“...Vậy đây là người đã cứu tiểu thư Alicia đúng không? Cô bé còn nhỏ quá.”
Ở trong phòng khách nhà Gutenbelt.
Một người đàn ông lực lưỡng bận giáp kín mít đang nhìn Ferris chằm chằm.
“X-Xin lỗi...”
Ferris co người lại xin lỗi.
Cô bé cảm thấy mình phải xin lỗi vì quá nhỏ con cho dù đó không phải là thứ mà cô bé có quyền quyết định. Cô bé không biết mình đã làm gì sai, thế nhưng cô bé cảm thấy mình phải thành khẩn nhận lỗi.
Thấy vậy, bố của Alicia - Robert Gutenbelt – người đàn ông khoác trên mình bộ áo choàng lộng lẫy và có một bộ ria quý phái, hắng giọng.
“Đội trưởng cảnh binh-dono. Mong ngài đừng khiến đứa trẻ đó sợ hãi đến vậy. Cô bé ấy đã cứu Alicia... vì vậy có thể nói cô bé cũng chính là ân nhân của tôi.”
“Tôi cũng đâu cố ý làm vậy.”
Người cảnh binh giáp trụ đầy mình nói một cách sắc sảo.
Để làm giảm bớt cảm giác sợ sệt mình đang cảm thấy, Ferris cố gắng co người lại hơn nữa, nhưng người cảnh binh vạm vỡ với khuôn mặt nghiêm khắc khiến mọi nỗ lực của cô bé trở nên vô ích.
Ferris nghĩ người đàn ông đó không phải người xấu. Tuy nhiên, đối với cô bé thì một người to lớn vẫn rất đáng sợ. Núp sau lưng Alicia, Ferris lén nhìn người cảnh binh.
“Không sao đâu ạ... cháu không sợ... N-Nên là, chuyện muốn hỏi cháu, là gì vậy ạ...?”
Cô bé nói với đội trưởng cảnh binh.
“Điều bác muốn biết có liên quan tới việc 2 tên côn đồ đã tấn công tiểu thư Alicia. Tiểu thư Alicia đã không nhìn thấy mặt bọn chúng, và cháu cũng thế, đúng không?”
“V-Vâng... đội mũ, mặt bị vải che kín...”
“Hmm... còn đặc điểm nào khác để nhận dạng chúng không? Ví dụ như, biểu tượng của tổ chức nào đó, phép thuật dị biệt chúng đã dùng hoặc giọng nói của chúng?”
“Cháu không nhớ... xin lỗi...”
Ferris trở nên hết sức buồn rầu.
Alicia lên tiếng cố bảo vệ Ferris.
“Chúng cháu không có thời gian để để ý tới mấy chi tiết ấy khi bị tấn công đâu. Bởi lũ côn đồ đó đang thực hiện hành vi phạm tội nên việc chúng để lại những chứng cứ có thể làm lộ danh tính của chúng gần như là không thể.”
“...Thật vậy.”
Người đội trưởng đồng tình nhưng vẫn tiếp tục nhìn Ferris chằm chằm.
“Câu hỏi tiếp theo. Tại sao cháu lại có mặt tại hiện trường nơi diễn ra tội ác? Có phải cháu là trẻ mồ côi từ trung tâm thành phố lang thang tới khu này không?”
“K-Không ạ, chuyện này...tới thành phố này, là lần đầu tiên...”
“Vậy có nghĩa cháu là người ở nơi khác huh. Cháu từ đâu tới vậy?”
“C-Chỗ đó... ở rất xa”
Ferris lẩm bẩm.
Đội trưởng cảnh binh nghiêng mình về phía Ferris, đôi mày ông cau lại khi nghe câu trả lời của cô bé.
“Chuyện này thực sự rất đáng ngờ... Cô bé, cháu đang che giấu chuyện gì đó. Cháu có mùi của một người đã làm việc sai trái và đang giấu diếm một vài bí mật không muốn người khác biết được.”
“Có, nhưng mà... cháu không thể kể cho bác...”
Hai vai Ferris khẽ run lên.
