======================================
Return of the Former Hero:Chương 125
======================================
==============================
Chương 125. Cựu anh hùng – Bất ngờ nha
==============================
“Xin chào”
Buổi trưa, Leon, Yunikram và Carolin tới.
Gương mặt lạnh như tiền của Leon đã được chữa lành bằng ma thuật hay gì ấy, quay lại thành thư sinh điển trai năm nào.
Hơn thế nữa, tôi nghi hoặc vì sao anh ta trông bảnh bao hơn cả thường lệ.
Tôi mời ba người vào trong phòng. Với bàn và ghế, cùng sofa và giường, chúng tôi lặng im ngồi xuống.
Căn phòng này tuy được coi là to nhưng với số lượng người này đã kéo tới giới hạn của nó.
Bất luận là thiếu thận trọng về phần của họ hay không, nhưng Leon ngồi kế bên Carolin.
Hai người đó…lẽ nào tối qua đã ình chéo chuyện rồi?
Tại vì đây là Leon, quan hệ của họ chắc không lao thẳng tới hôn sự như tôi với Aura, nhưng tôi cá rằng đã có một sự kiện thu ngắn khoảng cách giữa họ lại với nhau.
Theo lời hứa về [Người thắng có quyền hỏi], giờ tôi thực sự muốn dùng và hỏi xem coi có chuyện gì xảy ra hôm qua.
Ơi mà, hay là thôi vậy.
“Leon, Yunikram, Carolin. Có chuyện tôi muốn lên tiếng trước. Kể từ tối qua, tôi đã thành Aura Amagi.”
“..Ehhh?”
Phút giây sau khi mọi người an tọa yên ổn, như thể cho rằng không nói sẽ quên, Aura thình lình nã pháo.
Cái gì mà đột nhiên nhào lên dộng đầu người ta vậy hả.
Hơn nữa, lời giải trình của cô quá thiếu sức thuyết phục.
Nói cái kiểu cắc cớ như thế. Chắc chắn, Carolin sẽ nảy sinh ra vô vàn hiểu lầm bổ ngửa. Là điều có thể lý giải.
Nhóm Leon, không hiểu ý Aura nói là gì, trông hoang mang tợn.
Tôi định để mọi người an thần thêm một chút nữa mới lên tiếng. Nhưng mà, Aura có lẽ muốn tự mình nói nên tôi đành bó tay. Thật là cô nàng đáng yêu.
À đâu, không đúng vậy.
“À…ừm, vâng, đúng thế. Có nhiều cái đã xảy ra tối qua, tôi hiện với Aura… à không, ý tôi với tất cả mọi người ở đây…tôi quyết định…c-cưới họ.”
“..Eh?”
Tôi phụ thêm cho một lời giải thích.
Nhóm Leon trông còn không hiểu tôi nói gì làm vẻ mặt giống y như phản ứng họ có với lời tuyên bố của Aura.
Thành viên nhóm của họ ở qua đêm với tụi tôi và sáng hôm sau, cô ấy bỗng dưng nói kết hôn.
Tôi đem sự tình tối hôm qua một lần làm cho rõ.
6 thành viên harem của tôi mười phần bình tĩnh ngồi nghe, mà Aura và Kagura thì lại tỏ ra xấu hổ.
“L-là vậy sao. Đột nhiên anh tăng thêm số lượng, nên em có chút thất thố…”
Rõ ràng là vậy rồi. Tuy nhiên Carolin dường như đón nhận đó là tin tốt và chúc mừng Aura.
“D, dù sao, Aura-san. Chúc mừng nha. Mình thấy ghen quá đi.”
“Cảm ơn Carolin!.. Nn? Ghen tỵ, đừng bảo tôi…lẽ nào cậu cũng có cảm xúc với Amagi-dono nữa?”
“Fue~ K-nào đâu có! Không hề có chuyện vậy đâu!”
“Sao cơ? Amagi-dono là một nam nhân bao dung rộng lượng. Mình chắc chắn anh ấy sẽ dễ dàng nhận cậu nếu cậu ngỏ lời.”
“K-Đâu có phải chuyện là như vậy!”
Cái cô nàng hiệp sĩ này ăn nói cái quỉ gì thế?
Điều đó chỉ đem đến hiểu lầm thôi hiểu chửa.
Carolin dường như ghen với hôn sự của tụi tôi.
Hơn nữa, ông xã ao ước của cổ là vị anh hùng đang ngồi kế bên kia kìa.
…Đợi đã. Cái này há chẳng phải xảy ra y hệt với Aura và Kagura à?
