==Chương 136: Cựu anh hùng – giành điều khiển tầng 3==
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi tiến lên tầng kế nhưng không thấy tên cướp nào tấn công.
Bởi vì đòn tấn công trước đó của tôi, chúng không bò lăn lê trên sàn quằn quại đau khổ thì cũng không cục cựa gì hết.
Theo Tìm Kiếm, có vài phòng nhỏ và một hội trường lớn ở tầng này.
Lượng tên cướp đang quần tụ ở hội trường thì xấp xỉ hàng chục hay cỡ đó. Tất cả số còn lại là ở đó đấy hả?
Thực tế còn một tên tại phòng cuối ở tầng cao hơn, nhưng do nó được bảo vệ khỏi Tìm Kiếm, tôi không có ý tưởng là có quái quỷ gì ở bên trong.
Hơi lo là vậy, nhưng hãy giải quyết tầng này trước cái đã.
“Hai em đợi ở đây.”
“Anh sẽ đi vào à?”
“Ừ. Hình như có một số con tin trong số chúng.”
Trước cửa hội trường, tôi ban lệnh cho 2 em gái đứng chờ và Mina ứng tiếng.
Cho tới giờ, tôi dùng chiến thuật hỏa cầu để vùi dập bọn cướp nếu chúng lẩn trốn trong phòng. Nhưng mà, lần này nơi đó có con tin trong đó nên tôi không thể dùng cách tương tự.
“Em hiểu rồi…dù cho vậy, anh vẫn ghê gớm thật. Không ngờ, không cần vào bên trong vậy mà anh vẫn có thể biết có gì bên trong dễ dàng như vậy.”
Rithina nói ấn tượng của em ấy.
Umu. Công của Tìm Kiếm đó mà.
Ma thuật Tìm Kiếm này được ban cho tôi hồi lần đầu tôi được triệu hoán làm anh hùng.
Tôi hầu hết có thể chiến đấu được một cách độc lập ra sao đều phụ thuộc vào Tìm Kiếm có xuất thần hay không đó.
Phải, tôi sẽ không tiến được xa mà không có phép Tìm Kiếm này.
Nhưng lần này, thực sự không rõ ràng lắm vì tôi phải di chuyển loanh quanh liên tục.
Dù tôi có năng lực dùng nó như hiện nay, nhưng về cơ bản tôi phải ở y nguyên một chỗ để dùng. Suy cho cùng nó là ma thuật đòi hỏi tôi cần tập trung tâm trí cơ mà.
Ờ, tôi không có ngu mà cho xem yếu điểm như thế, nên hãy tiếp tục vờ vịch đi thôi.
Tôi mở cánh cửa hội trường.
Hiện rõ là bọn cướp đánh giá có phục kích cũng vô dụng, nên chúng tập hợp ở chính giữa hội trường.
Bên trong hội trường khoảng lớn hơn cửa hàng tiện lợi một chút, với sàn phòng lót đầy thảm đỏ. Đồ nội thất đã được gom chất đống ở cuối phía sau phòng. Còn có một số chậu thực vật, nhưng chúng chết khô chết ráo trọi rồi.
Dường như bọn cướp thậm chí chả thèm quan tâm việc bảo trì nơi ở của chùng. Ủa mà, dù sao cũng không liên quan tới tôi.
“Chống cự là bụng bự, tụi mày sẽ không bị đau bụng nếu bỏ vũ khí ngay bây giờ.”
Tôi ra lời cảnh cáo bọn cướp.
Mà tôi không tưởng chúng sẽ nghe cảnh báo của tôi làm gì.
Tôi liếc mắt vào góc phòng. Đó là chỗ tôi ban đầu tính bắn hỏa cầu vào, nhưng tôi không thể vì tôi nhận ra có một nàng hầu ở trên vai bọn cướp.
“Mày giỡn mặt tụi tao à? Bộ mày tưởng mày ngon rồi thích làm gì thì làm à?”
Ơ hay, nào có ai đùa giỡn ở đây? Bọn bây mới là người tự làm điều bọn bây thích mới đúng.
Bọn cướp mà tôi đánh nhau trong những ngày làm anh hùng cũng y hệt thế này.
“Nếu mày không muốn chết, mau mau bỏ vũ khí đi!”
Đang đứng ở trung tâm đám cướp, cái tên mà la hét với tôi đó, có lẽ là trùm băng cướp.
Kinh ngạc thật chứ!
Bọn cướp ở đây thật sự nói y chang bọn cướp mà tôi nhớ.
Nhưng thế thì, có được không đó?
