Kaette Kita Motoyuusha

chương 100: cựu anh hùng • đọc thư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

---------------------------------------------

Dịch: Nhật Nguyên

---------------------------------------------

“Haruto-kun định sao?’

Rithina hỏi vào trọng điểm.

Tuy tôi cũng có lắng nghe và tôn trọng ý kiến của mọi người, nhưng quả thật tôi mới là người đưa ra quyết định cuối cùng cho cả nhóm.

Dù có người phản đối đi chăng nữa, nếu tôi nói tôi nhất định phải đến đó thì cả nhóm sẽ phải đến đó.

Nhưng thôi, nếu không phải chuyện gì nguy kịch thì tôi sẽ không bao giờ tự quyết định và bỏ ngoài tai ý kiến của họ đâu.

Vậy… tôi muốn làm gì đây?

“Thiệt tình mà nói, anh không thích ba cái vụ này tí nào, phiền phức lắm.”

Tôi nói thẳng.

“Hể… không thích ư… Đây là một giải đấu cơ mà?!”

Khi nghe tôi nói giải đấu ấy là “phiền phức”, Sharon lên tiếng phản đối ngay.

Chắc là em muốn tham gia lắm phải không? Chắc chắn luôn rồi chứ còn gì nữa.

Giờ tôi muốn biết ý kiến của mọi người trước đã.

Kết quả, những người muốn tham dự bao gồm Sharon, Lauriel và Tanya.

Những người ‘sao cũng được’ bao gồm Rithina, Mina và Celes.

Chỉ có một mình tôi không muốn đi mà thôi.

Oi, thế này thì khác gì một mình một ngựa? Sao tôi lại có cảm giác như mình đang bị xa lánh vậy?

Không, có đi cũng chả sao. Đường nào cũng được cả.

Chuẩn rồi, tôi thuộc nhóm ‘sao cũng được’ rồi.

May quá, giờ thì không còn một mình một ngựa nữa…

Thế là

Vì trong nhóm không ai phản đối nên cả bọn lên đường à?

Nhưng mà chuyện Rithina nói ‘sao cũng được’ làm tôi có hơi bất ngờ tí.

Tôi cứ tưởng lúc nào Rithina cũng dứt khoát chứ.

Thêm chuyện nữa là Tanya cũng nằng nặc đòi đi. Con nhóc này có biết người ta không có mời nó tham dự không vậy?

Chắc là không rồi.

Chắc giải đấu đó cũng phải có giới hạn số lượng người tham gia… chứ hả?

“Được. Vậy thì tham gia thôi.”

Tuy bày đặt tập trung hội họp này nọ cho nó hoành tá tràng nhưng chúng tôi lại dễ dàng đưa ra quyết định thống nhất.

Ngay từ đầu thì ở đây đã không có ai muốn tranh luận gì rồi.

Nhưng sao cũng được. Giờ làm gì đây?

Thứ nhất, tôi không còn đồng nào cả.

Thứ hai, vì bị loại khỏi cuộc đua nên tôi không thể đăng ký làm thám hiểm gia để làm nhiệm vụ kiếm tiền.

Thứ ba, vì không còn cắc nào nên tôi cũng không thể đặt/mua bất cứ món vũ khí nào cả.

Hai cái đầu thì tôi tự xoay sở được… chăng?

Trong cái tuần tôi dọn dẹp thành phố, Lauriel với Sharon đã đăng ký làm thám hiểm gia ở thành phố này.

Sau khi được vinh dự trở thành người thắng cuộc, họ được đặt cách để đăng ký làm thám hiểm gia.

Vì vậy nên tôi định đi theo giúp Sharon làm nhiệm vụ để kiếm ít tiền bỏ túi.

Tôi cũng hỏi kỹ rồi. Dù người khác có làm thay nhiệm vụ mà thám hiểm gia nhận thì cũng không sao, miễn có thám hiểm gia khác giám sát là được.

Bởi nếu dù đăng ký hay không, người ta vẫn có thể tự do làm nhiệm vụ thì giới hạn đăng ký cũng không còn tác dụng gì nữa. Chính vì vậy nên người ta phải lập ra một hệ thống giám sát chặt chẽ. Mọi người trong guild ai cũng được cảnh báo trước rồi.

Vấn đề chính ở đây là vũ khí.

Dù có kiếm được ít tiền bỏ túi thì tôi cũng không thể đủ tiền để sắm vũ khí mới được.

