Juu Sai no Saikyou Madoushi

chương 5: muốn biết nhiều hơn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong sân của dinh thự nhà Gutenbelt là một khu vườn rộng lớn.

Những bông hồng được chăm sóc kĩ càng lúc này đang nở rộ đầy sức sống, còn mấy bụi cây thì được cắt tỉa đẹp mắt.

Bầu không khí trong lành của buổi sáng sớm. Ánh mặt trời ấm áp chiều xuống từ bầu trời xanh thẳm.

Ferris đang nằm dài ra đắm mình trong ánh nắng ban mai.

“Nnnnnnnn...”

Bởi cô bé trước giờ luôn phải đào bới trong hầm tối, khắp người Ferris chỗ nào cũng bị đau nhức ê ẩm. Tuy nhiên, sau một buổi tối được ngủ trên chiếc giường êm ái của Alicia, cô bé tưởng như mọi sự mệt mỏi tích lũy bấy lâu nay đều tan biến.

“Không biết vì lí do gì, nhưng mà... mình cảm thấy thật dễ chịu...”

“Fua~”, Ferris ngáp.

Những người thợ mỏ hôm nay không có ở đây để ra lệnh cho cô bé “Nhanh để còn làm việc” vì vậy cô bé không có việc gì để làm cả. Thế nhưng cô bé lại cảm thấy hơi nhức nhối về khoản này..

Hiện giờ không có bất kì ai ở trong vườn cả, dù là gia nhân cũng không.

Ferris trèo lên một dãy hàng thấp, sau đó cô bé ngồi xuống và ngắm nghía đôi tay mình.

Cô bé nhớ lại lúc bị ngài đội trưởng cảnh binh gọi vào phòng khách để gặp mặt ngày hôm trước, và những gì mình đã làm.

Dựa trên phản ứng của mọi người khi ấy, có vẻ cô bé thực sự đã sử dụng pháp thuật.

Cô bé chưa từng nghĩ đến khả năng mình có thể sử dụng được pháp thuật cả. Nghĩ kĩ thì, cô bé thậm chí chưa từng thử làm lấy dù chỉ một lần.

Cô bé nghĩ thứ sức mạnh ấy nằm ngoài tầm với của mình.

Tuy nhiên... giờ đây khi đã biết mình có thể sử dụng được pháp thuật, cô bé muốn được trải nghiệm nó nhiều hơn nữa. Ferris muốn tìm hiểu về thứ sức mạnh ẩn dấu trong cơ thể mình.

“Cái đó... nếu mình nhớ không lầm, mình phải niệm phép trước...”

Cô bé là kiểu người có thể nhớ được mọi thứ một khi đã nhìn thấy nó ít nhất 1 lần. Cô bé hoàn toàn không biết rằng bộ não của mình có năng lực ghi nhớ cực kì tốt. Cô bé nhớ rõ câu thần chú hôm trước.

“T-Tỏa sáng”

Sau một khắc lưỡng lự, cô bé nhỏ nhẹ xướng lên những từ ngữ để thi triển pháp thuật.

Và rồi một quả cầu ánh sáng xuất hiện trong lòng bàn tay cô bé và nhanh chóng gia tăng kích thước.

Những cánh hồng tiếp xúc với quả cầu ngay lập tức tan biến vào hư vô, trong lúc ấy mấy bụi cây bắt mắt đang cháy phừng phừng trong ngọn lửa trắng xóa.

Đứng trơ trọi bên trong quả cầu ánh sáng chói lọi hơn cả mặt trời, Ferris bắt đầu hoảng loạn.

Chuyện này thực sự không ổn chút nào. Nó sẽ trở thành một thảm họa như ngày hôm trước.

Quan trọng hơn, Robert, người có thể ngăn pháp thuật của cô bé hiện đang không có mặt ở đây.

“Làm ơn mà, làm ơn khiến nó dừng lại điiiiiiiiiiii!”

(Đã hiểu)

Một giọng nói phát ra từ quả cầu ngay trước khi nó biến mất.

“Eh? Eh? Eh? A-Ai vậy...?”

Ferris kinh ngạc nhìn quanh nhưng không thấy bất cứ ai ở đó cả.

Trong lúc cô bé đang ngơ ngác đi tìm nơi giọng nói bí ẩn đã phát ra, Alicia tiến lại gần từ phía dinh thự. Tuy nhiên, giọng nói cô bé vừa nghe được chắc chắn không phải là giọng của Alicia.

