Trên tầng thượng vào ngày đó
Và rồi, Haruka đã ăn hết nó đấy! Còn nữa, cậu ta còn làm thế ngay cả khi ông bác sĩ đã cố gắng ngăn cậu ta lại?! Cậu ta lại còn nói đại loại gì đó như “Nó có vị rất ngon nên sẽ ổn thôi mà~”
Sau khi kết thúc cuộc phàn nàn đầy vẻ bực dọc của chính mình, Takane thở dài.
Chúng tôi hiện đang ở trên tầng thượng của trường vào một buổi chiều êm đềm. Mặt trời đã không bỏ sót chỗ tối tăm nào cả; nó tỏa sáng lên mọi lát gạch của sàn nhà, nhẹ nhàng sưởi ấm từng viên gạch một.
Từ khoảng thời gian tôi đã ngồi ở đây và bắt đầu lắng nghe về câu chuyện của Takane cho đến lúc này, chừng mười phút trôi qua.
“Ahaha. Cực cho chị nhỉ, Takane.”
Mặc dù tôi đã nỗ lực buông ra một câu trả lời trống rỗng để thể hiện như tôi chỉ lo cho chuyện riêng của mình, Takane vẫn nói với vẻ cau mày, “Ahh, cứ hễ khi nào nói về chuyện đó là chị quên đi mọi thứ và trở nên tức tối."
Takane là học sinh năm hai trong trường cấp 3 này, và cũng là một trong số học sinh trong lớp học Nhu Cầu Đặc Biệt.
Thích ăn buri daikon và ghét cà chua.
Rất giỏi với games, sở thích riêng của chị ta là chơi game, bài tập về nhà mà chị ấy phải làm chính là chơi games; chị ấy là một game thủ kinh điển.
Là con một, và ba mẹ của chị ấy hầu như luôn luôn ở ngoài nước vì công việc của họ. Có lẽ vì thế mà chị ấy đang sống cùng với người bà của mình.
Nhưng trong tất cả các đặc điểm này, cái đáng chú ý nhất có lẽ là chị ấy luôn bị khích động.
Ngay cả vào lúc này đây, mặc dù vừa mới băn khoăn về một số việc, chị ấy lại trông như mình đang rất bực bội.
Thành thật mà nói, nếu khơi gợi một chủ đề nào đó khiến cho chị tức giận, thì sẽ tốt hơn nếu chị tránh né nó và hãy thử đừng cố tình nhắc đến nó nữa.
Tôi đoán khi họ nói về “một cô gái đang yêu,” thì tình yêu cũng chẳng thể khiến cho họ hành động thế này.
Sự thật là, Takane đang yêu thầm một chàng trai cùng năm học với cô ấy, có tên là “Haruka.”
Không không, chị ấy chưa bao giờ thật sự nói cho tôi biết, nhưng vì là một người đã lắng nghe mọi lời phàn nàn của chị ta, qua biết bao câu “và rồi Haruka,” thì đương nhiên tôi sẽ nhận ra một thứ như thế.
Vì vậy, mọi cuộc nói chuyện phàn nàn của chị ấy phải đều phải được xem như là cách bộc lộ tình cảm của chị ta cho anh ấy.
Nếu mà tôi đột nhiên nói một câu nào đó gần giống với “Thật là một anh chàng tồi~” cùng đồng ý, nó sẽ thật sự tạo nên rất nhiều rắc rối.
Đúng rồi, để tránh gây nên rắc rối, tôi phải sống một cuộc sống chỉ biết chú ý đến việc của bản thân và phải tự giữ chúng cho riêng mình. Chỉ vì, để có thể tồn tại qua ngày trong ngôi trường này, thì đây là một điều quan trọng nhất cần lưu nhớ.
“Mà này, chẳng phải bọn họ đã tốn quá nhiều thời gian quá rồi sao? Thiệt tình, họ phải tốn bao lâu chỉ để mua đồ ăn trưa thế này.”
“Mm~ em đoán chắc là do… lúc này đang có quá nhiều người trong căn tin?”
Khi tôi vừa hoàn thành câu nói của tôi, Takane làu bàu “Ai biết đượcccccccc.” Chị ấy đúng là một người khó chịu và khó để đối phó.
