“Em nghĩ rằng mình đã bị dính lời nguyền rồi”
“Lời nguyền ư?”
Shirogane vô cùng ngạc nhiên khi nghe lời tuyên bố bất thình lình của Ishigami.
Họ đang chậm rãi bước tới phòng Hội Học Sinh. Tới lúc giải quyết xong mấy công việc liên quan tới câu lạc bộ thì mặt trời cũng đã sắp sửa lặn, và những tia nắng cuối ngày chiếu rọi vào hành lang qua khung cửa số.
Khi cậu bỗng dưng nghe được Ishigami nói mấy thứ kì quặc, Shirogane đã nghi ngờ rằng đàn em của mình vẫn còn đang đắm chìm trong trò chơi nhập vai TRPG ngày hôm qua, cơ mà có vẻ như mọi chuyện không phải như vậy.
“Sao cậu lại nghĩ rằng mình bị nguyền rủa chứ hay cũng nhận được mấy lá thư kì lạ?
“Nếu thực sự là như thế thì em nghĩ đó chỉ là mấy đứa học cùng lớp đang tìm tới rắc rối từ chỗ em thôi.”
Cảm nhận được chút điên rồ từ giọng điệu bình tĩnh của Ishigami, Shirogane quyết định giữ im lặng.
Thế rồi Ishigami thuật lại toàn bộ sự việc.
***
Có rất nhiều bức họa được cất trong nhà kho nghệ thuật của học viện Shuchin.
Hầu hết tất cả đều là những sản phẩm đạt giải, cơ mà học viện của chúng ta có lịch sử lâu đời tới hàng thế kỉ. Chính bởi lịch sử lâu đời
đó, số lượng những bức họa ở đây lớn tới mức đáng ngạc nhiên, khiến việc quản lý chúng vô cùng phiền phức.
“Thiệt tình, sao mà xui thế không biết”
Tôi bước vào nhà kho và thở dài ngao ngán khi nhìn thấy số lượng tranh ở đây. Mọi người hẳn sẽ nghĩ rằng việc dọn dẹp đống tác phẩm nghệ thuật này là việc cho hai người làm.
Tuy nhiên, số lượng người dọn dẹp sẽ được chia ra phụ thuộc vào kích cỡ của căn phòng. Bởi vậy, với một nhóm gồm 3 người sẽ lo phòng nghệ thuật, 2 người xử lý khu hành lang và người còn lại dọn dẹp phòng kho.
Những nơi khác thì chỉ cần quét qua và lau dọn thôi...Thế nhưng đối với nhà kho, nơi này còn cần phải ‘khai quật’ nữa thì mới xong được việc.
“...Mà, cũng đành chịu thôi. Nếu như bị kẹt với ai khác ở trong cái chỗ chật hẹp này thì ngượng lắm”
Mấy đứa học cùng lớp đều đối xử rất lạnh nhạt với tôi, bởi vậy được ở một mình thì tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn và tôi cũng chẳng để tâm đến nó. Nghĩ rằng mình có thể chểnh mảng một chút nếu như ở một mình, tôi xung phong dọn dẹp nhà kho.
“Mình chẳng dự đoán đúng cái gì bao giờ cả...cơ mà số lượng như thế này thì nhiều quá...”
Tôi nhặt một bức tranh gần bên với một tiếng thở dài
Tôi không định làm việc nghiêm túc, thế nhưng nếu như tôi không dọn dẹp nó cho đến mức độ có thể chấp nhận được thì sẽ bị quở trách mất. Tôi đang định dọn vừa đủ để không bị ăn mắng rồi ngồi chơi thì chuyện đó xảy ra.
“Ehh? Bức tranh này...”
Khi tôi di chuyển mấy bức tranh qua tường để tạo thành một con đường, một trong những bức tranh rơi ra.
Ngay cả trước khi nhìn thấy nội dung của bức tranh thì tôi đã cảm nhận được sự khác thường từ nó.
Trước hết, phần vải của nó đem lại cảm giác khác biệt. Phần lớn các bức họa đều được vẽ trên vải thô, và phần sơn của chúng có cảm giác trơn tru và mềm mịn, đem lại cảm giác dễ chịu. Bức họa đó là bức duy nhất , nói như nào nhỉ, nó gây đau đơn ư? Phải đó, chạm vào nó khiến tôi cảm nhận được nỗi đau.
Tôi không hứng thú với mấy bức họa, và cũng chẳng rảnh để xác nhận mấy thứ đó trong lúc đang dọn dẹp. Thế nhưng cảm giác kì lạ đó khiến tôi muốn thử kiểm tra.
Tôi phủi sạch lớp bụi và thử nhìn vào nó
“Uwah”
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc qua sống lưng.
Đáng lẽ mình không nên nhìn—Nghĩ vậy, tôi đưa bức tranh về phía tường, cùng với đó là mong muốn làm cho xong vụ này. Nội dung của bức tranh đó không phải là thứ khiến tôi khó chịu hay tức tối. Ngược lại, đó là một bức họa đẹp. Thật đáng ngạc nhiên, tôi có thể thấy được niềm đam mê mãnh liệt từ bức tranh này và thực lòng vô cùng ấn tượng trước nó.
Vậy thì tại sao tôi lại không muốn nhìn bức họa đó?
Lý do rất đơn giản. Nó là một bức tranh của Shinomiya-senpai
Với bức tranh đó gần bên, nó sẽ khiến tôi cảm thấy như có ai đó đang giám sát mình trong lúc đang dọn phòng, như vậy thì khó có thể thư dãn được. Bởi vậy tôi quay mặt nó vào bức tường.
Sau đó, tôi vừa niệm chú “kuwabara, kuwabara” vừa tiếp tục dọn dẹp. Thực ra thì ‘kuwabara’ là một câu thần chú để ngăn ngừa vận rủi, cơ mà hồi đó, tôi nghĩ rằng cứ niệm còn hơn không. [note36861]
Sẽ thật tuyệt vời nếu như mọi thứ kết thúc ở đây, nhưng đáng tiếc thay những chuyện chuẩn bị xảy ra tiếp theo mới là phần chính của câu chuyện.
Người dọn dẹp nơi này lần trước có vẻ như đã sắp xếp mọi thứ theo trình tự thời gian, bởi vậy tôi cũng làm theo y hệt.
Ở trong góc là một bức từ thời Showa 40s. Không phải bức họa nào cũng được kí tên và ngày vẽ, bởi vậy tôi chỉ có thể đoán được tuổi đời của chúng dựa trên độ ăn mòn và phai màu của khung tranh. Thế nhưng thật kì lạ thay. Tại sao bức tranh của Shinomiya-senpai lại bị lẫn vào đây? [note36862]
Sinomiya-senpai thuộc thế hệ ‘Heisei khai sáng’, bởi vậy bức tranh của chị ấy đáng ra không nên ở đây. [note36863]
Mà, chắc là nó bị vứt nhầm vào đây thôi. Có lẽ là do phần khung của nó được tái sử dụng và người sắp xếp trước đó đã phân loại tuổi thọ dựa vào độ phai màu của khung giống như tôi. Hoặc cũng có thể là cái khung đó được kí tên và ngày, bởi vậy chuyện nhầm lẫn như này không có gì là kì lạ cả.
Không biết lý do là gì nhỉ?
Tôi kiểm tra thử bức tranh
Nếu như tôi không nhầm thì chắc hẳn trên khung tranh phải có manh mối nào đó. Để có thể thấy được đáp án, tôi quay mặt bức tranh lại.
