Sân tập luyện là một khu đất bằng trải rộng nằm dưới một mái vòm cỡ lớn.
Mái vòm được làm hoàn toàn trong suốt, do đó người ta có thể nhìn thấy bầu trời từ phía bên trong. Mái vòm mở rộng và tạo thành một bức tường kéo dài xuống mặt đất.
Trong lúc tiến vào sân tập, Ferris đã với tay ra định thử sờ mái vòm, thế nhưng những ngón tay của cô bé cứ bị trượt lệch đi và không thể chạm vào nó được.
Ferris nghĩ đó là thứ được gọi là “Lá chắn ma thuật” một thứ được đề cập đến trong một cuốn sách viết về pháp thuật. Có lẽ lớp lá chắn này được tạo ra như một biện pháp an toàn nhằm kiềm chế tác động của ma pháp bên trong phòng tập, không để nó bị rò rỉ ra ngoài.
“Ngoài Ferris ra thì các em đừng có bước vào trong lớp lá chắn nhé. Nguy hiểm lắm đó.”
Lotte-sensei chỉ thị các bạn trong lớp.
“Nguy hiểm huh? Em không nghĩ là có chuyện như vậy đâu, nhất là đó chỉ là ma pháp của một đứa trẻ vừa mới nhập học lớp trung cấp.”
Janet phản đối.
“À thì, tại cô nghe bảo thầy hiệu trưởng rất để tâm tới em ấy, nên là để phòng hờ thôi.”
Lotte-sensei cười khổ.
“Giờ thì, Ferris-chan, em thử dùng pháp thuật đi, ma pháp nào cũng được.”
“Oh, vâng ạ!”
Ferris đứng ở giữa sân tập, trong khi đó các bạn học cùng lớp với cô bé quan sát từ phía sau lớp lá chắn bảo vệ.
Janet thì đang khoanh tay đứng nhìn Ferris chằm chằm.
Bởi Ferris nghĩ bài kiểm tra này có hơi đáng sợ một chút, cô bé ngoảnh mặt đi chỗ khác và bất ngờ bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Alicia, người mà trước giờ vẫn luôn dõi theo cô bé. Trước cái gật đầu tin tưởng của Alicia, nỗi căng thẳng trong lòng cô bé dường như được giải tỏa hết.
Nhờ đó mà Ferris được nạp thêm sức mạnh, cô bé hướng cả hai tay lên trời.
Janet bắt bẻ.
“Chờ chút coi! Cậu định làm gì trong khi đũa phép còn chẳng có cơ chứ!? Tôi không có đến đây để xem kịch câm đâu nhé!”
“Thì, dùng ma pháp…”
“Cậu cần một cây đũa phép để thi triển ma pháp kìa! Cậu hẳn phải biết điều đó, đúng không hả!?”
“Trong sách có viết là… là… ta có thể dùng ma pháp mà không cần đến đũa hay trượng phép.”
“Hah!? Vớ vẩn, cậu đâu phải Hắc vũ Phù Thủy, làm gì có chuyện cậu làm được vậy chứ! Nghiêm túc tí đi!”
“Dòng nước của sự sống làm nguôi đi cơn khát của một linh hồn – tuôn trào đi, Mưa Pha Lê!”
Ferris xướng câu chú mà cô bé đọc được trong sách giáo khoa.
Đó là một ma pháp hết sức cơ bản mà các học sinh năm nhất được học trước tiên.
Độ phức tạp của nó là thấp nhất trong toàn bộ các ma pháp thuộc tính nước, nó chỉ có thể dập tắt một đám lửa nhỏ hoặc rót đầy một ly nước mà thôi.
Ferris chọn ma pháp này bởi cô bé nghĩ mình sẽ có thể sử dụng nó một cách mượt mà trong mức độ nhất định.
Ngay khi cô bé kết thúc câu chú, một tia sáng xanh chiếu thẳng lên bầu trời trên đầu Ferris.
Tia sáng xuyên thủng mái vòm của khu tập luyện.
Trong nháy mắt, rất nhiều vết nứt nhỏ xuất hiện lan ra khắp mái vòm và ăn xuống cả lớp lá chắn pháp thuật phía dưới. Lớp lá chắn lập tức tan biến.
Tia sáng xanh cắt dọc bầu trời và một làn sóng xung kích tỏa ra tại điểm va chạm cùng một tiếng nổ lớn.
Bầu trời giờ đây đã bị bóng tối nuốt chửng, những tia chớp bắt đầu lóe lên đây đó.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi, cây cối thì run lên bần bật vì gió.
Nhiệt độ trong phòng đều đặn hạ xuống, nhiều mảng băng mỏng đông tụ trên má Ferris.
“Ah… cô bé này đúng là dễ sợ thiệt…”
Lotte-sensei lẩm bẩm trong sự kinh ngạc.
Với một động lượng khủng khiếp, cơn mưa nặng hạt bắt đầu trút xuống.
Sấm sét đì đùng đánh xuống mặt đất phía dưới.
Mưa rơi dồn dập.
Cuồng phong gầm rít.
