========================================
Return of the Former Hero:Chương 124
=========================================
==================================
Chương 124. Cựu anh hùng. Tái củng cố
==================================
“…À, nó là kiểu như thế này…”
Tôi kể mọi thứ về mình cho mọi người nghe.
Chuyện tôi lớn lên ở viện mồ côi do tôi bị bỏ rơi.
Chuyện tôi sống cho tới năm lớp 6 tiểu học ở Trái Đất.
Chuyện tôi bị triệu hoán làm một Anh hùng ở Andalugia và phải chiến đấu chống lại Ma Vương.
Chuyện tôi đánh bại Ma Vương.
Chuyện tôi bị đá đít về Trái Đất và tự tìm cách đến lại thế giới khác.
Tuy lời giải thích tương đối sơ xài, song nếu tôi cặn kẽ đến từng chi tiết, sẽ mất rất nhiều thời gian, tôi nghĩ vậy.
Kể cả vậy thì tôi đã chả còn cái gì để giữ bí mật với mọi người bây giờ rồi.
Tuy đôi khi tôi có lén mượn đồ lót của mọi người để hít hà nhưng bí mật đó lại là vấn đề khác.
Tạm thời, tôi hoãn những lời hỏi của họ về tôi và cứ nói những thứ mà tôi có thể nói hết ra một lần.
Sao nào, liệu phản ứng của họ sẽ ra sao?
Xét về kết quả, họ sơ bộ chấp nhận.
“Haruto là một Anh hùng hả, tuyệt thật đó!”
“Umu. Anh hùng sao? Có thế mới là người đàn ông đã ức hiếp ta chớ. Mắt ta chẳng lúc nào sai! Fuhahaha!”
Là cựu anh hùng rồi.
Tanya và Laurier có lẽ chẳng hiểu ất giáp gì hết nhưng họ chấp nhận như chẳng là việc quan trọng mấy.
“Eeem chẳng hiểu lắm…nhưng Haruto là Haruto vậy thôi!”
“Em cho rằng anh không phải người thường nên chuyện này đúng là thuyết phục em!”
Sharon và Mina bối rối nhưng họ chấp nhận tôi là chính tôi.
Họ không nghi ngại tôi và điều đó khiến tôi thương họ hơn bởi vì tôi được tin tưởng.
“Haru-kun! C-chuyện Trái đất đó, anh hãy nói chi tiết thêm!”
“E-em cũng muốn nghe thêm về thế giới khác, đặc biệt là cách anh dùng để chuyển tới thế giới khác!”
Hai kỹ thuật viên, Kagura-san và Celes, có vẻ tò mò về thứ Trái Đất hơn là xuất xứ của tôi.
Ít nhất, có vẻ họ không coi là thằng trốn trại tâm thần.
Tôi tự hỏi có phải vì chuyện trước đó tôi đã cho thấy khoa học kĩ thuật tinh thể hóa mà rõ ràng khác hẳn thế giới này với mấy vật như là mát-phôn hay đồng hồ đeo tay, do đó trở thành co sở cho phép họ chấp nhận dễ dàng?
“Haruto-kun, cựu anh hùng… ở thế giới khác…? Vậy là…thế…Ha…há há há!”
Rithina suy ngẫm và lẩm bẩm gì đó.
Nhưng đó không có nghĩa là cô không tin lời tôi nói. Cô ấy hẳn đang tính đường đi nước bước trong tương lai như thế nào hay là xếp đặt chuyện về tôi trong đầu cô ấy. Nó trông không giống bị ảnh hưởng từ việc tôi là người thế giới khác…chắc vậy.
Nụ cười cuối của cô ấy sao mà trông nham hiểm thế nhỉ?
Và cuối cùng, Aura là người duy nhất hoang mang
“Chồng là một anh… hùng? Nhưng Leon cũng là một anh hùng…chồng tiêu diệt Ma vương… Ma vương còn sống nhăn mà…nnn? Chồng là anh hùng trước đây?...chồng bao nhiêu tuổi?”