Tuy nhiên, tôi cũng chẳng thể tìm ra lý do.
Bởi vì bức tranh của Shinomiya-senpai đang quay mặt vào tôi.
Tôi đứng hình ngay tại chỗ
Tôi chắc chắn rằng mình đã để nó quay mặt vào tường. Bởi ánh nhìn của Shinomiya-senpai rất đáng sợ, nên tôi phải quay mặt nó đi. Tôi không thể mắc sai lầm như đặt nó xuống với phần mặt quay về phía tôi được. Vậy mới thấy được tôi sợ hãi Shinomiya-senpai tới nhường nào.
Tôi cứ ngỡ có ai đó đang kéo kéo chân tôi. Tuy nhiên, cánh cửa tới căn phòng nghệ thuật vẫn đang khép kín. Tôi có thể nghe tiếng cười yếu ớt của mấy đứa học cùng lớp đang dọn phòng nghệ thuật kế bên. Cánh cửa đó đã rất cũ rồi, bởi vậy nên nó sẽ tạo ra tiếng kêu cót két mỗi khi mở ra. Tôi chắc chắn sẽ nhận ra nếu như cánh cửa đó mở ra, kể cả khi tôi đang tập trung dọn dẹp.
“....”
Bất chấp cơn ớn lạnh, tôi vẫn đặt bức tranh lại giá vẽ, thế rồi tôi sử dụng tấm vải để phủ kín hoàn toàn bức tranh.
Thế rồi tôi mau chóng dọn dẹp căn phòng, bởi tôi không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa.
Tôi không thể gạt bỏ cái cảm giác lờ mờ này ra khỏi tâm trí, thế nhưng tôi đã chịu đựng được nó và nhanh chóng hoàn thành công việc dọn dẹp. Thế là cuối cùng, tôi còn xong việc trước cả thời gian dự tính
Thế rồi tôi tắt hết các đèn và đóng cánh cửa lại.
Thế nhưng cánh cửa không chịu đóng lại. Tò mò không biết cánh cửa có bị kẹt vào thứ gì, tôi liếc nhìn qua khe cửa—
Và thấy bức tranh Shinomiya-senpai đang nhìn thẳng vào tôi.
***
Khu cầu thang lúc này hoàn toàn yên ắng.
Ishigami lúc nãy vừa mới nói cũng đã im lặng. Chỏm tóc mái của cậu ta đung đưa theo ngọn gió thổi vào qua khung cửa sổ.
Shirogane nghĩ về điều đó trong thoáng chốc.
Khi nghe kể về bức họa Kaguya, Shirogane ban đầu nghĩ rằng đó là bức tranh mà cậu vẽ cô trong lớp giờ học, tuy nhiên ngày vẽ lại không trùng khớp. Cậu không phải một phần của câu chuyện này, mà chỉ đơn giản là người qua đường được hỏi ý kiến.
Trong trường hợp đó, chỉ có duy nhất một điều cậu muốn nói.
Tuy nhiên, nếu cậu nói vậy thì nó lại quá thiếu chu đáo.
Hay đúng hơn là nói vậy thì hiểm độc quá.
Đang suy nghĩ xem mình nên nói gì, cậu nhận ra điều mà Ishigami đang lo lắng, và chậm rãi tuyên bố:
“..Cái này anh thấy cũng chỉ giống như một trong bảy bí ẩn mà đám
Fujiwara nhắc tới hôm qua thôi”
“Chính nó đó ‘bức tranh biết đi’”
Shirogane nghĩ về cuộc hội thoại của Fujiwara khi họ chơi trò TRPG:
“Nghe cứ như ‘bộ xương ghé thăm’ ấy nhỉ”
“Kashiwagi vỗ hai tay lại và nói. Nghe vậy Shirogane liền hỏi:
“Bộ xương ghé thăm ư?”
“Cậu chưa bao giờ nghe qua bảy bí ẩn của ngôi trường này sao?”
Khoảnh khắc Kashiwagi nhắc về nó, Fujiwara ngay lâp tức giơ tay lên và vui vẻ trả lời:
“Tớ cũng biết về nó~ ‘bức tranh biết đi, ‘piano sonata vô hình’ và mấy thứ như vậy”
“Nếu tớ không nhầm thì còn có ‘13 bậc thang’, ‘cây tự vẫn’ và ‘chiếc nhẫn ban ước nguyện nữa’ ”
Vụ ‘bức tranh biết đi’ thường được đồn đại và trở thành một trong bảy bí ẩn của các trường học.
Thông thường, nó sẽ là bức họa của một người trong phòng âm nhạc. Như kiểu đôi mắt của Beethoven hay Bach di chuyển hoặc phát sáng.
Một thể loại khác là con người hay một phần phong cảnh trong bức họa bỗng dưng biến mất, hoặc một học sinh bị mắc kẹt trong chính bức tranh.
Và cuối cùng, bức tranh tự di chuyển mặc dù không có bất cứ ai ở đó. ‘Bức tranh biết đi’ của học viện này thuộc thể loại cuối cùng.
Và vậy là, Ishigami lại trải nghiệm thêm một trong bảy bí ẩn của ngôi trường này.
“Thế là dính tận ba cái rồi...Tệ quá...”
Ishigami ôm đầu của mình, và biểu cảm u sầu của cậu ta càng trở nên tăm tối hơn.
Cái thứ ba.
Điều tệ nhất về vụ ‘bảy bí ẩn’ này đó là, bí ẩn thứ bảy nói rằng ‘những kẻ đã trải nghiệm qua sáu bí ẩn kia sẽ ngã từ gác mái và chết.’
Thế là khi bạn gặp phải cả sáu bí ẩn, cái thứ bảy sẽ tự động được hoàn thành. Bạn còn chẳng phải đếm ngược từ ba để cái chết ập tới.
Chỉ còn ‘piano sonata vô hình’, ‘cây tự vẫn’ và ‘ chiếc nhẫn ban ước nguyện’ là Ishigami chưa gặp qua...Cậu ta đã đi được nửa chặng đường rồi.
Shirogane khá là nhút nhát, nhưng lúc này thay vì sợ hãi, cậu thấy hoang mang nhiều hơn.
“Anh không chắc nên cảm thấy như thế nào về chuyện bức họa của Shinomiya là một phần của bảy bí ẩn nữa”
“Em nghĩ rằng chúng ta không thể loại bỏ khả năng rằng bản thân Shinomiya-senpai chính là một con quái vật gần sáu chục năm tuổi đâu”
Ishigami nghiêm túc nói
“Không,... anh hi vọng em có thể từ bỏ cái suy nghĩ đó”
Ishigami tiếp tục:
“Chà, bỏ chuyện đó qua một bên, việc gặp tới ba trong bảy bí ẩn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì sợ quá đi. Cứ đà này, chắc tới cuối tuần này là em sẽ lướt qua hết cả bảy cái thôi nhỉ?”
“Không, anh thấy cậu chỉ đang nghĩ quá lên thôi”
Nếu những chuyện này xảy ra riêng rẽ, thì Ishigami sẽ không quá bận tâm tới việc đụng phải mấy cái bí ẩn hoặc có khi cậu ta còn chẳng biết mình đã gặp phải chúng nữa. Thế nhưng Ishigami lại dần ý thức về việc đó sau khi được biết về sự tồn tại của bảy bí ẩn đó—hẳn đó là logic của cậu ta.
