Chương 84: Cựu anh hùng • trị tội thằng nhóc hư đốn
---------------------------------------------
Dịch: Nhật Nguyên
---------------------------------------------
Buổi sáng hôm sau, tôi đói đến nổi xơi liền tù tì hai phần cơm.
Cơm gạo hẳn hoi ngon lành.
Thường thì buổi sáng người ta chỉ ăn bánh mì thôi. Không biết có phải vì vụ phạt vạ tối hôm qua nên Mina đổi món cho tôi không nữa. Đúng là em ấy tốt bụng quá đi thôi.
Sẵn tiện nói luôn, tôi cũng không thèm cơm gạo lắm đâu.
Nếu Mina đã công nhận thì hẳn người dân trong thế giới này cũng rất hay ăn gạo rồi.
Nhưng để vụ đó qua một bên đã, giờ thì luyện tập buổi sáng thôi.
Mà nghĩ lại mới thấy, hình như hết một chu kỳ mùa rồi.
Nghĩa là tôi đã sang thế giới này gần một năm… hoặc khoảng đó.
Trong lần đầu trở thành Dũng Giả của Andarugia, tôi chưa bao giờ ngờ tới chuyện… thôi dẹp đi đã, hiện giờ tôi đang vui sống cùng những người yêu của mình. Thật mừng vì tôi đã sang hẳn một thế giới khác.
Rồi tôi chợt nhớ ra, sắp tới sinh nhật tôi rồi.
Sinh nhật à?
Thực ra tôi cũng không chắc nữa.
Bởi vì ngày sinh nhật ấy là do người khác đặt cho tôi.
Dù rằng ngày đó cũng không có gì đặc biệt đối với tôi cả.
Mà có đến sinh nhật thì người ta cũng toàn tặng tôi bánh với kẹo mà thôi.
Vậy trong thế giới này, người ta làm gì vào ngày sinh nhật của mình?
Họ có tổ chức tiệc tùng ăn mừng không?
Nếu có thì tôi phải chuẩn bị sẵn đồ để tổ chức cho mọi người mới được.
Vụ này thì phải hỏi chuyên gia mới được.
Vì tôi không biết cái khỉ khô gì hết.
“Nè Haruto, như vầy được chưa?”
Trong lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ, Rithina đột ngột gọi.
Úy, xin lỗi gái.
Tôi đang dạy ma thuật cho em ấy giữa chừng.
“Aa xin lỗi. Anh đang bận suy ngẫm vài chuyện thôi.”
“Thiệt tình à…. tập trung giùm em cái.”
Rồi phồng má lên. Vẻ mặt giận dỗi dễ thương quá đi mất.
Ừm, kiểu gì thì bây giờ, ở đây cũng chí có tôi với em ấy mà thôi.
Rithina đang thực hành ma thuật tạo nước.
Những người khác thì đang tập điều khiển hỏa thuật cho thuần thục.
Vì không thể hình dung được ngọn lửa trong đầu để dùng ma thuật này, Rithina quyết định bỏ hỏa thuật và chuyển sang luyện tập thủy thuật.
Nhân tiện, lần nào tập ma thuật bọn con gái cũng mặc đồ miko cả.
Lúc tôi kêu họ mặc vào và bị hỏi vì sao, tôi đáp “Vì đây là trang phục chính thức dùng cho những nghi lễ liên quan đến thần linh”, vậy nên “nếu mặc vào thì thần linh sẽ giúp mấy em tập trung tinh thần và dễ thực hiện ma thuật hơn.”
Tóm lại, vì lâu quá không thấy họ mặc đồ miko nên tôi viện ra từng ấy lý do chỉ để được ngắm họ mà thôi.
Và thế là Lauriel “Thể loại đàn ông gì mà lại thích ngắm con gái mặc ba cái đồ này vậy cà?” xoáy ngược tôi bằng một câu tới già cũng không quên được.
Cái câu tsukkomi vừa sắc sảo vừa dâm đãng đó nghĩa là sao?
Vì chỉ có bốn bộ Miko nên bình thường Celes và Tanya rất hiếm khi mặc.
Hồi còn ở Malt, tôi cũng định kêu {Tiệm bách hóa} may thêm rồi.
Nhưng sau khi tha về một đống đồ hóa trang đủ mọi thể loại trên đời, ví tôi chỉ còn lại thành vải mà thôi.
Sau khi tới Anhel, tôi cũng sẽ đi lùng sục cho ra một cái tiệm như ở Malt. Vậy nên phải ghé Guild Thám Hiểm để nhận nhiệm vụ làm kiếm tiền mới được.
Kể ra thì ví tôi cũng đã suy dinh dưỡng từ lâu lắm rồi.