“Cõ lẽ nào, cháu là đồng bọn của lũ tấn công không? Cháu xuất hiện tại đó một cách trùng hợp, và vờ giúp đỡ tiểu thư Alicia...?”
“Xin đợi một chút, Đội trưởng cảnh binh-sama!? Không thể nào có chuyện đó đâu!?”
“Không, tôi không mấy khi nhầm lẫn. Tôi đã bắt giữ rất nhiều kẻ phạm tội kẻ từ lúc hành nghề. Tôi có thể ngay lập tức đánh hơi được bí mật sai trái của một con người. Nói đi, cháu đang che giấu điều gì?”
Người đội trưởng cảnh binh chậm rãi tiếp cận Ferris.
“Ferris, em cứ nói với bác ấy đi. Chị cảm thấy khó chịu khi ân nhân của chị bị nghi ngờ một cách vô căn cứ đến vậy.”
Alicia nài nỉ Ferris.
“N-Nhưng mà, em sẽ có thể bị đưa trở lại nơi đó...”
“Nơi đó...?”
“Em ghét nó! KHÔNG ĐỜI NÀO EM CHỊU QUAY VỀ ĐÓ ĐÂU! EM GHÉT NÓ!”
Alicia ân cần nắm tay Ferris.
“Không sao đâu. Chị không biết nơi đó là ở đâu, nhưng chắc chắn chị sẽ không để em bị đưa trở lại đó. Vậy nên là, cứ kể cho chị nghe đi, được không?”
“Ừ-Ừm...”
Ferris hít một hơi thật sâu. Không biết vì lí do gì, khi được Alicia nắm tay, cô bé cảm thấy nỗi sợ đột nhiên tan biến hết.
Cô bé hơi chần chừ một chút nhưng rồi cũng lên tiếng.
“Cháu, là nô lệ tại một hầm mỏ... Tuy nhiên, chủ nhân của cháu đã nói những lời lẽ độc địa về cháu, vì vậy cháu đã bỏ trốn...”
“Nô lệ mỏ sao? Là mỏ nào thế?”
Vị đội trưởng nhướng mày và tiếp tục tra hỏi kĩ càng hơn.
Ferris tiếp tục nói trong lúc cố gắng tránh khỏi ánh mắt sắc lẻm của người đội trưởng.
“Cháu không biết nó nằm ở đâu, nhưng... đó là một mỏ khai thác đá ma thuật. Hằng ngày cháu vào mỏ để đào đá, và chủ nhân cùng những người khác sẽ tinh chế lại chúng.”
“Haaha.”
Đội trưởng cảnh binh bật cười ha hả.
“Ông nghe rõ chứ, Robert? Cô nhóc này chẳng đáng tin chút nào. Hi vọng lời nói dối tiếp theo của nhóc sẽ đỡ tồi tàn hơn.”
“Một mỏ khai thác đá ma thuật sao? ...”
Biểu cảm của Robert trở nên khó xử.
“Ferris... chuyện này, cháu có nhầm thứ đó với khoáng vật quý nào không? Ví dụ như quặng Orichalcum chẳng hạn...”
Alicia cũng trở nên lo lắng.
“Ê...tô, có gì không ổn sao, mọi người...?”
Thấy phản ứng của những người khác trong phòng, Ferris không biết mình đã nói gì sai cả. Cô bé cảm thấy lo lắng vì dường như cô bé vừa mới nói điều gì đó kì quặc.
Đội trưởng cảnh binh làm bộ thở dài.
“Nghe kĩ này, cô bé. Thứ được gọi là đá ma thuật đó tích trữ một lượng ma năng cực lớn. Chỉ một viên đá thô to bằng nắm tay bác đây cũng đủ để khiến một người bị nhiễm độc nghiêm trọng. Và cháu có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cháu bước vào trong một cái hầm đầy rẫy những viên đá như thế không?”
“Cháu sẽ thấy...không khỏe?”
“Được vậy thì đã tốt quá! Cháu sẽ chết! Cháu sẽ ngã gục nếu tới quá gần một núi đá ma thuật! Bởi vậy, mỏ đá ma thuật không hề tồn tại! Một nơi như vậy sẽ bị niêm phong và không ai được phép lại gần cả!”