“Nhưng mà bảo mấy cái này chỉ là trùng hợp thôi thì vô lý quá”
“Nếu không phải trùng hợp thì còn là gì được chứ? Như cái vụ ‘Piano Sonata vô hình’, anh thấy nó cũng chỉ là việc người nghe thấy tiếng đàn mà không bắt gặp được người chơi đàn thôi mà. Chuyện như vậy xảy ra cũng khá thường xuyên mà”
“Cũng phải, có lẽ do chỉ vô tình không gặp được nhau mà thôi”
Ngay lúc đó
“?!”
Ishigami và Shirogane cùng một lúc quay người lại
Ánh nhìn của bọn họ hướng tới căn phòng âm nhạc trước mắt. Từ đó hai người có thể nghe được tiếng đàn piano.
“...Nhắc tào tháo tào tháo tới liền”
“...Chuẩn luôn”
Họ quay mặt nhìn nhau và cười ngượng nghịu.
Khi hai người đang tán gẫu về việc nghe thấy tiếng đàn chẳng có gì đáng sợ thì tiếng đàn piano lại vang lên—cứ như một trò đùa vậy.
“Nhưng mà bây giờ là quá giờ cho mấy hoạt động câu lạc bộ rồi. Qua chào hỏi họ một chút nào”
“Phải đó, làm gì có chuyện ma quỷ tồn tại chứ.”
Shirogane đứng trước căn phòng và đặt bàn tay lên cánh cửa.
Cậu chỉ cần mở cửa ra và nhắc nhở học sinh bên trong. Cậu không tính cằn nhằn hay gì, chỉ định nói với họ: “Mấy cậu nhớ về trước khi trời tối nhé”
Cậu có thể chứng minh rằng việc chơi piano chẳng phải hoạt động gì siêu nhiên
Tuy nhiên—
“Hội Trưởng...đừng có nói với em là cửa không mở được nhé?”
Shirogane cảm nhận được mồ hôi đang toát ra trên trán cậu. Cho dù có cố gắng thế nào, cánh cửa vào phòng âm nhạc cũng không chịu nhúc nhích.
“Này, ai ở trong đó thế?”
Shirogane từ bỏ việc mở cửa, thay vào đó cậu hét lên:
Tuy nhiên, sau khi đợi một lúc lâu thì tiếng đàn piano vẫn không dừng và cánh cửa cũng chẳng chịu mở.
“Ai ở trong đó thế. Thời gian cho hoạt động của câu lạc bộ kết thúc rồi. Hãy mở cửa ra đi.”
Xui xẻo thay, cánh cửa này không có khe nhỏ trên cửa để nhòm vào, bởi vậy không có cách nào để cậu biết được đang xảy ra chuyện gì bên trong cả.
Sự kiên nhẫn của Shirogane đã đạt đến giới hạn, cậu bắt đầu gõ mạnh vào cửa.
“Tôi sẽ không tức giận đâu, bởi vậy hãy ra ngoài đi. Làm ơn. Chỉ cần cho tôi thấy mặt của cậu thôi.
Thật mà, không phải nói dối đâu”
“H-Hội trưởng...”
Ishigami bắt đầu hoảng loạn.
Cánh cửa của phòng âm nhạc rất dày, bởi vậy chắc chắn học sinh sẽ chú ý tới tiếng gõ cửa dồn dập như vậy. Và sau khi nghe thấy những lời của Hội Trưởng Hội Học Sinh thì chắc chắn họ cũng sẽ trả lời. Các học sinh khác rất tôn trọng Shirogane , bởi vậy họ sẽ không vì lý do gì mà làm ngơ cậu.
Đúng vậy, những học sinh bình thường sẽ không làm ngơ cậu.
Shirogane bất thình lình dừng lại.
“...Hội Trưởng?”
Ishigami nhìn lên, ánh mắt cậu như đang tìm kiếm sự cứu rỗi từ Shirogane.
“Cậu học sinh ở bên trong hẳn đã quá đắm chìm vào bản nhạc, và không nghe thấy tiếng anh rồi. Cánh cửa này bị khóa lại để tránh bị người khác làm phiền. Đi thôi nào Ishigami,
kệ như vậy đi.
Shirogane tự nhủ chính mình, rồi cậu quay đi.
“Không, đây chắc chắn là ai đó chơi khăm thôi... Đợi em chút. Em có thể nhìn qua cửa sổ từ khu nhà kế bên. Em sẽ trở lại ngay thôi. Hội trưởng, mong anh hãy ở đây chờ xem có ai bước ra không.”
“...Cậu chắc chứ”
Ishigami bắt đầu chạy đi, bỏ lại Shirogane đứng đó một mình.
***
Với một người thẳng thắn như Ishigami, làm chuyện gì đó mà khiến cậu gợi nhớ tới bảy bí ẩn của ngôi trường này là chuyện không thể tha thứ.
Cậu muốn tìm ngay ra thủ phạm và kêu người đó chấm dứt ngay lập tức, để cậu có thể gạt bỏ chuyện trong lòng. Ishigami tức tối chạy với đôi vai nhấp nhô.
Khi tới khu nhà bên, cậu nhìn sang phòng âm nhạc qua cửa sổ hành lang.
--Tuy nhiên.
Chẳng có ai ở đó cả. Căn phòng trống rỗng.
Có lẽ là do góc nhìn này chưa đủ tốt, bởi vậy cậu di chuyển qua chỗ khác để có thể nhìn với góc độ đẹp hơn. Tuy nhiên cậu vẫn chẳng thể thấy ai.
Lẽ nào người chơi đàn đã rời đi? Nếu là như vậy, Shirogane hẳn đang dạy cho người đó một bài học.
Cậu thở dài và lấy điện thoại ra gọi cho Shirogane
“Alo, Hội trưởng? Anh bạn mà chơi khăm ác ý như vậy là ai thế ?”
Không nghe thấy câu trả lời nào. Có lẽ là tín hiệu không được tốt, Shirogane không hồi đáp lại.
“Alo? Alo?”
Sau khi hỏi đi hỏi lại vài lần, cậu cuối cùng cũng nhận được lời phản hồi.
“.... Chiếc đàn piano vẫn đang được chơi”
Ishigami không nói lên lời.
Không có bất cứ một ai đang ngồi trước chiếc đàn cả. Không. Không có bất cứ ai đang chơi đàn cả. Đáng lẽ ra phải không có tiếng đàn nào chứ.
Ishigami mở cửa ra, và vang vào tai cậu là loáng thoáng tiếng đàn piano.
Cậu chắc chắn rằng đó là âm thanh độc nhất chỉ có nhạc cụ thật mới phát ra được. Điều đó có nghĩa rằng đây không phải một bản ghi âm được phát lại qua loa hay hệ thống phát thanh của phòng.
Bỗng nhiên, cậu nhận ra giai điệu của bản nhạc này.
Cậu đã từng nghe qua Iino chơi bản nhạc này trong quá khứ. Nếu cậu không nhầm, nó có tên là...
--‘Funeral’ ( đám tang)
Bản Funeral March của Chopin.
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả mọi sự phẫn nộ như biến mất khỏi khuôn mặt của Ishigami, chỉ để lại nỗi kinh hoàng thuần khiết.
‘Những kẻ đã trải qua cả sáu bí ẩn sẽ ngã khỏi gác mái và chết’
Sau khi chạm trán thêm một bí ẩn nữa, Ishigami lại gần Tử Thần thêm một bước và bản nhạc này như đang ám chỉ số phận của cậu vậy
Ishigami nói, đan xan với những tiếng nức nở:
“Hội Trưởng, em chịu đựng đủ rồi...Đây đã là cái thứ tư rồi. Em chắc chắn đây không phải là trùng hợp nữa đâu...”
