==Chương 135: Cựu Anh Hùng・Tiến vào lãnh địa==
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tatatata….
3 bóng người chạy xuyên qua các tuyến phố thành Aria dưới vỏ bọc của hoàng hôn.
Thành phố được xây dựng dọc núi. Chúng tôi hiện tại ở chân núi, mà có hơi chút dịch lên cao hơn so với phần còn lại của thành trì.
Mặc dù không có nhiều tên cướp ở quanh đây, tôi thực sự thích được hành quân không bị quấy nhiễu như thế này.
Nhưng một khi vô bên trong, tôi có một cảm giác chúng tôi sẽ gặp rất nhiều tên cướp.
[___]
Cách xa tòa thị chính một quãng, tôi ngừng lại và ra hiệu Rithina với Mina ngừng lại luôn.
“Sao vậy anh?”
Rithina thì thào hỏi.
Tôi lập tức dựng Vùng Im Lặng, để mà giọng nói của chúng tôi không phát lớn tiếng dù nói to cỡ nào, sau đó tôi nói giọng bình thường.
“Có hai tên gác ở cổng.”
Tôi chỉ hướng cổng bằng cách hất cằm.
Rithina và Mina cũng xác minh tình hình và chờ ở bên tôi.
Tôi định quan sát thói quen của bọn cướp trước.
Là ăn cướp mà chúng thảnh thơi ở kia gớm.
Thật sự bởi vì chúng không có gì để lo hay còn có nguyên nhân khác?
Phải chăng hai tên này không có đủ năng lực.
Hai tên canh gác tựa người vào tường và ngồi xuống, nhìn chúng lờ đờ như thế khiến chúng tôi cảm giác chỉ tổ phí thời gian ở đây.
“Chúng ta làm gì đây anh?”
“Ờ, để đó cho anh.”
Tôi mỉm cười với câu hỏi của Rithina.
Nihihil. Đúng không? À không, không phải cái đó.
Dù sao, hãy kiểm tra giờ trên đồng hồ đeo tay trước.
Đã được 15 phút từ khi chúng tôi hành sự.
Những hiệp sĩ đã hành động theo kế hoạch cả rồi chứ?
Đây sẽ là thời điểm tuyệt hảo.
Gọi ma thuật tưởng tượng, tôi thử thăm dò nội khu của tòa thị chính thành phố bằng Tìm Kiếm.
Có hơn ba gã đàn ông ở đằng sau cửa trước.
Chúng cũng đang lười nhác như mong đợi từ những tên canh gác.
Lỡ chẳng may có điều xui rủi xảy ra, thì tôi chỉ còn biết hối hận về bản thân thôi.
Thôi, hãy hun khói cho bọn cướp ra khỏi ổ của chúng nào.
Chắc hẳn có những người làm ở bên trong bị ép buộc làm việc tiếp. Dù họ không phải ăn cướp, tôi cũng đành phải đánh gục họ luôn vậy.
Miễn là họ không ngỏm ngay tức thì, tôi có thể chữa họ lành lặn bằng ma thuật.
Sao nào, tụi bây đang tập trung chỗ na…nnn?
Vừa khi tôi dùng ma thuật để khám phá khu bên trong, tôi chợt thấy gì đó sai sai.
Tầng thượng của tòa thị chính thành phố kì lạ hệt như cách mà mấy tên trùm hầu hết trú ngụ ở phần sâu nhất của một mê cung trong những trò chơi.
À đâu, ý tôi, nó khác lạ. Vì dòng ma thuật bị quấy nhiễu khi tôi cố do thám ở chỗ đó, do vậy tôi không có ý tưởng bên trong có cái gì.
Mới đầu tôi đã không nhận ra, nhưng tôi nhận ra được khi tôi do thám khu vực ngay bên dưới nó.
Như thế là sao?
Thôi đi, chỗ đó vốn dĩ là chỗ lãnh chúa thành phố ở nên chắc có loại cơ quan cơ chế nào đấy cản trở ma thuật đặng mà đảm bảo sự an toàn của họ.
Lo lắng là vậy, song tôi chỉ việc đi tới đó và thấy trực tiếp là được mà.
Giờ thì, bắt đầu ngay đây.
Tôi phát pháo bằng ma thuật hỏa cầu.
Ma thuật hỏa cầu vô niệm mà tôi tung ra đi đến giữa hai tên lính gác, thẳng tới hướng lối vào bên trong toà nhà.
Trong lúc hai tên canh gác bị xao lãng bởi hỏa cầu bay vụt qua chúng, nó đã bay thẳng tới cửa trước.
