--------------------------------------------
Dịch: Nhật Nguyên
--------------------------------------------
Sau cuộc đua, hai tuần đã trôi qua.
Trong một tuần đầu tiên, dù chỉ nằm mê man trên giường nhưng nhờ có mọi người hết mình chăm sóc, tôi vẫn có thể sống thoải mái.
Nhà vệ sinh thì tôi vẫn tự đi được, nhưng còn những chỗ khác thì bắt buộc phải có người giúp.
Cứ hễ tôi đứng dậy đi đâu đó, chắc chắn sẽ có người đi bên cạnh đỡ, khi đến giờ cơm, mọi người sẽ thay phiên nhau đút tôi.
Nói thiệt là tôi muốn họ dùng miệng để đút trực tiếp cho tôi hơn.
Khi tôi tắm, họ sẽ kỳ cọ cả người tôi đến từng ngóc ngách, đôi khi họ còn dùng cơ thể mềm mại của mình để cọ cho tôi nữa.
Họ nghĩ ra đủ mọi phương sách phục vụ tôi, để khi đêm về, họ sẽ không trở thành gánh nặng cho tôi.
Tôi đã dạy họ mấy chuyện này từ hồi lâu lắm rồi.
Vì yêu tôi nên họ cố hết sức làm những điều tôi thích.
Chẳng những vậy, trong khi phục vụ tôi, tất cả đều mặc đồ maid.
Như vầy thì có khác gì Vua đâu.
Trong khoảng thời gian đó thì Lauriel và Tanya là bám dính lấy tôi nhiều nhất. Hai đứa vào chế độ dere rồi.
Cứ khi nào tôi ngủ là cả hai lại bám vào hai bên người tôi, thậm chí cả ban ngày tôi cũng không thể đi đứng bình thường được.
Bị cả hai đu lấy, chân tôi vướng không đi được, còn mắt tôi thì cứ dán vào ngực hai đứa.
Rồi họ cứ thay phiên nhau cưỡng hôn tôi.
Nói sao cho phải đây, cả hai dễ thương ác.
Hừm, nếu cứ sống thế này thì dần dần, tôi sẽ quên sạch lẽ thường trong thế giới này mất. Vậy nên tôi không thế cứ sống thế này mãi được.
Càng ngày càng sa đọa quá tôi ơi.
Nếu cứ vậy thì tôi biến thành một con thú chỉ biết phịch mất.
Thực ra nhờ họ nên đến ngày thứ ba là tôi đã hồi phục lại, nhưng phải mất đến hai hôm sau tôi mới thoát được sự cám dỗ.
Nguy hiểm quá.
Rồi sau khi dùng ý chí còn cứng rắn hơn cả orichalcum để quay lại thế gian, hình phạt cho cái tội gian lận trong cuộc đua đang chờ anh ta phía trước. Ấy chính là dọn rác.
Có nhất thiết phải bắt tôi làm vậy không? Tuy tôi có lên tiếng nhưng…. mà thôi, chịu.
Vậy nên tôi đã chăm chỉ dọn dẹp thị trấn trong một tuần liền.
Về cơ bản, hình phạt bao gồm đi dọn rác trên bờ biển và thu gom rác trong thành phố.
Bình thường thì tôi phải cầm theo một cái chổi và một cái ki mới làm được, nhưng tôi quyết định dùng cách khác để tăng hiệu quả.
Tôi dùng ma thuật gom hết cát bay trên lề đường và làm cứng lại. Đồng thời, tôi dùng xúc tua cát để gom rác luôn một thể.
Ban đầu, tôi cũng phải mất ít lâu mới tưởng tượng ra hình ảnh hoàn chỉnh, nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng là cựu anh hùng mà.
Đến cuối ngày đầu tiên, tôi đã nắm được cách điều khiển và hiệu quả mang lại vượt xa phương pháp dùng chổi thông thường.
Chuyện điều khiển mấy cái xúc tua bằng cát ấy hả?