“...Nghĩ kĩ thì, khi cậu đụng phải vụ ’13 bậc thang’ thì anh cũng ở đó. Điều đó có nghĩa là anh cũng đã chạm mặt cái thứ hai rồi.”
Shirogane run rẩy nói
“Trước mắt thì chúng ta cứ rời khỏi đây đi đã, anh sẽ gặp cậu ở sân trường.”
“E-em biết rồi”
Ishigami kết thúc cuộc gọi và cất điện thoại lại vào trong túi , thế rồi cậu phóng hết tốc lực ra khỏi chỗ đó.
***
Tua ngược thời gian một chút.
Khoảng 30 phút trước khi Shirogane và Ishigami chạy đi trong cơn hoảng loạn
Sau khi Kaguya hoàn thành một vài công việc hành chính trong phòng Hội Học Sinh, Fujiwara bỗng dưng tuyên bố.
“Chiến dịch lãng mạn!”
“Chiến dịch lãng mạn!?”
Khi nghe thấy thông báo bất thình lình của Fujiwara, cả Kaguya và Iino đồng loạt nhắc lại câu nói của cô.
Chuyện này xảy ra sau khi ba thành viên nữ của Hội Học Sinh tụ tập lại trong căn phòng. Iino nói “Thời tiết hôm nay thật là đẹp” và Kaguya đáp lại “ Khả năng trời sẽ mưa trong chiều nay là 30%, cơ mà có vẻ như nó sẽ không xảy ra” thế rồi Fujiwara tuyên bố chuyện đó.
Yêu cầu Thư Kí của Hội Học Sinh nói chuyện hợp lý là vô ích.
“Trước đó, chẳng phải chúng ta đã để Kaguya giả vờ hẹn hò với Hội Trưởng hay Ishigami-kun để ngăn ngừa tên đó tiếp tục gửi thư hay sao? Lúc đó chúng ta đã bày tỏ quan điểm của mình, nhưng các cậu không nghĩ là phản ứng của đám con trai quá đáng lắm sao?”
“Tớ nhớ rằng lúc tới lượt của mình, Thư Kí Fujiwara mới là người quá đáng nhất...”
Kaguya lẩm bẩm với ánh mắt u ám, thế nhưng Fujiwara lại làm ngơ
Fujiwara đang đội một chiếc mũ phớt và ngậm trong miệng cái tẩu thuốc.
Cô đã biến hình thành thám tử tình yêu, và chỉ tay vào Iino trước khi nói:
“Mi-chan, không phải như vậy sao? Khi em chia sẻ ý kiến của mình về cảnh chạm mặt và tỏ tình, chẳng phải họ đã hoàn toàn chế nhạo em sao?”
“Eh? P-Phải...Đúng như chị nói”
Miko Iino lúc này đã hoàn toàn bị chế độ Chika Fujiwara. Kaguya chẳng thể hiểu nổi Iino đã làm sai chuyện gì mà lại thành ra nông nỗi này. Kaguya thầm lặng cầu nguyện cho Iino, mong rằng sau này con bé sẽ không bị dụ dỗ bởi mấy tên đa cấp hay mấy cái tôn giáo kì quặc.
Dù sao thì, Iino đã ngay lập tức bị Fujiwara thuyết phục, như mọi khi.
“Hội Trưởng
đúng là đã từ chối lời đề nghị của em”
“Đúng vậy! Cậu ta quá đáng lắm luôn, làm cứ như thể chúng ta không có tế bào tình yêu nào ấy. Tuy nhiên, mặc dù đám con trai cư xử bên ngoài là như vậy, chị chắc chắn họ cũng muốn có một tình yêu mãnh liệt nếu như chuyện đó xảy ra thôi”
“Em hiểu rồi”
Iino gật đầu liên tục, hoàn toàn không hoài nghi gì trước những lời nói của Fujiwara. Fujiwara có vẻ như cũng được Iino động viên, dang đôi tay cô ra rồi nở một nụ cười:
“Bởi vậy , hãy biến đống lý thuyết của chúng ta ban nãy thành thực tế. Hãy để đám con trai trải nghiệm tình huống chạm mặt và tỏ tình lý tưởng mà chúng ta đã nghĩ ra lúc trước, và khiến họ muốn được trải nghiệm tình yêu! Đó chính là chiến dịch lãng mạn”
“Em đã hiểu rồi!”
Em chả hiểu cái gì cả.
Iino gật đầu lia lịa, thế nhưng đối với Kaguya, lời giải thích của Fujiwara vẫn quá mơ hồ để cô có thể hiểu được những gì Fujiwara muốn nói.
Và thế là, Kaguya hỏi Fujiwara:
“Cậu muốn mấy cậu ấy được trải nghiệm cảnh chạm mặt và tỏ tình lý tưởng, nhưng chẳng phải là chúng ta đã quen biết nhau từ trước rồi hay sao? Về cơ bản thì chuyện này là không thể. Hay là cậu định đi mời một vị đạo diễn hay làm gì đó khác?”
“Ừm đó cũng là một cách, nhưng nếu là như vậy, thay vì chính chúng ta thì người khiến họ muốn yêu lại là vị đạo diễn, không phải sao? Đó không phải là ý của tớ, mấu chốt của chiến dịch này là làm cho trái tim mấy cậu ấy đập thình thịch chỉ với những cảnh lãng mạn, bởi vậy chúng ta phải nấp đi.”
“Hợp lý”
Kaguya nghĩ trong thoáng chốc. Mặc dù Fujiwara luôn đưa ra mấy cái chủ đề ngẫu nhiên, thế nhưng nhiều lúc Kaguya cũng có thế lợi dụng nó. Và lần này cũng không phải ngoại lệ.
Thật vậy, chiến dịch này chẳng có bất lợi gì cho Kaguya cả. Đây chính là cơ hội cho trận chiến của tình yêu và trí tuệ giữa cô và Hội Trưởng. Kể cả khi họ có bị lộ, cô vẫn có thể sử dụng Fujiwara làm khiên đỡ đạn, bằng cách nói “Fujiwara-san cứ nhất quyết...”
Nếu như kế hoạch thành công và khiến trái tim Shirogane lỡ mất một nhịp, họ chỉ cần tiết lộ chính mình để tăng sự cảm mến của cậu dành cho Kaguya. Thậm chí cậu ta còn có thể bị rung động tới nỗi tỏ tình luôn.
Kể cả khi nó thất bại, cô vẫn có thể đổ thừa toàn bộ trách nghiệm lên đầu Fujiwara. Đây đúng là một kế hoạch tuyệt vời mà.
Kaguya mỉm cười thật tươi.
“...Nếu vậy thì. Việc hôm nay cũng đã xong rồi, thế nên tớ sẽ đồng hành cùng mấy cậu một chút vậy”
“Tuyệt quá!”
Fujiwara giơ cả hai tay lên trời và vung vẩy chúng như thể cô không thèm quan tâm. Khi ai đó đồng ý chơi cùng, cô ấy sẽ để lộ ra nụ cười chân thành ấy.
Mặc dù Fujiwara luôn nói mấy thứ vô lý và không thể đoán trước được nhưng Kaguya lại cảm thấy đây cũng chính là điểm dễ thương của Fujiwara.
***Giai điệu tiếng đàn dần bé lại.
Khi người biểu diễn—Miko Iino quay lưng lại, Fujiwara lặng lẽ vỗ tay.