Yoshi, banh xác nào.
Hỏa cầu đập cửa, gây ra một vụ nổ ầm ĩ và phô trương ở cửa trước tòa thị chính.
Để kết hợp, tôi đã phóng phép đó.
Đất buộc—Bind.
Dây leo mọc lên từ dưới và phong tỏa chúng. Chúng quá bất ngờ để phá ra.
Tôi chắc chắn đã bịt miệng chúng luôn.
“Uwam, hay quá hà.”
Rithina thốt lên lời khen tặng khi nàng chứng kiến hành động của tôi.
Thấy anh giỏi không em?
Oái, không không, giờ cái đó đâu có quan trọng.
“Rithina, em đối phó gã ở bên kia.”
“V-vâng anh!”
Rithina đáp lại mệnh lệnh của tôi.
Tôi cùng Rithina xông tới hai tên lính gác bị kiềm chế. Tên đầu ăn nắm đấm của tôi, trong khi tên thứ hai bị chặt cổ bởi Rithina.
Hô, ấn tượng nha.
Hành động của Rithina thật thông minh.
Em ấy thật sự oai, đúng không?
Hai tên lính gác bất tỉnh vô thức mà không gây nhiều tiếng động. Chúng tôi liền tiến vào tòa nhà thông qua ngõ vào sau khi Mina nhập bọn.
Cửa vào đã bị thổi tung bởi quả cầu lửa và hai trong số bọn gác ở quanh cửa đang bò lồm cồm trong đống đổ nát.
“D-dừng lại!”
Tên cướp còn lại, người gặp may sống sót được sau vụ nổ, cố gắng tóm lấy chúng tôi. Nhưng ờ, cách đó không hiệu quả đâu.
Hắn ta đụng phải cú vung kiếm của tôi trước khi có thể làm gì khác.
Bình thường, cơ thể hắn sẽ chia thanh hai nửa, nhưng tôi đã kìm nén ma lực của mình.
“Guah!”
Áo giáp của tên cướp mặc tả tơi khi hắn bị đánh bay theo đòn tấn công. Hắn đâm sầm vô tường ở đằng sau hắn và sụm bà chè ngay tại chỗ.
Umu.
Thật là một điều chỉnh lực độ chính xác, tôi giỏi quá.
“Có chuyện gì đó!”
Ngoài lối vào, trên đại sảnh của tòa thị chính, bọn cướp nghe tiếng vụ nổ tức tốc tụ tập trong khi la lối.
Giống y như đòn tấn công cuối của mình, tôi áp chế ma lực và bắt đầu mở đường. Sóng xung kích từ những đường kiếm của tôi, quét dọn thêm nhiều tên cướp trên đường và để lại rác rưởi chung quanh.
Tòa thị chính chắc chắn hứng ít nhiều thiệt hại, nhưng tôi giả định nó vẫn còn nguyên khối kiện. Nói thực, tôi cóc quan tâm nếu như nó hoàn toàn sụp đổ đi chăng nữa.
Sau khi liên tục tấn công thêm nhiều đợt nữa, bọn cướp cuối cùng bỏ cuộc. Với tình hình nằm trong quyền kiểm soát của chúng tôi, tôi bắt đầu tự hỏi liệu chúng có sắp đặt phương án chống trả nào chưa.
Để đếm đầu người coi, ermr…một, hai, ba, má…mười chín, 19, hả?
Hiện tại, có 19 tên cướp nằm đo sàn trong sảnh của tòa thị chính thành phố. Một mẻ lưới khá ngon.
“Rithina, Mina. Tịch thu vũ khí của chúng. Một số có thể còn ý thức nên các em cẩn thận đó.”
“Được anh à.”
Nhận chỉ đạo của tôi, hai người bắt đầu làm việc.
Trong khi đó, tôi thi triển phép khác.
Trói Đất—Bind.
Tôi thao túng đất ở sân vườn và để chúng qua ngõ vào đã banh ta lông.
Đoạn tôi ràng buộc những tên cướp đã bại hòng làm chúng hết cử động được.
Làm đâu phải chắc đấy.
Nhìn qua bên ngoài, tôi thấy ánh sáng bắt đầu thắp xuyên suốt thành phố đang ngủ trước đó. Các hiệp sĩ dường như đã tiến vào an toàn.
“Được rồi, tiếp tục đi thôi.”
Tụi tôi có thể đi lên tầng đầu (một) thông qua sảnh trước, nhưng chúng tôi ở đây là để diệt quân cướp.