Nguyên nhân thì chẳng lạ gì nữa…
Có Hầu Tước hỗ trợ nên thật ra chuyện tiền nong cũng không đến nỗi nguy kịch lắm, nhưng bọn tôi đã chia ra mỗi người mỗi khoảng riêng để ăn xài.
Chắc giờ tôi là người nghèo nhất trong bọn rồi.
Nhưng nếu tôi biết cách xoay thì lại khác.
“Haruto-kun!”
Ô.
Tôi lại chìm vào dòng suy nghĩ miên man, thế là Rithina nổi khùng lên và nhìn chằm chằm tôi.
Em ấy nhìn lên, còn tôi thì phóng mắt nhìn xuống bộ ngực đồ sộ của ẻm.
Cái khe hở ở phần cổ áo miko nhìn gợi cảm vô cùng.Đây là một trong ba thánh vật của thần linh phải không?
Nếu vậy thì thần linh đúng là một kẻ hợm hĩnh.
Tôi sủa cái gì thế này?
“X-Xin lỗi…”
Không được.
Không hiểu sao dạo gần đây tôi không tài nào tập trung được.
Khi vừa sang thế giới này, tôi lập tức đụng mặt Lauriel, sau đó đến tay Asmodian, rồi sau đó nữa là con golem dưới mê cung Iris. Có lẽ vì thời đại này quá yên bình nên Dũng Giả không còn đất dụng võ nữa, mà có khi mất tích luôn rồi cũng không chừng.
Rồi tôi ráng tập trung tinh thần lại để dạy Rithina thủy thuật.
“Nghĩa là em vẫn chưa thể nắm được cách hình dung ra dòng nước à?”
“Không, có lẽ do khó quá nên…”
Tôi hỏi xong, em ấy lập tức bĩu môi và chán nản ra mặt.
“Tại vì… dù em thử nhúng tay xuống nước để cảm nhận, hình ảnh trong đầu em vẫn cứ mập mờ…”
Rithina chỉ vào một cái xô nước gần đó.
Em ấy chán nản vẫy vẫy nước bên trong.
Hừm, làm sao đây ta?
Bài thực hành thao túng nước thất bại rồi.
Tôi thì chưa dạy mấy người kia dùng thủy thuật.
Tôi định chờ đến khi mấy em ấy thuần thục hỏa thuật rồi sẽ dạy đến thủy thuật sau. Nếu đến tận khi đó mà Rithina vẫn chưa học được thủy thuật thì tội cho em ấy quá.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì ma thuật phụ thuộc rất nhiều vào khả năng thiên bẩm của người dùng.
Không hẳn là do Rithina không có năng khiếu dùng ma thuật. Chỉ là do ai cũng có một sở đoản nhất định mà thôi.
Chưa thể buông xuôi ở đây được.
Cách này không được thì dùng cách khác.
“Để coi…. ừm….”
“Sao vậy Haruto-kun?”
“Thì……..”
Nói gì bây giờ?
À đúng rồi…. hay thử dùng cách phạt nóng, bằng quăng ẻm xuống mương, xong dọa nếu không dùng được thủy thuật thì ẻm sẽ chết đuối coi sao….
Hồi trước, tay pháp sư hoàng gia nhận trách nhiệm huấn luyện tôi toàn chơi kiểu vậy không.
“Ừm, vậy thử nhảy xuống mương để tưởng tượng coi sao.”
Khi không lại dạy Rithina kiểu đó thì đúng là quá đáng thật.
Nhưng có khi lại hiệu quả cũng không chừng.
“Mương à… Em hiểu rồi. Coi bộ khó đây.”
“Anh biết chứ. Dù anh có thể đào cái mương giống như bồn tắm nhưng trời này mà nhảy xuống nước lạnh thì bị cảm như chơi đúng không?’
Rithina hiểu lời tôi.
Dù hôm nay trời nắng ấm nhưng nếu nhảy vào nước lạnh thì cũng không dễ chịu gì.
“Liệu… dùng nước nóng thay vào có được không?”
Nghĩ ngợi một lúc, Rithina đề xuất.
Nước nóng à?
À ra vậy… nước nóng nhỉ. Nãy giờ tôi không nghĩ tới luôn.
Nhưng nếu vậy thì phải biết cách thao túng nước nóng chứ không phải nước bình thường.
Hửm? Là sao ta? Cách thao túng nước với nước nóng có giống nhau không?
Ôi thôi kệ.
Cứ thử trước rồi tính tiếp.
“Nghe được đó. Vậy tụi mình thử dùng nước nóng thay nước lạnh coi sao.”
