, một năm canh tác của con người được thu gọn vỏn vẹn còn 1 tuần. Loài quỷ có thể
tự do sử dụng những con quái vật. Nông nghiệp cũng trở nên dễ dàng hơn và ma thuật của quỷ cũng khá tiện lợi. Lên men rượu có thể hoàn thành trong một đem và nhờ đó, cuộc sống của chúng tôi đã trở nên tốt hơn.”
Hiểu rồi, họ nhận được nhân lực hỗ trợ và lợi ích từ ma thuật của quỷ. Tôi có thể hiểu vì sao thành phố này giàu có.
“Bằng cách làm thế, loài quỷ nhận được gì?”
“Loài quỷ không hề văn minh, nên chúng tôi dạy họ cách trồng rau, cách nuôi thú, cách làm rượu và công thức, nhạc dao động trái tim họ, kịch và nhiều thứ khác nữa. Họ đang tận hưởng văn hóa của nhân loại.”
“Đó là một mối quan hệ tốt nhỉ?”
“Ngoài ra, con người cũng cung cấp thức ăn cho quái vật nữa.”
Tôi vô thức nhướng lông mày. Quái vật thích sinh vật sống sở hữu ma lực. Thế nên, chúng tấn công con người và á nhân sở hữu ma lực. Họ thực sự để con người cho chúng ăn ở thành phố này? Họ mua lấy sự an toàn bằng cách hy sinh bộ phận người khác sao?
“Thanh niên, cậu hiểu nhầm gì đó à? Không giống chúng tôi cho chúng ăn con người hay gì đâu. Mà là thế này…”
Kéo ông tay áo lên, tôi có thê nhìn thấy một vài vết thương.
“Trong thành phố này, môt phần thuế phải trả chính là máu. Một lần một tháng, nếu chúng tôi đổ nhiều máu vào trong bình lợi tức, thì thuế sẽ rẻ một cách lý tưởng. Vì con người không thích dùng máu có thể trả thuế của chính họ, nó cũng không bắt buộc. Con người lấy nguồn lực từ quái vật và ma thuật của quỷ. Quỷ có được văn hóa và máu làm thức ăn cho quái vật. Chúng tôi đang sống rất tốt.”
Ma lực chảy trong máu. Nếu đó là máu của loài người sống ở thành phố này, họ có thể lấy được rất nhiều theo cách định kỳ và nó là cách tốt nhất để cho quái vật ăn. Nó có một sự hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với việc giết người. Đối với quỷ tộc, căn bản như việc con người nuôi bò và vắt sữa chúng. Buranikka có thể xem như một nông trại tạo ra thực ăn cho quái vật. Chung sống và cùng thịnh vượng, Buranikka đang dùng một phương pháp rất thông minh.
“Đó là một câu chuyện thú vị. Loài quỷ có bạo lực không? Vì tôi luôn nghĩ rằng họ là kẻ thù, nên tôi lo lắng liệu họ có tính khí thô kệch không.”
“Yeah,có vài lần họ có như vậy. Nhưng kể cả thế, họ cũng giống con người. Đó là người xấu trong số loài quỷ, nên có những trận chiến. Bao gồm cả thế, họ vẫn là người như chúng ta.”
Người thương nhân uống hết phần rượu của mình một cách ngon lành. Nếu tôi tổng kết những gì vừa nghe, khi nhìn nó từ bên trong, thành phố này thật tuyệt vời, nhưng từ ngoài, nó dường như bị kiểm soát bởi quỷ tộc.
Thực tế, người dân thực sự tiếp tục trao máu cho quỷ. Điều đó đủ lý do để con ả em gái công chúa tiêu diệt thành phố này.
… Thế thì, về nhiệm vụ sắp tới. Để trả thù em gái công chúa, tôi cần thân với một người bạn ở thành phố này. Vì vài lí do, tôi không thực sự kết thân với dắm thương nhân này được. Tôi nghĩ bản chất của họ là người tốt, nhưng họ không thể nghiêm túc được.