Có một hiểu lầm khủng khiếp đã được dựng lên.
Tuy tôi và Leon giới thiệu là anh hùng như nhau, nhưng thế không có nghĩa bọn tôi có quan hệ à.
Ma Vương tôi đánh bại là Ma vương của Andalugia và tuyệt đối tôi với Ma vương mà nhóm Aura hiện tại nhắm đến tiêu diệt là không có dây mơ rễ má nha.
Sau cùng, tôi chả phải dạng tiên nhân sống bất tử đâu.
Nhất thiết sau này tôi phải liên tục giải thích chậm rãi từ cái phần đó mới được.
“Vậy thì, Rithina-sama. Tuy tôi là một cựu anh hùng từ thế giới khác, nhưng xin nàng đừng lan man chuyện này ra ngoài nhiều nha?”
“Eh? À…được. Oái, tại sao anh chỉ kêu có mỗi mình em?”
Đó tại vì em là người đáng nghi số 1 nhất định sẽ xì chuyện này đi khắp nơi.
“Cả mọi người nữa. Anh không bảo “đừng nói tin này bằng mọi giá”, nhưng hãy chắc chắn đừng nói ra khơi khơi nhé.”
Khi tôi bảo, mọi người gật đầu.
“Đợi đã Haruto-lun? Sao anh lại cố ý đặc biệt nói với em?”
Rithina không chịu thua và nằng nặc đòi tôi trả lời.
Không đời nào người trong cuộc lại hiểu được.
Đi mà hỏi cặp dưa của em đi.
Phòng ngừa vạn nhất, tôi muốn xác thực mấy điều với mọi người nhân cơ hội này.
“Theo anh vừa mới nói ở đây thì thế giới đầu tiên anh tới gọi là Andalugia…có ai quen biết với cái tên Andalugia không?”
“Andalugia…em không nghe nói.”
Celes trả lời. Những người khác vẻ như cũng không biết và toàn thể họ lắc đầu.
Nếu Celes không biết, vậy có lẽ như tôi phỏng đoán.
Hơn nữa, khi tôi hỏi về tên nhân vật hay địa danh ở Andalugia mà tôi nhớ, không có một ai biết đến cái nào.
Đã dự trù như vậy, song tôi thật sự muốn củng cố lại.
Quả nhiên, nơi đây không phải Andalugia.
“Nè Haruto.”
“Gì?”
Lúc tôi đang củng cố tình hình của mình, Sharon rụt rè lên tiếng.
“Haruto, ừm…Andalugia ấy? Anh đã cố thử đi tới nơi ấy lại đúng không?”
Nn?
“Đúng rồi.”
Không biết ất giáp, tôi đáp.
“Etto…có rất nhiều người Haruto quen biết ở đó hả?”
“Ờ có…có chứ.”
Sharon rõ không giống thường lệ.
Cô ấy muốn nói gì vậy kìa?
Sao mà tôi thấy không khí bất an vậy.
“Umm…vậy là ngày nào đó Haruto sẽ đi tới Andalugia hả?”
A à, tôi hiểu rồi. Ra là chuyện đó.
Tôi sẽ đi tới Andalugia vào ngày nào đó ư?
Đời làm gì có thằng nào ngu như thế.
“Bất luận đây là Andalugia hay không phải, anh thành thật nói anh chẳng quan tâm nữa.
Anh chỉ biết ma thuật có thể dùng ở đây, tất cả là vậy.
Với anh bây giờ, đây là thế giới có các vợ của anh sống, điều đó quan trọng hơn tất cả.”
Tôi nói vậy trong khi xoa đầu Sharon đang ngồi ở kế bên tôi.
“Ư..ừm…!”
Khi tôi nhìn vào mắt em ấy và nói rằng em ấy là bà xã của tôi, mặt Sharon đỏ lên và ngoảnh đi chỗ khác.
Kuh… tôi muốn ôm em ấy thân mật. Vợ tôi quá sức dễ thương và đáng yêu.