Iino lắc nhẹ, làm điệu bộ ‘em chơi ổn chứ’ Fujiwara dơ tay lên dừng Iino lại, rồi thở mạnh ra vài giây sau đó.
“Hội Trưởng đã rời đi, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi”
“Hội trưởng Shirogane và người đi cùng đã phản ứng như thế nào?”
“Hmm...Mi-chan, em có muốn nhìn thử không?”
Khi nghe câu hỏi của Iino, Fujiwara cho cô bé xem điện thoại của mình. Trên đó là hình ảnh của Shirogane vài phút trước.
Họ đã để điện thoại ở chế độ ghi hình rồi giấu nó phía sau chiếc bình cứu hỏa, tuy góc nhìn vẫn hơi bị lệch và âm thanh không được rõ nhưng vậy cũng là đủ để mọi người thấy được phản ứng của đám con trai.
Iino lo lắng nhìn vào điện thoại, theo dõi khuôn mặt của nhóm Shirogane khi họ nghe thấy màn biểu diễn. Thế nhưng họ lại không phản ứng như cô mong đợi, Iino dần trở nên buồn rầu.
“Đáng lẽ ra em không nên chơi mới phải. Có vẻ như Hội Trưởng Shirogane đã rời đi trong giận dữ. Đáng ra phải để Fujiwara ch—“
“Không phải như vậy đâu! Mi-chan đã chơi rất tốt mà, chị có thể cảm nhận được trái tim và tâm hồn của em qua bản nhạc đó mà”
Được Fujiwara động viên, Iino mỉm cười vui vẻ.
“Thật sao? Cảm ơn chị nhiều lắm, được Fujiwara nói như vậy đúng là vinh hạnh của em”
Iino rất xúc động, và tâm trạng của cô bé đã được cải thiện đáng kể. Kế hoạch khiến cho trái tim Ishigami và Shirogane đập thình thịch không thành công, thế nhưng cô bé trông vẫn rất vui
“Nếu như Fujiwara-san chơi thì chúng ta sẽ bị lộ mất, cậu chơi hay quá mà”—Kaguya ngăn bản thân mình không nói điều đó. Cô biết rằng so với những học sinh cao trung khác thì Iino vẫn là một người chơi piano xuất sắc, thế nhưng so sánh cô bé với Fujiwara thì lại khắt khe quá.
‘ *Âm thanh giận dữ Tsundere*’
Kaguya cảm thấy rất tức giận khi Shirogane bị đối xử như một trò hề, thế nhưng cô buộc bản thân không được manh động
“Đám con trai sẽ bị tiếng đàn làm cho mê hoặc và sẽ suy tư xem ai là người chơi nó”
Người có thể đánh ra được tiếng đàn piano đẹp đẽ như vậy hẳn là một người tuyệt vời--ấn tượng đó sẽ ảnh hưởng tới đánh giá tổng thể về người đó, hay còn được biết đến với cái tên ‘hiệu ứng halo’. [note36864]
Mục tiêu của bọn họ chính là khiến Shirogane và những người khác tưởng tượng về ‘cô gái chơi đàn’ và cảm thấy lúng túng trước kì vọng của bọn họ
Nếu như bọn họ nhận ra người đánh đàn lại chính là Iino, họ sẽ chỉ nghĩ rằng ‘ thì ra đó là Iino’, và thế là câu chuyện kết thúc.
Nếu như họ muốn tạo ra một cô gái bí ẩn, họ không thể để lộ ra thân phận của mình được.
Bởi vậy kế hoạch của bọn họ là ‘màn biểu diễn trong phòng soạn nhạc’
Bản ‘Funeral March’ của Iino không phải được chơi bằng chiếc dương cầm (Grand Piano) trong phòng âm nhạc mà được chơi bằng chiếc piano trong căn phòng soạn nhạc nằm kế bên. Trong tiếng Ý, nó được gọi là pianino, thường được hiểu là đàn piano nhỏ. Nó được biết đến là Piano đứng ( Upright Piano). [note36865]
Họ chỉ cần để cánh cửa phòng soạn nhạc hơi hé một chút thì tiếng nhạc cũng đủ to để làm tràn ngập căn phòng trống kế bên rồi.
Cây dương cầm và piano đứng đều có thiết kế như nhau, bởi vậy đám con trai sẽ không thể phân biệt được sự khác biệt. Thậm chí họ còn có thể phát lại một đoạn ghi âm mà không gặp vấn đề gì—Đó chính là ý tưởng của Fujiwara.
Tuy nhiên cô thấy phát lại đoạn ghi âm thì quá mạo hiểm, bởi vậy cô quyết định sử dụng chiếc piano đứng. Quyết định của cô là hoàn toàn chính xác, và cô đã thành công trong việc lừa Shirogane và Ishigami gặp được linh hồn của “cô gái chơi piano”
***
Sau khi gặp lại Ishigami ở sân trường, điều đầu tiên Shirogane làm chính là xin lỗi
“Ishigami...Anh xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu suốt bao lâu nay...Đúng là cậu đã bị nguyền rủa rồi”
“Eh, Hội Trưởng-đ-đừng như vậy chứ, anh không cần phải xin lỗi đâu”
Hình ảnh Shirogane cúi đầu xin lỗi đã khiến Ishigami phải cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc
“Bản thân em cũng không thể tin vào điều đó mà. Nó chỉ là chủ đề của mấy cuộc tán ngẫu hay là tìm kiếm lời khuyên để khiến cuộc sống thường ngày trở nên thú vị hơn mà thôi. Bởi vậy…làm ơn, hãy nói mấy thứ kiểu như ‘bảy bí ẩn chỉ là mấy thứ ngớ ngẩn thôi’ và cười cười cho qua đi”
“Haha, haha”—tiếng cười khô khan phát ra từ cổ họng của Shirogane một cách ngắt quãng.
Hoặc là cậu ta đang cố trốn thoát thực tại do quá sợ hãi, hoặc là đang cố tỏ ra hân hoan để bỏ qua vụ bảy bí ẩn kia.
Nhìn thấy Shirogane như vậy thật là đau lòng, và cậu cảm thấy sự thôi thúc phải quay đi chỗ khác.
“Và Hội Trưởng, kể cả nếu chúng ta có cho rằng bảy bí ẩn là có thật đi nữa thì tới đây cũng là kết thúc rồi. Không tính tới cái thứ bảy thì hai cái kia làm sao mà xảy ra được chứ”
Ishigami vẫn đang hơi bối rối bởi nỗi sợ, thế nhưng cậu vẫn tiếp tục mà không chờ Shirogane phản hồi.
“Ví dụ, bí ẩn ‘chiếc nhẫn ban ước nguyện’ nhé. Em nghe nói rằng chiếc nhẫn được giấu ở đâu đó trong khuôn viên trường, thế nhưng việc nó tồn tại là chuyện không thể. Nếu như người tìm thấy nó mà được ban một điều ước thì em sẽ ước—“làm ơn đừng để lời nguyền của bảy bí ẩn giết tôi’. Và thế là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Còn nếu như cái nhẫn không thể biến điều ước thành sự thực thì nó sẽ chẳng phải là ‘chiếc nhẫn ban ước nguyện’ như được kể trong bảy bí ẩn và như vậy là mâu thuẫn với logic rồi.”
