Kaette Kita Motoyuusha

chương 83: cựu anh hùng • bị phạt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 83: Cựu anh hùng • bị phạt

--------------------------------------------------

Dịch: Nhật Nguyên

--------------------------------------------------

Hiện tôi chỉ mặc trên người có mỗi cái quần sóc và nằm tắm nắng trên nóc Kurato.

Và Lauriel đang rúc vào người tôi.

Ngoài đồ lót ra, Lauriel cũng không mặc gì khác.

Vì ở đây không ai thấy chúng tôi nên cứ xõa thôi.

Nhưng chỉ tắm nắng thôi nhé.

Nếu các bạn thắc mắc vì sao bọn tôi chỉ mặc mỗi đồ lót, xin trả lời rằng toàn bộ áo quần khác đều bị đem giặt hết rồi. Bọn tôi chỉ còn lại mỗi thế này thôi.

Hiện tại, bọn tôi đã rời khỏi thị trấn biên giới Malt và đang trên đường đến thành phố biển Aghel.

Angel nằm ở bên kia biên giới. Nghe đâu thành phố ấy tọa lạc ở phía Nam của vương quốc Elise.

Theo dự kiến, chúng tôi sẽ đến nơi trong trong hai tuần nữa.

Vì đã quyết định sẽ du ngoạn một cách thong dong nên trên đường đi, chúng tôi đã ghé lại rất nhiều làng và thị trấn khác nhau.

Hôm rời khỏi thị trấn Malt, chúng tôi định sẽ chuẩn bị từ sáng đến trưa rồi mới đi, nhưng vì tôi hoảng quá nên mới sáng mà cả bọn đã xuất phát luôn, làm Mina không thể giặt đồ cho cả bọn được.

Dù mấy người kia vẫn còn đồ để mặc, nhưng tôi với Lauriel thì lại không.

Thực ra vẫn còn bộ đồ mới tôi mua hôm hẹn hò với Celes, nhưng Mina nhất quyết không cho tôi mặc vào.

Trong thế giới này, mặt trời là thứ chứa một nguồn ma lực khổng lồ, vì vậy nên ánh nắng mặt trời cũng có ma lực.

Nếu mua quần áo mới, chúng ta cần phải đem phơi nắng cho nó hấp thụ một ít ma lực từ mặt trời trước.

Đây có phải thói quen của người bên này không? Dù không biết đó có phải là tục lệ của hoàng tộc hay không nhưng người ta hay có câu “nhập gia tùy tục”, vậy nên tôi đành nghe theo.

Khác với tôi, Lauriel vẫn có thể mượn đồ của người khác để mặc. Nhưng vì không ai nói gì nên tôi cũng ngậm miệng theo luôn. Có cơ hội thì tội gì không tranh thủ ngắm ẻm mặc đồ lót?

Vậy là tôi với Lauriel không có áo quần để thay, vậy nên bọn tôi gồm quyết định nằm tắm nắng.

Khi ngước lên nhìn, tôi thấy đồ lót của mọi người đang phất phới tung bay.

Cái màu trắng cùng chiếc ruy băng màu đỏ dễ thương đó là của Sharon.

Cái có sọc xanh nhạt là cái tôi đã mua cho Lauriel.

Cái có ren ở viền là cái tôi đã mua cho Mina.

Cái có màu đen, cực kỳ thiếu vải nhưng dư thừa gợi cảm kia là của Rithina.

Cái quần ngắn thì của Celes chứ không ai khác được.

Và cuối cùng, cái tấm vải dài đang treo bên đó là cái khố của Tanya.

Những mảnh vải be bé với nhiều hình dạng và màu sắc khác nhau, ẩn chứa biết bao nhiêu ước mơ và hy vọng của đàn ông đang bay phất phới trước mắt tôi.

Cuộc đời này đẹp vãi.

Cách tôi không xa, Mina đang bận bịu giặt áo quần.

