Kagerou Project

yuukei yesterday i

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Yuukei Yesterday I

Âm thanh chói tai của chuông báo thưc làm tôi tỉnh dậy

Tôi với tay ra khỏi giường, mò lấy chiếc điện thoại di động của tôi

Sau khi tắt chuông báo thức, tôi xem giờ, và buông một tiếng thở thật dài

…Thật là lạ. Không, nó thực sự rất, rất lạ. Nó nhất định là rất lạ

Cuối cùng thì, tôi đã ngủ ít nhất là 11 tiếng

Nhưng, tại sao tôi lại buồn ngủ đến như vậy? Thật là không công bằng. Cho dù tôi đã ngủ nhiều như vậy nhưng, cơ thể của tôi vẫn chưa thoải mái.

Có điều gì đó không phải. Bạn đang cố gắng nói rằng tôi chưa đủ độ xinh xắn sao? Mặc dù khi tôi tỉnh dậy, tôi cũng chỉ dành cả ngày đó chơi game online, nhưng tôi đã bồi thường lại rồi mà

Cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp người tôi. “Đợi đã. Nếu như mày không ngủ thêm nữa thì mày sẽ chết đó. Nghĩ kĩ lại một lần nữa đi!” Tín hiệu nguy hiểm ấy phát ra.

Đầu tôi nhận được tín hiệu đó, và bắt đầu nghĩ “Làm sao có thể ngủ thoải mái trong futon lần nữa”

Ví dụ như, chiến lược thứ nhất: Giả vờ bị bệnh

Giờ thì tôi đang sống cùng với bà tôi, cho nên chỉ có hai chúng tôi ở nhà. Nếu tôi nói với bà rằng “Con cảm thấy con hôm nay không được khỏe, nên…” tôi sẽ có thể cúp học một cách dễ dàng

Tôi cảm thấy khá là xấu hổ khi nói dối bà tôi như vậy, nhưng trong tình huống này, tôi chắc chắn bạn sẽ nói rằng nó việc này sẽ chẳng giúp gì được tôi

Nhưng, chiến lược này không hề ổn chút nào

Nói rằng tôi “không được khỏe” là không khôn ngoan chút nào, bởi vì bà tôi sẽ tìm cách tốt nhất để gửi tôi vào bệnh viện

Urgh, sẽ có những cuộc kiểm tra sức khỏe, rồi tôi sẽ phải nhập viện… Khi tôi nghĩ đến những thứ ấy, tôi lại cảm thấy gai người

Hơn nữa, trong lúc tôi ở bệnh viện, tôi gần như không thẻ nào chơi game được. Và, tôi xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ bỏ phí thời gian rảnh để chẳng làm việc gì cả.

Vấn đề là, mọi người cứ quá lo lắng về chuyện này. Cho dù những triệu chứng của cái “bệnh” này, tôi không nghĩ là nó đe dọa đến tính mạng của con người. Mọi người cứ làm quá nó lên.

Người ông quá cố của tôi lại là người đặc biệt lo lắng, và luôn luôn lo ngại về bệnh của tôi. Ông đã cố gắng sắp xếp để trường trung học mà tôi sắp nhập học năm nay sẽ để ý đến tôi hơn.

…Ờ, nếu tôi bỗng nhiên gục và ngã xuống sàn lớp học, thì tôi sẽ làm phiền mọi người xung quanh tôi, và hơn nữa, tôi sẽ vô cùng xấu hổ.

“Kể ra thì, tình trạng hiện tại của tôi vẫn là tuyệt nhất”

__Tôi đã sống với quan niệm này trong suốt nửa năm. Từ khi tôi nhập học đến giờ, tôi chưa từng kết bạn với ai cả, nhưng tôi không hề bận tâm đến điều này.

Mà, cho dù thế nào đi nữa thì chiến lược I là một thất bại

Tôi dành ra 2 phút để tính toán tất cả. Xem xét về “luật của tốc độ mà thời gian trôi qua sáng hôm nay”, thì tốc độ nghĩ của tôi khá là nhanh

Chiến lược II: Thực ra hôm nay được nghỉ học

Tôi có thể nói với bà tôi rằng tôi hôm nay được nghỉ học. Nhưng, nghĩ đến điều này, tối hôm qua, bà tôi có hỏi: “Con có muốn đồ ăn trưa vào ngày mai không” và tôi nhớ tôi đã trả lời rằng: “Dạ có. Con muốn ăn tamagoyaki”

Thật là ngu ngốc quá đi! Tại sao lại là tamagoyaki chứ? Lẽ ra tôi nên đòi “Vé đi ngủ dài hạn” gì đó thay vì đồ ăn trưa. Cho dù mấy thứ vé đó chẳng bao giờ tồn tại.

Gần như đối nghịch hẳn với những ý nghĩ của tôi, mùi hương tuyệt vời của trứng lan tỏa khắp phòng tôi. Như lời đề nghị của tôi hôm qua, “Dầu-bếp-bà” đã cuẩn bị cho tôi bữa trưa bằng cả tình yêu thương của bà.

Cảm thấy tội lỗi khi cố tìm ra cái cớ để cúp học trong vô vọng, tôi thở dài “Urgh…” Tôi tự hỏi rằng tôi đã bao nhiêu lần làm bà tôi thất vọng rồi

Quay người, tôi lại vùi mình vào đống futon, sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu

Cho dù vậy, tôi vẫn tự hỏi làm sao bà của tôi có thể dậy sớm như vậy ngày qua ngày, như một chiếc đồng hồ vậy. Tôi không thể nghĩ được gì hơn ngoài khả năng rằng bà là một siêu máy vi tính cực kì chuẩn xác. Kiểu như là, một-cỗ-máy-bà chẳng hạn.

Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi linh tinh, tôi có thể nghe tiếng bước chân của ai đó đang đi lên trên tầng. Tiếng bước chân này, giống như mấy tiếng kẽo kẹt kì lạ của n

mấy ngôi nhà gỗ cũ kĩ trong vài bộ phim kinh dị, điều này làm tôi sợ. Không, đây chắc chắn là ai đó đang đến để gọi tôi dậy

Tôi lập tức trùm chăn lên đầu, nỗ lực tìm ra cách cuối cùng để chống lại.

Ah… không còn thời gian nữa…. chiến lược 3…chiến…..

“Con định ngủ đến bao giờ nữa hả? Nhanh lên không thì con sẽ muộn giờ mất!”

“Uuuu…ahhhh”

Tôi hoàn toàn thất bại

Khi ánh mặt trời sáng chói rọi vào mắt tôi lúc tôi kéo chăn ra, trong đầu tôi như hiện ra một dòng chữ màu đỏ chiếu sáng: GAME OVER

Đã vào cuối thu rồi

Những ngày hè nóng nực cùng với làn sương nóng lung linh đã qua rồi, và mùa thu cũng sẽ đi, và cảnh vật trên đường tới trường bây giờ đã bắt đầu nhìn giống cảnh vật mùa đông.

Đã có nhiều học sinh mặc đồng phục mùa đông. Những đứa con trai và con gái mặc áo len trông có vẻ khá hợp nhau, chập chờn trong tầm nhìn của tôi.

Trong khi biểu lộ một ánh mắt chán ghét trắng trợn tới lũ học sinh, hoàn toàn làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ, và dự định sẽ đi đến trường trong im lặng, tôi, Enomoto Takane, đang có tâm trạng cực kì tệ

Nhưng nó hoàn toàn không phải điều gì đặc biệt nên chú ý tới. Đây vốn là bộ dạng thường thấy của tôi.

Bởi vì tôi luôn luôn thức đêm, cho nên khi tôi tỉnh dậy bởi ánh sáng mặt trời, tôi luôn bị kích thích bởi cơn buồn ngủ

Khi chiều đến, tôi luôn bị kích thích bởi thái độ của cả giáo viên lẫn bạn học của tôi.