“Chào buổi sáng Ferris”

“C-Chào buổi sáng!”

Ferris quyết định sẽ tìm kiếm chủ nhân của giọng nói bí ẩn đó sau.

Alicia nhìn những bụi cây xung quanh Ferris, biểu cảm của cô trở nên hơi ảm đạm.

“Pháp thuật... em đã dùng nó sao?”

“X-Xin lỗi! Chỉ một chút thôi, em đã ngừng nó lại ngay mà!”

“Em không cần phải lo lắng đâu. Em được tự do sử dụng pháp thuật mà. Mà này... em rất thích pháp thuật, đúng không?”

“Chuyện đó, cũng không hẳn là thích, nhưng nếu em có thể sử dụng pháp thuật một cách thành thục, em cảm thấy nó sẽ giúp ích cho công việc của em!”

“...Công việc?”

Alicia bất ngờ.

“Đúng vậy! Dùng pháp thuật để đào đá sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, vì vậy em sẽ kiếm được công việc tại một mỏ đá ma thuật khác! Còn bây giờ, em đang thất nghiệp!”

Ferris ưỡn ngực ra đầy hi vọng.

“Việc này... Trước hết em cần phải hiểu là còn có rất nhiều công việc khác ngoài đào đá trong một hầm mỏ... Với lại, chị không nghĩ em đã tới tuổi để bắt đầu làm việc đâu.”

“Eh...nhưng mà, em sẽ không có đồ ăn nếu em không làm việc... Bên cạnh đó, em muốn học hỏi thêm nhiều thứ khác nữa.”

“Ví dụ như là?”

“Pháp thuật, em cảm thấy rất hứng thú với nó! Những việc trước đây em không làm được thì giờ đây em tin là hoàn toàn có thể! Em muốn trải nghiệm rất nhiều thứ!”

“Chị hiểu cảm giác đó mà...”

Alicia khẽ nói.

“Chị cũng thế sao!?”

“...Ừ. Hồi chị bắt đầu học pháp thuật, chị cũng đã phấn khích đến mức không thể kiểm soát được bản thân. Mà không, kể cả là bây giờ, việc biết và ghi nhớ thêm những kiến thức mới vẫn khiến chị cảm thấy cực kì hạnh phúc.”

“Đúng! Đúng!”

Ferris hào hứng đáp.

(Chị Alicia hiểu mình, có người cùng chia sẻ những cảm xúc này, mình cảm thấy rất hạnh phúc. Lúc ở với chủ nhân và những thợ mỏ khác, trải nghiệm như thế này, chưa từng có. Mình không rõ tại sao, nhưng mình có cảm giác mình có thể trở nên thân thiết với chị Alicia.)

“Tuy nhiên, chỉ như vậy đã đủ để em hài lòng rồi ư? Ferris, em không muốn mài dũa tài năng pháp thuật của mình thêm sao?”

“Mài dũa...ư? Giống cách người ta mài dũa mấy viên đá ma thuật trước khi đem bán chúng á?”

“Mặc dù chị không biết quá trình tinh chế đá ma thuật diễn ra như thế nào, nhưng mà...chắc cũng tương tự vậy thôi. Trước khi bắt đầu làm việc, đi học là việc tất yếu.”

“Đi học...?”

Ferris nghiêng đầu thắc mắc khi nghe thấy một từ lạ.

“Đúng vậy, đó là nơi những đứa trẻ có năng lực pháp thuật như em tập trung lại và được các giáo viên giảng dạy. Em cũng sẽ nhận được sự hướng dẫn bài bản trong các môn học, dĩ nhiên có cả pháp thuật nữa.”

“Ooh...”

Ferris cảm thấy trường học là một nơi hấp dẫn. Không chỉ có thể tiếp thu nhiều kiến thức mới, cô bé còn có thể gặp được nhiều bạn cùng tầm tuổi với mình tại đó.

“Tốt lắm, vậy em có muốn tới thăm trường học không? Chị cũng đã từng học tại đó.”

“C-Có chứ! Em muốn xem! Em muốn tới trường!”

Ferris nồng nhiệt đáp lại.

Thấy một Ferris ngây thơ với biểu cảm tràn ngập hạnh phúc ấy, Alicia nhớ lại cuộc đối thoại của mình với bố tối hôm trước.

————————————————————————————————————

“... Bố muốn Ferris nhập học tại trường đào tạo pháp thuật sao?”

Ngồi trong phòng làm việc của bố mình, Alicia gặng hỏi kĩ càng hơn về quyết định của bố mình.