Vì từng chơi trò này với mấy cô nàng trong nhóm nhiều lần nên tôi đã quá quen rồi.
Vậy nên tôi điều khiển chính xác đến khó tưởng.
Nhờ tâm trạng trở nên khá khẩm hơn, tôi làm việc còn hiệu quà hơn tôi tưởng, và những chuyện vô ích bỗng trở thành động lực. Tuần này, tôi quyết định tham quan vòng quanh thành phố Angel.
Hôm đầu tiên, khi nhìn thấy tôi điều khiển đám xúc tua cát thu gom rác, người ta sợ hãi đến run rẩy. Về sau thì họ quen dần rồi bắt đầu quan sát khả năng điều khiển ma thuật điêu luyện của tôi.
Đúng là thành phố quy tụ thợ chế tác có khác.
Mấy người đó không thể nào cưỡng nổi tò mò cho được.
Trong số họ, có vài người mò đến nói chuyện trực tiếp với tôi. Và cứ khi nào có cơ hội là họ lại hỏi này hỏi nọ, phiền phức vô cùng.
Ngoài ra thì tôi còn cũng cố được quan hệ của mình với bọn trẻ chơi trong khu vực đó nữa.
Dù sao thì tôi cũng không có ghét con nít.
Nhưng mà vậy cũng không có nghĩa là tôi sẽ làm bậy với mấy đứa trẻ vài năm nữa là trổ mã thành những cô gái xinh đẹp đâu.
Nhưng nói gì thì nói, được chăm cho mấy đứa trẻ vô tội làm tâm trí tôi thanh thản đi nhiều.
Sau một tuần ngụp lặn trong rác, cuối cùng tôi cũng trở lại là chính tôi.
Tôi đã dùng Thổ Thuật để tạo nên một cái xích đu, jumgle gym, một cái bập bên và một cái cầu trượt.
Sau khi tạo nên mấy thứ đó ngay giữa quảng trường, tôi bỗng trở thành người hùng của tụi nhỏ.
Khi nào tụ tập xung quanh tôi bọn nhỏ cũng năng động hẳn lên.
Tôi muốn tranh thủ thêm cơ hội để chơi cùng với mấy bé gái dễ thương, nhưng tôi không coi các em ấy như đối tượng tình dục, mà chỉ đơn thuần là thích thú trước vẻ dễ thương mộc mạc của các em ấy thôi.
Tanya mới có 8 tuổi nên chuyện xơ múi thì để sau này đã, nhé?
Một tuần trôi qua, nhờ đóng góp rất nhiều cho xã hội nên có lẽ người ta đã không còn khinh miệt tôi vì gian lận trong cuộc đua nữa.
Dù Kagura-san cùng nhóm với tôi, cùng bị truất quyền thi đấu và cũng bị coi là người gian lận, nhưng chỉ có mình tôi là phải nuốt rác thay cơm thôi.
Nhục không chịu nổi.
Nhưng nghĩ lại tôi mới nhớ ra, chị Kagura cũng bị phạt.
Hình như là làm việc không công thì phải.
Sau cuộc đua thì tôi có ghé tiệm vài lần, nhưng vì lần nào cũng đóng cửa nên tôi không gặp được chị ta.
Nếu được thì tôi muốn làm thân với Kagura-san hơn.
Nhưng khổ một cái, nhà chị ấy ở đây, còn tôi thì không muốn định cư lại thành phố này, vậy nên chuyện đó khó mà thành được.
Quay lại vấn đề chính, hôm nay là ngày cuối cùng tôi bị phạt rồi. Tôi dọn một hơi sạch bóng cả thành phố, xong rồi nói với bọn nhỏ chơi ở công viên rằng tôi chỉ còn chơi cùng bọn nó trong hôm nay thôi.
Chúng lập tức kêu lên.
