Juu Sai no Saikyou Madoushi

chương 11: thông báo kết quả

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ca học sáng.

Sau khi đưa mắt nhìn quanh lớp một lượt để xác nhận rằng tất cả mọi người đều đã có mặt, Lotte-sensei đặt một xấp giấy lên bàn.

“Được rồi, bây giờ cô sẽ thông báo kết quả bài kiểm tra đầu vào của Ferris-chan.”

(Chính là lúc này!)

Và thế là Ferris co rúm người lại trên chiếc ghế của mình.

Nếu cô bé không vượt qua được bài kiểm tra này, cô bé sẽ phải nghỉ học. Và rồi cô bé sẽ lại phải làm việc tại một hầm mỏ nào đó.

Giá chỉ Ferris là người duy nhất bị ảnh hưởng trong sự việc lần này, bằng cách nào đó thì cô bé vẫn có thể chịu đựng được. Thế nhưng khổ nỗi cô bé đang rất lo lắng vì danh dự của Alicia sẽ bị tổn hại nghiêm trọng nếu cô bé thất bại. Cô bé muốn chí ít thì phẩm giá của Alicia cũng được khôi phục lại như trước.

Lotte-sensei hỏi,

“Thường thì cô sẽ không thông báo điểm của từng môn một, thế nhưng nếu cô không làm thế thì chắc sẽ chẳng có ai tin cả đâu… Ferris-chan, em đồng ý chứ?”

“Vâng, được ạ!”

Ferris gật đầu một cách quyết đoán.

“Vậy thì… mọi người chú ý nào! Sau đây sẽ là điểm số của Ferris!”

Lotte-sensei xoè 7 tờ giấy kiểm tra ra như một cái quạt để mọi người trong lớp có thể nhìn thấy được điểm số ghi trên góc của mỗi bài.

Alicia dùng cả hai tay che miệng.

Các học sinh khác thì bắt đầu bàn tán ầm ĩ.

Janet đập bàn đứng bật dậy.

“Kh-Không thể nào! Thật không thể tin được! Một đứa trẻ chỉ mới tuần trước còn không thể đọc nổi một con chữ mà có thể đạt được mức điểm đó-!”

“Tất cả các môn, 100 điểm…? Điểm số tối đa, có phải 100 điểm không nhỉ…?”

Ferris cất tiếng hỏi, cơ thể cô bé đang run lên vì lo lắng.

Cô bé đã đọc rất nhiều sách, nhớ được biết bao nhiêu là tri thức liên quan tới pháp thuật, thế nhưng chẳng có quyển sách nào trong số đó có đề cập đến hệ thống tính điểm trong thi cử cả.

Vì lẽ đó, cô bé không biết 100 điểm của mình có giá trị như thế nào. Cô bé lo sợ chính bởi thực tế rằng cô bé không hề biết một tí ti gì về việc đó hết.

Thấy Ferris hoang mang như vậy, Lotte-sensei nói với cô bé.

“Em được 100 điểm, trên thang 100 điểm! 100 là điểm tối đa! Bởi vì tất cả các môn của em đều được 100 điểm, thế nên có thể nói bài làm của em là hoàn-hảo!”

“H-Hoàn, hảo…?”

Tâm trí Ferris đột nhiên trống rỗng.

Cô bé không thể hiểu được ‘hoàn hảo’ là gì hay nó giống như thế nào.

Chỉ mới một tuần trước đó thôi, cô bé còn không thể đọc nổi dù là chỉ một chữ cái, non nớt và thiếu hiểu biết, cô bé chưa từng mong đợi việc mình sẽ đạt được điểm tuyệt đối trong một bài kiểm tra quan trọng đến vậy. Trong lúc hãy còn đang tưởng đây là một giấc mơ, cô bé tự véo má mình một cái thật mạnh.

“Huh! Đau! Đau quá đi mất! Nước mắt, sắp trào ra rồi!”

“Dừng lại đi!”

Alicia ngăn một Ferris đang tuyệt vọng cấu véo đôi má mềm mại của mình lại.

“100 điểm ……!” “Thiên tài có khác!” “Tuyệt quá!” “Ngầu dễ sợ!”

Các bạn trong lớp nói với cô bé.

“Đúng vậy, đến cả cô cũng đã bất ngờ lắm đó! Cô chưa từng nghĩ là Ferris-chan sẽ có thể đạt được mức điểm tuyệt đối như vậy, nhưng mà bạn ấy đã làm được! Quả không hổ danh là học sinh chuyển trường được thầy hiệu trưởng đặc biệt công nhận!”

Lotte-sensei gật gù với đôi tay bắt chéo trước ngực.

Ferris nhìn thẳng vào mắt Janet.

“Here, như vậy có nghĩa là cậu sẽ không nói điều xấu xa gì về Alicia-san nữa, đúng không!? Chuyện tớ được nhập học ở đây là không hề bất công, đúng không?!”

“À thì… ơ… chuyện đó, chuyện đó, tôi…,”

Janet lắp bắp.