Khi tôi dùng Tìm Kiếm lần nữa, tôi phát giác vẫn còn nhiều người ở tầng trệt.
Hãy quét dọn tầng trệt trước tiên đã.
Tụi tôi đi thẳng tới những điểm phát hiện lần từng cái một.
Sau một ít lục soát, hóa ra họ là nhân công đang làm việc ở tòa thị chính, nên tôi chỉ dẫn họ di tản.
Theo tin mới nhận mà tôi nắm bắt được từ họ, họ chỉ được phép đi lên tầng một nếu có lệnh đặc biệt gọi lên.
Đây quả là trời độ cho tôi.
Nói cách khác, người đang ở tầng một và trên đó nữa toàn là bọn cướp không thôi.
Tuy nhiên, có một số người làm được gọi lên đó tối nay. Họ đi lên thẳng ở đó và chưa trở về mãi cho tới tận bây giờ.
Lý do là…thôi mặc kệ nó đi.
Một khi việc di tản kết thúc, tụi tôi đi lên lầu.
Cầu thang tiếp nối lên tầng hai, nhưng chúng tôi sẽ dọn dẹp từng tầng một.
À không, trước đó, có bọn đang nằm phục kích từ tầng hai. 5 tên.
Fuuha.
Vị trị của chúng không thể bị thấy nếu là bình thường, nhưng chúng không thể thoát khỏi Dò Tìm của tôi.
Mày hả mậy.
Tôi phóng một hỏa cầu từ tầng một lên đỉnh cầu thang, nơi bọn phục kích đang nấp.
Ma thuật nổ tung, gây ầm ĩ và thêm khói lửa.
Tôi đã chỉnh ma thuật sao cho lửa không lây lan nhiều, nhưng cái ấy có giới hạn thôi.
Tốt hơn nên dọn tầng một nhanh chóng trước khi lửa lan tràn.
Nhưng sau khi thấy tường phòng, tôi biết ngay lập tức là lửa sẽ không cháy dễ dàng tại vì tường làm bằng đá.
Dẫu sao thì, chúng tôi phải nhanh nhanh lên.
Tầng một là một dãy hàng lang dài với phòng san sát nhau ở hai bên.
Khi tôi bước qua gian bên, ma thuật bay tới từ đằng sau.
Vậy là có pháp sư trong bọn cướp nhỉ.
Nó có hơi chút khó để xử lý chúng trong hành làng dài này. Song nếu tôi né, hai cô gái đằng sau tôi sẽ lãnh đạn.
Vậy nên tôi chẳng có lựa chọn nào ngoài việc đỡ đánh ma thuật bằng kiếm của mình.
Lực phá hủy của ma pháp cốt yếu dựa trên ma lực của người thi phép.
Thanh kiếm mà Kagura-san đã rèn chế này có chứa đựng lượng lớn ma lực của tôi.
Vì thanh kiếm chứa đựng ma lực khổng lồ của một Cựu anh hùng, ma pháp của tên cướp chả là thứ gì sất.
Hơn nữa, hắn cần tạo ra phép nên tỷ lệ bắn chậm như rùa.
Chúng quây vòng tròn để phóng phép của chúng, nhưng tôi vẫn có thể nỗ lực ngăn cản được hết.
Vừa chắn cho Rithina cùng Mina, tôi vừa chậm rãi tiến qua hành lang.
Trong lúc làm vậy, biết rằng có tụi cướp ở trong những phòng mà tụi tôi đi ngang qua, tôi tiên hạ thủ vi cường thả hỏa cầu vô mỗi phòng.
Mặc dù tôi phải cẩn thận từ khi chắc có thể có nữ gia nhân được gọi lên ở bên trong phòng, nhưng cái đám cầm khí giới là bọn cướp mà không còn nghi ngờ gì.
Và rồi, lúc tôi như xe tank càn lầm lì vừa tiến vừa diệt bọn cướp xuất hiện hai cánh trái phải của tôi, một tên cướp xuất hiện với một nữ gia nhân bị bắt làm con tin.
“Mày là con cẩu được vương quốc phái tới sao, eh!? Tao cảnh cáo mày! Nếu mày không muốn đứa con gái này chết, vậy thì vứt vũ khí mà đầu hàng đi.”
Gã cướp đó nói quang quác ầm ĩ.
Hắn ngốc thiệt đó hả, bộ hắn không thấy tôi dùng ma thuật chiến đấu nãy giờ à? Bới móc vũ khí của tôi chả có nghĩa lý gì sất.