Một vài đứa phản đối và bắt đầu khóc, số khác thì lại nắm chặt tay rồi nhìn chằm chằm xuống đất. Một số đứa cố tỏ ra cứng cỏi và nói là không sao, nhưng giữa chừng thì giọng chúng trở nên run rẩy. Một số đứa tỏ ra không quan tâm gì rồi lĩnh ra xa chơi, nhưng đôi khi chúng lại lén nhìn tôi.
Trong số đó, có một vài cô bé kêu tôi ở lại, hứa rằng khi nào đủ tuổi, các em ấy sẽ kết hôn với tôi.
Khỉ thật, mấy em ấy dễ thương quá.
Cũng tại tôi chơi chung với mấy đứa nó cả tuần nên giờ mới thành ra thế này đây.
Giờ tôi cũng nước mắt lưng tròng rồi. Tự nhiên tôi muốn ở lại đây vĩnh viễn.
Nhưng không được, nhất là khi so với tôi, mấy em ấy vẫn còn rất nhỏ.
Phải chia ly thì con người ta mới mạnh mẽ lên được.
Tôi quyết định nén nước mắt để nói lời chia tay.
Tạm biệt. Chúc các em mạnh giỏi.
Rồi sau đó, tôi khẽ đến gần mấy cô bé hợp với mình, bảo các em ấy rằng 「Năm năm sau, hãy đến với anh lần nữa nha」.
Đây mà là thế giới cũ của tôi thì còi cánh sát đã hú vang rồi.
Nhưng mà khoảng vài năm nữa, nếu tôi có quay lại thị trấn này thì khi đó, tôi sẽ cho mấy em ấy vào harem của mình luôn.
Nói vậy thôi chứ con nít quên nhanh lắm.
Rồi cái ngày sau hôm cuối cùng bị phạt đến.
Sau khi xong buổi tập buổi sáng như mọi khi, chúng tôi quây quần bên nhau trong khách sạn để ăn trưa.
“Hm… hôm nay anh còn muốn bàn với mấy em thêm một chuyện khác nữa. Anh muốn thảo luận chuyện tương lai của chúng ta.”
Tôi đang ngồi trên ghế, còn trước mặt tôi có một cái bàn. Sau khi mọi người đã yên vị trên giường, tôi đóng vai người người chủ trì và công bố vấn đề cần thảo luận.
Hoan hô…. vỗ tay….
Lốp bốp hai ba tiếng gì đó…
Hừm.
Chỉ có Sharon với Celes vỗ tay cho có thôi à? Cám ơn hai đứa nha.
Rithina ngồi lệch tôi khoảng 30 độ.
Vụ này thì tôi cũng thấy nhiều rồi. Mỗi khi gặp vấn đề gì khó xử, mặt em ấy lại hệt như một bức chân dung ông già cũ xì vậy.
Chắc vì là công chúa nên khi bắt đầu thảo luận, em ấy không vỗ tay.
Tôi cũng tạm hiểu nguyên nhân, nên không sao hết.
Mina thì đứng đằng sau Rithina nên có hơi xa tôi xíu.
Vì em ấy theo hầu Rithina nên đó cũng là chuyện đương nhiên rồi.
Tanya thì ngoác mồm ra ngáp.
Chế độ dere của con nhóc biến đâu mất rồi?! Mà vụ đó không liên quan gì ở đây cả.
Kệ đi. Con nít con nôi mới 8 tuổi thì biết cái khỉ khô gì mà họp với hành.
Lauriel thì vừa ngồi trên giường vừa dậm châm ầm ĩ.
Trước nay lần nào cũng vậy cả.
Có thật là con nhóc chỉ thua Celes có một tuổi thôi không?
Ấy vậy mà cô nhóc này cũng trẻ con hệt như Tanya, thậm chí cỡ ngực cũng méo khác gì cả.
Nhưng kệ.
Vì cô nàng phải dang chân ra để dậm xuống sàn nhà nên tôi cũng được ngắm quần lót của cô nàng nữa.
Cơ mà lý lẽ kiểu gì thế này?
Sao cứ như tôi đang trêu chính mình vậy?