Mà thôi, tôi không có tư cách gì để mà nói thế cả.
Takane, người mà vẫn đang nhìn về phía cánh cửa chia cách tầng thượng với những tầng lầu phía dưới, dường như đã đột ngột nghĩ ra điều gì đó chị ấy muốn nói, và mở miệng một cách chầm chậm.
“…Được rồi. Bởi vì hai người bọn họ không có ở đây, chị có một thứ muốn hỏi em.”
“Vâng, chuyện gì thế?”
“À thôi, không có gì đâu. Tự nhiên hỏi chuyện này đột ngột như thế…” Takane nói thế. Để tránh khỏi đề tài này, đôi mắt của chị ấy lại lẩn sang nơi khác.
Chính xác thì chị ấy lại muốn hỏi gì nữa đây. Chị ấy không thể nào vẫn còn thứ để mà phàn nàn chứ.
“…Ayano-chan, em có… một người nào mà em thích không?”
Tôi đã ngỡ ngàng trước một câu hỏi như thế này.
Tôi chưa bao giờ nghĩ Takane lại là một loại mà nghĩ về những thứ đó.
“M-một người em thích? Bất ngờ hỏi chuyện đó như thế…”
Giọng nói của Takane dần trở nên cao lên – bối rối, chị ấy nói, “Eh?! Ah, nó bất ngờ đến thế sao?! Em không phải trả lời nó nếu em không muốn! Ahahaha!”
Có thứ gì mà đáng xấu hổ đến như vậy? Chị ấy đúng là đồ ngốc.
“Ổn thôi mà, không có việc gì sai với trả lời đâu. Bởi vì… em không có thích ai cả.”
Khi tôi nói thế, Takane đột nhiên đông cứng lại, và nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt to rộng.
“S-sao thế? Em vừa nói gì lạ sao?”
“K-không, không có gì cả…” Takane nói vậy, và rồi ngại ngùng cười. Với cái cách mà chị ấy đang cư xử, dự đoán câu trả lời mà chị ấy đã mong đợi từ tôi cũng dễ thôi.
Hầu như chắc chắn rằng, chị ấy muốn tôi nói là tôi thích tên đó.
…suy nghĩ
về điều đó, tâm trạng của tôi tất nhiên sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Nếu được phép, tôi sẽ lập tức đi về nhà. Nhưng đương nhiên, tôi không thể làm như thế.
Để thay đổi đề tài, tôi nói, “Nhưng mà thiệt tình, họ đã thực sự tốn quá nhiều thời gian rồi. Ước gì họ có thể nhanh lên một chút…”
Và rồi, Takane trả lời, “Đúng là, họ đang làm cái quái gì thế này?! Chị đói quá~!”
… trong một vài phút nữa, tôi đoán là bọn họ sẽ tới đây cùng với bữa ăn trưa.
Nếu thế thì, tôi lại phải trải qua rất nhiều chuyện rắc rối một lần nữa. Thiệt tình, khó chịu quá đi. Đặc biệt nhất là cái tên đó. Thật tình mà nói, tôi còn không muốn nhìn thấy mặt của tên đó.
Tôi đã ghét hắn ngay từ lần đầu tôi gặp phải hắn ta.
Trong khi đang suy nghĩ về điều này, tôi nghe thấy tiếng cửa bấm cách khi tay nắm cửa quay ngược.
“Ah~! Tớ rất xin lỗi vì đã đến trễ! Tớ cá chắc các cậu đói lắm~!”
“Chịu thôi. Chúng ta đã phải xô đấy và len lách qua đám đông.”
Hai giọng nói vang lên qua khe hở giữa cánh cửa trong khi nó đang mở ra.
Tuy họ đã tới đây sớm hơn dự tính, điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Tôi lại phải sống theo cách đó một lần nữa, như những gì tôi đã làm trong quá khứ, không kèm theo một sự ràng buộc vào bất cứ thứ gì hoặc bất cứ ai, tôi chỉ cần bận tâm với những chuyện của riêng tôi.
Tôi dịu dàng hít một hơi thở và nói với một nụ cười.
“Chào mừng cậu trở về, Shintaro.”