Nước thì tôi tạo nhiều lần rồi, nhưng nước nóng thì chưa lần nào cả.
Nếu muốn có nước nóng thì tôi sẽ dùng hỏa thuật để đun nước lạnh lên.
Nếu tôi có khả năng tạo trực tiếp nước nóng thì mấy lúc xây nhà tắm sẽ đỡ tốn công hơn nhiều.
Phải bí mật luyện tập mới được.
“Vậy để tối nay luôn được không? Giờ mà làm bồn tắm thì cực cho anh quá.”
Lời Rithina nói bỗng trở thành động lực cho tôi.
Giờ nghĩ lại mới nhớ, nếu làm bồn tắm thì tối nay sẽ là lần đầu tiên tôi được tắm với Celes.
Chắc không có chuyện họ đá tôi ra ngoài đâu hả? Hông đâu ha?
——————————–
Tầm chiều mai là chúng tôi sẽ tới Angel.
Trên đường đi, khi đụng mấy con quái vật lang thang trên đồng, Sharon với Rithina xử luôn.
Rithina thì có thể thuật, Sharon thì có kiếm thuật, vậy nên tôi chỉ cần ngồi nhìn mà thôi. Coi bộ họ đã tiến bộ lên nhiều rồi.
Những động tác của Sharon thuần thục như sư phụ của ẻm vậy.
Và nhờ có ma thuật cường hóa toàn thân, nhìn vào người ta sẽ tưởng Rithina còn mạnh hơn cả Sharon nữa.
Đúng như tôi đoán, không phải do thiếu tiềm năng nên Rithina không học được thủy thuật rồi.
Nếu tìm hiểu kỹ hơn tí nữa, có khi tôi tìm được cách giúp em ấy học ma thuật cũng không chừng.
Màn đêm buông xuống.
Trong lúc mọi người bận bịu chuẩn bị đồ ăn tối, tôi đi xây bồn tắm.
Tôi bơm nước vào như thường lệ, nhưng lần này thì phần rìa của cái bồn tắm có hơi khác. Vì lần này tôi còn tạo thêm ghế để ngồi.
Chẳng những vậy, tôi còn thiết kế cho mấy cái ghế uốn lượn theo đường cong cơ thể người để ngồi cho thoải mái nữa. Thấy tôi chu toàn ghê chưa?
Dạo gần đây, tôi rất thích làm mấy việc này.
Liệu tôi có thể dùng ma thuật để thiết kế kiểu dáng cho cái bồn tắm luôn không ta?
Ma thuật khá là phức tạp.
Phải bàn với Celes xem có làm được hay không đã.
Cơ mà… tôi thành thợ xây bồn tắm chưa ta?
……….lát sau, cái bồn tắm hoàn thành.
“Xong chưa Haruto-kun? Có mệt lắm không anh?”
Khi tôi đưa tay xuống thử coi nước nóng lạnh ra sao, Rithina từ đằng sau hỏi tới.
“Xong rồi, nước cũng vừa đủ nóng nữa.”
Tôi quay lại nhìn thì thấy em ấy đang quấn người trong một cái khăn tắm và ló đầu ra nhìn.
Chắc ẻm ăn vậy để chuẩn bị tập ma thuật với tôi đây mà.
Bên dưới cái khăn tắm, hai quả đồi căng mọng đội lên.
Nhưng lần này thì tôi tập tức lấy lại thần trí.
“Rithina-sama… Người quấn cái khăn tắm làm chi vậy?”
“Hể?!”
Nghe câu hỏi trên trời rớt xuống của tôi, em ấy lúng túng.
Vì sắp vào bồn tắm nên tất nhiên phải quấn khăn tắm rồi.
Biết vậy nhưng tôi vẫn cứ ghẹo.
“Rithina-sama, chúng ta chuẩn bị luyện tập ma thuật chứ không phải đi tắm. Người phải mặc trang phục miko mới đúng chứ.”
“Hể? Trang phục miko á? Ơ…. V-vâng…. ạ?”
Nghe tôi nhấn mạnh bằng một giọng điệu lễ nghĩa, Rithina bối rối đồng ý.
“Ơ…. V-Vậy em đi thay đồ đây. Chờ em xíu.”
“Ừ.”
Em ấy ngoan ngoãn nghe lời tôi và phóng vào trong Kurato.
Tôi sẽ cởi đồ ra chờ sẵn.
Vài phút sau, Rithina vận theo bộ đồ miko bước vào bồn tắm.
“Xin lỗi đã bắt anh chờ…. ơ hay! Sao anh cởi đồ ra rồi?!”
Giữa lúc ánh hoàng hôn hấp hối sau lưng, khi thấy tôi đã cởi sạch đồ, cô nàng kêu lên.