Bởi vì lẽ đó, biểu hiện của mắt tôi luôn luôn rất tệ, và tôi luôn được hỏi rằng: “Bạn đang giận sao?”

Và mỗi lần như thế, tôi lại bị kích thích. Thật là mootk vòng tròn luẩn quần.

Cho dù điều đó làm tôi phát điên và ngu ngốc, và gần như là dành cả thời gian của mình làm những thứ vô dụng, tôi không nghĩ rằng tính cách của tôi sẽ trở nên như vậy, và tôi cũng không muốn nó như vậy☀

Bị kích thích bởi những ảo tưởng về tương lai, tôi lê từng bước tới trường với vẻ mặt cau có thường thấy

Tuy nhiên, khoảng cách từ nhà đến trường tôi là khá ngắn, nên tôi không cần đi xe bus hay đi tàu, hay nói cách tốt hơn, tôi chẳng cần ai giúp tôi cả.

Dù gì thì, tôi cũng không phải dùng nhiều sức lực để đến trường, và quan trọng hơn, tôi có thể ngủ đến tận phút cuối.

Vì vậy, trong khoảng thời gian mọi người phải chạy thục mạng để chuyển tàu, thì, tôi có thể thong dong thức dậy, và bước qua cổng trường trước khi vào giờ học 14 phút một cách dễ dàng.

Bước đi trên con đường tiến thẳng đến trường, số học sinh mặc đồng phục trường tôi tăng dần.

Như mọi ngày, tôi bước nhanh chân hơn, và ánh mắt của tôi lại càng trở nên tệ hại.

Đứng bên cạnh cổng trường, tôi bỏ chiếc headphone ra, kéo khóa cặp và bỏ nó vào trong.

Tôi khá là thích cái headphone mà bà tôi mua cho tôi nhân dịp sinh nhật. Nó trông dễ thương, và âm thanh cũng tốt nữa. Cho dù tôi có nói rằng: “Âm thanh cũng tốt đấy chứ” mọi lần tôi mượn bạn tôi tai nghe, nhưng tôi lại nghĩ “Âm thanh không được rõ lắm”. Nó thực sự không phải là loại hàng chất lượng cao hay gì đó.

Tuy nhiên, đối với tôi, người đã quen với nó, thì chúng là người bạn đồng hành duy nhất của tôi

Khi tôi cúi chào thầy giáo dạy thể dục đứng trước cổng và bước vào trong trường, tôi thấy những hoạt động sôi nổi của các học sinh khác bởi vì chỉ còn một tuần nữa là đến ngày hội trường.

Ở giữa con đường rộng khoảng 10 mét, từ cổng trường dẫn vào cửa chính, trường đã chuẩn cho mỗi lớp một khu vực để hoạt động.

Tôi thấy một cái bảng được ghi một cách kì lạ “Sơn ướt! Xin đường ngồi lên” và mấy cái áp phích ghi những thứ kiểu như “Bạn đang tìm kiếm thùng cát tông? Nếu bạn muốn, hãy liên hệ với ban điều hành lớp 2-A”

Tôi nhìn quanh quanh và tự hỏi mình rằng họ đã đến trường sớm đến mức nào. Tôi thấy mấy học sinh với bộ đồ bị bôi bẩn đầy sơn, vài học sinh mặc trang phục hình quái vật,

và cả những đứa con gái kiểu “đây là ngày hội trường, vậy hãy cùng nhau cố gắng hết sức nhé!” có vẻ như đang sắp phát khóc, nói “Vì bọn con trai không làm việc việc cẩn thận…”Cái cảnh mà tôi đang nhìn chẳng khác nào “Cuộc cách mạng của tuổi trẻ” vậy.

Tuy nhiên, đối với tôi, “cái loại con gái suốt ngày đưa ra những lời nhận xét khó nghe và suốt ngày cãi vã, và chỉ trong những ngày như thế này mới làm việc cùng với bạn học của cô ấy”, chuẩn bị cho ngày hội trường chẳng khác nào một trở ngại to lớn

Hơn nữa, trong thời gian chuẩn bị như thế này, cả trường sẽ trở nên nhộn nhịp hơn hẳn bởi sự hào hứng của bọn học sinh về ngày hội, sẽ có sự ngăn chặn đến tận nửa đêm, và mọi người sẽ đi tán tỉnh nhau và phá vỡ nội quy, nên nói chung thì chuyện này không tốt cho lắm.

Và sau ngày hội trường sẽ có cả một núi rác chất đống bị bỏ lại.

Thật là một sự kiện vô bổ. Nực cười thật.

Giờ mới nghĩ ra, trong tờ báo mới phát hành hôm qua, tôi đã viết rằng lớp B năm nhất-cái lớp mà tôi “tạm thời” là học sinh ở đấy- sẽ lại làm cái trò truyền thống mà chắc chắn nó đã được làm đi làm lại đến chết: maid café

Thậm chí những thứ này còn không được đưa ra trong những lớp học bình thường khác, nó hoàn toàn không phù hợp và hơn nữa, nó không hề tiện lợi chút nào.

Nếu tôi mặc lên mình bộ đồ maid ấy trong thời khắc xúc động bất chợt vào 1 giờ sáng, nó sẽ là một hồi ức tôi sẽ phải gánh vác suốt cuộc đời này tôi không thế nào quên nó đi được.

Nghĩ ngợi và lo lắng về đủ thứ, tôi đi qua mô hình của một con khủng long, né và lườm thằng bé có bản mặt ngu ngu đang làm gì đó vô dụng giữa đường, và tiến thẳng đến cửa chính.

Đẩy tay cầm cánh cửa mà đến cảnh chữ “đầy vào” cũng bị làm mờ đi đến nỗi không thể nào đọc được, ngôi trường mà tôi đang theo học được sưởi ấm bởi nguồn nhiệt trung tâm khá tốt.

Tôi cởi đôi giày đi bên ngoài, và nhìn vào đôi giày đi trong trường đang sắp được lấy ra khỏi tủ, đôi foot locker này thực sự rất cũ.

Tôi từng nghe đồn rằng ngôi trường này tương đương với một tòa nhà cổ kính, và là niềm tự hào của cả học sinh và giáo viên vì nó đã đào tạo ra rất nhiều người đã thành danh, bao gồm cả những chính trị gia và danh nhân nổi tiếng.

Cho dù, thực sự thì trước khi khoác lác về lịch sử của mình, tôi muốn ngôi trường này nhanh chóng được đổi mới. Dù gì thì đây cũng là yêu cầu của đa số học sinh ở đây.

Ngôi trường đáng tự hào của chúng tôi có một cái lỗ to đùng trên trần nhà phòng tập thể dục- kết quả của trận bão hè vừa rồi, và bên dưới cái vòi uống nước đã bị rơi ra-nó đã trở thành một trải nghiệm khá là đau đớn.

Đặc biệt hơn, trong những ngày nóng nực của mùa hè, cái sự cố mà gần hết máy điều hòa bị hỏng đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng, khiến cho những học sinh vừa mới nhập học kêu than rằng “Mình muốn chuyển trường càng nhanh càng tốt”

Tuy nhiên, trong thời gian nghỉ hè, nhà trường cũng đã sửa chữa lại máy điều hòa và giờ, nó có thể hoạt động bình thường.

Những người học sinh mà đã cố đưa ra ý kiến về việc kéo dài kì nghỉ hè và cũng để trường nâng cấp những trang thiết bị, phải miễn cưỡng học hết 2 kì học của trường.

Tôi thay giầy trên tấm ván gỗ, và nhanh chóng chạy ra khỏi hành lang.