Sao cũng được đi.
Lờ đi lời cảnh báo của tên cướp, tôi dùng ma thuật.
Khí Đạn—Air Shot.
Một khối không khí nén đua thẳng tới tên cướp.
“Ora! Mày không phải người bạn chính nghĩa sao? Mày không thèm quan tâm tới sự an toàn của đứa con gái này à!”
Tên cướp sợ hãi. Tiêu biểu nhỡ. Nhưng xui cho em, tôi méo phải đồng minh chính nghĩa.
Vì Khí Đạn làm từ không khí nén, bị trúng phải là đau phải biết.
Tất nhiên, nếu tên cướp này giỏi về cảm ứng ma thuật, hắn sẽ có thể phát hiện hay né đỡ Khí Đạn của tôi.
Nhưng mà đời không như là mơ. Tên cướp không nhận ra phép của tôi.
Và rồi, khi hắn sắp ấn kiếm vào con tin nữ gia nhân, phép đánh trúng tay cầm kiếm của hắn.
“Guuoo!?”
Bởi cú giật thình lình, tên cướp buông cả hai kiếm và nữ gia nhân.
“Kuh!”
Nhưng hắn vẫn ráng chụp lấy con tin.
Cơ mà vô ích thôi em ơi.
Bởi tôi đã bắn phát Đạn Khí khác vào hắn.
Viên Đạn Khí trúng mặt hắn, làm hắn bật ngược ra sau.
Tôi rút gọn khoảng cách trong lúc đó, lướt qua cô nàng hầu, thẳng tới tên cướp đã té bật ngã.
Và…tôi tung cước vào trứng của hắn.
“Gyaaah!?”
Phen này hắn chuyển giới tính luôn.
Amen!
“C-cảm ơn anh nhiều lắm…”
Nàng gia nhân nói trong một điệu run rẩy.
Ừ hử. Thật là luôn luôn dễ chịu khi được con gái nói tiếng cảm ơn.
Rồi, cô gái bổ nhào về hướng Rithina.
Ê!
Anh giai này là người cứu cô đấy, ê ê?
À thôi đi, tôi chắc trong hoàn cảnh này, đi tìm người cùng giới có lẽ an tâm nhiều hơn.
Ngưng đùa được rồi, tôi lập tức chạy theo sau nàng gia nhân.
Tôi không thấy cô ấy mang vũ khí hoặc có sát ý.
Tôi cho mình lo lắng không đâu, nhưng luôn có một xác suất cô nàng là ăn cướp giả mạo.
Cô ấy ôm ghì Rithina bằng tay không và tôi vuột trễ một chút để phản ứng kịp điều đó.
Nhưng lo xa của tôi thì vô căn cứ. Cô ấy chỉ là một nàng hầu bình thường.
Sau việc đó, thêm vài tình huống giải cứu con tin nữa, trong lúc bắn hạ đám pháp sư cản đường, chúng tôi cuối cùng dọn sạch tầng một.
“Đó là hết tầng một phải không?”
Cứ tính số lượng không thì đúng là mệt mỏi, nhưng tôi nghĩ tôi đã phế ít nhất 50 thằng.
Tụi tôi cũng giải cứu 5 nàng hầu ở tầng này.
Có 100 tên cướp trong thành phố vậy mà giờ ở đây tụi tôi đã diệt 50 tên.
Nghĩ mà xem…chắc sẽ có một số lượng nhỏ cướp rải rác quanh quất trong thành phố.
Trong khi hộ tống những nàng hầu quay trở ra sảnh chính, Rithina nói với tôi.
“Em biết Haru-kun mạnh ve kêu nhưng không ngờ lại tới mức này.”
Eh? Sao em?
Eiii~
Rõ ràng, nàng ấy thật sự lo lắng ngay từ lúc đầu, nhưng cho tới giờ, không có hiểm nguy nào thậm chí tới gần hai người theo sau tôi là Rithina và Mina.
“Cái này có làm em phải lòng anh lần nữa không?
Phải rồi, tôi thử chọc ghẹo em ấy một chút.
“Eee?...thiệt sự là giờ…nhưng…có lẽ em đã rồi. Sau cùng, Haruto là một người đàn ông tuyệt vời mà.”
Kyuunn.
Rithina ngoe nguẩy ngón tay một chút xí hổ với lời trêu chọc của tôi.
Không, xin em làm ơn, cái đó kích thích quá nhiều.
Đây là tòa nhà bốn tầng cơ đấy.
Chờ chút cho xong đi em ơi.