“N-Nhưng mà, cháu đã làm việc tại một mỏ đá ma thuật mà! Chủ nhân cháu và những người khác không bao giờ lại gần cái hang cả...”
Vậy ra đó là lí do. Ferris cảm thấy cuối cùng cũng hiểu được điều gì đó. Người thợ mỏ bị ngất sau khi tới quá gần cái hang nơi Ferris làm việc hẳn là bởi độc tố tỏa ra từ lượng đá ma thuật trong mỏ.
“Hmph, nếu vậy thì tại sao cháu lại có thể vào trong một mỏ đá như vậy được chứ? Có phải cháu đang ám chỉ rằng mình là một người đặc biệt không?”
“Không phải thế, tuy không đúng, nhưng mà...”
“Nếu vậy thì chắc hẳn cháu đang nói dối. Cháu có biết việc đưa ra chứng cứ ngụy tạo cũng là hành vi phạm tội không...?”
Người cảnh binh trong mắt Ferris giống như một con quỷ dữ tợn vậy. Cái bóng vĩ đại của ông đang chậm rãi nuốt chửng lấy cơ thể nhỏ bé của Ferris.
“Hii...!?”
Ferris vô thức run lên bần bật. (Bởi vì mình đã làm một điều sai trái, mình sẽ ăn đòn, hoặc thậm chí là phải chết.) Cô bé cảm thấy khiếp sợ trước viễn cảnh đó.
Tuy nhiên Alicia đã ngay lập tức can thiệp.
“...Xin chờ một chút. Tất cả những gì em ấy nói đều là thật.”
“...Con nói vậy nghĩa là sao?”
Robert tiếp lời bằng một câu hỏi.
“Khi Ferris cứu con khỏi tay lũ côn đồ... em ấy đã sử dụng ma thuật triệu hồi.”
“Ma thuật triệu hồi!?”
“Thậm chí tiểu thư Alicia cũng bắt đầu nói dối! Tiểu thư chỉ đang cố gắng bao che cho đứa trẻ đó thôi!”
Vị đội trưởng cảnh binh lúc này đang run lên vì giận dữ.
“Đó không phải nói dối mà chính là sự thật. Tôi đã tận mắt chứng kiến. Vì vậy nên là... em ấy rất đặc biệt. Sở hữu khả năng kháng lại độc tố của đá ma thuật... cũng không phải là bất khả thi.”
“Hmm...”
Robert gãi cằm nghĩ ngợi.
“Robert, chắc chắn là ngài cũng không tin vào những lời nói dối trẻ con đó đúng không! Tiểu thư bảo đó là ma thuật triệu hồi, một thứ chỉ tồn tại trong những câu chuyện dân gian và các truyền thuyết xưa... một đứa trẻ tầm thường như vậy không đời nào có thể sử dụng được!”
Đúng vậy, ma thuật triệu hồi có thể được xếp vào bậc [Tối thượng] trong mọi loại phép thuật. Để triệu hồi thực thể từ một chiều không gian khác cần tiêu tốn một lượng mana không tưởng. Kể cả những pháp sư trong các câu chuyện trên hầu hết đều phải đánh đổi tính mạng để bù đắp lượng mana thiếu hụt.
Và ở thời hiện đại ngày nay, việc sử dụng ma thuật triệu hồi chỉ được xem như một trò đùa hay là trò chơi của bọn trẻ con, bởi chưa có ai khám phá ra cách thức để thi triển nó cả. Nếu khả năng thực hiện ma thuật triệu hồi trở thành hiện thực, chắc chắn khi đó cả thế giới sẽ rung chuyển.
“...Chúng ta thử kiểm tra xem sao? Có một dụng cụ có thể xác định khả năng phép thuật của một pháp sư. Dùng nó để kiểm tra thì chúng ta sẽ dễ dàng biết được liệu cô bé này có đang nói dối hay không mà.”
Robert rung chuông và ra lệnh cho một cô hầu đi lấy dụng cụ đo phép thuật.
————————————————————————————————————
Và lúc này thứ dụng cụ đó đang được đặt ở trên mặt bàn.