Trong cuộc đời học sinh của mình, tôi cảm thấy điều này là điều cay đắng nhất

Khi những người khác vui vẻ rẽ trái ở hành lang phía trước tủ đựng giày, và đi lên tầng hai, nơi có những lớp học bình thường, thì tôi là đứa duy nhất phải rẽ phải để đến chỗ có mấy phòng học bộ môn với một số ít học sinh khác. Và đặc biệt hơn nữa, tôi lại phải tiến đến cái phòng mà lúc nào cũng có mùi của mấy chất hóa học tràn ra.

Dạ vâng, cái “lớp học” của tôi lại là phòng chuẩn bị khoa học, với một ông thầy giáo làm ở phòng tư vấn.

Trong những năm gần đây, vì sự tiến bộ của thành phố gần đây, và sự gia tăng nhanh chóng số lượng học sinh đăng kí vào trường, những lớp học bình thường đều được chuyển cho những lớp học khác, và hiện tại thì không có lớp học nào phục vụ cho những “nhu cầu đặc biệt” cả. Đó là lý do

Và trong cái phòng học đấy chỉ có 2 cái bàn và 1 cái bàn giáo viên, đủ điều kiện để gọi cái phòng đó là “lớp học”, nhưng tôi muốn các bạn thử nghĩ một chút. Tôi phải “tận hưởng” cuộc sống học đường tươi đẹp này trong một cái phòng toàn mùi formalin. Ý nghĩ về điều này thường làm tôi chán nản. Tuy nhiên, hiện tại, tính cả tôi thì lớp học này chỉ có 2 học sinh, vì vậy sẽ rất dễ dàng để tận hưởng sự tĩnh lặng và yên bình ở đây. Về căn bệnh mà tôi đang có, nếu tôi được chuyển đến một lớp học bình thường, tôi sẽ trở thành một gánh nặng cho cả lớp. Cũng vì thế mà tôi không hề than phiền một chút nào khi học ở đây.

Đi xuống hành lang, và kiểm tra xem có ai ở quanh không, tôi buông một tiếng thở thật dài.

Đi qua phòng học nhạc, rồi phòng công nghệ, ở phía bên trái của mấy phòng câu lạc bộ, có một cái bảng nằm bên phải ghi “Phòng chuẩn bị khoa học”

Bên dưới nó, có một màu xanh nhợt nhạt quen thuộc của cánh cửa trượt

Bởi vì tôi đã rất nhiều lần phàn nàn, thật là nhẹ nhõm làm sao khi trong lớp chẳng có mấy người.

Thường thì, thầy giáo của tôi luôn đến muộn, và cậu bạn học của tôi cũng vậy-cái cậu cao ngất ngưởng và suốt ngày vẽ vời.

Trong lúc tôi nghĩ rằng tôi nên ngủ một chút trước khi thầy giáo đến, tôi mở cửa lớp, và một cảnh tượng không ngờ được đập vào mắt tôi khiến cơn buồn ngủ của tôi hoàn toàn biến đi mất.

-Chào buổi…-wh…uwahhhhh!”

-Ế? A, Takane. Chào buổi sáng.

Đó, người đang đứng đó đáp lại lời chào của tôi với một nụ cười tươi rói là bạn học của tôi, Kokonose Haruka.

Cậu ấy ốm yếu, có nước da xanh xao nhợt nhạt, và có tính cách dễ chịu. Sở thích và tài năng của cậu ấy là vẽ tranh. Bao gồm cả tên của cậu ấy, cậu ta giống như một đứa con gái, nhưng cậu ấy chỉ là một thằng con trai bình thường.

Nhưng bây giờ, vào lúc này, thì cậu ấy không hề “bình thường” chút nào.

Cho dù tôi có nhìn vào đâu hay nhìn như thế nào đi chăng nữa, cậu ấy chẳng mặc cái gì ngoài chiếc quần xà lỏn của cậu.

“Cái…cá…!?”

Tôi hoàn toàn cứng họng trước cảnh tượng không ngờ được trong sáng nay. Cho dù tôi đang cố gắng nhìn đi chỗ khác nhưng cậu ấy cứ tiến đến chỗ tôi trong tình trạng đó.

“À, nè nè, tớ muốn kể cho cậu vụ này… Sáng nay ấy, ở chỗ vòi uống nước ở sân trường có một con mèo đi ngang qua, và tớ định bắt nó về nuôi, cậu biết đấy. Nhưng mà, khi tớ định bắt nó thì nó né mất. Rồi tớ mất thăng bằng và ngã cái rầm vào cái bồ…”

“Tui…Tui không quan tâm chuyện gì đã xảy ra.Ông….Nhanh mặc đồ vào đi!”

Hoàn toàn không biểu lộ chút gì khẩn cấp, và cái biểu hiện như kiểu “Ôi, tớ nên làm sao bây giờ”, Haruka, người đang giải thích cho tôi một cách vô tư làm thế nào mà cậu ấy trở nên gần như khỏa thân, chỉ nghiêng đầu đáp lại cái thét đầy tuyệt vọng của tôi.

“Eeh…Nhưng quần áo của tớ chưa khô. Thây chưa?

Trong lúc chỉ cho tôi bộ đồng phục đang được phơi khô trước máy sưởi,

cậu ấy biểu hiện một thái độ như thể tôi đã nói gì đó không nên nói. Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy khoảng chừng 50 cm.

Nghiêng người bời vì cảnh tượng quá bất ngờ này, tôi ngã cái rầm vào cánh của mà tôi vừa mới đóng.

Trong khi va đụng vào cánh cửa ấy, tôi đưa ra một lời khuyên đầy tuyệt vọng.

“Ah,ah,ahh, tui biết rồi. Cứ mặc đồ đi, có ướt cũng không sao đâu…. Cứ mặc nó ngay bây giờ đi!! Tui sẽ đi kiếm một cái áo khoác hoặc cái gì đó như thế, cho nên cứ mặc chúng vào đi!!”

“Eh…H~m. Được thôi, nhưng…ừm…huh? Áo của mình không ở đây…Áo ơi ~”

“Ông đang dẫm lên nó đấy! Dưới chân của ông!!! Ahh trời ạ! Đưa nó đây!”

Hình như cậu ấy không hề cảm thấy xấu hổ khi gần như khỏa thân trước mặt một đứa con gái thì phải? Với tốc độ của một con rùa, Haruka cuối cùng cũng chịu mặc đồ vào.

Tuy nhiên, đó không phải là tình huống mà tôi có thể cho qua một cách dễ dàng.

Giật lấy cái áo mà Haruka vừa nhặt lên, tôi nhắm chặt mắt lại để không phải nhìn cậu ấy, tôi cố gắng bắt cậu ấy phải mặc áo vào.

“Uwaah… Được rồi, mình có thể tự mặc mà! Đợi đã, còn cái tay nữa ~”

“Gyaaaaa!!! Thôi cử động đi! Đừng nhìn về phía này!”

Cho dù nhìn thế nào đi nữa, thì đây không phải tình huống phong nhã cho lắm. Tại sao, tôi, phải bắt cậu bạn gần như khỏa thân này vào sáng sớm kia chứ? Nếu cậu ta không phải là bạn học cùng lớp với tôi, tôi nhất định gửi cậu ta vào tay cảnh sát.

Tuy nhiên, nếu có ai nhìn vào cảnh tượng này, nó sẽ trở nên vô cùng tệ.

Nó sẽ giống như mấy thứ hay xảy ra trong shoujo manga, và sẽ chắc chắn bị hiểu lầm trầm trọng. Tôi phải lường trước tình huống xấu nhất có thể xảy ra….

“Đến giờ vào lớp rồi ~ Uh…..”

