Chương 1: Risa PoV - Khởi đầu của mọi chuyện…
Cuối cùng thì mùa mưa cũng sắp đến hồi kết thúc, đồng nghĩa với việc nay mai thôi là sẽ tới kì nghỉ hè. Bầu trời mấy dạo nay thật trong, và trái tim thiếu nữ trong tôi cũng vậy.
Liếc nhìn bầu trời, tôi nhận ra trời chiều đã ngả dần về sắc đỏ, như thể muốn thông báo rằng mau mau mà trở về nhà đi thôi. Đội bóng chuyền giờ đã xong buổi tập của mình, nên ai nấy trong đội (trừ tôi) cũng đã đều mau mắn rời khỏi khu để giày, hệt như mọi khi.
Riêng tôi thì vẫn còn đang thủng thỉnh lấy chiếc chìa khoá đính số hiệu mình ra để mở tủ. Cơ mà sau khi mở ra, tôi chợt nhận thấy ở ngăn trên của tủ hiện diện một lá thư màu trắng được niêm phong bằng ngôi sao vàng. Trên lá thư thì đề 「Gửi Aida Risa-san」
bằng nét chữ đầy nữ tính nên tôi chắc chắn lá thư này được gửi cho tôi, nhưng phần tên người gửi thì tôi chẳng thấy đâu cả.
「Mau mau lên~, Risa ơi!」
「Chờ chút, mình ra ngay đây!」
Nghe tiếng bạn gọi, tôi vội lao ra bên ngoài, tay thì dúi dụi lá thư vào túi váy. Kiểu gì mình cũng phải về đến nhà mới đọc được lá thư này… Nghĩ vậy, tôi dành quãng thời gian tiếp theo để chuyện trò linh tinh với những đứa bạn linh tinh chẳng kém, nhưng hôm nay sao thật kì lạ. Bình thường, chúng tôi sẽ tán nhảm đủ mọi thứ chuyện thực nhanh chóng, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi chẳng thể bắt nhịp được mạch nói chuyện. Rốt cuộc lúc nãy họ đang nói cái gì nhỉ…?
「Risa nè, cậu dừng ở trạm này phỏng?」
Tên trạm tàu mà người nhân viên thông báo chính là nơi tôi dừng chân.
「Ừm, cảm ơn nha.」
Tôi vội vàng nói tiếng cảm ơn với cô bạn vừa nhắc mình trong lúc vồn vã xuống tàu. Tôi phải nhanh hơn thôi, kẻo không kịp xuống tàu mất.
「Nay cậu bị sao thế? Trông cậu mất tập trung quá đấy.」
Tôi lơ đi câu hỏi của cô bạn mình, chỉ tập trung chạy mau qua cánh cửa vừa bật mở ra.
「Gặp lại sau nha~.」
「Ừ, tạm biệt.」
Tôi giơ tay lên như ra dấu đáp lại trong lúc nhanh nhẹn nhảy xuống bậc thang. Rốt cuộc, lá thư vừa rồi cứ lởn vởn quanh đầu tôi từ đó đến giờ. Ẩn trong lá thư mỏng tang này chắc chắn chứa đựng ngôn từ trong đó, và nội việc đó thôi cũng đủ khiến tôi mất tập trung cả ngày rồi, ấy là chưa kể tôi còn chẳng biết nội dung trong đó ra sao đấy. Vậy nên, chân tôi thì nhanh chóng lao trở về nhà, còn đầu tôi thì cứ quanh quẩn tò mò về nội dung của bức thư.
Vừa về tới nhà, tôi nhận ra có nhiều đĩa thức ăn đang toả hơi nóng đã được dọn sẵn ra trên bàn ăn.
「Mừng con về nhà. Bữa tối xong xuôi cả rồi đấy.」
「Vâng, con về rồi ạ. Tí con ra ngay đây.」
Nói xong, tôi trở vào phòng mình trên tầng hai, quăng xuống cả cặp sách lẫn lá thư trong túi. Tôi cũng muốn thay sang bộ đồ nào thoải mái hơn, nhưng tiếng réo từ dạ dày đã kéo tôi trở lại phòng khách.
Thường thì trong lúc ăn tối, tôi sẽ kể lại cho cha mẹ mình về buổi tập ngày hôm nay của câu lạc bộ, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại muốn nhanh chóng ăn cho xong bữa tối của mình, vậy nên mắt tôi chẳng hề để tâm tới cả cha mẹ lẫn chiếc TV của nhà. Thấy vậy, cha mới hỏi tôi “Con sao vậy, Risa?” nhưng tôi chỉ trả lời đơn giản do mai bản thân có bài tập. Mà, tôi cũng chẳng hề nói dối, vì bài tập của tôi hôm nay là 「Phải hồi âm lại những ý nguyện ẩn chứa trong lá thư đó」. Dẫu đến giờ tôi vẫn chưa biết chủ nhân lá thư là ai…
Tôi hoàn thành xong bữa tối rồi lao lại lên phòng mình. Trời giờ đã đổ tối, vậy nên tôi kéo rèm bên cửa sổ lại sau khi đã bật đèn lên. Ở căn phòng đến tĩnh lặng này, tôi có thể nghe thấy thanh âm vọng lại từ phía ngoài (như âm trên đường ray của chuyến tàu ngoài kia) giúp tôi thư thản lại tâm hồn trong lúc thay ra bộ đồ thường ngày.
Tôi tới bàn học, nhìn vào lá thư mà tôi quăng xuống lúc nãy. Tôi xé ra ngôi sao niêm phong, và hai tờ giấy trắng đột nhiên rơi xuống.
Tôi đọc lá thư đầu tiên, và viết trên đó vẫn là những nét chữ tròn trịa hệt như những gì được ghi bên ngoài. Tên người gửi vẫn chẳng thấy đâu, chỉ có duy nhất một dòng được ghi trên đó, nhưng thế cũng đủ làm tim tôi lỡ mất một nhịp. Như thể cảm xúc người ấy đã xuyên tim tôi vậy.
「Risa-san nè, tớ yêu cậu.」
Cơ thể tôi chợt nóng bừng lên, cứ như thể có một ngọn núi lửa đang phun trào bất tận trong người vậy, khiến bên trong tôi loạn hết cả lên. Ba chữ cái đơn giản「Yêu」thôi, cũng đủ làm trái tim thiếu nữ trong tôi đập mạnh tới mức phát đau. Nhưng lại chẳng có ai chia sẻ cảm xúc này với tôi cả, và tôi cũng thật chẳng biết phải làm gì trong tình huống này. Sự khó hiểu bao trùm khiến tôi mất đi khái niệm về thời gian, đến khi nhận ra thì trời đã ngả đêm mất rồi. Vậy mà trên người tôi thay vì mặc bộ đồ ngủ như thường lệ, thì chiếc áo T-shirt từ hồi tối vẫn dính lên người tôi.
Trong đầu tôi giờ chỉ hi vọng người gửi lá thư rất có thể là người đó, vì nét chữ này giống hệt của người đó vậy.