“Onii-san.”
“Úi…gì vậy?”
Tôi cố gắng dằn lòng và lần này Celes lên tiếng.
“Onii-san đã thử đi tới Andalugia bằng trận đồ chuyển dịch, nhưng thay vào đó lại tới thế giới này, đúng vậy không?”
“Có lẽ vậy…”
“Tức là dù việc dịch chuyển đã thành công, nhưng anh lại tới một thế giới khác hơn?”
Quả đúng là Celes. Hiểu chuyện của tôi rất rõ và cô nhỏ chỉ ra phần kì lạ hoàn toàn chính xác.
“Cái đó…anh cũng đâu có hiểu. Không thể nào kiểm tra thực sự cái đã chuyển dịch rồi, nhưng có lẽ có một lỗi nhầm nào đó trong trận đồ ma thuật lúc ấy.”
Kết luận là vậy.
Khi tôi bảo, mắt Celes sáng lên.
Bộ mắt người elf biết phát sáng ư? Hay là lý do khác?
“Hãy đi tìm nguyên nhân đi anh! Em sẽ giúp đỡ thế nên anh hãy dạy em về trận đồ dịch chuyển.”
Uwaaa. Mắt nhỏ có lấp lánh, nó thực phát sáng luôn.
“Eto…nn…Ồ được. Sau này anh dạy cho.”
“Yay!”
Khi tôi ưng thuận, Celes sung sướng một cách thơ ngây.
Quá thơ ngây và siêu dễ thương.
Hay đúng hơn là, thay vì muốn kiểm tra nhầm lẫn trong trận đồ của tôi, em chỉ muốn được học vẽ trận đồ ma thuật phải không?
Mà không sao.
Chắc đâu cần lo lắng Celes bỗng dưng bay tới thế giới khác nếu tôi dạy cho em ấy…phải hem?
“Trái Đất, em muốn thấy nơi đó.”
Sau khi Celes lặn xuống, lần này tới Kagura-san ngoi lên.
“Chà, vì sao thế?”
“Sao là sao?”
Kagura-san không nhún nhường bởi vì tôi chần chừ.
Sự hiếu kì của một kỹ sư thực sự là nhức mỏi.
“Anh nghĩ việc xây dựng trận đồ dịch chuyển tới Trái đất nhất quyết là bất khả thi.
Trái đất mà anh quen sống không có ma thuật gì hết nên không có đảm bảo nào để chúng ta quay về được.
Sau nữa, dù chúng ta có đến được đi, anh cũng không chắc tụi mình sẽ xuất hiện ở khoảng không-thời-gian nào, nên nguy hiểm lắm.”
Tôi cắt nghĩa lý do lưỡng lự của mình.
Tôi có lẽ đi được nếu là một mình, nhưng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu mang thêm người…
“Anh xem, tuy chúng ta không thể đi vào bấy giờ, nhưng cùng với Ce-chan và Haru-kun, chúng ta sẽ thử giải quyết vấn đề.”
Eeh?
Un…chắc có lẽ như vậy...
“Hà…vậy thì nếu anh có thể chắc chắn tới và đi được, lúc đó chúng ta nhất định sẽ đi.”
Thôi thì, hãy cố gắng chăm chỉ làm việc với tinh thần không có gì để mất.
“Quả là Haru-kun! Rất hiểu chuyện! Đó là tại sao anh là chồng của em!”
Tôi giật mình với những gì Kagura-san nói.
“Em vừa nói là chồng em. Thiệt tình, ehehe~.”
Còn hơn cả tôi luôn, gì mà tự nói tự xấu hổ vậy em.
Bộ nàng là thiếu nữ trong trắng hả? Muốn hôn quá.
Sau đó, tôi giải đáp câu hỏi cho mọi người. Chúng tôi nói về kỉ niệm thơ ấu cho nhau nghe.
Thật là hay để có loại cuộc sống êm đềm như vầy mỗi ngày.
Buổi trưa, Leon và người khác đã tới.