Mọi cái chỉ là tôi giả định, nhưng hổng lẽ Carolin là khuyển nữ à?...Ôi mẹ cha ơi. (Eng note: cô nàng chó là kiểu con gái đợi chàng trai ngỏ lời trước)
Tôi chợt cảm thấy sợ hãi với giả định rằng Carolin đã thích tôi hơn Leon.
“…”
Trừ vụ đó ra, trong khi thưởng thực không khí hài hước giữa hai cô này, tôi thấy rằng Leon và Yunikram đang cười khổ.
Muu.
Quả nhiên trong đội ngũ anh hùng mà có một thành viên có mối quan hệ như vậy là không thể chấp nhận được sao?
Biết vậy thì tôi sẽ không bao giờ nói ra.
Một khắc sau khi tôi nghĩ vậy, Leon và Yunikram chúc mừng Aura luôn.
Ơ…hả…?
Sau đó, mọi thứ quay trở lại quĩ đạo. Chúng tôi nói về giải đấu và dùng bữa trưa cùng nhau.
Tôi dự tính đi tới đâu đó để ăn với cả bầy đàn thê thiếp cùng cả bọn Leon. Nhưng mà dường như mọi chuyện sẽ thành ra phiền toái nếu top 4 của đại hội võ thuật bu vào một chỗ nên thành thử tôi gọi thức ăn mang lên.
Sau đó, tôi được Leon kêu nên chúng tôi đi lên sân thượng khách sạn.
“Xin lỗi vì đã gọi cậu bất thình lình.”
“Không có vấn đề gì đâu. Ước định lúc trước, cứ an tâm là tôi đã giữ bí mật với mọi người do không tiện nói ra.”
Leon nghe tôi nói và cười nhẹ một chút. Tại đây, chúng tôi có thể thấy đấu trường với cơn gió lạnh hiu hắt.
Kuh.
Quái, chỉ nhìn vào đấu trường mà thôi, tại sao tôi lại cảm giác như vậy?
Đặc biệt là cái miệng cười tự giễu nhếch lên của anh ta sao trông thần thái thập phần anh tuấn vậy.
Cái kia? Sao tự nhiên anh ta trở nên cao lớn vậy?
Chắc tại vì chân anh ta dài hử?
Chậc~
Tôi mới được Aura bảo là người đàn ông rộng lượng. So với những gì Aura nghĩ, tôi chỉ ôm bụng tiểu nhân.
Khí độ của tôi giới hạn chỉ trong vòng nghĩ tới quan hệ với con gái.
Kuu…
“Vậy rồi Haruto-san muốn biết cái gì?”
Khi tôi bị kẹt trong tự-dằn-vặt, Leon quay sang hỏi.
“Etoo…à phải.”
Trong một khoảnh khác, tôi không thể nhớ ra mình muốn biết gì, nhưng giờ tôi biết rồi.
Cái cảm giác ngột ngạt mà tôi cảm thấy lúc gặp lại Leon ở thị trấn này.
Cái ấy không giống như tôi lo lắng. Tôi thậm chí không thèm quan tâm nếu nó không quan trọng nhưng chỉ là tôi muốn biết.
“Cái đó…”
Leon, người nghe tôi hỏi, lộ vẻ mặt khó đăm đăm.
Hả?
Nó thật sự khó nói à?
Tôi tưởng sẽ là một lời đáp nhẹ nhàng như [Tất cả vậy thôi sao? Chuyện là vầy…] hoặc na ná như thế anh hiểu không?
“Tôi xin lỗi. Cậu đợi cho một chút.”
“Eh?”
Nói đoạn, Leon quay vô khách sạn một cách nhanh chóng.
Ehhh?
G-gì vậy?
Tôi chỉ hiếu kì mà thôi nhưng nó xấu tệ để nói lắm à? Chẳng hiểu làm sao tôi bất an tợn. Hơn nữa, trời lạnh lắm ru. Ở đây một mình cô đơn quá trời.
Tình hình thật quỷ dị hà?
Anh ta hình như chần chừ lên tiếng. Đáng lẽ ra nó phải trái lại dễ dàng nói chứ nhỉ?
Un…?
Thây kệ đi. Tôi chắc sẽ hiểu nếu nghe chuyện của anh ta.
Anh ta là kiểu người không nói dối về thứ gì anh ta đã ước định.
Leon trở lại trong chốc lát.
“Xin lỗi để cậu đợi lâu.”
“Ờ-ờ, không có gì.”
Leon trở lại và anh ta dắt theo Yunikram.
Tôi tưởng ổng đi từ sớm rồi. Anh ta đi gọi Yunikram à?
Oy oy, nghiêm túc chứ hả. Chuyện quỉ gì thế?
“Haruto-sama. Tôi đã nghe chuyện từ Leon.”