Sau khi nói xong, Ishigami nhìn lên một cái cây trong sân trường
“Và cái ‘cây tự vẫn’ cũng là một trong bảy bí ẩn nữa. Đây từng được coi là cây may mắn, nơi sẽ giúp anh tỏ tình thành công nếu như thực hiện bên dưới nó. Thế nhưng sau khi một nữ sinh treo cổ ở cây đó, lời đồn lại biến thành ‘bất cứ ai được tỏ tình ở đây sẽ phải trải qua một cuộc tình buồn thảm và méo mó’ ”
Shirogane lúc này đang run rẩy trong cơn sợ hãi
“Cậu biết nhiều thật đấy nhỉ...”
“Mấy thứ này cứ làm phiền em, bởi vậy em đã tìm hiểu về chúng đôi chút...Mà có khi em không biết thì lại tốt hơn...”
“Này, bởi đây cũng là một trong bảy bí ẩn , anh nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây thì hơn. Dù sao thì có vẻ như cơ thể cậu cũng có xu hướng thu hút mấy cái bí ẩn này mà”
Ishigami bỗng trở nên nghiêm trọng khi nghe điều đó
“Xu hướng thu hút bảy bí ẩn...”
Ishigami nhận ra điều gì đó.
“Vậy có nghĩa là nếu em ở lại đây, thì em sẽ nhận được một lời tỏ tình?”
“Nói gì không nói lại nói cái đó...”
“Nhưng đó là sự thật mà. Nói rằng em có khả năng thu hút bảy bí ẩn cũng không phải phóng đại. Vậy thì em có thể khởi động sự kiện tỏ tình của cây này ‘bất cứ ai được tỏ tình ở đây sẽ phải trải qua một cuộc tình buồn thảm và méo mó’, không phải sao?”
“Em không quan tâm tới phần ‘buồn thảm’ và ‘méo mó’ sao?”
“Có được tình yêu là được rồi anh à”
Ishigami cười thật to
Thế rồi cậu quay mặt về ‘cây tự vẫn’ và nở một điệu cười tự mãn
“Ohh, bảy bí ẩn-san, có giỏi thì cứ thử đi. Nhanh lên nào, hãy cho ta thấy làm sao mà ta có thể nhận được lời tỏ tình?”
Thằng nhóc này đang thực sự khiêu khích nó kìa....Nãy giờ Shirogane đã rất sợ hãi bảy bí ẩn này rồi, thế nhưng lúc này cậu lại cảm nhận được một nỗi sợ khác.
“Hãy cùng đấu một trận nào, sức mạnh trai tân của ta đọ với sức mạnh của bảy bí ẩn nhà ngươi, đúng là trận đấu siêu kinh điển của cả thế kỉ mà”
Chỉ có một con quái vật thì mới hạ gục được con quái vật khác. Hình ảnh Ishigami nói những điều đó với nụ cười trên môi khiến cho Shirogane toát mồ hôi lạnh.
“Ishigami...Cậu có biết rằng mình sẽ gặp rắc rối to nếu đụng phải thêm hai bí ẩn nữa không...?”
***
“Hmm—Tiếp theo sẽ là ‘chiến dịch thư tình’ ”
Fujiwara hân hoan thông báo
“Tớ nghĩ rằng trong xã hội hiện đại ngày nay nơi mà email và điện thoại trở nên thịnh hành, một bức thư tay sẽ ý nghĩa hơn. Chúng ta không thể kí tên bức thư lần này do quy tắc không cho phép, thế nhưng kể cả khi họ nhận được một bức thư mà không biết người gửi, họ vẫn sẽ bị cảm động thôi”
Kaguya bị shock không nói lên lời
Sau khi khua miệng như con cá mắc cạn cuối cùng cô cũng nặn ra được vài lời:
“...Fujiwara-san, cậu có còn nhớ tại sao chúng ta thực hiện chiến dịch này không?”
“Tớ tự hỏi là tại sao nhỉ?”
Với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Fujiwara nghiêng đầu nói
Kaguya cảm thấy phiền phức bởi thư tình cô nhận được từ người nào đó mà cô không thích. Và để giúp đỡ Kaguya, mọi người đã quyết định để cô giả vờ hẹn hò với ai đó—đó là lý do tất cả chuyện này bắt đầu. Và để chọn ra người hẹn hò, mọi người bắt đầu chia sẻ ý kiến của họ về cảnh chạm mặt và tỏ tình lý tưởng.
Và mục đích của chiến dịch này là biến cái lý tưởng đó thành hiện thực, không phải sao?
Kaguya cảm thấy phiền phức bởi bức thư tình, vậy mà bây giờ chính Fujiwara lại đề xuất ‘chiến dịch thư tình’
“Cùng chia công việc nào. Mi-chan sẽ nghĩ về nội dung lãng mạn, và Kaguya-san sẽ viết bức thư!”
“Nội dung lãng mạn ư...!? E-Em sẽ cố gắng hết sức...!”
Trông Iino có vẻ rất bối rối nhưng đồng thời lại rất muốn thử sức mình. Trái ngược với cô bé, Kaguya lạnh lùng nói:
“Còn cậu thì sao, Fujiwara-san?”
“Tớ là chỉ huy. Ah, đùa thôi. Tớ sẽ là người chuyển bức thư đến chỗ họ.”
Ngày xưa có hiền nhân từng nói—không có gì có thể khiến mọi chuyện tệ hơn một người chỉ huy chăm chỉ mà lại bất tài. Kaguya thở dài, thế rồi Fujiwara bắt đầu chất đống những lời khen lên Kaguya:
“Dù sao Kaguya-san cũng có chữ viết tay rất đẹp mà~. Nếu như chữ viết mà đẹp nhá, nó sẽ khiến người đọc nghĩ rằng người viết cũng rất đẹp luôn, không phải thế sao”
Fujiwara vẫn chưa rút ra được bài học và cô vẫn tham lam cố gắng lợi dụng hiệu ứng halo thêm một lần nữa. Và sau khi nhận được bản nháp từ Iino, Kaguya miễn cưỡng cầm bút lên.
“Xin hãy viết tử tế và nghiêm túc và dễ thương một xíu nữa! Đừng quên để thêm mấy cái gợi ý về tình yêu tinh tế một chút nhé...Phải, chính nó!
Fujiwara trông có vẻ hài lòng với sản phẩm của hai người.
Với Kaguya, việc giả mạo hay sao chép chữ viết tay chỉ là chuyện cỏn con.
Lần này, cô đã vay mượn chữ viết từ biên bản cuộc họp của Hội Học Sinh để cho phù hợp với những tiêu chí đề ra.
“Nhưng mà Fujiwara-senpai, làm sao để chúng ta chuyển bức thư này tới Hội Trưởng và những người khác?”
Không thể chịu được thời gian trôi đi mà xung quanh chỉ có tiếng viết lách, Iino hỏi
“Fufufu. Chị đã sớm nghĩ ra cách rồi”
Thế rồi Fujiwara chậm rãi gấp lá thư lại
Kaguya và Iino nhìn từ phía bên, tự hỏi Fujiwara đang làm gì
Sau một lúc, Iino há hốc
“Ah, một chiếc máy bay giấy?”
“Chính xác, mặc dù trông chị nhìn không giống lắm nhưng thực ra chị gấp máy bay giỏi lắm đấy nhé~ Bằng cách này chúng ta có thể đưa bức thư tới chỗ họ mà không để họ biết chúng ta chính là người viết nó!”
Fujiwara vung vẩy cánh tay với chiếc máy bay giấy, hẳn là để khởi động cho cú ném của cô.
