Tôi tự hỏi tôi nên làm gì. Tôi chưa từng cảm thấy lo lắng thế này trong cả cuộc đời mình. Mồ hôi đang chảy dọc sống lưng của tôi hoàn toàn không phải vì nóng.
Tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ phía cửa ra vào. Tiết học thêm đã kết thúc từ cả tiếng trước, vậy nên trong trường bây giờ chỉ còn học sinh đang sinh hoạt câu lạc bộ.
Tôi gửi gắm tâm tư của mình vào chiếc phong bì trắng tinh khôi tựa như tâm hồn cô ấy. Con tem niêm phong hình ngôi sao không chỉ giữ trọng trách ngăn cản người ngoài táy máy nội dung bên trong mà còn là tượng trưng cho vị trí của người ấy với tôi.
Tiếng mở cửa tủ đựng giày vang khắp hành lang. Tôi nhìn lên kệ trên cùng và nhẹ nhàng đặt lá thư lên trên đôi giày của cô ấy.
Bốn bề trở nên yên ắng sau khi tôi đóng cửa tủ lại. Tâm trí tôi bất chợt trôi về lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Dường như chỉ vừa hôm qua thôi, cô ấy đột nhiên thoắt biến ra ngay trước mắt tôi, và cũng chỉ từ khoảnh khắc ấy thôi, sự hiện diện của cô ấy trong tim tôi cứ lớn dần.
Vì công việc của phụ huynh, tôi phải thi vào trường này từ ngoại ô. Lúc ấy, tôi không quen biết ai cả. Có vài người có lẽ có thể chơi cùng nhưng không thích hợp để làm bạn. Tôi đã hình dung ra điều này từ trước, nhưng biết là một chuyên, khi thực sự trải nghiệm thì mới thấy cô đơn. Tôi hãi hùng trước viễn cảnh phải trải qua ba năm cô đơn ở một ngôi trường xa lạ.
Tuy nhiên, thời gian dường như đã giải quyết êm xuôi mọi chuyện. Xét cho cùng, không chỉ riêng tôi, mọi người đều bị tách khỏi bạn bè cũ của họ và phải tập trung vào làm quen với môi trường mới, dẫu cho có học cùng thành phố đi chăng nữa. Tôi được cả lớp chào đón nồng nhiệt và cũng kết giao được rất nhiều bạn mới. Tôi đã gia nhập một nhóm các cô gái và dành phần lớn thời gian rảnh của mình tám đủ thứ chuyện với họ.
Mọi chuyện vẫn suôn sẻ cho đến năm hai, khi tôi phải chuyển chỗ đến góc lớp cách xa các bạn của tôi cả dãy bàn. Tâm trạng tôi phi thẳng xuống địa ngục. Chính cô ấy, người bạn cùng bàn mới của tôi, đã cứu tôi khỏi vũng lầy đấy.
Trái đất vẫn sẽ tiếp tục quay mặc kệ tôi có rên xiết thế nào, một “học sinh cao trung năm 2” như tôi đã bị ép phải hiểu ra điều đó. Sau khi kết quả bài kiểm tra đầu cấp được trả, cả lớp ngay lập tức trở nên ầm ĩ như đang ở giữa giờ giải lao. Lúc đó, bài làm của tôi đã được trả về và tôi đang soát lại đáp án. Đột nhiên, người ngồi cạnh tôi lên tiếng:
“Nè, cậu hiểu chỗ này không? Cái đáp án kia mình nhìn nửa ngày rồi vẫn chả hiểu gì cả.”
Đó là Risa-san, bạn cùng bàn với tôi. Phần mà cô ấy hỏi đã gần với đáp án rồi, nhưng vẫn còn thiếu mất một chút.
“Cái này ấy hả, dùng định lý cos cho góc β là ra…”
Tôi đối chiếu với bài làm của mình trong khi cố gắng giảng cho cô ấy một cách dễ hiểu nhất còn cô ấy thì chăm chú nghe và note lại bằng bút đỏ. Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi không tài nào dời mắt khỏi một Risa như vậy.
“A, mình hiểu rồi!’
Cô ấy tròn xoe mắt nhìn tôi.
Đáng yêu thật.
Đó là toàn bộ những gì trong đầu tôi lúc ấy. Dù đã cố gắng gạt bỏ suy nghĩ ấy đi nhưng nó vẫn cứ quanh quẩn mãi mà không dứt.
“Cảm ơn nhé, Yumi!”
Chỉ vài từ ấy thôi và tim tôi đã lỡ mất một nhịp.
“Ừ…..ừm, Risa…..san?”
“Cứ gọi mình là Risa, mọi người đều thế hết mà.”
Tim tôi đập rộn ràng, có chuyện gì thế nhỉ?
“R-Risa?”
Tôi cúi gằm mặt xuống, tránh cho cô ấy nhìn thấy khuôn mặt đỏ chót của mình.
“Ừa, cảm ơn cậu.”
Risa hớn hở trả lời.
Chắc hẳn cô ấy đang mỉm cười dịu dàng.
Tôi vẫn không dám ngẩng đầu lên vì sắc đỏ trên mặt còn chưa dứt, ấy vậy mà nụ cười ấy vẫn hiện lên rõ mồn một trong tâm tưởng tôi. Kể từ ấy, tôi nhận ra mình vẫn hay hướng mắt về phía cô ấy. Không biết là trùng hợp hay gì, nhưng việc được xếp chỗ với Risa sau khi đổi chỗ khiến tôi cảm thấy có chút vui vẻ.