Áo quần cả bọn cùng mấy bộ tôi mới mua hôm nọ đang được phơi dưới ánh mặt trời.

Có lẽ vì đang trên đường hướng về phía Nam nên tiết trời khá là dễ chịu, tôi không thấy nóng rát gì cả. Dù vậy nhưng Mina vẫn bận trên người bộ đồ hầu gái lùng nhùng.

Nhìn cảnh Mina cần cù giặt áo quần, trong người tôi bỗng thấy hơi kích thích.

Mina-chan à, gió ngoài này mạnh lắm đó, em không sợ bị gì sao?

Anh phải tặng em một cơn gió nhẹ làm quà mới được.

Tôi hình dung ma thuật trong đầu.

Dùng [Đạn không khí] làm mẫu, tôi bắn ra một luồng gió yếu.

Tất nhiên là tôi không dùng toàn bộ câu thần chú rồi.

Và thế là một luồn gió bất ngờ thổi từ dưới lên.

“Niyaaa!”

Cơn gió tôi tạo ra tốc ngược chiếc váy Mina đang mặc.

Chà.

Màu đen có ren.

Khá là gợi cảm đó.

Mấy cái nịt đi kèm còn làm tăng sức hút lên gấp mấy lần nữa.

Giữa phần vớ cao đến gối và chiếc quần lót, mấy cái nịt màu đen đang phơi mình.

“Gió… ở đâu ra mà…..”

Trong lúc tìm cách đè cái váy xuống, Mina ngờ vực lẩm bẩm.

Rồi đánh mắt sang tôi.

“Gió này là gió báo hiệu mua xuân đang về, nhỉ?”

Tôi lập tức quay sang hướng khác nhìn.

Đếch biết là vùng này có mùa xuân hay không nữa.

“....đúng rồi ha. Em phải cẩn thận hơn mới được.”

Em nói vậy là sao hả Mina? Không kiềm được tò mò, tôi lén liếc sang một cái.

Vì gây án mà không để lại chứng cớ nào nên không ai có thể buộc tội tôi được.

Ặc?!

Trong lúc đang tự nhủ như vậy, bỗng có thứ gì đó đè mạnh lên bụng tôi.

Quay lại thì thấy Laureil đang ở đó, nhìn tôi chằm chằm.

Chẳng những vậy, cô nàng còn dùng đùi cọ cọ vào chỗ đó của tôi nữa.

Chết mợ.

Hiện tại, có một người cực kỳ nhạy cảm với ma lực đang ở ngay trên người tôi.

“Ưm……...A………”

Đột nhiên, tôi rên lên mấy tiếng lạ lùng.

Đừng dừng lại, đi mà!

“Mina, Haruto chính là người tạo ra ngọn gió hồi nãy đó. Phạt ảnh nhịn cơm tối nha.”

Hể?

Khoan.

Có cần phải ác vậy không?

Trời thì nóng, Mina thì làm việc đến tháo mồ hôi. Thấy vậy nên anh mới biếu ít gió làm quà thôi mà?

Anh đâu có định tốc váy em ấy đâu?

“....cái đó thì….. vâng, phải phạt mới được.”

Sau một thoáng do dự, Mina đồng ý.

Chắc vì bản thân là hầu gái nên khi phạt chủ nhịn cơm, em ấy thấy mâu thuẫn nội tâm một tí.

Nhưng rốt cuộc ẻm vẫn chấp nhận.

Tôi với Rithina thường hay nói với ẻm rằng ‘đừng lễ nghĩa quá làm gì’

Đã thân thiết với nhau rồi thì chúng tôi không câu nệ chuyện lễ nghĩa cung kính chi nữa.

Cơ mà khoan! Không phải vậy!

Hoàn toàn không phải! Cái này khác!

Tôi không muốn nhịn cơm tối đâu!

“Khoan đ……...Ặc?!”

Vừa định viện cớ thì Lauriel biếu tôi một cú đấm thân tình.