Cùng với giọng nói tẻ nhạt, cánh cửa lớp được mở ra, và ở đó là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, kiêm giáo viên dạy bộ môn khoa học của trường-thầy Tateyama Kenjirou.

Bộ mặt hoảng sợ của Tateyama-sensei lúc này chẳng khác gì bộ mặt của tôi trước đó, và cuốn sổ điểm danh của thầy từ từ rơi khỏi tay thầy xuống đất.

“Ah….Không, sensei….đây là…”

« Ah, chào buổi sáng, Tateyama-sensei »

Hoàn toàn trái ngược với tôi- đứa đang lạnh sống lưng, thì ông-bạn-khỏa-thân Haruka lại chào với một nụ cười tươi.

Nếu người ngoài nhìn vào tình huống này, rõ ràng tôi sẽ bị xem là « Một đứa con gái hư hỏng đang cố gắng lột trần cậu bạn ngây thơ giữa ban ngày ban mặt »

Cho dù tình huống này không kéo dài quá lâu, nhưng đối với tôi, nó kéo dài hơn bạn nghĩ nhiều. Và trong khi tôi đang tự hỏi mình Tateyama-sensei sẽ kết luận gì trong im lặng, thì thầy ấy lại thốt lên : « Oh…Thầy đã là gián đoạn hai em rồi…Thầy xin lỗi » và cố gắng đi ra ngoài hành lang.

« Gyaaaaa !!!! Không phải như thầy nhìn đâu ! Thằng này….Cậu….Cậu ấy cứ đi loanh quanh mà không mặc gì cả, v-vì vậy em đang cố mặc đồ vào cho cậu ấy !! »

Vởi vẻ mặt nghi ngờ, Tateyama-sensei, người đang chuẩn bị rời lớp học, dừng lại.

« Eh ? Ah, ahh…thì ra là vậy….Ahh, thảo nào em không thể cưỡng lại được nữa… » Tateyama-sensei thở dài, nhặt cuốn sổ điểm danh lên rồi bật cười.

« Làm ơn thầy đừng nói mấy thứ này dựa vào mấy căn cứ không đâu như thế này ! Với lại, nếu nó thực sự xảy ra thật, thì nó sẽ là tình huống khẩn cấp phải không ? Vậy mà thầy định chạy như vậy hả ? »

« Ah, xem nào, nếu nó trở thành rắc rối như vầy, thì cách dễ nhất là nói ‘Tôi không biết’. Với lại, thầy cũng muốn các em sống trong một môi trường vô tư vô lo, và tự do được làm bất cứ thứ gì mình muốn… »

« Thầy thật là tệ !!!! Thôi bỏ đi, làm ơn cùng giúp em mặc đồ cho thằng này với ! Nếu không em sẽ nói với Hiệu trưởng… »

Cho dù Tateyama-sensei đang gãi đầu như thể nó là một việc phiền phức, cái khoảnh khắc mà từ « Hiệu trưởng » được thốt ra, thầy chỉ nói ngắn gọn « OK » và bắt đầu mặc đồ cho Haruka với tốc độ nhanh như chớp.

Chắc chắn bạn sẽ ít khi gặp kiểu người lớn tệ hại như thế này nhì…

Theo một ý nào đó, thầy ấy thực sự đã dạy chúng tôi rất nhiều tiết học, nhưng….Khoảng thời gian mà tôi nhận ra điều đó chỉ diễn ra trong chốc lát.

« Ueee… Thật là tớm khi bị ướt như chuột lột như thế này, sensei »

Haruka-người vừa được Tateyama-sensei mặc đồ một cách nhanh chóng- buông ra một tiếng ghê rợn và ngồi xuống chỗ của cậu ấy.

Tôi cũng ngồi xuống cùng lúc với cậu ấy, với một cảm giác ghê tởm đến mệt mỏi.

Chỉ vì cái thằng này, không biết bao nhiêu điểm kết quả đã bị lấy đi sáng nay chứ ??

Dù gì thì đây không phải là điều đáng cười về hôm nay.

Đối diện với hai bàn học sinh là bàn giáo viên được đặt cao hơn tất cả. Tateyama-sensei ngồi xuống một cái ghế kim loại và mở cuốn sổ điểm danh của thầy ra.

« Ừa ừa, lát nữa thầy sẽ kiếm cho em một cái áo khoác để em mặc tạm….À, chào buổi sáng hai.Ah~.., Hai em ở đây rồi. Thầy phải biểu dương sự cố gắng của hai em vì đến trường hàng ngày mà không cảm thấy mệt mỏi một tý nào »

« Đó không phải là điều mà một người thầy nên nói… »

Tateyama-sensei bò ra bàn, nói với giọng nặng nề : « Nếu thầy đã nói vầy, thì đó không phải là điều mà người thầy đã nói sao~ ? »

Vì hòa bình thế giới, làm sao dạng người như thế này lại có thể trở thành giáo viên được cơ chứ ?

Tôi thực sự lo lắng cho tương lai của đất nước này…

« Ah….Về việc của lớp hôm nay…Uh, nó là gì ấy nhỉ ? Errr…Thầy nhớ là thầy đã ghi nó lại, hoặc là không…. »

« Làm ơn hãy nói ngay đi ! »

Cho dù tôi rất bực mình vì chuyện sáng nay, chỉ cần nhìn ông thầy kia thôi đã làm tâm trạng của tôi đã xấu lại càng xấu hơn. Cái cách mà thầy xoay xoay bút đỏ làm thầy giống như một thằng học sinh tiểu học lười nhác.

« Uh…Đợi, đợi đã….Oh, đúng rồi đúng rồi ! Chúng ta phải quyết định xem ta nên làm gì trong lễ hội văn hóa của trường. Vậy hai em đã quyết định làm gì chưa ? »

« Ehhhh ?! Sensei, khi việc này được đưa ra hôm qua, không phải thầy đã nói rằng ‘Các em không cần làm gì cũng được’ đó sao ? Chúng ta chưa từng bàn về chuyện này, thì làm sao chúng ta có thể quyết định nên làm gì được cơ chứ ? »

Tôi nhảy dựng lên, nhưng dường như ông thầy với con mắt cá chết kia không hề quan tâm đến điều đó, hay không buồn nhấc mông ra khỏi ghế nữa.

« Ah…về cái đó thì…Tuần trước Hiệu trưởng có hỏi thầy « Lớp của Tateyama-sensei định làm gì trong lễ hội ? » Đương nhiên là thầy lúc đó chẳng nghĩ ra được cái gì cả, nên thầy chỉ nói « Chúng tôi đang chuẩn bị một « Dự án đặc biệt » sẽ làm mọi người bất ngờ, nên hãy trông mong vào nó ạ »

« Cuối cùng thì thầy định thể hiện mặt tốt đẹp của thầy trước mặt Hiệu trưởng thế nào chứ ? Thầy có ý gì khi nói « Thầy chỉ nói với Hiệu trưởng » ? Chúng ta sẽ làm gì đây ? Chỉ còn một tuần nữa thôi là đến hội trường rồi… »

Tôi buông mình xuống ghế và ôm mặt. Tôi nghe Haruka đang đưa ra một ý định ngu ngốc « Ah, hay chúng ta làm một gian hàng bắn súng nhì ? » Khi chúng tôi còn chưa chuẩn bị gì và cũng không có tí quỹ lớp nào, ý định của cậu ấy càng làm cho nỗi tuyệt vọng của tôi dâng cao.

Thực sự thì, tôi không quan tâm chuyện gì đã xảy ra với ông thầy này, nhưng nếu như cái ý định không được lên kế hoạch trước ấy trở nên nổi tiếng đến nỗi được viết vào giấy đăng kí của trường rằng « Dự án đặc biệt » hay những dòng kiểu như thế theo sau nó, thì đó mới là nỗi tuyệt vọng thực sự.

