Headphone Actor II
Trong cuộc sống của tôi cho đến hiện tại, đã bao giờ khung cảnh xung quanh lại nhảy múa dữ dội thế này?
Với mỗi bước đi, đèn giao thông dường như đang nhảy, và những tòa nhà rung lắc không ổn định.
Với từng nhịp thở, cả cơ thể tôi như bị gió quật lên.
Ngã tư đường đông nghẹt người.
Hơn nữa, khi không còn cái tuân thủ tới luật lệ hay đèn giao thông và biển báo, một lượng lớn các xe bị bỏ lại trong mớ hỗn độn trên đường phố.
Một người thét lên gì đó.
Một người đâm phải ai đó.
Ai cũng mang khuôn mặt tái mét, than vãn cái kết thúc thế giới.
Trong tích tắc, tôi nghe tiếng một đứa bé khóc và cảm giác muốn khựng lại.
"Cậu không thể. Chỉ còn 12 phút nữa thôi, vì vậy cậu không thể quay lại nữa đâu… Đi nào, cố gắng qua khỏi đoạn đèn giao thông tiếp theo."
Giọng nói tới từ tai nghe, tương phản với thế giới bên ngoài, còn im lặng, và tiếp tục chỉ cho tôi vượt qua các nẻo đường một cách dễ hiểu.
Làm theo chỉ dẫn, tôi băng theo con đường của mình qua khỏi những dòng người.
Cho đến bây giờ, đã bao lần tôi chạy bằng tất cả sức của mình?
Hồi tôi còn nhỏ, tôi được bảo vệ nghiêm ngặt, và không bao giờ được phép chạy bên ngoài.
Đó là bởi vì tôi có một căn bệnh mà khiến tôi bất tỉnh không lí do trong những khoảng thời gian không thể biết trước.
Căn bệnh này không phải bao giờ cũng xảy ra thường xuyên.
Chỉ đơn giản là tôi không bao giờ nhớ chuyện gì đã xảy ra khi tôi gục xuống.
Chỉ có chúng là tôi không thể nhớ được chuyện gì sau khi mở mắt.
Nó gần giống như sau khi có một giác mơ dài, khi mà những kí ức trước khi gục xuống chỉ còn là hư mờ.
Băng qua khỏi những đám đông, và các con đường hẹp, tôi vội vàng lao ra đường cái.
"Rẽ phải! Chỉ còn một phút nữa…!"
Giọng nói trong tai nghe dần dần chuyển sang thiếu kiên nhẫn.
Không còn chút thương tiếc nào cho cái đau của hai chân, trong một khoảng thời gian dài khi tôi rẽ phải, tôi nghe thấy âm thanh gì đó như tiếng sụp đổ rất mạnh của một mảng kim loại.
Bị thu hút bởi tiếng la hét, tôi không sao cự nổi ý định quay đầu lại.
"…Nhanh lên! Có người cậu muốn gặp, đúng không? Đó là vì sao…"
Nhịp thở tôi tăng lên, và có cảm giác như phổi tôi bị đốt cháy, ý thức bắt đầu lờ mờ.
Tôi tự hỏi nếu tôi ngất lần nữa.
Giờ tôi lại nghĩ về nó, lần cuối cùng tôi bất tỉnh?
….. Tôi không nhớ gì cả.
Tôi không nhớ làm thế nào mọi chuyện thành ra thế này, hay người tôi sẽ gặp.
Dù vậy, tôi có cảm giác có gì đó rất quan trọng ở phía trước.
Với tâm trạng đó, tôi đơn giản tiến về phía trước bằng cách đưa một chân ngay trước chân kia.
—-Ngay trước mặt, ngọn đồi mà tôi nhắm tới đang ở ngay trước mắt tôi.