Tuy không muốn dựa dẫm vào Rithina nhiều quá, nhưng chắc phải hỏi mượn em ấy ít tiền để mua đồ nghề đánh nhau mà thôi…

Không được, làm vậy thì khác gì làm gương xấu cho mọi người. Phiền phức lắm.

“Haruto-kun”

Sau khi họp xong và mọi người đã rời phòng, trong lúc tôi đang trầm tư suy nghĩ thì Rithina gọi.

“Hử? Gì vậy?... hai em không sợ trễ à?”

Hiện tại, trong phòng chỉ có tôi với Rithina. Mina thì đang đứng phía sau em ấy chờ.

Nghe đâu bữa nay tụi con gái rủ nhau đi mua sắm thì phải.

“Chút nữa tụi em cũng đi liền thôi.”

“Vâng. Em kêu mọi người đi trước rồi.”

Cả hai trả lời tôi.

“Anh hiểu rồi. Vậy có gì không? Em bỏ quên gì à?”

Vì cả hai lần lượt trả lời nên chắc chắn là họ không có bỏ quên đồ rồi.

“Em thấy cần phải hỏi anh một chuyện cho chắc trước đã.”

Hả? Gì đây?

“Em chỉ muốn hỏi một chuyện thôi. Sau này Haruto dự định làm gì?”

Rithina hỏi bằng một gương mặt nghiêm nghị.

Sau này à?

Có phải em ấy hỏi vụ giải đấu sắp tới không?

Không, cái này không phải chuyện sắp tới rồi.

“Ơ… chuyện tham dự giải đấu ấy hả?”

“Vâng.”

Rithina mỉm cười đáp lại câu hỏi ấp úng của tôi.

“Mà thôi, hỏi đột ngột vậy thì cũng khó cho anh. Lại đây coi cái này đã.”

Nói xong, Rithina đưa tôi hai bức thư.

Cái phong bì có trang sức đính kèm nhìn cực kỳ sang trọng.

“Thư do phụ hoàng gửi. Mới tới ngày hôm qua thôi.”

Phụ hoàng?

Tức là ông vua ấy hả?

Hả? Lão Vua á?

Rithina rất hay gửi thư về Vương Đô.

Và Vương Đô cũng vậy.

Tôi cũng không can vào vụ này nhiều lắm. Thấy họ thư thừ có vẻ thường xuyên nên tôi nghĩ là Rithina đang báo cáo về hành tung của mình.

Vậy mà giờ em ấy lại cho tôi xem lá thư nha vua mới gởi tới hôm qua ư?

Làm chi vậy?

Chỉ mong không phải tin xấu mà thôi.

Tôi đang bắt đầu thấy lạnh sống lưng rồi.

“Haruto-kun, cái thư này không phải để báo tin xấu đâu anh à.”

Hình như Rithina thấy tôi run tay và đổ mồ hôi lạnh rồi.

Nếu không phải tin xấu thì may quá.

“H-Hiểu rồi. V-Vậy còn lá thư kia?”

Trên phong bì có số 2. Mà không phải, nếu đã chi làm 2 rồi thì hẳn đó phải là hai lá thư khác nhau chứ. Nhưng thôi, sao cũng được.

“Đây là lá thư em mới viết tối qua.”

Rithina viết ư?

“H….iểu… rồi… Vậy chuyện là sao?”

“Tụi em sắp đi mua sắp nên không thể giải thích được. V-ì-v-ậ-y-n-ê-n trong lúc chờ, hãy từ từ đọc nội dung bức thư đi, nhé?”

Em ấy nháy mắt.

Ôi dễ thương thật. Lúc đó tim tôi thắt lại luôn.

Mà khoan, ý ẻm là tôi phải tự đọc cả bức thư này á? Giỡn hay thiệt vậy?

“Hãy đọc từ từ và nghiền ngẫm nội dụng đi… coi như là bài tập nhé?”

Nội dung tức là… chuyện Rithina vừa mới hỏi khi nãy hả?

Nhưng mà tự đọc thì hơi phiền đây… “Nếu anh đọc xong trước đêm nay, em sẽ…”

Trước khi tôi kịp lên tiếng phàn nàn, Rithina đã nói tiếp.

Nói xong, em ấy ngã người về vế tôi rồi đưa tay lên sờ má tôi.

Mặt em ấy sát rạt.