Tranh thủ lúc tôi đang bị phân tâm, Mina chui tọt vào trong Kurato.

Không thể nào.

Giỡn hả…

“Ê…. vậy là sao?!’

Tôi quay sang nhìn Lauriel đang trên ngực mình và hỏi.

“Mấy lúc thế này, em không cho anh rời mắt khỏi mình đâu.”

Nói xong Lauriel lại quấn lấy tôi.

90% phần da thịt lộ ra của ẻm dính vào người tôi. Sướng quá.

Bộ ẻm ghen hay gì vậy ta?

Lauriel-chan dễ thương quá đi thôi.

Coi bộ Mina cắt phần cơm tối của tôi thiệt rồi.

Nếu không ăn cơm tối được thì ăn Lauriel thay vậy.

Thiệt sự là tôi muốn túm lấy cái mông của ẻm quá đi thôi.

Hị hị hị.

“Onii-san ơi, cho em hỏi cái này với….”

Ngay lúc tôi đưa tay ra định ôm Lauriel, Celes chui trong Kurato ra hỏi.

Canh giờ kinh vãi chưởng. Thánh con mẹ nó rồi.

Và khi thấy tôi với Lauriel, mặt ẻm tái đi trong nháy mắt.

Cứ như thay da mặt vậy.

Vậy đó.

Khoan khoan khoan.

“A-anh đang bận ạ?”

Tôi lập tức thảy Lauriel sang một bên rồi nhìn sang chỗ cầu thang dẫn lên nóc Kurato.

“Ce...Celes-chan? Em cũng biết vì sao tụi anh mặc đồ lót rồi đúng không? Chuyện cũng không có gì đâu… À đúng rồi, em định hỏi gì vậy?”

Vật vã lắm mới viện ra được một cái cớ.

Tự nhiên hứng lên giữa ban ngày làm chi cho khổ vầy không biết.

Celes vẫn cứ đứng ngay ở cái cầu thang dẫn lên nóc xe và nhìn tôi bằng một gương mặt màu cà chua chín.

Celes vẫn chưa quen được mấy vụ này à?

“Em… Em xin lỗi. Em xin lỗi vì làm phiền….”

“Không không, có ai nói em làm phiền gì đâu….”

Celes chỉ ló mỗi cái đầu lên để nói chuyện với tôi mà thôi. Tranh thủ dịp đó, Lauriel trèo lên chỗ khuất tầm mắt Celes trên người tôi.

Ê, làm cái gì vậy hả con quỷ sứ kia?

Úi da! Cái gì vậy?

Tự nhiên kẹp chân anh làm chi vậy?

Núp đằng sau đống áo quần đang phơi làm Celes không thấy được, Lauriel cứ vậy mà trèo lên người tôi rồi cưỡi như cưỡi ngựa.

Làm cái gì vậy hả?!

Tôi dùng một tay ra sức xua Lauriel, nhưng hình như cô nàng không để ý gì tôi nữa rồi.

Đờ mờ quỷ tộc. Đúng là đồ quỷ sứ.

Giờ đang phải nói chuyện với Celes, Lauriel thì nhất quyết không trèo xuống, nên giờ tôi chỉ còn mỗi cách là phải chịu đựng mà thôi.

Có phải đây chính là thách thức khó nhất dành cho cựu anh hùng này không?

“Onii-san?”

Celes rướn người lên nhìn.

Tôi liền nặn ra một cái mặt trơ như tượng đá.

“Không có gì đâu. Em định hỏi gì vậy?”

“A… vâng. Ừm… Chuyện con golem mà anh tiêu diệt ấy. Cho em mượn cái smartphone của onii-san để so sánh với mấy bộ phận trên cơ thể nó được không?”

Bộ phận của con golem thì liên quan gì smartphone?