Kaguya nhìn chiếc máy bay trong lòng bàn tay của Fujiwara
Nhìn qua thì có vẻ như cô ấy đã gấp nó một cách ngẫu nhiên, thế nhưng nó đã được gấp theo trình tự vô cùng hợp lý. Bằng cách gấp lại mặt sau của phần cánh, nó sẽ tạo ra sự khác biệt về lực kéo giữa mặt trên và mặt dưới của phần cánh , từ đó tạo lực đẩy cho chiếc máy bay. Vấn đề chính là trọng lượng của chiếc máy bay. Trời hôm nay không nhiều gió lắm, nhưng nếu nguyên liệu là giấy thì—
Kaguya bật chế độ nghiên cứu của cô và bắt đầu phân tích chiếc máy bay. Chiếc máy bay Fujiwara gấp rất tốt, thế nhưng nó vẫn chưa hoàn hảo.
“Fujiwara-san, liệu chiếc máy bay này có bay tới được chỗ của mục tiêu không?”
Trước câu hỏi của Kaguya, Fujiwara trưng ra khuôn mặt ‘hỏi hay đấy’ và nhếch khóe môi lên một cách táo bạo:
“Fufufu. Quả thật, đưa chiếc máy bay tới đúng vị trí của mục tiêu sẽ khá là khó. Việc nhắm vào mục tiêu như con người từ khoảng cách này là điều gần như không thể. Tuy nhiên, chúng ta không nhắm vào’ ‘vị trí’ mà là ‘khu vực’ Kaguya-san”
Theo ánh nhìn của Fujiwara, Kaguya thấy một cái cây to
“Cậu đang nhắm tới cái cây đó sao? Như vậy hẳn là sẽ dễ hơn, thế nhưng liệu Hội Trưởng và Ishigami có hứng thú với một mẩu giấy bị mắc trên cành cây sao?”
Shirogane là Hội Trưởng Hội Học Sinh. Là tấm gương cho cả trưởng noi theo, cậu sẽ nhặt lên bất kì rác thải nào cậu thấy dọc hành lang—đó là những gì Fujiwara nghĩ.
Nếu như có một mảnh giấy bị kẹt trên ngọn cây, có thể cậu ta sẽ lấy nó xuống, nhưng liệu cậu ta có đọc nó không?
Nếu như một ngọn gió bất thình lình thổi chiếc máy bay đi, có thể cô sẽ phải viết lại lá thư một lần nữa.
Kaguya cảm thấy những kế hoạch của Fujiwara luôn chứa đầy lỗ hổng mà.
“Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, chiếc máy bay sẽ di chuyển nhanh hơn và chính xác hơn nếu như cậu gấp nó chắc chắn, chặt chẽ hơn chút đấy”
“Máy bay giấy là ‘roman’ đó!” [note36866]
Fujiwara nói với ánh mắt lấp lánh tràn ngập đam mê
“Bởi nó là ‘roman’, nên đành chịu thôi”
Kaguya thể hiện sự hài hước một cách lạnh nhạt.
Chiến dịch nay đã phát triển thành một trò chơi. Fujiwara chẳng muốn xác định điều gì cả --Tới bây giờ Kaguya mới nhận ra điều đó
“Phải đó. Hội trưởng sẽ không mở ra đọc tờ giấy mà cậu ấy nhặt được đâu, thế nhưng nếu là cái cây thì sẽ là chuyện khác. Có một huyền thoại đằng sau sự thật đó, điều chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của hai người bọn họ”
Fujiwara kết luận, thế rồi với lời nói ‘Sẵn sàng, bay nào’, cô ném nó đi với động tác của một cầu thủ ném bóng chày
Chiếc máy bay giấy nhẹ nhàng bay trong gió, và hướng thẳng tới cái cây trên sân trường
***
Chiếc máy bay bay trong không khí
“...”
“…”
Cuối cùng, chiếc máy bay hạ cánh ở dưới chân Ishigaimi
Nó chứa đầy những từ ngữ, hay nói cách khác đó là bức thư được gửi cho ai đó
“Hội Trưởng, em cuối cùng cũng nhận ra một chuyện.
Những hiện tượng huyền bí đúng là có tồn tại.”
“Anh mày cũng đang nổi da gà đây”
Shirogane quay lưng lại trong cơn hoảng loạn, thế nhưng cậu chỉ có thể thấy bóng lưng của những học sinh đang trên đường về nhà. Thật khó có thể hình dung được một chiếc máy bay giấy bay từ nơi nào cách xa như vậy
“Em đã khiến bảy bí ẩn tức giận rồi. Mới nãy em mới khiêu khích ghê lắm mà”
Bảy bí ẩn-san này là ai cơ chứ
Khuôn mặt Ishigami trắng bệch như tấm vải vẽ sạch bong không một hạt bụi.
“Ai đang chơi khăm trò ác thế? Đây chắc chắn là một chiếc máy bay giấy được ném bởi một người tính tình trẻ con, và chẳng có gì lạ cả. Đúng là nó bay tới đây ngay sau khi chúng ta vừa mới nói về cái cây xong thì hơi kì, nhưng chắc chắn đây chỉ là sự trùng hợp thôi”
“Phải đó, em cũng nghĩ vậy, nhưng... Hãy cứ vờ như ta không thấy nó và nhanh chóng về nhà thôi. Em không chắc rằng mình đã cài đặt ghi hình cho mấy bộ anime đêm khuya chưa nữa.”
Nếu như họ rời đi mà không đọc lá thư, hẳn là họ sẽ tránh được bảy bí ẩn—đó là những gì Ishigami muốn nói.
“Um, anh cũng ổn với chuyện quay về thôi, nhưng mà..”
“Nhưng?”
“Biết đâu đây lại là thư tình dành cho Ishigami...”
“....Ý anh là”
Cái này được ai đó cố ý gửi
Người đó đã dồn hết can đảm của mình và bày tỏ tình cảm của mình vào ngôn từ trong bức thư
Nếu như cậu dời đi mà không đọc lá thư, như vậy thì khác nào cậu đang dẫm đạp lên sự can đảm của cô ấy.
“Em chỉ biết cho mình thôi, em đúng là tệ quá mà”
“Không, lần này cũng không thể trách cậu được. Anh thấy em không đọc nó thì vẫn ổn thôi”
“Em sẽ đọc nó”
Ishigami mỉm cười
Sau khi mở chiếc máy bay giấy ra, dòng chữ ‘tớ thích cậu’ hiện ra trước mắt của Ishigami
“Hahaha, đây đúng là một bức thư tỏ tình à. Lần cuối em nhận được một bức thư là từ hồi học tiểu học. Mặc dù đó là hàng giả được bọn con trai giả vờ thành con gái. Nghĩ lại thì, nó là việc làm tệ hại mà, nhân cách của những người đó đúng là không thể cứu chữa được rồi. Thế nhưng lần này thì lại khác. Nó được viết bởi một cô gái thực sự. Nội dung dễ thương và nét chữ đáng yêu này có nghĩa cô ấy chắc chắn là một cô gái vô cùng đáng yêu. Em hạnh phúc quá đi”
Đáng tiếc thay, đó là sản phẩm kết hợp của nhiều người
Sau khi Ishigami đọc dòng cuối, cậu đọc phần người gửi
“Gửi người tôi yêu. Từ cô gái người đã chơi đàn piano”
“...”
“...”
“Đó chính là linh hồn mà mới chơi bản ‘Funeral March’ lúc nãy đó!!!”
“Ishigami!!!!”