Nó có một vẻ ngoài kì lạ bởi sự kết hợp của một quả cầu pha lê được gắn vào đầu một cây trượng. Trông kì lạ là vậy chứ độ chính xác của cái dụng cụ này là cực kì cao.
Dụng cụ đo phép thuật này chủ yếu dùng để xác định các chỉ số của một pháp sư tập sự. Tất cả những gì người được kiểm tra cần làm là cầm lấy cây trượng và các chỉ số phép thuật của người đó sẽ được hiển thị trong quả cầu pha lê.
Alicia thỉnh thoảng tự đo chỉ số của mình bằng thứ này. Bên cạnh đó, một pháp sư thông thường sẽ có các chỉ số sức mạnh phép thuật, công kích ma pháp và kháng phép rơi vào khoảng 100.
Nếu chỉ số của bạn thấp hơn mức đó thì có nghĩa là bạn không có tài năng đủ khả năng để trở thành một pháp sư. Đối với người nào có các chỉ số lớn hơn 200 (gấp đôi so với các pháp sư thông thường), người ấy sẽ được xem như một thiên tài và sẽ có một tương lai xán lạn.
Dưới sự theo dõi của bố Alicia - Robert và ngài đội trưởng cảnh binh, Alicia nói với Ferris.
“Được rồi, giờ thì... Ferris. Em có thể nắm lấy cây trượng vàng này không?”
“Ừ-Ừm...”
Ferris nuốt nước miếng và nắm lấy cái dụng cụ.
3 người kia nhìn vào trong quả cầu pha lê để xem các chỉ số.
Sau khi Ferris cầm lấy cây trượng... những hạt sáng bạc bên trong quả cầu pha lê bắt đầu di chuyển và tạo thành những con số.
Những đốm sáng lấp lánh di chuyển không ngừng trong quả cầu như thể chúng đang nhảy múa vậy.
Được Ferris cầm lấy, quả cầu hiển thị dãy thông số sau:
Sức mạnh phép thuật: 15000
Công kích ma pháp: 28000
... Dù có nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì không thể chối cãi rằng những con số đó sẽ khiến Hội đồng pháp sư trở nên hỗn loạn. Nếu cô bé bị đẩy ra chiến trường, cô bé hoàn toàn có thể tiêu diệt cả một đội quân, hủy diệt cả một thành phố. Sức mạnh của cô bé đã gần tới ngưỡng của các vị thần rồi.
Tuy nhiên, thứ khiến mọi người không thể tin nổi là một chỉ số khác:
Kháng phép: ∞
Đó là biểu tượng của một trị số vô cực.
Điều đó tức là... quả cầu pha lê không thể hiển thị được thông số kháng phép mà Ferris sở hữu. Chính nó đã giải thích lí do tại sao cô bé không hề bị ảnh hưởng bởi độc tố của mỏ đá ma thuật.
Đội trưởng cảnh binh rùng mình khiếp sợ.
“K-Không thể nào! Dụng cụ này chắc chắn đã bị hỏng rồi! Đứa trẻ mồ côi này thậm chí còn không đủ chỉ tiêu để trở thành pháp sư tập sự nữa là! Làm sao mà nó có thể sở hữu một thứ tài năng kinh khủng đến mức ấy...!”
Song, Robert lắc đầu.
“Không phải đâu... cái dụng cụ này không thể sai sót được. Hôm qua Alicia cũng đã đo chỉ số phép thuật của mình và lúc đó nó vẫn hoạt động bình thường.”
“Nếu đã vậy thì, cho ta xem pháp thuật của ngươi đi! Cho ta xem chứng cứ rõ ràng nhất để ta có thể tin tưởng ngươi!”
Người đội trưởng tiếp cận Ferris.
“Eh...eh... pháp thuật, cháu, phải làm gì...?”
“Các pháp sư thường sẽ thi triển pháp thuật bằng một câu niệm chú thích hợp. Còn phải dùng loại nào thì... phải rồi, cháu hãy dùng pháp thuật tạo ánh sáng ấy! Thử niệm phép (Tỏa sáng) đi!”
“(Tỏa sáng)...?”
Khoảnh khắc Ferris thì thầm những từ đó.