Nếu điều đó thực sự xảy ra, thì cuối cùng sẽ chỉ có nỗi tuyệt vọng, vực thẳm đen tối, và sẽ hoàn toàn hủy hoại….

« Ahhhhhhhhhh !!! »

Chỉ cần nghĩ đến mấy thứ kinh khủng đó sẽ xảy ra trong tương lai đã làm tôi phát khóc lên rồi ! Nếu tôi có một bạn học đáng tin cậy, có lẽ tôi có thể làm gì đó để vượt qua nghịch cảnh này rồi. Tuy nhiên, dù bạn có vắt óc ra nghĩ đi nữa, với ông bạn học lạc quan đang ướt như chuột lột bên cạnh tôi, và một ông thầy là cặn bã của xã hội này, ba chúng tôi thực sự rất thiếu động lực để làm việc.

Nếu tôi có thể nghĩ ra một cách nào đó…Nhưng nếu tôi cố làm như vậy-Có lẽ là do tôi chẳng làm gì ngoài chơi game ra, hoặc là tại tôi chưa tỉnh ngủ hẳn, não của tôi không hoạt động như mong muốn.

Phải đối mặt với hàng tá tình huống như thế này, và với trí thông minh không giúp gì được, Tateyama-sensei bộc lộ ra một ánh nhìn không thoải mái.

« Bình….Bình tĩnh lại nào. Không phải chúng ta đã hết đường sống rồi. Các em có quyền được sử dụng phòng học này và thầy cũng giúp một tay nữa. Vậy sao chúng ta không nghĩ ra được ý tưởng gì chứ ? »

Phần cuối lời nói của Tateyama-sensei…Không, lão ấy sẽ không được gọi là « thầy » nữa-Lời tuyên bó của lão này « Thầy cũng sẽ giúp một tay »

làm tôi chẳng còn chút tự tin sót lại nữa.

Đối với tôi, việc này không hề đơn giản chút nào.

Nếu như, cho dù cái «Dự án đặc biệt » của chúng tôi có trở nên nổi tiếng đi chăng nữa,

hoạt động của chúng tôi ở lễ hội sẽ trở thành một thứ vô cùng đáng xấu hổ đến nỗi hàng loạt những lời đồn sẽ được thêu dệt, tôi chắc chắn sẽ không có được cuộc sống học đường thanh thản trong vòng hai năm nữa.

Haruka sẽ không bao giờ quan tâm đến vấn đề này, nhưng đối với tôi, đó là một chuyện lớn.

Nó sẽ tệ đến mức mà sự hiện diện của tôi ở trường sẽ trở nên không ổn định, và tôi không muốn phải đối mặt với một chuyện bi kịch thế này nữa.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng việc chúng tôi có thể sử dụng lớp học này như Tateyama-sensei đã nói vừa nãy đã dẫn đến một yếu tố đột phá. Cho dù chúng tôi đã chán ghét khi phải nhìn lớp học này, nhưng đối với khách tham quan, sẽ có rất ít thứ để khám phá. Ví dụ, nếu có một thứ gì đó được gắn tên là : ___Thí nghiệm » được đưa ra, sẽ chẳng có ai cảm thấy hào hứng cả.

« ……Dù gì đi nữa, nó sẽ tốt hơn khi chúng ta cùng nghĩ ra một thứ gì đó thú vị….Đợi đã ! Tiền vốn ! Sensei, nếu em không nhầm thì mỗi lớp đều được phát cho một ít tiền để làm mấy thứ này đúng không ? Chúng ta được nhận bao nhiêu ? »

Khoảnh khắc mà tôi hỏi Tateyama-sensei điều này, sự nao núng hiện rõ trên mặt thầy, và cùng lúc đó, thầy hướng ánh mắt của mình về phía cái giá đằng sau chúng tôi.

« Eh ? Thầy đang nhìn đi đâu…. »

Tôi hướng mắt mình về phía mà thầy đang nhìn, và giữa một đống những dụng cụ thí nghiệm và chai lọ hóa học là mẫu tiêu bản cá kì là mà tôi nhớ tôi đã nhìn thấy ở đâu đó.

Nó là một tiêu bản cá biển mà thầy ấy đã nhìn thấy ở trang buôn bán vật liệu gì đó, và lẩm bẩm : « Tiêu bản này thật tuyệt….Nhưng nó đắt quá… »

« …Huh…Thật kì là sensei. Cái tiêu bản đó không phải là quá đắt để mua sao ? »

Cho dù trời đã chuyển lạnh, nhưng tôi có thể thấy một lượng lớn mồ hôi chảy ra ở trên trán thầy.

Tateyama-sensei nhìn xuống, cố né tránh ánh mắt tò mò của tôi, gần giống như là một tội phạm trong mấy cuốn manga về thám tử vừa mới bị buộc tội bởi một chứng cứ quá rõ ràng và đang định nói hết động cơ thực hiện của hắn.

« Sensei…..thầy đã xài…vốn của chúng ta, phải không ? »

« Đó….đó là lỗi của hắn ! »

Với một diễn xuất tệ, Tateyama-sensei cứ nói đi nói

lại về lý do « làm sao gã đó có thể dụ dỗ thầy mua tiêu bản giảm giá 40% ấy bằng số tiền vốn của lớp mà thầy vừa nhận được », giống như là tên tội phạm đang bịa ra động cơ thực hiện của hắn vậy.

….Cho dù, nó chẳng phải là động cơ thực hiện hay cái gì đó đại loại thế.

Với một cách nói như thế thầy ấy là nạn nhân của vụ buôn bán này, tôi qua cơn tức giận và khinh thường thầy ấy, và bắt đầu cảm thấy cảm thông.

« Vậy, chúng ta nên làm gì đây ? Theo tớ thì…mm….Tớ nghĩ rằng gian hàng bắn súng là một ý tưởng hay »

Giọng của Tateyama-sensei đã dần chuyển dần thành cái chủ đề « Tiêu bản con cá hiếm đó quyến rũ như thế nào » và tôi đang nghĩ làm thế nào để nói chuyện này với Hiệu trưởng như thế nào, Haruka lại một lần nữa đưa ý kiến của mình về chuyện làm gian hàng bán súng.

« ….Ông biết đấy, để làm một gian hàng bắn súng thì chúng ta cần rất nhiều phần thưởng, và có rất nhiều thứ để lắp đặt, vậy cho dù ông có nghĩ thế nào đi nữa, gian hàng bắn súng thật quá sức đối với chúng ta. Và hơn nữa, nhờ phúc của ông thầy ngốc này, chúng ta chẳng còn tí tiền nào nữa. »

« Oh…Nhưng tớ nghĩ rằng đó là một ý hay. Tớ đã xem các lớp khác làm, và hình như chẳng lớp nào làm gian hàng bắn súng cả »

Cho dù Haruka nói ra rất dễ dàng, nó trở thành một thứ khá ngạc nhiên. Cái lý do mà « gian hàng bắn súng » không được thực hiện rõ ràng là do nguồn vốn mà mỗi lớp nhận được. Đến trường cũng không đủ tiền để nâng cấp trang thiết bị, thì sao chúng tôi được phát nhiều tiền như vậy chỉ để mua phần thưởng cơ chứ ?

Tuy nhiên, vấn đề là ở Haruka, người mà luôn nghĩ ra những thứ mà tôi hoàn toàn không thể hiểu được, mà lại vô cùng quan tâm đến thứ các lớp khác đang làm trong ngày hội truyền thống như kiểu cậu ta biết tất cả vậy.