Không có nhiều khoảng cách giữa tôi và lũ cướp, nên tôi có thể tiếp cận trong một hơi thở, cơ mà tôi không chắc đảm bảo an toàn cho nàng hầu nếu mà tôi làm vậy.
Mina có thể dễ dàng chữa những vết thương vặt, nhưng tôi muốn làm nhiệm vụ này một cách mỹ mãn không tỳ vết, do vậy tôi không thể mất công để dân thường bị thương trong tiến trình.
Kể cả việc tôi dùng Khí Đạn, cũng sẽ khó để hạ gục bọn cướp từng tên một mà không gây nguy hiểm cho con tin khi mà cô nàng bị chọc sườn bởi kiếm từ bốn phía thế kia.
“Ê! Mày sao thế? Còn không mau mau đầu hàng đi!”
Một tên cướp la to.
Nếu tôi vứt vũ khí, há chẳng phải đồng nghĩa bọn mày sẽ giết con tin sao?
Thậm chí dù chúng thả con tin, thành phố vẫn sẽ không có bình yên.
Quả nhiên, thay vì mạo hiểm với viễn cảnh lớn hơn, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đặt con tin vào vòng nguy hiểm.
À thì, tôi chỉ cần nghĩ một ít cách vào khi đó thôi mà nhỉ.
“Được rồi.”
Đáp lại xong, tôi để kiếm xuống đất và đá nó hướng về bọn cướp.
Thanh kiếm trượt trên thảm và dừng ở ngay trước mặt tên cướp hàng đầu.
Khoảng cách ngon ăn à.
“Phù…”
Tên cướp cười khi thấy màn này.
“Sau khi đi xa tới chừng này, thật là nhục.”
Tên cướp cố gắng khiêu khích tôi khi hắn đạp lên thanh kiếm, đoạn hắn nhặt và vụt nó quanh bằng cánh tay thô kệch của hắn.
Cha chả, thằng này ngon!?
Sao mày dám giẫm lên thanh kiếm mà Kagura đã kì công trui rèn hả.
Không thể tha thứ.
Tao nhớ mặt mày rồi đó.
Rửa cổ đợi tao báo thù đi.
“Không phản kháng sao? Nếu vậy, hai đứa con gái đằng sau mày…tao sẽ tha chết cho mày nếu mày đổi lấy chúng.”
Tha chết cho tôi ấy hả?
Dĩ nhiên hắn sẽ nói thế, nhưng có là thằng ngu tôi mới làm theo lời hắn.
Tưởng tượng hệ quả nếu tôi mà làm vậy, tôi thiệt sự nên tặng cho tên khốn này một ca điều trị đặc sắc.
*Dzuuaa!*
Thứ gì đó một đường đến thẳng tới tôi, nhắm vào cổ họng tôi.
Nhưng mà, tôi tài tình ngửa người để né cú đó.
*Nuaa?”
Rõ ràng tên cướp thọc cây giáo của hắn vào tôi, dùng hết sức vào đòn công kích ấy.
Thôi, đã hết thời gian chơi vòng vo rồi.
Nãy giờ tôi vờ vịt để mua thời gian thôi bạn biết không?
“Thằng khốn!? Mày không phải đã đầu hàng ròi sao!? Nếu mày làm thêm trò đùa nào nữa, tao sẽ tiễn con nhỏ này về chầu ông bà.”
Tên cướp có khuôn mặt xấu xí, dậm chân đồm độp trên sàn. Hắn xem ra khá mạnh. Sau đó, hắn chỉ đạo cho những tên cướp khác.
“Lỗi ở tôi, lỗi ở tôi. Tôi phải bị đánh trúng sao? Làm lại nhé, lần này tôi sẽ không né nữa…à à, thôi quên đi.”
“EH?”
Rõ ràng tên cướp vừa nãy nhắm tới cổ tôi và đang kì vọng tôi không đánh trả. Nhưng bất kể là trường hợp nào, màn lộn xộn đã đủ giúp tôi thời gian.
“Ca—cái gì thế này!?”
Tên cướp đang ôm nàng hầu ở đằng sau đột nhiên giật giọng. Nó đến từ bốn tên canh gác con tin. Tôi đã niệm chú Trói Đất-Thổ Phược để phong tỏa cử động tay chân của chúng.
Thao khống đất từ những chậu hoa, như vậy đó…tôi lái chúng tới tấn công lén lút từ đằng sau.
“Aaah?”
Không biết chuyện mô tê gì xảy ra, tên trùm cướp ngoái nhìn lại phía sau. Những tên cướp khác ở phía sau bị xao lãng,
Fuhn.