Ngoài ra, em ấy còn quệt tay mình dọc theo cổ tôi rồi xuống đến ngực tôi nữa…

Ực…

Nếu… nếu tôi chịu đọc và suy nghĩ kỹ vấn đền trong đó thì tối nay làm sao?

Phải cố hết sức mới được!

Tôi dễ tánh mà.

Bộ Rithina thích ngắm tôi lắm hả? Rồi đột nhiên em ấy bật cười và rời tay khỏi người tôi.

Ôi, tim tôi vẫn còn nhói quá.

“Vậy em đi đây. Ráng lên nha.”

Chụt… trước khi đi, em ấy hôn lên môi tôi một cái rồi ra cửa.

Giờ phải thử coi sao một tuần học tập, khả năng đọc của tôi tiến bộ tới đâu mới được.

Công nhận em ấy giỏi khoản tạo động lực cho tôi ghê.

Giờ thì có chết tôi cũng phải đọc và hiểu được nội dung bức thư này và trước khi đêm xuống, phải viết cho được một bức thư trả lời hoàn chỉnh.

“Đ...đi vui vẻ”

Nụ hôn bất ngờ ấy làm tim tôi đập nhanh hết cỡ. Tôi lắp bắp nói một câu tiễn em ấy.

Mina âm thầm mở cửa rồi Rithina rời phòng.

Lúc đó thì em ấy thì thầm với Mina chuyện gì đó.

Mina ngạc nhiên mất một lúc rồi liếc tôi.

Gì vậy ta?

Trong khi tôi đang đoán già đoán non thì thay vì đi theo Rhithina, Mina lại đi tới chỗ tôi.

“Ồ? G-Gì đây?”

“Haruto-sama. Ừm…. Em… Em nữa!”

Mina vừa khẽ bước tới vừa nói. Rồi em ấy hôn tôi.

Ừm.

Biết lắm mà.

Sau đó, tôi còn chưa kịp nói gì thì em ấy đã phóng đi nhanh như thỏ.

T-Tại sao?

Tại sao Mina lại phải xấu hổ? Tôi không thể nào hiểu nổi.

Nhưng kệ đi, nhờ có nụ hôn “hẹn gặp lại” của hai người mà giờ động lực trong tôi đã được bơm đầy rồi.

Có khi đây là cơ hội trời cho cũng không chừng.

Vậy thì giờ đọc thư nhỉ?

Rồi thì tôi sẽ tranh thủ giờ nghĩ trưa bữa nay…. hị hị hị…

Tôi thấy hăng lên rồi.

Màn đêm buông xuống.

Bọn con gái vẫn chưa về.

Tôi nhớ họ có bàn nhau ăn tối bên ngoài, vậy nên coi bộ giờ này họ chưa về là phải rồi.

Càng tốt.

Còn tôi, giờ tôi vẫn phải vật lộn với mớ bài tập Rithina giao.

Thiệt tình chứ, phải mất cả ngày trời tôi mới giải xong bức thư được.

Tuy phải tìm hiểu từng chi tiết, nhưng giờ tôi đã hiểu sơ được nội dung rồi.

Trước tiên là lá thư của nhà vua.

[Tóm tắt]

Hắn có xử tốt với con không? (chắc tôi rồi)

Cha lo cho con quá.

Cha nghe nói con đã vượt biên. Có phải con đến vương quốc Elize không?

Thỉnh thoảng cha cứ muốn tìm đến để nhìn mặt con thôi.

Cha lo cho con quá.

Cha cũng nghe Hầu Tước Cordetto kể về sự cố ở Iris rồi.

Nghe con không sao, cha nhẹ nhõm hẳng.

Cha mừng lắm.

Dù đã khám nghiệm con golem nhưng bọn cha vẫn không tìm hiểu được gì cả.

Lũ tình báo làm ăn như hạch. Cha phải giảm lương của chúng mới được.

Nhưng khi nghe con hạ được nó ở khu vực biên giới, cha nhẹ nhõm hẳng.

Vì con đã hạ tiêu diệt golem nên gia tộc hầu tước không còn hỗ trợ tiền bạc nữa.

Tuy cha biết con tự lo liệu được, nhưng nếu đói bụng thì cứ về nhà nghe con.

Tới chừng đó, cha đảo bảo sẽ thưởng cho tên đó (chắc là tôi) một phần thưởng ra trò.

Cuối cùng, cha đồng ý chuyện mà con đã hỏi trong bức thư trước.

Cha đã tìm được một nơi thích hợp rồi. Nếu con làm vậy thì cha vui lắm.

