“Hầy… Chị à, em không ngờ là chị khoác tay em luôn đó.”
Sau khi đặt túi mua đồ ở ghế sau, Souta quay lại ghế phụ lái và làm vẻ mặt của một người mới bị chơi xỏ với Koyuki đang nắm vô lăng.
“Fufu, tại tôi lỡ ghen tị với giỏ hàng thôi. Cậu cầm nó theo kiểu khoác tay mà.”
“Chị nói gì vậy chứ! Chẳng phải chị đang ép bản thân sao?”
“Ara, trên thế gian này cũng có những đứa trẻ ghen tị với thú nhồi bông nhé. Tôi chỉ là một phần trong số đó thôi.”
“Ờm… có lý do nào để ghen với thú nhồi bông hả chị?”
Với Souta, ghen tuông với con người thì anh chàng còn đồng cảm được, nhưng ghen tuông với vật vô tri vô giác thì anh không sao hiểu nổi.
“Chẳng hạn, mình cho là cậu đang ôm một con thú nhồi bông đi nhé. Lúc đó, sẽ có người làm như ‘mình chưa từng được ôm bao giờ mà sao chỉ con thú nhồi bông ấy lại…’ nhỉ.”
“C-Có chuyện đó ư!? Em chẳng biết gì luôn…”
“Cậu có thể nghĩ rằng người lớn nhất trong số những người lớn phải thế này thế kia, nhưng rốt cuộc họ vẫn nhìn thấy bản thân trong con thú nhồi bông kia.”
“Nhưng em thấy những người phụ nữ như thế dễ thương ạ. Đàn ông thường muốn nhìn thấy cảnh họ ghen mà.”
“Cảm ơn cậu vì tiếp lời. Cậu đỡ cho tôi lắm.”
Và cuộc trò chuyện tạm dừng ở đó. Koyuki nhấn bàn đạp phóng ra khỏi bãi đỗ xe của siêu thị và bật xi nhan điều khiển xe xuống đường một cách thuần thục.
“Nhắc mới nhớ, ban nãy thú vị lắm. Tôi không ngờ chỉ có khoác tay nhau thôi mà mặt cậu có thể đỏ như vậy đó, Souta-san?”
“T-Thì đụng nên nó mới vậy chứ ạ… Em có rành gì mấy vụ này đâu…”
Koyuki không khỏi cảm thấy xấu hổ vì đòn tấn công của mình. Nhưng Souta thậm chí còn cho thấy vẻ bẽn lẽn hơn gấp nhiều lần.
Anh chàng nghĩ là mình sẽ chỉ thân mật với cô hơn chút, nhưng hết bộ ngực đầy đặn như đối lập với gương mặt nhỏ nhưng cân đối, đến bàn tay ngọc ngà quấn lấy cánh tay anh, tất cả tạo ra cảm giác mềm mại tấn công những giác quan của chàng ta, chốt hạ bằng một hương thơm như xộc thẳng lên mũi. Nếu đối phương đã là Koyuki, thì dù có quen thuộc với phụ nữ bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn không thể tránh khỏi khuôn mặt ửng đỏ đi trông thấy…
“Cậu đang nói dối phải không? Lúc ngủ với Mirei không phải cậu gặp những trường hợp như thế sao.”
“Q-Quan trọng là cái tâm thế ấy chị. Với Mirei thì em chỉ coi mình như một người bảo hộ, còn với chị thì em đang là một bạn trai…”
“Tức là tôi làm con tim cậu rung rinh rồi nhỉ?”
“T-Thì vâng…”
“Fufufu, nhưng tôi thì cũng rung rinh, cũng xấu hổ chứ bộ? Cách tôi thân thiết với bạn trai cũng đang phản chiếu qua cậu mà.”
“Nếu cậu hẹn hò với tôi thì chúng ta sẽ làm những chuyện này”. Koyuki thản nhiên bày ra những dụng ý như thế.
“Nếu em hẹn hò với chị thì chắc bị dắt mũi suốt quá… Hahaha.”
“Mình đâu thể nói trước được điều gì? Bây giờ cậu đang dẫn trước một điểm mà.”
“Điểm… ạ?”
“Ừ. Là số lần đỏ mặt nhé.”
“Cảm giác thắng mà như thua vậy…”
“Nào, cái đó thì nói sao nhỉ.”
Souta không hề biết rằng Koyuki cũng đỏ mặt không kém, nên có thể thông cảm cho anh chàng khi suy nghĩ như thế.
Thực chất hai người đang có cuộc đấu công bằng, với Koyuki dẫn trước bằng việc ghi hẳn hai điểm lúc nắm tay trước cửa ra vào và lúc khoác tay khi mua sắm ban nãy.
“À, tiếp theo cậu không có kế hoạch gì nhỉ?”
“Ờm, vâng ạ. Em còn về ký túc xá nữa là xong.”
“Nếu vậy thì… tôi và cậu ghé tiệm donut một chút không. Dạo đây tôi không ló mặt ở đó ấy mà.”
“Được đấy ạ. Thế tụi mình ăn tại cửa hàng luôn nhé? Em cũng tự dưng nổi hứng ăn luôn ở đó, vả lại em thấy tụi mình chẳng cần phải gấp gáp làm gì.”
“Cảm ơn cậu, Souta-san. Vậy quyết định là chúng ta ăn tại cửa hàng nhé.”
“Nói mới nhớ, em chẳng biết mình ăn donut từ đời nào rồi. Tự nhiên có chút ngóng ngóng chị à.”
“Fufu, thế thì tốt quá.”
Trong bầu không khí chan hòa ấy, Koyuki cho xe chạy đến cửa hàng đồ ăn nhanh “Mrs. Donut”.[note49548]
Theo Koyuki cho biết, đây là một trong những cửa hàng vốn đã giúp đỡ cô từ lâu.
