"Không không, đó là sự thật. Tôi chẳng có lí do gì để nói dối về việc này cả..."
Khi tôi vừa dứt lời, biểu hiện của cô gái cho thấy rõ ràng cô ta đang nghi ngờ.
Có thể là tôi.
...nghi ngờ là một hành động thông minh đấy.
Đối với một kẻ như tôi, một kẻ có thể thực hiện tốt trong việc lừa đảo mắt người khác, nghi ngờ có lẽ là hành động thông minh nhất.
"Cậu không tin tôi, hử... Tôi chỉ muốn cho cậu biết rằng cách để tìm thấy『cơ thể chính』của cậu, có vậy thôi."
Để trả lời câu nói của tôi, cô gái, vẫn còn bướng bỉnh, nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu.
Tốt thôi, tôi không trách cô ấy được.
Sau cùng thì tôi đã nói chuyện một cách khó hiểu, vậy nên cô ta không tin tôi cũng phải thôi.
Tất nhiên, tôi cũng có lí do để nói chuyện kiểu đó.
Mặc dù tôi không muốn mọi người ghét mình.
Tôi chỉ muốn mọi người đừng bao giờ tin vào "một người như tôi mà chính tôi cũng không thể tin vào bản thân mình" đó.
Tôi không thể hiểu nổi chính mình.
Thứ tôi thích, thứ tôi ghét, lý do vì sao tôi lại ở đây.
Ngay cả bản chất của mình, tôi cũng không biết rõ.
Vậy nên tôi không muốn người khác tin lời từ một kẻ như mình.
Nghi ngờ, chối bỏ, thậm chí phá hủy tôi có khi còn tốt hơn.
Chỉ thế này tôi mới có thể, một lần nữa, tìm lại『con người thật』của mình khi nó xuất hiện.
...những điều tôi vừa nói, cũng có thể là một『lời nói dối』.
Tôi không thể nhìn thấy trái tim thật sự của mình bởi vì tôi cứ chất chồng lên nó từ lời nói dối này đến lời nói dối khác, tự dìm chết sự can đảm của chính mình.
Tuy nhiên, đứa trẻ này vẫn có thề là một đứa trẻ ngoan.
Nó có một『cái tôi』mạnh mẽ đủ để chịu đựng sự nghi ngờ của mọi người. Thật là một thứ đáng để tôi ghen tị.
"...vậy thì, hãy làm thế này đi. Trước khi đưa cậu trở lại nơi đó, tôi sẽ kể cậu nghe một câu chuyện, cậu sẽ không thấy chán đâu. Nếu nó chán thì cậu có thể bỏ đi bất cứ nơi nào mình muốn."
Cô gái vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt ngờ vực.
Đúng vậy, đây chính là những gì phải xảy ra.
"Aa~ đó không phải là một câu chuyện kì lạ, cậu hiểu không? Nó chỉ được kể lại dựa trên kinh nghiệm bản thân thôi. Mặc dù nó cũng chắng đáng để khoe khoang gì, nhưng nó sẽ không làm cậu chán đâu."
"... tại sao cậu không xem nó như một trò đùa, và thử lắng nghe tôi kể xem nào?"