« Ông rất mong ngóng ngày hội trường này phải không, Haruka ? »

Haruka chỉ ngại ngùng trả lời « Thật ra thì đúng vậy ».Thấy cậu ấy không hề xấu hổ khi gần như khỏa thân trước mặt một đứa con gái như tôi như lúc trước mà lại xấu hổ vì cái chuyện này, rõ ràng cậu ta cảm thấy xấu hổ vì một vấn đề khác hoàn toàn so với người khác.

« Tui cũng hơi ngạc hiên….Nhưng hôm trước, khi chúng ta nói về chuyện chúng ta sẽ không làm gì trong lễ hội trường thì ông lại chẳng nói một lời nào cả…. »

« Ờ thì, sẽ rất là phiền nếu tớ đột nhiên ngất xỉu, bởi vì cơ thể của tôi vốn rất yếu ; và khi tớ nhìn mọi người làm việc, có vẻ là có rất nhiều việc phải làm, nên tớ nghĩ là nó sẽ chẳng giúp gì được. »

Haruka vừa nói, vừa cười nhẹ.

Thực sự tôi không hiểu lắm, nhưng hình như Haruka mắc phải một cái « bệnh » trầm trọng hơn nhiều so với cái « bệnh » mà tôi có.

Nó là cái kiểu bệnh mà chỉ cần một sự tấn công nhỏ cũng có thể gây chết người.

Tateyama-sensei đã nói về chuyện này khi chúng tôi nhập học, nhưng vì những hành động đầy lạc quan của cậu ta, tôi không ngờ được sự nghiêm trọng của cái bệnh mà cậu ấy mắc phải.

Bởi vì những kinh nghiệm mà cậu ta đã có, chắc chắn cậu ta đã để ý đến bản thân hơn một chút.

Có thể, bởi vì tôi chưa từng chú ý đến bao giờ, cậu ấy đã phải gánh một trách nhiệm lớn trên vai khi nhập học ở trường này.

« Tui hiểu rồi. Rốt cuộc thì ông vẫn muốn làm chứ gì ? »

« Ừa….nhưng tớ sẽ gây ra nhiều rắc rối cho cậu, Takane…. »

Haruka nói, cho dù cậu ấy vẫn còn thầy ngượng.

Mặc dù chúng tôi đã nói về chuyện này rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao cậu ta lại xấu hổ về mấy thứ như thế này.

« ….. Ông biết đấy, tại sao ông có thể bình tĩnh khi thấy sensei làm vậy chứ ? Thôi bỏ đi, nếu ông muốn làm gì đó, thì hãy thử làm xem nào. Và nếu nó không thành công thì chúng ta sẽ cùng nghĩ nên làm gì.

« Ừ……Nhưng, tớ không thể làm một mình được….. Và tớ cũng chưa bao giờ làm những việc như thế này bao giờ cả, nên tớ không biết nếu nó không thành công… »

Nhìn Haruka vừa lẩm bẩm vừa lăn lăn cục tẩy quanh quanh chiếc bàn, bằng một lý do nào đó, tôi đứng dậy và đập tay vào mặt bàn mà không suy nghĩ gì cả.

« -- Aaaahhhh !!! Cứ quyết định bừa đi ! Ông muốn làm một gian hàng bắn súng chứ gì ? Vậy quyết định làm thế đi !! Tui cũng sẽ giúp, được chưa !? Hiểu không !? »

Haruka lẩm bẩm « Ừa… » với vẻ mặt sợ hãi sau khi nghe tôi hét.

Tuy nhiên thì tôi sẽ không để yên như thế, và mục tiêu tiếp theo của tôi là Tateyama-sensei, « Làm ơn đi mà, ãy chuẩn bị cho chúng em một ít tiền ! À mà, cái tiêu bản đó sẽ được dùng để làm giải thưởng ! Hiểu không ? »

« Ehhhh !? Không, đợi đã, chúng ta sẽ không làm thế ! Em nghĩ nó đắt thế nào chứ… »

« …..Hiệu trưởng »

« Được rồi thầy biết rồi ! Chúng ta sẽ làm theo lời em nói ! Woah, hồi hộp quá ! »

Tateyama-sensei miễn cưỡng nói với một nụ cười. Trong lúc này, không chỉ có mình tôi mà cả Haruka đều nhìn thầy ấy và điệu bộ của thầy với ánh mắt kì thị.

--Nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng trôi qua từ khi tiết sinh hoạt chủ nhiệm bắt đầu, và cũng là lúc nó sắp phải kết thúc.

Một tuần trước khi lễ hội văn hóa bắt đầu, tất cả những buổi học bình thường đều được hủy, và thay vào đó, mỗi lớp đều được cho phép để chuẩn bị cho hoạt động của lớp họ cho lễ hội, dưới sự quản lý của hội đồng nhà trường.

Lớp nào cũng có giờ sinh hoạt chủ nhiệm trong tiết đầu tiên, nhưng bắt đầu tiết thứ hai, tất cả học sinh sẽ bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội trong phòng học của họ.

Đối với Haruka và tôi, thường thì chúng tôi sẽ bắt đầu tự học, nhưng từ khi chúng tôi quyết định làm gì, chúng tôi cũng phải chuẩn bị như bao học sinh khác.

« Gian hàng bắn súng à….. Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây….?”

Cho dù tôi đã động viên “Vậy hãy làm thế đi” với Haruka, thực tế là chúng tôi chỉ còn một tuần nữa, và chỉ với hai đứa chúng tôi, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ làm được “gian hàng bắn súng” đó cả.

Chúng tôi sẽ phải mua phần thưởng, và rồi quyết định phần thưởng nào sẽ cho người bắn, và những thứ cần thiết như mấy khẩu súng, chúng tôi gần như không thể làm được điều đó.

Chúng tôi cũng phải cần phòng công nghệ hoặc phòng mĩ thuật để làm tâm ngắm bắn to, nhưng mấy phòng học bộ môn như thế đã bị chiếm bởi những lớp khác rồi.

“Ừm….. Nó rất khó để thực hiện như vậy, tại sao chúng ta không làm việc khác nhỉ?”

“Không! Nếu ông cứ nói không thể làm được như vậy, nó sẽ diễn ra như thế đấy! Ông là người muốn làm, nên hãy giúp tui nghĩ cùng đi!”

Haruka lại shock một lần nữa, và nhanh chóng khoanh tay nghĩ ngợi.

Cho dù đó là ý tưởng của gã này, nhưng tôi khá là hứng thú với nó. Tôi muốn cho người ta thấy rằng “Chúng tôi khác với mấy người chỉ làm những việc này để trở nên thân thiện hơn với mọi người”

Nếu chúng tôi làm cái này, tôi không muốn làm nửa vời. Động lực của tôi đã được tiếp thêm tại đây, vào lúc này từ việc chơi game online hàng ngày.

“Tui nghĩ là sẽ khó cho chúng ta khi phải làm một gian hàng lớn. Sensei, về DIY…”

“Yeah! Thầy chưa bao giờ làm cái đó bao giờ!”

“- Y như em nghĩ. Cho nên Haruka và em sẽ phải tự làm một mình vậy….”

“O-oi, oi,oi,oi, đợi-dợi chút đã nào. Thầy chưa bao giờ làm mấy thứ như DIY, nhưng, đoán thử coi? Thầy khá là giỏi về mặt lập trình đấy!”

Tateyama-sensei dùng ngón cái của mình chĩa vào chính bản thân thầy ấy, và làm cái điều mà mấy lão otaku thường làm, như đang nói “Tui rất nổi tiếng ở đây đó nha~ Hãy nhìn tôi nayf~”

“Ahhh...Vậy sao? Wow~ Ờ thì nếu thầy muốn tham gia vụ này, hãy làm một game hẹn hò....”