Cùng với một tiếng ồn lớn như thể trời đất vừa bị đảo ngược, những giọt nước mưa nặng trĩu rơi xuống từ thiên đàng làm rung chuyển cả sân tập.
Những dòng nước tuôn trào. Các bạn học của Ferris hét lên thất thanh và đồng loạt bỏ chạy
Chính Ferris cũng bị dòng nước nuốt chửng, cô bé tuyệt vọng la lớn.
“Ja, Janet-san! Cậu thấy chưa, tôi có thể sử dụng pháp thuật đàng hoàng đây này, đúng không!? Xin đừng nói xấu Alicia-san nữa!”
“Giờ không phải lúc để nói mấy chuyện đóー ー ー ー ー !!”
Khuôn mặt của Janet chìm nghỉm trong dòng nước dữ.
Alicia ngăn Ferris lại, người lúc này cũng đã gần chết đuối.
Lotte-sensei tuyệt vọng xướng lên một câu chú, cô tạo ra những cơn gió mạnh đủ để hong khô cả khu tập luyện.
Rốt cuộc thì, khi cơn giông đã ngừng hẳn, các bạn học của Ferris ai nấy đều ướt như chuột lột và bị dồn lại thành từng nhóm nhỏ ở khắp nơi.
Ferris hoảng sợ.
“T… T… Tớ rất xin lỗi! Tớ không nghĩ là mình sẽ thất bại như vậy và khiến mọi người gặp rắc rối. Tớ rất, rất xin lỗi!”
Các bạn học của cô bé bật cười vui vẻ khi nhìn Ferris, người lúc này đang cúi đầu thật thấp trước họ.
“Vừa rồi là gì vậy!? Chuyện gì vừa mới xảy ra cơ chứ!?”
“Quá đỉnh!”
“Cậu đúng là ‘điên’ thật đấy!”
“Trận mưa vừa xong chắc chắn phải xếp vào cấp thảm họa chứ đùa!”
“Một cô gái dị thường đã xuất hiện!”
“Nghiêm túc đó hả?!”
Mọi người hào hứng nói.
“E.. eh…? Các cậu không giận sao?”
Ferris bối rối.
Lotte-sensei mỉm cười.
“Không có gì đâu, các bạn sẽ không nổi nóng chỉ vì một chuyện cỏn con như thế. Mặc dù các bạn vẫn có một vài tật xấu nhất định, thế nhưng mọi người đều là những đứa trẻ ngoan.”
“May quá……”
Ferris thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy còn…về bài kiểm tra của em thì sao ạ…?”
“Dĩ nhiên là em đỗ rồi, đỗ chặt là đằng khác! Cô nghĩ có một số lí do mà em nên theo học ngôi trường này… Kĩ năng của em còn chưa tốt, thêm vào đó em thực sự cần học các kiểm soát sức mạnh của mình.”
“Vâng, em muốn học thật nhiều nữa!”
Ferris không muốn làm mọi người bị thêm một phen hỗn loạn nào như vừa rồi nữa.
Janet tuy còn đang ướt sũng, thế nhưng cô vẫn tràn trề năng lượng và đang khoanh tay nhìn Ferris bằng ánh mắt sắc nhọn.
Ferris chạy tới chỗ Janet và bắt chuyện với cô.
“Oh, chuyện này, tôi xin lỗi vì đã khiến cậu bị ướt hết cả như vầy.”
“Tại sao cậu lại xin lỗi cơ chứ!?”
“À thì, tại sao à…tại sao ư?”
Ferris cảm thấy đó là chuyện đương nhiên bởi mình vừa mới làm một điều không tốt.
Trong lúc quan sát một Ferris đang cúi gằm mặt trước mình, nội tâm của Janet trở nên mâu thuẫn. Cô ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Janet mới là người cần phải xin lỗi. Bởi cô đã cố gắng khiến cho một ma pháp sư hùng mạnh với năng lực khủng khiếp như Ferris bị đuổi học.
Thế nhưng cô đâu có biết cách để nói ra được một lời xin lỗi. Sau khi chứng khiến thứ sức mạnh không tưởng ấy và xin lỗi vì điều đó, cô cảm thấy như thể mình đã thua. Thật đáng thương. Đúng là quá đáng tiếc.
Tuy nhiên.
Việc nghiêm túc thừa nhận thất bại của bản thân cũng rất quan trọng.
Chẳng ai lại đi tự khiến mình bị đuổi học cả, Janet cảm thấy khá nhẹ nhõm khi nghĩ về điều đó.
Và thế là, cô quyết định gạt nỗi xấu hổ của mình sang một bên và thu hết can đảm để nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình.
“Oh, đúng rồi! Có chuyện này tôi muốn nói với Ferris …”
Khi Janet ngoảnh mặt lại.
Ferris đã cùng với Alicia trở về khu lớp học.
Janet lại một lần nữa để vuột mất cơ hội làm lành với Ferris.
“Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, mình đúng là đồ ngốc…….”
Janet thở dài khi tự hỏi không biết khi nào thì cô và Ferris mới có thể trở thành bạn bè của nhau.