À ha. Chắc em ấy định dùng mấy bộ phận trên người con golem để chuyển đổi ma lực sang năng lượng cho smartphone đây mà. Hồi trước hai đứa cũng bàn vụ này rồi.

Cái gì cũng phải thử qua cho biết đúng không?

“Được chứ… cứ dùng đi.”

Lauriel siết chặt bàn chân tôi.

Gugigigi.

Chỗ đó là điểm yếu của tôi mới chết chứ.

Làm sao cô nàng biết được hay vậy?

Sợ vãi.

“....................”

Celes nhìn tôi bằng một ánh mắt lạnh lùng.

Bị phát hiện rồi hả?

…………….không bị phát hiện mới là lạ đó.

Dù vậy nhưng tôi vẫn phải ráng làm mặt lạnh.

“Ưm…. cái smartphone…. ở trong…. tủ của anh Á!!..... Em…. Em cứ xài thoải mái đi.”

Má ơi má ơi má ơi!

Đồ quỷ sứ Lauriel!

“V….Vâng. Vậy cho em mượn chút.”

Nói xong, Celes trèo xuống.

Sống rồi.

Hà…

“Ê đồ quỷ sứ! Làm cái gì vậy hả? Biết đau lắm không?”

“La cái gì? Đằng nào cũng nói chuyện xong rồi mà?”

Câu chửi dữ tợn của tôi cứ như gió thoảng mây bay vậy.

Lauriel nhăn mặt nhìn tôi.

“Đừng có giỡn nữa! Buông chân anh ra giùm cái!”

“Éooo…. anh chịu ngồi yên ở đây với em thì em không làm gì đâu. Bằng không em chọc luôn cả chân kia cho anh biết.”

Một lúc sau thì Lauriel cũng chịu thả lỏng bàn chân tôi.

Uầy…

Cuối cùng thì cái bàn chân tê cứng của tôi cũng đã lấy lại được tự do độc lập.

Mà ủa… đây là ma thuật ư?

Rồi còn điều chỉnh mạnh nhẹ được nữa hả?

Chà, công nhận em hiểu anh ghê.

Như vầy nghĩa là tôi bị chinh phục rồi phải không?

Nghe có vẻ đáng mong quá…

Cơ mà không phải! Đáng lo ngại mới đúng chứ!

“Ngoan nè ngoan nè, đau lắm phải hông~”

Lauriel đặt chân tôi lên đùi cô nàng rồi nhẹ nhàng xoa bóp.

Oa….

Bàn chân tê cứng của tôi dần trở nên thoải mái hơn.

Chết, không thể buông lơi cảnh giác được. Bởi vì đây là Lauriel.

Nhưng mà đã quá à~

Tấn công vào đùi thì sao nhỉ?

Không, trò này không có tác dụng rồi.

Tôi phải hạ Lauriel trong một đòn mới được.

Nhất định sẽ được thôi.

“Funuu”

“Wa!”

Tôi tức thì xoay người lại để che đi điểm yếu trên cơ thể mình.

Rồi dùng chân mình kiềm chân Lauriel, còn tay thì vuốt ve ngực ẻm từ đằng sau tới.

Phản đòn nè. Trả đũa nè. Chuẩn bị trả cả vốn lẫn lời đi em ơi.

“Thiệt tình, người gì đâu mà hấp tấp vậy không biết. Có cần làm quá vậy không.”

Nói xong, Lauriel nằm yên trong vòng tay tôi rồi rướn lên hôn tôi.

Ui.

Không lẽ ẻm tính trước cả vụ này luôn rồi à?

Không biết nữa.

Coi bộ khó mà thắng được quỷ tộc rồi.

– – – – – – – – – – – – – – – – – – –

Nhân tiện, vì mọi người nghe được vụ “hấp tấp” của tôi trên nóc xe nên tối đó, tôi bị cấm cơm thiệt luôn.

Cơm tối ra đi, giờ tôi chỉ còn lại nước mắt.

Truyện Chữ Hay