Nếu nó trở thành một nỗi đau cho tôi để xử lý ông thầy, và khi tôi đang coi thường hành động của thầy ấy, một thứ mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến đã hiện lên trong đầu tôi

Chúng tôi không thể làm mấy cái bảng ngắm bắn lớn.

Phần thưởng duy nhất của chúng tôi chỉ là tiêu bản hiếm của một con cá.

Và mục đích của chúng tôi là làm nên một “gian hàng bắn súng” tuyệt nhất từ trước đến giờ.

Đó là một canh bạc, nhưng chúng tôi có thể hoàn thành nó trong một tuần.

Khi tôi nhận ra điều này, tôi, một lần nữa lại đứng dậy.

“Uwahh! Đợi đã đợi đã, Takane!! Là lỗi của thầy khi làm việc không đâu, nhưng hãy giải quyết việc này thật bình tĩnh nào! Bạo lực chẳng giải quyết được cái gì cả! Chắc chắn sẽ có một cách khác mà...!”

Tateyama-sensei ngạc nhiên trước hành động đột ngột của tôi. Thầy ấy đưa tay mình lên trước mắt, và tuôn ra những lời vô cùng tuyệt vọng để bảo vệ mạng sống của thầy ấy.

Bên cạnh tôi, Haruka, người mà chắc chắn đã lăn ngủ trong khi giả vờ nghĩ ngợi, giật mình, và bất ngờ ngã khỏi ghế xuống sàn nhà với một tiếng rầm.

“Tui nghĩ ra rồi! Gian hàng bắn súng ấy, chúng ta có thể thực hiện nó!”

“Eh?Oh, phải rồi, gian hàng bắn súng. Nhưng phải có rất nhiều việc phải làm, và cậu biết đấy, như tớ đã nói lúc trước, tớ không thể dựng một giá sách nữa là....”

“À, chúng ta không cần để ý đến mấy thứ đó nữa. Ý em là, thầy có thể lập trình phải không, sensei?”

Hoàn toàn không hiểu lời tôi nói, mặt Tateyama-sensei đờ ra.

“C-Có chuyện gì xảy ra sao. Takane...?”

Ngồi dưới sàn đằng sau cái ghế của cậu ấy, Haruka nói với tôi với nước dãi khắp mặt, nhưng tôi quyết định không để ý đến nó.

“Fufufu..... Chúng ta có thể làm gian hàng bắn súng ấy. Ông giỏi vẽ đúng không nào?”

“Ế...!”

Cho dù tôi đang cười, Haruka có vẻ sợ hãi như là cậu ấy vừa bị dọa vậy. Tại sao mấy thằng đàn ông ở đây lại thảm hại đến mưc này chứ?

Dù gì thì, cũng không quan trọng nếu mà họ thảm hại.

....Bởi vì tôi sẽ dần họ sau vụ này.

“O-oi, Takane....Có phải cái “gian hàng bắn súng” mà en nhắc đến là....”

Với vẻ mặt của thầy, có lẽ thầy ấy đã nhận ra tôi đang nghĩ đến cái gì.

“Fufufu......Đúng rồi. Chúng ta không cần cưa hay dụng cụ gì như thế cả, chúng ta

vẫn có thể làm “game bắn súng” cơ mà. Haruka có thể vẽ các nhân vật và hình nền, và chúng ta chỉ trao 1 giải thưởng duy nhất mà thôi”

Khi tôi giải thích điều này, vai của Tateyama-sensei rớt xuống, và thày thở dài “Y như thầy nghĩ”

Lập trình game mà chỉ có 1 người làm thì chắc chắn sẽ có một đống việc để làm.

Tuy nhiên, cho đến bây giờ, thầy ấy đã làm một chuyện tệ đến đáng ngờ. Và thầy ấy cũng chẳng nỗ lực làm gì cả.

“Ehhhh? Chúng ta sẽ làm game sao? Bắt đầu từ bây giờ!?”

Haruka có vẻ ngạc nhiên vì điều này, và hành động cũng đáng ngạc nhiên so với bình thường. Tuy nhiên, khác với Tateyama-sensei, sự ngạc nhiên của cậu ấy còn bao gồm cả sự háo hức nữa.

“Đúng rồi Haruka! Ông sẽ vẽ tất tần tật cho game. Ông có thể làm được, đúng không nào?”

Sau khi tôi nói vậy, Haurka gật đầu nhiệt tình. Biều hiện mà cậu ấy có còn hăng hái hơn bình thường, một biểu hiện khác hẳn với những gì tôi thấy ở cậu ta trước đây.

“Sẽ có rất nhiều việc để làm đó, nhưng hãy cố hết sức mình nhé! Nhưng, phần lớn công việc thì đã có sensei làm rồi”

“Gì cơ? Thầy? Em có biết bao nhiêu việc phải làm để lập trình game không h...”

“Hiệu trưởng....”

“Hãy cùng nhau cố hết sức mình và làm nên điều tuyệt vời nào!!”

Với một nụ cười chiến thắng. Tateyama-sensei tạo dáng với ngón cái của thầy một lần nữa.

Cụm từ “Hiệu trưởng” này thật hữu dụng làm sao.

Sẽ không thể nhầm lẫn được, cuộc sống học đường của tôi sẽ mắc nợ thầy ấy nhiều lắm.

“Chúng ta có một vấn đề. Em có ý gì khi nói “Chỉ cần một giải thưởng là đủ”? Chúng ta sẽ không thể nào đoán trước được bao nhiêu người sẽ đến đây chơi game, và không biết bao nhiêu người có thể vượt qua game này..... Chúng ta sẽ làm nó khó đến nỗi không ai có thể qua được nó sao? Như thế thì chúng ta sẽ không câu được nhiều khách...”

“Đừng lo về việc đó. Về dạng của game đó, hãy làm nó thành hệ thống tính điểm thay cho việc qua game. À còn nữa, em muốn nó được làm cho hai người chơi.”

“Thầy có thể làm được điều đó..... Đợi chút, ý em là...”

“Phải! Em sẽ là đối thủ của những người chơi. Nếu như một đứa con gái như em là đối thur của họ, tất cả những gì liên quan đến độ khó họ sẽ không để ý đến, phải không nào?”

Trong tình trạng này, gương mặt của Tateyama-sensei đã chuyển từ mặt đờ thành một gương mặt khó chịu khác. Y như gương mặt mà tôi có lúc trước. Đáng đời ổng.

“Takane sẽ trở thành đối thủ sao? Nếu cậu mà thua dù chỉ một lần thôi, chúng ta hoàn toàn không có giải thưởng để trao...”

“Sẽ không có chuyện phải trao thưởng đâu. Bởi vì tui sẽ không thua đâu!”

Nghe điều này, mặt Haruka bộc lộ vẻ lo lắng. Cơ mà không sao, cậu ta có quyền như thế mà.

Chúng tôi không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra trong game, và có cũng có khả năng là tôi sẽ thua.

Nếu tôi thua, và giải thưởng duy nhất của chúng tôi “tiêu bản con cá quý hiếm và vô cùng đắt” ấy sẽ đi tong, cũng có nghĩa là gian hàng bắn súng của chúng tôi sẽ phải đóng cửa, và nó khá là phiền phức.

Tuy nhiên, tôi có một “kĩ năng” mà tôi chưa từng nói với cậu ta.

....Nhưng, thực tình thì, tôi không muốn nói về chuyện này. Và cũng vì nó, tôi có được sự tự tin vì tôi có thể thắng hết. Nhưng tôi hoàn toàn không muốn về nó....