Thẳng thắn mà nói, trừ làng tôi và tình yêu đầu đời của tôi, tôi không thực sự quan tâm về bất kỳ ai, nhưng chỉ sau khi có nhiều ở đây, tôi có thể nghiêm túc. Tôi phải tìm ra ai đó có thể thân thiết. Như tôi đã nghĩ, tôi không thể làm vậy ngoài trừ đó là một cô gái dễ thương. Có cô gái nào hợp gu của tôi và sẽ làm tôi khóc thét lên khi bị giết không…
“Xin lỗi quý khách. Có ổn không nếu có người nữa dùng chung bàn ạ?”
Trong khi đang nghĩ ngợi, mùi hương của miso bắp và thịt gấu trực tiếp xông vào mũi tôi. Dường như nhân viên đã mang nồi thịt gấu ra. Không chỉ có thế, anh ta cũng đến để xon phép cho người khác dùng chung bàn.
Vì hai người thương nhân đều gật đầu, tôi cũng gật đầu. Sau đó, nhân viên dẫn đến một cô gái. Một cô gái với đôi cánh đen cùng đồng tử màu đỏ. Tôi nhận ra cô ấy. Cô ấy là người con gái tôi đã luôn tìm kiếm.
Tuy nhiên… khác biệt so với kí ức của tôi, tóc của cô ấy là màu đen và rất có thể là vì thiếu dinh dưỡng nên má cô ấy hốp vào. Thêm nữa, với chiếc áo choàng đen quấn quanh cơ thể, cô ấy giấu đi khuôn mặt và ngoại hình của cô. Lí do tại sao tôi nhận ra vẻ ngoài của cô và đôi cánh chính là vì có lượng ma lực nhiều khó tin, cô ấy dường như đã giấu nó đi, nên tôi đã phân tích cô ấy bằng cách dùng ma thuật.
Đó là một cách cải trang tinh tế sẽ không bị tìm ra nếu không phải là tôi, cô ấy có lượng ma lực vượt trội đến mức cô có thể ủy diệt mọi người ở đây. Không lý nào tồn tại như vậy chỉ là một con quỷ.
“Hãy cho tôi thứ gì đó ấm mà anh có thể làm với thứ này, thật tốt nuế anh có thể cho tôi nhiều một chút.”
Tuy nhiên, tiêu chuẩn tài chính của tồn tài mạnh mẽ ấy dường như đang ở mức thấp đến muốn khóc. Cô ấy lấy vài đồng tiền đồng trong túi. Nhân viên của quán gật đầu và rời đi. Với nhiêu đó, nhiều nhất cô ấy chỉ được cháo với vụn thịt bên trong.
“Thanh niên, cậu biết không, loài quỷ đã tạo ra nhiều thành phố và làng, coó một thành phố và thậm chí có một vị vua. Tuy nhiên, có một gả còn quan trong hơn cả vua của bất kì quốc gia nào. Người đó goiị là quỷ vương. Dù có là quỷ hay vua quỷ của một quốc gia, họ cũng phải tuyệt đối nghe lời của quỷ vương.”
“Yeag, tôi biết điều đó.”
“Tôi tự hỏi không biết đó là loại người như thế nào. Tôi chắc chắn ông ta siêu cứng cỏi và to lớn. Rất có thể có 10 sừng. Có vẻ như tôi sẽ đái ra quần nếu nhìn thấy ông ấy.”
Đó là một kiểu tưởng tượng thú vị. Tuy nhiên, nếu toàn bộ quỷ nghe lời hắn, thì chẳng lạ gì nếu hắn vô lý như vậy.
“Không, đó là một cô gái dễ thương không ngờ.”
“Dường như cậu đã gặp cô ấy, thanh niên. Kể cho tôi nghe chi tiết về cô ấy đi. Cậu nói cô gái đáng yêu, nhưng cô ấy trông như thế nào?”
Ông ấy không tin tôi, nhưng người thương nhân đang tận hưởng trong khi nghĩ rằng đây là một trò đúa thú vị. Thế nên, tôi…
“Nếu phải nói, người ngồi kế tôi dây là quỷ vương đấy.”
Tôi tạo ra một trò đùa phì thường. Ừ, tôi tự hỏi phản ứng kế tiếp của quỷ vương sẽ là gì.