Robert gật đầu.

“Đúng vậy. Việc tìm được người có thể chỉ dạy cho đứa trẻ đó một cách đàng hoàng là vô cùng cần thiết. Một ngày nào đó, thảm kịch chắc chắn sẽ xảy ra nếu con bé không thể kiểm soát pháp thuật của mình như ngày hôm nay vậy.”

“Đúng thật là thế... không phải lúc nào cũng có ai đó có thể phong ấn phép thuật của Ferris trong những lúc như vậy ở cùng với em ấy được.”

Alicia đồng tình.

Lúc trước đó, Robert chỉ có thể ngăn phép thuật của Ferris lại bằng chất lỏng phong ấn, thế nhưng một lọ như vậy có giá cực đắt. Không phải nơi nào cũng có sẵn một lọ như thế.

“Nếu như thảm kịch xảy ra... đứa trẻ đó có lẽ sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Cảm giác tội lỗi sẽ dẫn con bé tới bờ vực tuyệt vọng. Hắc vũ Phù thủy cũng đã biến chất do bị tội lỗi nhấn chìm.”

“Con không muốn... chuyện như vậy xảy ra.”

Ferris không chỉ là ân nhân của cô, cô cũng có một mong muốn chân thành là giúp Ferris có được hạnh phúc. Với một cô bé nhỏ nhắn dễ thương dễ dàng trở nên sợ hãi như vậy, ai cũng sẽ có những cảm giác như thế.

“May mắn thay, bố có quen vị hiệu trưởng của ngôi trường con đang theo học. Bố sẽ có được sự hợp tác của nhà trường nếu bố trình bày vấn đề liên quan tới Ferris một cách thành thực.”

“Con cũng sẽ cố gắng hết mình để chăm sóc cho em ấy.”

“Nhờ con đó. Không chỉ vì lợi ích của đứa trẻ đó... mà còn là vì tương lai của thế giới này. Đừng để con bé lạc lối hoặc bị hủy hoại, hãy bảo vệ Ferris.”

Robert chậm rãi vuốt bộ râu của mình trong lúc cất lên những lời nặng nề như vậy.

————————————————————————————————————

“Ưm... có gì không ổn sao? Chị trông đờ đẫn quá...”

Ferris hỏi Alicia người đang chìm trong những suy nghĩ của mình.

Cuối cùng nhận thức của Alicia cũng quay về với thực tại khi nghe thấy giọng của Ferris.

“Ah, xin lỗi, chị chỉ đang nhớ lại một vài thứ thôi.”

“Ra vậy. Em nên là người xin lỗi mới đúng, Alicia-san”

“Chỉ cần gọi là Alicia thôi. Tuổi chị đâu có chênh với em nhiều đến thế đâu.”

“Thật sao!?”

“Năm nay chị 12 tuổi, vì vậy chị chỉ lớn hơn em có 2 năm thôi.”

“Ehhhh!? Em tưởng chị phải 95 tuổi rồi chứ!”

“Đó chắc chắn không phải sự thật rồi, thật vậy mà!?”

Alicia lãnh một đòn chí mạng.

Ferris sau đó nhận sai lầm của mình và nỗ lực cứu vớt tình thế.

“Ah, em bị nhầm một chút! Chị trông như đã 15 tuổi vậy! Rất người lớn.”

“C-Cảm ơn em. Tuy nhiên, chị không phải cụ bà 95 tuổi đâu. Đúng vậy, chị chắc chắc không già tới mức đó. Chắc chắn không....”

Alicia nói đi nói lại những lời đó rất nhiều lần. Có vẻ như cô ấy cảm thấy mặc cảm vì lời nhận xét thật thà của Ferris.

Sau khi lẩm bẩm như vậy một lúc, tinh thần của Alicia hồi phục trở lại và cô vỗ vỗ hai má của mình.

“...Được rồi! Vậy thì chúng ta hãy tới khu phố phía trước ngôi trường nào. Chúng ta cần phải sắm sửa quần áo cho em nữa! Bởi em không mặc vừa đồ của chị, chị không thể không mua cho em mấy món như túi xách hay quần áo dễ thương mới được!”

Alicia tiếp tục nói một cách vui vẻ.

Ferris cũng cảm thấy hào hứng khi nghe Alicia nói, nhưng có một thứ mà cô bé vẫn chưa hiểu.

“Ano... mua sắm, là gì vậy...?”

Ferris thắc mắc.

Truyện Chữ Hay