Hình như tôi chưa vận hết nội công thì phải.
“Vậy trước tiên hãy ngân người dưới nước nóng đã.”
“V-Vâng. Nhờ anh giúp.”
Tôi bỏ ngoài tai câu tsukkomi của em ấy rồi bắt đầu bài tập luôn.
Rithina quỳ xuống cái chỗ tôi chuẩn bị sẵn rồi dội nước trong xô lên đầu.
Ôi…. tuyệt vời!
Nước làm bộ trang phục miko dính sát vào cơ thể em ấy, từng đường cong cứ lần lượt hiện ra.
Mấy phần màu đỏ thì không nói, còn mấy phần màu trắng thì khi bị ướt, chúng trở nên trong suốt và hiện rõ làn da bên dưới ra.
Chẳng những vậy, hình dáng hai quả đào của ẻm còn hiện ra rất rõ ràng nữa.
Móaáá ơi… cái quỷ gì thế này?
Bây chừ mần răng?
Vẻ gợi cảm hiện tại còn khủng khiếp hơn cả lúc ẻm khỏa thân nữa.
Phải kêu tất cả mọi người làm theo cái trò này luôn mới được.
Nhưng giờ cứ thưởng thức cơ thể Rithina đã….
Mà khoan, hai đứa vào đây làm cái gì ấy nhỉ?
“Tắm nước nước nóng rồi nhưng em vẫn không hình dung được gì hết. Cho em ngâm mình vào bồn tắm luôn được không?”
Em ấy quay lại hỏi.
À đúng rồi, để tập thủy thuật.
“Đ-Được. Trời cũng dần lạnh rồi nên cứ vào đi.”
Hai chúng tôi cùng ngâm mình trong bồn tắm.
Tất nhiên tôi cũng đã cởi cái quần sóc ra luôn rồi.
“Giờ hãy dung hòa cùng nước nóng đi. Hãy tưởng tượng rằng mình cơ thể em đang kết hợp với nước ấy.”
“Vâng. Hòa cùng… nước nóng…”
Nghe theo lời tôi, Rithina thả người trôi bồng bền trong bồn tắm rồi nhắm mắt lại và lầm bầm.
Vì Rithina vẫn còn mặc bộ đồ miko nên tôi liền ngồi xuống cái ghế để không chìm và đỡ lưng cho em ấy.
Sau khi bắt đầu tập trung tối đa, em ấy im lặng hoàn toàn.
Giờ chỉ còn mỗi gương mặt em ấy là đang nổi trên mặt nước… à không phải…
Ngoài mặt ra còn có hai hòn đảo nhô lên nữa.
Vãi thặc.
Cặp vếu của ẻm đang nổi bồng bềnh trên nước nóng kìa.
Mà không phải, tại tôi đang đỡ cả người em ấy thôi.
Nhưng mà nhìn sướng vãi.
Và vì em ấy không khỏa thân nên nhìn lại càng dâm hơn.
Tôi muốn sờ vào cái núm quá.
MUỐN QUÁ ĐI THÔI!!!
Không, không được.
Giờ đang tập ma thuật.
Làm vậy thì thành gương xấu cho mọi người mất.
Tôi nhớ lại mục đích hai đứa vào đây thêm lần nữa.
Dù tự nhủ vậy nhưng sao tôi thấy không có tí sức thuyết phục nào cả.
Nhưng tôi vẫn phải chịu đựng.
Phải kiên nhẫn chịu đựng để không làm Rithina phân tâm.
“Ơ… Haruto-kun, chuyện là….. lưng em………”
Trong lúc tôi tập trung, giữ cho tâm mình tịnh như nước, Rithina mở mắt ra, mặt đỏ như gấc và bồn chồn nói.
Vãi, thằng em tôi thì không tịnh tâm được.
Thằng con hoang này không biết chịu đựng là gì cả.
À không, phải gọi là nó hơi bị năng động mới đúng chứ hả? Giỡn thôi.
“Thiệt tình à… ‘nó’ cứ thúc vào lưng vậy làm sao em tập trung được? Nhưng thôi, em cũng hiểu vì sao lại thành ra vậy mà.”
“Anh… xin lỗi.”
Rithina càu nhàu. Tôi liền quỳ gối và khẽ xin lỗi.
“Vậy làm cho thằng nhóc của anh bình tĩnh lại trước nha?”
Rithina cũng khẽ tiến về phía tôi.
Rồi bắt đầu trị tội thằng nhóc hư đốn.
Rốt cuốc là... Rithina chả tiến bộ được miếng nào luôn.
Cho anh xin lỗi nha @@