Yunikram bắt đầu nói. Tôi giữ im lặng mà nghe.
“Về chuyện đó, Leon và tôi thực sự biết động tĩnh của cậu và nhóm cậu.”
“V-vậy hả?”
Yunikram trả lời liền luôn. Họ biết tình cờ? Hay họ đã biết từ đầu vậy?
Chuyện này chắn ăn như bắp là không phải cái dễ lọt lỗ tai.
Nếu vậy, tôi muốn hỏi thêm một câu.
“Vì sao thế?”
Tự nhiên thôi, tôi muốn biết lý do của họ.
Có thể là trong vòng tôi suy tính, Đức Vua lo lắng về Rithina nên ổng bí mật theo dõi động tĩnh của cô hay kiểu gì như thế?
Tuy có vẻ ích kỉ để sai phái tổ đội anh hùng làm việc đó, nhưng làm cái quái gì mà tôi biết được những phụ huynh chiều chuộng con nghĩ gì phải không?
“Nguyên nhân là…nó có quan hệ với điều tôi muốn hỏi Haruto-san…”
Đối với hoài nghi của tôi, lần này Leon lên tiếng.
Điều anh ta muốn hỏi tôi à?
Tôi sực nhớ, đó là cái khởi đầu cho ước định này phải không?
Eh?
Leon muốn hỏi tôi cái gì mới được cơ chứ?
Không phải do ông bố cưng con à?
“Anh muốn biết cái gì?”
“Etto…Đó thì…t-tôi chưa thể đánh bại Haruto-san…”
Tôi hỏi lại và anh ta lần khần đáp.
“Đã xong xuôi hết rồi. Anh không cần lúng túng như gà mắc tóc thế. Đó chỉ là hứa miệng. Đừng quá câu nệ. Hơn nữa, nếu liên quan tới vụ tôi hỏi thì tôi muốn biết.”
Tôi hơi bị sốt ruột nên tôi thúc dục anh ta nói trả lời.
Leon nhìn Yunikram và chú ấy gật đầu lặng lẽ.
Dường như đó là chuyện làm Leon phiền muộn trong lòng.
Không thành vấn đề nếu nó không liên quan với tình huống này hay nếu nó là việc không nghĩ ra nổi, giờ thì tốt rồi.
Họ đã nói chuyện với nhau bằng mắt. Tôi cũng muốn nếm thử quá.
À, đâu. Không phải đó là cái Tanya đã làm hôm tối qua à?
Hử? Nghĩ về nó, dường như đến tôi làm thì không được tuấn tú cho lắm…
Thôi qua mẹ đi.
“Thực ra, trước trận đấu chống lại Tứ Thiên Vương của Quân Ma Vương ở Rừng Omon, tôi và Yunikram đã đi thu thập tin tình báo về lực lượng kẻ thù trước.”
Eh? Quân đoàn Ma vương? Tại sao Ma vương Quân lại ở đây?
Một từ điên rồ vừa bật đi ra.
“…”
Tôi không hiểu vì sao nó lại dính tới tôi. Tôi cạn con bà nó lời.
Thế nhưng, Leon tiếp tục chuyện mà không đợi tôi phản ứng.
“Thế rồi, v-với cấp bậc Tứ đại Thiên vương, một chỉ lệnh nọ được ban ra. Nhiều khả năng nhất là t-từ bởi…Ma Vương.”
Oy oy, lại Ma vương sao?
“Nội dung là [Nhắm vào Anh hùng bảo trì nguyên trạng]. Còn thêm…”
Sau đó Leon ngừng một chốc.
Anh ta do dự một hồi trước khi tiếp tục.
Ê ê, cái gì đó?
Giả thuyết hơi bị đáng sợ đang nổi lên này.
Tuy vậy, Leon kiên quyết và nói dứt.
“Thêm nữa, đối với Mạo hiểm giả mang tên Amagi Haruto, dưới bất kì tình huống nào, không ai được phép động tay vào hắn hay nhóm của hắn.”
Leon thả một quả bom.
Lệnh từ Ma vương cho Tứ Thiên Vương.
Tại sao lại dính tên tôi vào đó vậy?
Hôm nay, tôi cưới Aura. Tôi đã báo với mọi người. Chúng tôi đã làm đúng qui trình khiến cho ngay cả tổ đội anh hùng dù đã trải qua nhiều hung hiểm vẫn phải giật mình.
Tôi không nghĩ mình sẽ phản ứng chính xác y chang những gì nhóm Leon đã có.
“….Ha..hả?”
Phút giây này, một tiếng xuẩn ngốc nhất vang lên từ sân thượng của khách sạn.