Cô cúi gằm mặt xuống và lẩm bẩm gì đó, thế nhưng Ferris không thể nghe được những lời lí nhí ấy.

Với gương mặt còn đang ửng đỏ, Janet chỉ đích danh Ferris.

“V-V-V-Vẫn chưa thể chắc chắn được. Cậu mới chỉ vượt qua bài kiểm tra lí thuyết thôi! Cậu vẫn chưa hoàn thành bất cứ bài kiểm tra thực hành nào cả!

“Thực hành…?”

Ferris trở nên lo lắng vì không biết mình còn phải làm thêm bài kiểm tra nữa. Cô bé vượt qua được bài kiểm tra viết đơn thuần là nhờ may mắn, thế nhưng cô bé không nghĩ mình cũng sẽ đạt được thành công tương tự trong bài kiểm tra thực hành lần này. Dù có nói gì đi nữa, rốt cuộc Ferris cũng chỉ là một nô lệ làm việc ở hầm mỏ.

“Đúng vậy, một bài kiểm tra thực hành! Nếu không thể sử dụng được ma pháp cơ bản, cậu hoàn toàn không đủ tư cách để gia nhập ngôi trường này! Các học sinh ở đây, ai nấy cũng đều phải bắt đầu luyện tập pháp thuật từ nhỏ! Ferris, cậu thấy bản thân đã rèn luyện đủ chăm chỉ để sánh vai với bọn tớ hay chưa!? ”

“Tớ chưa… Trước giờ tớ chỉ biết làm mỗi một việc là đào hố thôi….”

Ferris cắn môi.

Cho tới tận bây giờ, chính bản thân Ferris vẫn chưa nhận ra rằng cô bé không thể sử dụng được pháp thuật. Cũng không hẳn là vậy, thế nhưng khả năng của cô bé thì không đời nào có thể sánh được với bất cứ ai trong lớp cả. Nghĩ vậy, Ferris thấy hai mắt mình ươn ướt.

“Đào hố? Chỉ bằng việc đào hố thôi mà cậu được nhận vào trường này á!? Đừng có giỡn với tôi!”

“Uu……”

Alicia đặt tay lên vai Ferris, người lúc này đang co rúm lại vì xấu hổ.

“Ngoan nào. Ferris có thể dùng pháp thuật một cách hoàn hảo mà, đúng không? Sức mạnh của em, thể hiện ra ngoài một chút cũng không sao đâu.”

“Nhưng mà, năng lực pháp thuật của em vẫn còn chưa hoàn thiện, với lại…”

Lotte-sensei thì thầm vào tai một Ferris hãy còn đang do dự.

“Ngay cả chưa hoàn thiện cũng chẳng sao hết, em cứ việc bộc lộ cho mọi người thấy. Nếu em làm đủ tốt thì quả là tuyệt. Thế nên em có thể sử dụng một ma pháp đơn giản.”

“V-Vâng ạ… vậy thì …”

Ferris lo lắng đưa 2 tay lên cao. Nếu chỉ đơn giản là xướng một đoạn aria thì cô bé đã ghi nhớ và hiểu rõ nó như chính lòng bàn tay của mình vậy.

“Khoan đã! Để em ấy làm bài thực hành ở ngoài trời đi!”

Alicia hoảng hốt ngăn Ferris lại.

“Có chuyện gì thế, Alicia?”

Lotte-sensei ngơ ngác hỏi.

“Bởi vì nếu làm ở đây thì nguy hiểm lắm! Em xin lỗi, nhưng xin cô vui lòng lấy trung tâm huấn luyện chiến đấu làm nơi thực hành bài kiểm tra cho Ferris đi ạ!”

“Hmm…. Tốt thôi, ổn cả mà, vậy giờ lớp ta lên đường tới trung tâm tập luyện nào.”

Theo sự hướng dẫn của Lotte-sensei, các bạn học của Ferris lũ lượt rời khỏi lớp để di chuyển tới trung tâm tập luyện của trường.

Ferris và Alicia cũng đi theo mọi người.

Sau lưng họ, Janet đang ôm đầu.

(Mình đâu có muốn chuyện thành ra như này. Nói đúng ra, việc Ferris vượt qua bài thi lí thuyết quả là đáng mừng.

Thế nhưng, để nói ra 2 tiếng ‘xin lỗi’ thật chẳng dễ chút nào.

Và cuối cùng mình chỉ có thể tạo thêm mâu thuẫn mới.

Không hiểu vì lí do gì mà việc trực tiếp nói chuyện với Ferris lại có thể khó khăn đến thế. Thậm chí còn khó hơn cả việc đối mặt với Alicia nữa.

Cứ như thể là mình đang bị một thế lực bí ẩn nào đó tác động, lúc nào cũng thôi thúc rằng phải bác bỏ mọi điều tốt đẹp mình muốn nói với em ấy vậy.)

“Tại sao… tại sao chuyện lại thành ra thế này chứ…!?”

Trong lớp học giờ đây đã vắng bóng người, Janet bật khóc một mình.

Truyện Chữ Hay