“À Haruka, em có biết không? Cô nhóc này rất rất nổi tiếng trên mạng đấy. Em cũng biết về cái game người ta quảng cáo trên TV đúng không? Cái trò bắn zombie ấy”

“À, em có biết nó. Nó là game online phải không? Nếu em nhớ không nhầm thì nó có hẳn một cuộc thi hồi trước….. »

« Ừa, đúng rồi đúng rồi. Cô nhóc này đã đứng thứ hai toàn quốc trong cuộc thi ấy »

Trong cái khoảng khắc mà tôi đang tự nói với chính bản thân trong đầu, Tateyama-sensei đã nói ra bí mật của tôi.

« Gyahhhhhhhh !! T---T—T—Tại sao thầy lại nói với cậu ấy !? K—Kh—Không, đó không phải sụ thật… ! »

Cái trò chơi bắn zombie ấy, « DEAD BULLET-1989- ». Từ khi nó được phát hành một năm trước, nó đã trở thành game FPS nổi tiếng nhất qua những lời khen ngợi của các game thủ. Và trong game này, tôi là một đối thủ nặng kí mà đã leo lên top đầu sau vài giờ game bắt đầu phát hành.

Cho dù tôi chơi với phong cách khá bình thường từ khi game được bắt đầu, và tôi đã trở nên quá nổi tiếng đến nỗi mà cả một cộng đồng fan với hàng trăm thành viên đã được thành lập. Và cũng vì tôi không có bạn, nên Tateyama-sensei là người duy nhất biết được điều đó.

--Và thế, chỉ vừa mới một phút trước thôi.

Tôi thật là ngây thơ. Trong khi tôi đáng cố một người bạn ngoài đời mà tôi có thể cùng nói chuyện về game, tôi lại bị dính với ông thầy mà tôi có thể nói chuyện cùng một cách dễ dàng, nhưng tôi lại mắc phải một lỗi lầm lớn.

Người đời chắc chắn sẽ quan tâm đến một đứa con gái rũ bỏ hết tất cả những thứ giải trí mà bao đứa con gái thường làm khác để đi thích cái game máu me bạo lực như « DEAD BULLET -1989- »

Nói thật, nếu tôi quen một người bạn nữ cùng lớp với tôi cũng nghiện game như tôi, tôi có thể trở thành một đứa con gái bình thường, có lẽ vậy.

Nếu tôi có thể làm bạn với một ai đó cùng lớp….

« Takane, thật tuyệt ! Hạng hai toàn quốc !? Thật quá tuyệt ấy chứ ! Tại sao cậu không nói với tớ cái này ? Này, có nó hay không ? »

Hoàn toàn trái ngược với những suy nghĩ trong đầu, Haruka thực sự rất quan tâm đến cái này, và hình như cậu ta còn muốn biết nhiều hơn về trò này nữa.

Không, đó là tại vì cậu ta chưa hiểu được thực sự game đó là gì. Một khi cậu ấy đã biết, cậu ta chắc chắn sẽ nói mấy câu như kiểu « Uwahh huehuehuehue Cho dù cậu là một đứa con gái, cậu thích mấy trò kinh dị như thế này á ? Thật đáng sơ quá ddi~ Tránh xa tớ ra~ Uhuehuehuehue »

Trong lúc tôi chạm mắt với đôi mắt ngây thơ của Haruka, Tateyama-sensei bỗng nhiên bật cười và nói gì đó vô cùng nực cười.

« Không phải quá tuyệt sao Takane ? Em đang kiếm tìm một người bạn mà em có thể chơi cùng phải không ? Game đó không hợp với thầy lắm, sao em không rủ Haruka chơi cùng ? »

« Th—Thầy đang nói cái gì vậy !? Em cũng không chơi nhiều đến như thế…. »

Không, đó là một lời nói dối ; tôi chơi. Cho dù tôi nên đi ngủ bởi vì cơn buồn ngủ của tôi, thay vào đó tôi lại dành hết thời gian ấy chơi game từ khi tôi về nhà là 4h chiều đến tận 4h sáng hôm sau.

Và Tateyama-sensei, người đang cười khẩy tôi, cũng biết về vụ này, tất nhiên.

«Oh~ nhưng thầy nghĩ em rất thích game đó…. Tên của em trong đó là gì ấy nhỉ ? LightingDancer....”

“Gyaaaaaaaahhhhhhhh!! Ahhhhhh! Em sẽ nói! Em sẽ nói hết với Hiệu trưởng!! Nói hết!! Được chưa?”

“Ahhhhhh!? Gì cũng được ngoại trừ việc đó!!! Được rồi được rồi! Thầy xin lỗi!!”

Nếu trong mắt của người khác, cái cách mà Tateyama-sensei và tôi hét vào mặt nhau và lắc cái bàn của mình thực sự trông rất kì cục.

Tuy nhiên, từ phía quan điểm của những câu hỏi, đây là một trận chiến sống còn.

Chúng tôi vẫn tiếp tục lườm nhau trong vài giây, Haruka bắt đầu “H—Hãy bình tĩnh lại đi.....” thì tiếng chuông bắt đầu réo lên, và đó cũng là lúc kết thúc vụ cãi nhau này.

“....Haah. D—Dù sao thì, thầy nghĩ chẳng có ai phản đối khi chúng ta ngậm miệng lại”

“Ừa, đúng đó....Thầy hiểu đúng không? Nếu em mà để lộ cái gì ra....”

“Chính em mới là người nói. Nếu em dám nói với Hiệu trưởng—Em biết chuyện gì sẽ xảy ra mà, nhỉ....?

“....Em hiểu. Em sẽ nghĩ nó như một sự cố....Tuy nhiên, nếu chuyện này còn tiếp diễn, thì em sẽ nói....”

Với một không khí hoàn toàn không giống một cuộc nói chuyện giữa học sinh và giáo viên, lúc tôi nói “Được rồi, chúng ta sẽ để yên chuyện này!” Tiết sinh hoạt chủ nhiệm đã kết thúc.

“Bây giờ thì....Ờ, thầy cũng có trách nhiệm trong vụ này, nên thầy nghĩ thầy sẽ đi kiểm tra vài thứ... Chúng ta hãy gặp nhau vào tiết sau. Cứ đi vệ sinh hoặc làm gì cũng được ~”

Tateyama-sensei nói vậy, với cuốn sổ điểm danh trên tay và gãi đầu. Trong khoảnh khắc cửa lớp được mở ra, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của học sinh và tiếng gọi vui tươi của họ.

“Haah... Không biết vụ này có thành công hay không....”

Mệt lử, tôi gục mặt xuống bàn. Và trong lúc đó, mắt của tôi gặp mắt của Haruka, người đang ngồi ngay kế bên tôi.

“Thực sự thì tớ đã nói mà hoàn toàn không nghĩ ngợi gì cả, nhưng nhờ Takane, tớ nghĩ rằng nó sẽ rất thú vị...! Tớ chắc chắn rằng nó sẽ thành công! Tớ cũng sẽ cố hết sức mình nữa!”

Khi tôi nhìn Haruka cười và nói một cách tự tin, tôi cảm thầy má tôi trở nên nóng hơn vì lý do nào đó.... Đó chắc chắn là vì tôi xấu hổ vì cái vụ tôi chơi game online đã bị tiết lộ.

--Hình như tôi còn cười nữa.

Tôi nhận ra rằng bằng một cách nào đó, tôi, cũng đã trở thành dạng con gái “làm việc chăm chỉ cho ngày hội trường”. Chắc chắn là, nụ cười này chẳng khac nào như nụ cười bị áp đặt vậy.

“....Đáng ngạc nhiên là, vụ này cũng không nhàm chán lắm”

Lẩm bẩm điều này, tôi bắt đầu tưởng tượng một đống thứ về kế hoạch chuẩn bị cho lễ hội trường.

Truyện Chữ Hay