Ishigami bắt đầu chạy đi
Shirogane cũng chạy. Cậu không biết rằng mình đang cố để dừng Ishigami lại, hay bản thân cũng muốn bỏ trốn
Họ chỉ biết rằng mình đã đụng phải thứ gì đó to lớn. Bởi vậy họ đã chạy trốn để thoát khỏi móng vuốt của những bí ẩn đó
Khi con người bỏ chạy, họ thường sẽ chọn con đường mà họ quen thuộc thường hay lui tới, hoặc là quay lại nơi họ bắt đầu. Họ thường chọn con đường đó trong vô thức, và cuối cùng lại dừng chân ở phòng Hội Học Sinh
“Hội Trưởng, hôm nay hãy ngừng làm việc và..Pffft.”
“Phải đó...Hãy cùng về nhà thôi. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra..Ha, haha”
Cả hai người họ đều đã hết hơi , thế nhưng chẳng thể nào ngừng cười được.
Mọi thứ diễn ra cứ như trò đùa vậy
Shirogane nghĩ lại về những chuyện đã xảy ra sau giờ học
Ishigami nghĩ rằng cậu bị vướng vào những hiện tượng siêu nhiên, hỏi ý kiến cậu và cả hai bị dọa bởi tiếng đàn piano trong căn phòng âm nhạc
Lá thư tỏ tình đáng ra Ishigami phải vui mừng khi nhận được lại khiến cậu phát hoảng.
Thế lực vô danh khiến họ sợ hãi
Thế nhưng nếu hai người nhận ra họ đã sử dụng phương thức nào để thực hiện thì sẽ chẳng có gì phải sợ cả
Mọi thứ xảy ra phải có một cách giải thích hợp lý nào đó
Chiếc hộp nhỏ mà họ chưa từng thấy qua đang trên bàn của phòng Hội Học Sinh chẳng hạn—
“Fu, fuha, hah”
“Uhu, haha, hahaha!”
Ishigami và Shirogane vỗ vai nhau khi họ chỉ vào chiếc hộp rồi cười
Thiết kế của chiếc hộp đó thường được thấy trên các chương trình TV hay các bộ phim. Họ vẫn chưa chạm vào nó, nhưng, họ có thể tưởng tượng được thứ gì ở bên trong.
Thứ mà để đeo lên ngón tay và đắt bằng ba tháng lương của bạn
Thứ mà đã không ở đây khi họ rời phòng trước đó
Họ tới gần chiếc hộp, mở nó ra như thể họ bị ép buộc bởi nó
“Gửi tới người tôi yêu”
Ở trong đó là một lời nhắn nhỏ, và một chiếc nhẫn đính kèm viên ruby đỏ lấp lánh
“Ugh..”
“I-Ishigami!”
Khi thấy chiếc nhẫn, đôi mắt của Ishigami trợn lên
Nếu như Shirogane không đỡ Ishigami thì hẳn cậu đã đổ gục trên sàn rồi.
“..Bộ xương, bậc thang, bức tranh, piano, cây tự vẫn, nhẫn...tất cả những kẻ đã trải nghiệm qua cả sáu bí ẫn sẽ--”
“Ishigami, bình tĩnh lại đi, Ishigami!”
Ishigami có vẻ như đang lẩm bẩm trong cơn mê man, và Shirogane hét to tên cậu.
Khuôn mặt Ishigami trắng bệch như nhựa và trông cậu như thể nếu nhắm mắt thì cậu sẽ ngủ vĩnh viễn luôn.
Shirogane chợt nhớ ra điều gì đó, và cầm chiếc nhẫn trên tay:
“Ishigami, hãy mau ước đi! Chẳng phải đây là ‘chiếc nhẫn ban ước nguyện sao’? Hãy ước đi, ước rằng nó sẽ đánh bại lời nguyền của bảy bí ẩn! Và cậu sẽ được cứu sống! Nếu như nó mà không hiệu nghiệm thì nó sẽ không phải là ‘chiếc nhẫn ban ước nguyện’ và bảy bí ẩn sẽ không có hiệu lức, bởi mâu thuẫn logic! Cậu sẽ được cứu thôi! Bởi vậy hãy ước với cái nhẫn đi, Ishigami!”
“...Vô ích thôi, Hội Trưởng. Em vừa nhớ ra rồi, chúng ta chỉ có thể ước những điều liên quan tới tình yêu thôi, bởi vậy sẽ chẳng có mâu thuẫn logic nào đâu. Ahh, em ước sẽ có ai đó tỏ tình với em trước khi em chết. Không phải cái kiểu mới lạ như máy bay giấy, mà tỏ tình mặt đối mặt cơ...”
Một giọt nước rơi xuống từ khuôn mặt Ishigami. Cậu không biết nó là gì và nhìn bối rối.
Shirogane đang khóc.
Trái ngược với cậu, Ishigami lại mang khuôn mặt thỏa mãn
“Hội Trưởng, làm ơn đừng khóc. Anh chính là người đã kéo em ra khỏi căn phòng tăm tối mà em từng từ chối rời khỏi. Nếu không nhờ có Hội Trưởng, thì có khi em cũng chẳng rời phòng đó cho tới ngày em lìa đời đâu..”
“Điều đó không đúng đâu, anh chỉ mở cánh cửa đã mở khóa sẵn cho cậu thôi. Cậu đã tự bước ra khỏi căn phòng đó trên chính đôi chân của mình!”
“Fufu...Kể cả như vậy, em vẫn rất vui.”
Đôi mắt của Ishigami bình thường được che phủ bởi mái tóc dài nay đang mở to như thể cậu đang thấy thứ gì đó chói sáng.
“Cảm ơn anh vì đã làm bạn với người như em..”
“Ishigami? Này, Ishigami—Ishigami ahhh!”
Tiếng hét của Shirogane vang vọng khắp nơi
***
“Họ thực sự thổi phồng mọi chuyện ghê quá nhỉ”
Fujiwara nói
“Có vẻ Ishigami-kun ngất xỉu rồi. Chúng ta có nên qua chăm sóc em ấy không?”
Kaguya nói
“Ổn mà, chắc hẳn là do cậu ta không ngủ đủ giấc do cày game nhiều quá thôi. Nhìn đi, cậu ta còn đang ngáy kìa. Chẳng hiểu sao Hội Trưởng không để ý nữa”
Iino nói
--Ba cô gái khẽ mở cửa phòng ra và thì thầm với nhau
Khi họ nhìn thấy cảnh Shirogane ôm Ishigami trong tay, Kaguya và những người khác bỗng dưng mất hứng thú
Đám con trai còn chẳng quan tâm tới cảnh lãng mạn mà họ dàn dựng mà thay vào đó lại đang vui vẻ với nhau.
Và họ không thấy hài lòng vì điều đó
Kaguya nhẹ nhàng khép cửa lại và nói
“Cùng quay về thôi”
“Phải đó, nếu như chúng ta vào thì tớ có cảm giác rằng chúng ta sẽ bị nhầm lẫn thành cô gái thích Ishigami mất.”
“Tình cảm nam nữ sẽ làm suy giảm đạo đức. Em một lần nữa xác nhận điều này”
Nhóm Kaguya quay lưng và rời khỏi phòng Hội Học Sinh sau khi đưa ra những lời nhận xét
Sau khi cánh cửa được khép lại, tiếng khóc của Shirogane không còn được nghe thấy nữa
Đám con gái tán gẫu về shoujo mà họ mới đọc gần đây và đi về nhà
--Kết quả của trận chiến hôm nay: Kaguya, Fujiwara và Iino thua cuộc ( Lý do-đám con trai lãng mạn đến không ngờ.)