Hơn nữa, cha cũng rất ngạc nhiên vì con đã tìm được thứ đó.

Cha còn muốn viết nhiều nữa, nhưng giờ đến lúc họp triều rồi, vậy nên tạm tới đây thôi.

Cha chờ con hồi âm đó.

Bảo trọng.

Tuy trình dịch của tôi còn tệ hơn cả thằng Nhật Nguyên, nhưng đại khái thì nội dung là vậy đó.

Không ngờ lão vua đó lại như vậy luôn.

Cái thể loại phụ huynh cuồng con gì thế này?

Mà không, tôi thấy cùng hài, vậy nên cũng chả sao.

Cơ mà cái phần thưởng lão nói hồi nãy là gì vậy? Nghe thơm mùi nhang quá.

Cơ mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là nội dung bức thư kìa.

Lão có nói Rithina hỏi chuyện đó trong bức thư trước. Vậy để đọc thử bức này coi sao.

Thư Rithina viết.

[Tóm tắt]

Gần đây, con biết Haruto-kun xấu hổ vì không có tiền.

Tuy con muốn giúp, nhưng hình như Haruto lại không muốn, vậy nên thôi.

Nếu cha đã đồng ý chuyện con nói lần trước thì con muốn đề xuất một việc.

Tuy rất thích được rong ruổi cùng anh ấy, nhưng bản thân con lại là một công chúa, vậy nên không thể được.

Trong lúc đang đắn đo chuyện đó, con chợt phát hiện ra Haruto-kun có thể sử dụng ma thuật dịch chuyển.

Cha thấy con có nên lập hẳn một lãnh thổ của nước ta trong vương quốc Milis không?

May thay, hoặc không may thay, an ninh trật tự ở đây cực kỳ tệ. Vùng đất này đã biến thành một nơi vô kỷ cương và tràn ngập lũ quái vật với trộm cướp vào ẩn náu rồi.

Thậm chí cả Đội Hiệp Sĩ của vương quốc cũng không thể giải quyết nổi những vấn đề nhức nhối ở đây.

Phải giảm lương của chúng mới được.

Ngoài ra còn một lý do quan trọng khác nữa. Nếu Haruto có thể dùng sức mạnh của anh ấy để đàn áp cả vùng, người ta sẽ công nhận anh ấy là lãnh chúa khu đất đó.

Tuy người ta cũng đã bàn bạc nhiều lần, nhưng anh hùng Leon lại là người của giáo hội, và con không thể giao phó đất đai của vương quốc cho Giáo hội được.

Trong khi đi vòng quanh thế giới, nếu có thể dùng ma thuật dịch chuyển để đi và về, bọn con vẫn có thể thu thuế để kiếm tiền, chẳng những vậy còn có thể mở một cửa hàng ma Haruto muốn nữa. Cha thấy sao?

Đại khái là vậy.

Ừm. Tự nhiên chuyện này trở nên hệ trọng quá thể rồi.

Tôi từng nói rõ là mình không hứng thú gì với quyền lực rồi.

Và trong thế giới trước, vì không quan tâm quyền lực nên tôi bị chúng tống ngược về trái đất.

Dù vậy thì giờ tôi cũng không hứng thú gì chuyển trở thành lãnh chúa cả.

Tuy là không… nhưng đề xuất của Rithina lại có vẻ hấp dẫn.

Hừm…

Mà ngay từ đầu thì tôi đã không thể can thiệp vào việc nội bộ của họ rồi.

Nhưng coi bộ Rithina đã nghĩ ra cách dùng tôi để làm bù nhìn trị quốc thay con bé.

Nếu giỡ có gì xảy ra, tôi sẽ ra tiền tuyến chiến đấu, còn em ấy sẽ là người ngồi lại giải quyết hết mọi việc nội bộ.

Tuy chưa biết có nên làm vậy hay không, nhưng nếu đồng ý thì tương lai không cần làm việc mà vẫn có thể phè phỡn đã hiện ra trước mắt tôi rồi.

Đó chính là cái tương lai mà Rithina dự tính ư?

Giờ sao đây?

Lần đầu đến thế giới này, tôi đã quyết tâm nói không với mọi chức quyền này nọ.

Nhưng rốt cuộc, tôi đã bị maid trong cung điện hút hồn, rồi còn quen với Rithina nữa.

Ừ. Hiểu rồi.

Có lẽ cũng không tới nỗi nào đâu.

Truyện Chữ Hay