“Mày!”
Tôi đã ở ngay trước mặt tên cướp, dộng nắm đấm của tôi vào mặt tên cướp đã đạp lên kiếm của Kagura.
Gugya, tên cướp ngã chỏng gọng với tiếng động lớn.
Ứng tiếng kêu đó, những tên cướp trước đó bị đánh lạc hướng bởi chuyện đằng sau quay trở lại ngó xem đằng trước.
Chúng không biết ứng phó rõ ràng với tình huống chuyển biến đột ngột. Xét cho cùng, chúng là lũ cướp không đào tạo bài bản mà.
Nhưng mà, thực sự vẫn có một số thằng đủ nhanh trí lập tức bắt lại con tin.
Bất quá, không như hoàn cảnh trước đó khi mà kiếm đã kê sẵn quanh con tin, lần này sẽ mất thời gian để làm nha mấy em.
Vị trí của tôi hơi xa, nhưng tôi rút chạy tới nàng hầu bất chấp, trong lúc hạ gục bọn cướp trên đường chạy.
Tôi đến nàng thị nữ nhanh hơn đám cướp mà muốn bắt lại con tin, sau đó ôm eo ếch nàng hầu, tôi sút bốn tên bị kiềm chế bằng Thổ Phược và thế là tôi đảm bảo được an toàn cho con tin.
Đúng y như kế hoạch!
Tôi bây giờ có lẽ như Anh hùng chói lòa!
Dạo thời gian này, tôi gần như quên mất đi, nhưng khi tôi nghiêm túc giúp người thế này, tôi cảm giác mình như trở lại thời gian tôi làm một anh hùng cứu khổ cứu nạn.
“Ổn cả rồi nàng ơi.”
*Nháy mắt*
Trưng ra nụ cười anh hùng sáng chói của mình, tôi trấn an nàng hầu.
Phải lòng tôi đi! Cô nàng thị nữ này nhất quyết sẽ phải lòng tôi với thế này!
…hoặc là tôi chỉ mơ mộng thế. Tôi không có ý tưởng gì về chuyện đã xảy ra với cô nàng, nhưng phần đen đã biến mắt trong mắt nàng hầu. Miệng cô ấy động đậy làm như là muốn nói gì, nhưng thay vào đó, thứ đi ra là cô nàng ói mửa.
Un~ ít nhất cô nàng không chịu vết thương nào, và cũng không có bầm dập. Yup.
À phải. Tôi đặt nàng hầu xuống, giấu cô đằng sau tôi.
Trong lúc tôi làm thế, bọn cướp có vẻ đã ngộ ra tình hình. Một số giơ kiếm và tới chỗ tôi, trong khi số khác cho rằng là vô nghĩa để chống trả lại và chọn kế thứ 36, tẩu vi thượng sách.
Chúng tản mác như lũ nhện con.
Sau đó, chỉ mất vài phút để tôi giành thế kiểm soát hội trường ấy.
Hai tên cố gắng trốn khỏi hội trường nhưng nhanh chóng được chăm sóc bởi Rithina và Mina, người đang đợi bên ngoài.
Vì tôi đã đào tạo cho em ấy chung với Sharon và Rithina, hầu như không có khắc chần chừ nào trong hành động của Mina.
Nó giống như lúc em ấy đụng với Gorotsuki, Mina rất giỏi mọi mặt. Có điều gì mà cô gái này không thể làm không?
“Anh tài thật khi có thể dùng ma thuật thầm lặng như thế.”
Rithina tới tịch thu khí giới của bốn tên cướp đã bị khống chế bởi Thổ Phược.
“Cộng với cái đó, em thấy kinh sợ với cách anh di chuyển. Em chỉ biết anh tạo phép và lao vào để cứu con tin, nhưng chớp mắt một cái, anh đã bảo an cho cô ấy. Em thậm chí không có xíu hình dùng nào về chuyện đã diễn ra.”
Rithina chăm chú nhìn tôi với vẻ mặt hơi thích thú.
Noooooo. Anh lạy em. Đừng nhìn anh bằng ánh mắt khiêu gợi đó.
“Tại vì anh là một cựu anh hùng mà.”
“À…đúng rồi nhỉ.”
Sau khi chúng tôi giam cầm hết bọn cướp, tôi giơ ngón cái khen Rithina.
Nhưng mà phản ứng của Rithina không tốt.
Bộ thực tế tôi là một cựu anh hùng thực sự có nhiều vấn đề sao?