Một màu sắc kì lạ nuốt gọn lấy mắt cô bé.
Hai con ngươi trông như đã chết và hết sức vô hồn.
Và từ trong lòng bàn tay cô bé, một quả cầu ánh sáng thành hình.
Quả cầu tiếp tục gia tăng kích thước với tốc độ một cách chóng mặt.
Cái bàn ngay khi tiếp xúc với quả cầu liền tan thành tro bụi.
Sàn nhà bắt đầu biến mất.
Một cơn lốc ánh sáng được hình thành.
Những quyển sách trên cái giá sách lớn bị hút vào cơn lốc và nhiều vết nứt xuất hiện tàn phá những bức tường. Mọi thứ bị ánh sáng chạm vào đều ngay lập tức bị phá hủy.
“Eh, c-chuyện gì, thế này...”
Ferris trở nên hoảng loạn khi dần bị quả cầu ánh sáng nuốt chửng, cơ thể cô bé lúc này đang lơ lửng trên không trung.
Mái tóc và da dẻ cô bé bắt đầu tỏa ra luồng ánh sáng chói lọi như ánh mặt trời.
Luồng sáng sau đó lan tới chỗ Alicia và thiêu rụi cái giày da của cô.
Alicia đau đớn rên rỉ và cố gắng tránh xa khỏi cơn lốc.
“... Không ổn rồi!!”
Robert ngay lập tức giật cái lọ nhỏ ông đang đeo trên cổ mình và ném về phía Ferris.
Cái lọ vỡ vụn và thứ chất lỏng màu đỏ lan ra xung quanh ngăn không cho luồng sáng tiếp tục lan rộng thêm nữa. Quả cầu ánh sáng sau đó bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại về kích cỡ tương đương một hạt đậu rồi sau cùng biến mất với một tiếng ồn lớn.
“Haaaa...”
Alicia ngã quỵ xuống nền nhà, tim cô đang đập rất nhanh.
Họ chưa bao giờ chứng kiến một ma pháp mạnh đến như vậy. Đó lẽ ra chỉ là một phép thuật dùng để chiếu sáng, nhưng quả cầu vừa rồi hoàn toàn có thể phá hủy toàn bộ căn nhà.
Bố Alicia và đội trưởng cảnh binh ai nấy đều mặt cắt không còn một giọt máu.
Mặt khác, Ferris đang không nói nên lời.
“V-Vừa rồi...cháu, có phải cháu đã dùng phép thuật không ạ....?”
“Ah, ah... Cuối cùng bác cũng đã hiểu, hiểu rằng cháu không hề nói dối... Bác xin lỗi.”
Vị đội trưởng cúi đầu thật thấp.
“K-Không phải vậy đâu ạ! Đây mới là lần đầu tiên cháu sử dụng pháp thuật! Cháu cũng bất ngờ lắm!”
“Lần đầu tiên sao, chuyện này...”
Nhìn một Ferris đang hốt hoảng, trong mắt người cảnh binh ánh lên nỗi khiếp sợ như thể đang mục kích một con quái vật vậy.
“Bác xin lỗi, nhưng mà..., cháu có thể trở về phòng của Alicia trước được không? Bọn bác cần phải bàn bạc một số thứ.”
“Cháu biết rồi ạ. Xin thứ lỗi!”
Ferris phóng ra khỏi căn phòng giống như một con thỏ đang chạy trốn vậy.
Nhìn một Ferris chạy đi như thế, rõ ràng cô bé cũng giống như bao cô gái bình thường khác. Alicia cảm thấy cái phép thuật đáng sợ mình vừa mới chứng kiến chỉ là một giấc mơ.
————————————————————————————————————
“Tôi đã không ngờ... mình sẽ gặp một con quái vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết cổ đại. Tôi phải ngay lập tức thông báo với đức vua...”
Những giọt mồ hôi lạnh đang chảy dài trên trán đội trưởng cảnh binh.
Robert chống tay lên bàn và cau mày nói:
“Không... Tôi mong anh đừng báo cáo lại bất cứ điều gì anh đã chứng kiến trong ngày hôm nay.”