Thôi quay lại chuyện chính đã.
“Lần này chúng ta bàn vụ này đây.”
Nói xong, tôi lấy bức thư trong túi mình ra.
Sau khi cuộc đua kết thúc, một người lạ mặt đã chuyển cho chúng tôi lá thư này.
Tuy vì cơ thể đang đau nên tôi cũng không nhớ rõ, nhưng phải nói pha nước rút cuối cùng đúng là kinh khủng. Tuy chúng tôi bị loại nhưng vì về đích đầu tiên nên cũng có thể gọi là đáng khen rồi… đại khái vậy.
Rồi cái lúc sắp nói chuyện xong thì có người chuyển thư tới.
Vì là đội chiến thắng nên cả Lauriel với Sharon cũng nhận được một bức thư giống tôi.
Lần này thì tôi đọc bức thư thật cẩn thận.
Bởi bị một lần trong cuộc đua là tôi đã nhớ đời rồi. Tôi không bao giờ cắm đầu làm ẩu nữa đâu.
Sau khi đọc kĩ tôi mới nhận ra bức thư gửi Lauriel với Sharon khác với tôi.
Nếu ráng căng mắt ra đọc thì tôi vẫn có thể đọc được.
Ừ, tại vì hiện tại cả Rithina với Sharon đều thay nhau dạy tôi.
Tuy lạc đề tí nhưng sau hai tuần, khả năng đọc viết chữ ở thế giới này của tôi đã khá lên nhiều.
Tuy không thể đọc trơn tru nhưng nếu đọc chậm thì tôi vẫn hiểu.
Và, làm sao mà tôi tiến bộ nhanh vậy hả?
Ấy là nhờ có cách dạy mới của Rithina.
Khá đơn giản.
Cứ mỗi khi nhớ được cái gì là em ấy lại thưởng cho tôi.
Như là hôn, âu yếm, sờ ngực, sờ mông chẳng hạn.
Nói thì nói vậy nhưng bình thường, tôi vẫn có thể làm vậy ở bất cứ đâu và bất cứ khi nào tôi thích. Giờ nghĩ lại, tự nhiên tôi thấy mình ngu phi thường.
Tất nhiên, nếu muốn hôn có hôn ngay thì cũng sướng, nhưng Rithina đã nói đó là phần thưởng. Mấy lúc mà Sharon hôn tôi rồi nói “Giỏi lắm, thưởng cho anh nè” thì…. thiệt tình, cái đó có phải đâu.
Nếu Sharon giống như một người bạn thuở nhỏ kèm cặp tôi thì Rithina cũng như cô giáo Thảo vậy.
Mấy lúc thưởng, ẻm sẽ chồm người về phía trước như cố tình khoe bộ ngực đầy đặn của mình ra rồi nói rằng “Giỏi lắm, giờ muốn thưởng gì nè?” rồi dùng đầu ngón tay chọc chọc vào cằm tôi. Thế là tôi trả lời “Anh muốn cô giáo cơ” rồi đứng từ đằng sau em ấy đẩy hông tới……
“Em kia! Chưa học xong mà!”
“Cô ơi, em hết chịu nổi rồi!”
“Thiệt tình, học trò gì mà hư quá đi thôi. Mai phải học bù nghe chưa?”
Rithina dễ tính vậy đó.
Tự nhiên tôi muốn kiếm cho ẻm một cái kính quá đi thôi.
Và đó chính là lý do duy nhất khiến cho việc học hành của tôi tiến bộ vượt bậc.
Dù rằng nếu nói bóng gió thì chuyện kia không tiến bộ được tí nào cả.
….úi chà, tôi lạc trôi hơi xa rồi.
Tôi tự mình đọc thật kĩ nội dung bức thư từ đầu tới cuối.
Bức thư chỉ đề cập đến một chuyện duy nhất, và tôi có thể tóm tắt như sau.
『Mời anh được đến tham dự giải đấu được tổ chức sau 4 tháng nữa.』