À, tôi cho là hành động lớn tiếng hơn là lời nói nhỉ.
Nhưng ngón cái của tôi đã không đạt được dụng ý của nó.
Gununu…
Tôi xin thề rằng tôi chưa từng làm nó trước đây, chỉ là tôi nghĩ mình có thể kiếm chút cháo bằng nó.
Tôi thề mình sẽ không bao giờ làm lại. Bạn có nghĩ tôi sẽ tin dạng thề thốt như thế không nhỉ?
Dù sao, vẫn còn tầng cuối cùng.
Tôi bảo Rithina và Mina dẫn con tin đã cứu được quay xuống tầng trệt.
“Anh muốn đi lên à?”
“Anh sẽ đi một mình. Nó không rộng nên anh có thể tự mình làm việc này. Anh cần hai em đi trợ giúp các hiệp sĩ, Nếu họ dư thừa nhân lực, báo cho họ biết có những tên cướp bị giam giữ ở đây.”
Tôi đưa một chút chỉ dẫn để xoa dịu Mina, người nhìn tôi một cách âu lo.
“Em hiểu rồi.”
Hai người họ dường như không thật lòng đồng ý với lệnh của tôi, nhưng họ dẫn nàng hầu xuống cầu thang sau đó.
Được rồi, trước hết hãy xác định tình hình bằng Tìm Kiếm. Không có nơi để nấp trong hội trường này. Tôi không cần lo lắng về phục kích bất ngờ.
…Tốt, tầng cuối nào.
Tôi đi thẳng lên cầu thang,
Tôi chỉ cảm nhận được bóng tối ở trước mặt mình mặc dù đã xài phép.
Vì tôi không thể thấy bên trong, tôi cố gắng nghe lén thông qua sàn nhưng vẫn không được gì.
Có lẽ tất cả bọn ăn cướp đã xuất hiện hết, và đây chỉ là một căn phòng trống.
Tôi cẩn trọng xoay nắm cửa và mở cửa.
Tôi bị cám dỗ bởi việc dẹp đường bằng hỏa cầu, nhưng có một xác suất một bên thứ ba nào đó bị dính vào vụ nổ. Có quá nhiều nỗi lo khi chúng ta dự tính giữ mọi người an toàn.
Giyuuu, cánh cửa mở trong một tiếng động lớn.
Ối chao! Nếu là Mina, sẽ không hề có tiếng động nào giống cái tôi vừa làm. Ơ mà, tôi đoán nó là thứ chắc duy chỉ mình Mina làm được thôi. Cách mở cửa không tiếng ấy.
…chẳng biết sao nàng ấy làm được nhỉ?
Ngay cả đó là Mina, vẫn đáng sợ nếu ai đó có thể mở cửa phòng bạn một cách vô thanh vô tức.
Errr, giờ đâu phải nghĩ tới chuyện đó.
Tập trung, tập trung.
Khi cánh cửa mở ra trọn vẹn, tôi thấy ba người bên trong phòng.
À không, tôi có thể tính họ là ‘người’ à?
Người đầu là một nữ nhân với mắt xanh dương rực lửa sở hữu mái tóc màu đỏ dài không hề che đậy cặp sừng trên đầu cô ấy.
Tôi có thể nói ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô ấy là một ma tộc. Một ma tộc làm gì ở đây thế? Tôi thấy không yên rồi đó nha.
Người khác là một gã người hiệp sĩ mặc áo giáp đen che toàn thân, phủ cả mặt mũi.Thật khó nói đây là nam hay nữ nhưng người này hẳn nhiên là cao.
Và người cuối cùng, eto, gã này dạng kiểu ông già có râu, có khí chất hệt như đám ăn cướp bên ngoài. Nhưng mà, gã cuối cùng này đã bị cắt cổ họng với trái tim bị nát bấy. Nhiều khả năng đi ngắm gà rồi.
Mùi tanh của máu lan ra hành lang khi cửa mở.
Tôi không thấy sát ý nào, nhưng tôi cũng không thấy sự an toàn.
Đúng hơn nữa, đám này là ai?
Trừ bỏ ông chú giống-cướp đã ngỏm, hai người còn lại xem ra không giống dân ăn cướp.
Trong lúc tôi nghĩ ngợi có nên đi bước đầu không, người áo giáp đã nói đầu tiên.
“Xin chào, Amagi Haruto. Ta là một trong Tứ đại Thiên Vương của quân đoàn ma vương. Ta tên Baurova.”
Ehhhhhhh?
Hắn vừa nói là Tứ Đại Thiên Vương của quân đội Ma vương đấy à?