“Tại sao chứ? Nếu tôi không báo cáo cho cấp trên biết về một người mang trong mình thứ sức mạnh đó, tôi chắc chắn sẽ phải nhận hình phạt rất nghiêm khắc nếu họ phát hiện ra.”
“Có thể là vậy. Tuy nhiên, đất nước chúng ta đã bị cuốn vào cuộc chiến tranh với nước láng giềng từ lâu và cuối cùng những dấu hiệu của hòa bình cũng đã xuất hiện. Nếu trong khoảng thời gian nhạy cảm này, anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu nước bạn biết nước ta đang sở hữu một tiềm lực chiến tranh khủng khiếp đến thế?”
“Một lần nữa... một cuộc chiến khác sẽ nổ ra, đúng vậy...”
Alicia nói thẳng vào vấn đề.
“Chính xác. Cuộc chiến lần này sẽ không thể đảo ngược được nửa. Phe cực đoan sẽ cố gắng loại bỏ phe trung lập và dùng Ferris để mở rộng lãnh thổ. Đức vua và toàn thể người dân sẽ đối mặt với nguy hiểm.”
“Chuyện đó... chúng ta phải ngăn chặn bằng mọi giá.”
Người đội trưởng cảnh binh nắm chặt tay lại.
“Vì thế nên... vấn đề về Ferris, đừng tiết lộ cho bất kì ai. Chính Ferris cũng không được biết.”
“Tại sao ạ?”
Alicia đang phân vân không biết nên kể cho Ferris hay không. Đối với Ferris lúc này, điều đó sẽ giúp cô bé trở nên tự tin hơn. Trước giờ cô bé chỉ làm việc như một nô lệ và đã phải chịu nhiều ngược đãi, vì vậy tự tin là thứ cô bé cần có được.
Tuy nhiên, Robert ngay lập tức lý giải.
“Con biết truyền thuyết về... Hắc vũ Phù thủy đúng không?”
“1000 năm trước, một tội nhân sở hữu sức mạnh phép thuật phi thường đã mang tai ương tới thế giới này.”
“Ah. Cô ấy cũng rất trẻ, và là một nữ pháp sư mang trong mình sức mạnh vô địch. Tuy nhiên, bởi vì còn quá trẻ, cô ấy đã không thể kiểm soát được những khát vọng và cảm xúc của mình... và đã tự hủy hoại chính bản thân mình. Cô ấy đắm chìm trong sự thật rằng mình là người mạnh nhất và bị nó hủy hoại.”
“Liệu Ferris sẽ trở nên giống với cô ấy hay không... bố cũng không rõ nữa. Tuy nhiên, Ferris vẫn còn rất trẻ. Khi cô bé biết rằng trên thế giới này không có ai mạnh hơn mình... Cha khó có thể tưởng tượng nổi điều đó sẽ tác động đến trái tim con bé như thế nào.”
Đó là một tuyên bố rất logic.
Alicia cũng không thể đoán được mình sẽ làm gì nếu có được thứ sức mạnh toàn năng như thế. Năm nay cô cũng đã 12 tuổi rồi và sẽ sớm trở thành người lớn. Tuy nhiên, cho dù đã là người lớn đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy khó mà cưỡng lại được sự cám dỗ của sức mạnh.
“... Con hiểu rồi. Con sẽ không nói chuyện này cho Ferris biết.”
“Tôi cũng thế. Tôi sẽ giấu kĩ bí mật này vào sâu trong tâm can mình.”
“Nhờ mọi người cả đấy. Vì sự an nguy của Ferris, vì sự an nguy của thế giới này... đây là một vấn đề tối quan trọng.”
Sau đó Robert thở dài sườn sượt.
Rồi ông nhìn vào mắt Alicia.
“Alicia. Con cũng cùng tầm tuổi với Ferris. Hãy bảo vệ con bé. Giữ những ham muốn tà ác tránh xa con bé.”
“...Dĩ nhiên rồi ạ.”
Alicia nắm chặt hai tay lại.
Dù bố cô có không nhắc đi nữa, cô cũng sẽ không đời nào để ân nhân của mình gặp phải một nỗi bất hạnh như vậy.