Koyuki đều quen biết với chủ cửa hàng lẫn cô nhân viên, và vào một ngày đầu tháng tư nọ đã diễn ra một cuộc nói chuyện thế này.
“Ái chà, Koyuki-chan hôm nay dùng bữa tại cửa hàng luôn sao?”
“Đúng vậy đó chị… Hiếm thật đấy nhỉ!”
“Chưa kể đằng ấy đang làm vẻ mặt khắc khổ nhỉ…?”
“Đúng vậy đó… Chị ấy nói là có chút chuyện.”
“Ra là vậy ra là vậy. Thế tức là… có liên quan tới yêu đương đây.”
“Phải ha!”
“Cuối cùng thì bóng dáng anh giai nào cũng xuất hiện rồi nhỉ. Koyuki-chan ấy.”
“Không biết là ai đây ta. Theo em tiên đoán thì là một anh soái ca thân hình vạm vỡ đang làm IT ấy ạ. Với nhan sắc của Koyuki-san mà nói, cộng thêm chiếc xe chị ấy đang đi nữa thì dám chắc là vậy á chị.”
“Hừm… Chị thì nghiêng về một người đàn ông hút gái có năng lực nội trợ hơn là kinh tế ấy. Vẻ ngoài kiểu tợn tợn ấy em.”
“Chị à…! Ai cho chêm cái gap moe ấy chứ!”
“Sao mà chẳng được!”
Đúng vậy. Đây sẽ là… lần đầu Koyuki cùng một người đàn ông đặt chân tới cửa tiệm như vậy.
****
“Souta-san, xin lỗi cậu. Tôi đi rửa tay trước nhé.”
“Vâng ạ. Vậy em đi chọn món và giữ chỗ trước nhé.”
“Ừ, tôi quay trở lại sớm thôi.”
Hai người họ đã nói chuyện như thế ở trong xe.
Trong khi Souta cứ thế bước vào “Mrs. Donut”, Koyuki đi tới nhà vệ sinh ở ngoài cửa hàng sau khi ra khỏi bãi đỗ xe.
Vào những ngày trong tuần, cửa hàng này cho phép khách hàng mua về nên bên trong cửa hàng không đông đúc là bao. Không gian thư thái giúp thực khách nơi đây vui vẻ tận hưởng những món bánh.
“A, xin chào quý khách! Quý khách dùng bữa tại đây ạ?”
“Vâng, xin phép chị.”
“Vâng ạ! Xin quý khách vui lòng chọn món!”
“Cảm ơn chị.”
Souta như bị cuốn theo nguồn năng lượng của người nhân viên nhiệt huyết nhưng không kém phần hòa nhã, anh chàng nở nụ cười cảm ơn và bắt đầu nhìn lướt qua những chiếc bánh donut trên kệ thủy tinh.
Hàng tá loại bánh donut với đủ màu sắc khác nhau vẽ ra bức tranh lộng lẫy nếu không muốn nói là nghệ thuật trước mắt Souta. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi đây như kích thích vị giác người nhìn.
Souta cúi người về phía trước và chăm chú chọn món. Chính vì vậy anh chàng không nhận ra cô nhân viên vừa chào mình ban nãy đang ngầm vẫy tay ra hiệu thế này:
[Sếp! Sếp! Trai ngầu vừa tới…!]
…Và nhận được cái nhép môi cùng vẻ ngó nghiêng của chủ tiệm:
[Gì chứ!? Đâu? Đâu?]
“...Xin lỗi chị, tôi xin phép chọn món ạ.”
“A, vâng, quý khách chọn món nào ạ!?”
“Một phần Pan de Ring[note49549], một bánh tart trứng và một cà phê xay, cộng thêm 24 chiếc donut vừa đủ miệng ăn ạ. Cái này thì là phần mang về nên mong chị gói lại giúp tôi.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ!”
Souta một mình tiến vào cửa hàng nên cả chủ cửa hàng lẫn cô nhân viên đều không nhận ra… rằng mối quan hệ giữa anh chàng với vị khách quen của tiệm là Koyuki, người đang đi vệ sinh, là như thế nào…
Sau khi thanh toán, Souta bưng những món mình đã gọi về vị trí ngồi dành cho khách. Và anh chàng đi ngang qua cánh cửa ra vào đúng lúc nó được mở ra, nhường đường cho Koyuki với bộ váy liền mảnh tiến vào.
“A, xin chào Koyuki-san ạ. Đã lâu không gặp chị!”
“Fufu, lâu rồi nhỉ. Trông em vẫn khỏe khoắn như mọi khi.”
“Chị cũng thế ạ. Đã lâu chị không tới cửa hàng nên em lo sốt vó luôn ý chớ!”
“Fufu, xin lỗi em. Cơ mà… hiếm thấy thật đó, chị chủ tiệm cũng đứng ở quầy thanh toán ư? Có chuyện gì không vậy ạ?”
“Không có gì đâu em, chẳng là con bé này vẫy chị ra, kiểu ‘có trai ngầu tới’ gì đấy chứ. Trông cậu chàng hơi tợn tợn một chút, nhưng đích thị như nó bảo.”
“Thật tình, hai người mê trai thật đó…”
“T-Thì Koyuki-san cũng nhìn đi ạ! Anh ấy đối đáp với em mướt mườn mượt luôn á…! Kia kìa chị!”
“Anh ấy” là ai thì có lẽ chẳng cần phải nói ra nữa. Cô nhân viên lén lút chĩa tay về phía đối phương để không bị phát hiện. Và khoảnh khắc Koyuki biết danh tính của nhân vật đang được nhắc tới, chúng ta có thể nhận ra một nụ cười vừa chớm nở trên gương mặt cô.